Hành động thanh khoản đã bắt đầu rồi, hành động thanh khoản lần này chia làm hai giai đoạn, rất giống với một trận đấu bóng đá, giữa trận cần nghỉ ngơi, hiện tại đã kết thúc phiên giao dịch, cũng có nghĩa thời gian nghỉ ngơi giữa hai hiệp đã tới.
Thời gian nghỉ ngơi giữa trận cũng là lúc Lục Thiếu Hoa rời khỏi, dù sao Lục Thiếu Hoa đã ở sở tổng chỉ huy một ngày, tuy rằng hắn rất chú ý tình hình bên này, nhưng ở trong này suốt một ngày, còn không rời khỏi, xem chừng cũng khó nói.
Kiếm tiền rất quan trọng, nhưng hạnh phúc càng thêm quan trọng, Lục Thiếu Hoa cũng không muốn vì kiếm tiền mà hy sinh hạnh phúc, dù sao ở sở tổng chỉ huy bầu không khí rất áp lực, ở lại thêm nữa, tâm trạng bình tĩnh của Lục Thiếu Hoa e sẽ bị bay đi mất.
Về tới chỗ ở, Trần Lệ và Tần Tịch Thần đều ngồi ở lầu một trong đại sảnh xem TV, nhìn thấy Lục Thiếu Hoa trở về, tất cả đều tươi cười đón chào, Tần Tịch Thần lại dùng ngôn ngữ quê nhà của Lục Thiếu Hoa để lên tiếng chào Lục Thiếu Hoa.
Đúng vậy, Tần Tịch Thần chỉ dùng ngôn ngữ quê nhà của Lục Thiếu Hoa, cũng chính là ngôn ngữ Triều Sán. Nói đến ngôn ngữ Triều Sán, đó là một thứ tiếng rất ít người nói, ở chính trong đất nước Trung Quốc, cũng chỉ có bốn thành phố trong tỉnh Quảng Đông nói thứ tiếng này.
Không có cách nào, khu vực Triều Sán chiếm diện tích quá nhỏ, phát triển đến nay cũng chỉ có bốn thành phố, nhân khẩu cũng từ một ngàn đến trên dưới một chục ngàn. Nhưng với một thứ ngôn ngữ ít người dùng như vậy mà Tần Tịch Thần có thể học được thì không thể không nói Tần Tịch Thần rất có thiên phú về khả năng ngôn ngữ.
Tiếng Triều Sán, tiếng phổ thông và tiếng Hongkong rất khác nhau, phát âm cách biệt một trời một vực, nhưng Tần Tịch Thần trong một tháng ngắn ngủi lại học được, còn không thể nói là thiên phú ư, như vậy, có ai dám nói là không phải là thiên phú về ngôn ngữ.
Mà Tần Tịch Thần học nhanh ngôn ngữ khó học này cũng chỉ có một mục đích là muốn hoàn toàn hòa nhập vào Lục gia, có Trần Lệ thì càng dễ dàng, cũng chính là mẹ chồng của cô, trong thời gian ở cữ một tháng, cố gắng học tập ngôn ngữ này.
Địa phương khác nhau, tiếng nói khẳng định sẽ mang âm sắc của địa phương, Tần Tịch Thần cũng như vậy, cô có thể xem như lớn lên ở nước Mỹ, khi nói chuyện đều dùng tiếng Anh, lại có thêm tiếng Hongkong, tiếng phổ thông có điểm khác nhau, hiện tại lại thêm tiếng Triều Sán, nhiều loại ngôn ngữ hỗn hợp cùng một lúc, Tần Tịch Thần có thể nào có khả năng nói chuẩn được.
Tuy nhiên đừng lo, quan trọng là có thể làm cho người ta nghe hiểu là được, Tần Tịch Thần nói tiếng Triều Sán là người nghe có thể hiểu được, Lục Thiếu Hoa cũng chỉ cười cười, cũng dùng tiếng Triều Sán nói vài câu, sau đó mới ngồi xuống ghế sô pha.
Trần Lệ không biết cái gì, nhưng Tần Tịch Thần cũng không như vậy, cô ít nhiều cũng là người đã lăn lộn nhiều năm ở trên thương trường, trên TV lại không lúc nào không đưa tin về tình hình tiền và thị trường chứng khoán của Hàn Quốc bên kia giảm mạnh, lại kết hợp với chuyện Lục Thiếu Hoa là người tái sinh, lập tức liền đoán được Lục Thiếu Hoa một ngày chưa về khẳng định là có liên quan đến Hàn Quốc.
Vì thế, Tần Tịch Thần tạm dừng một chút, hỏi. - Bên kia tình hình thế nào?
Lục Thiếu Hoa cũng sửng sốt, hắn chỉ mới đang làm một thời gian ngắn gần đây thôi, nhưng không nói cho Tần Tịch Thần, hiện tại Tần Tịch Thần vừa hỏi, lại kết hợp với vẻ mặt kỳ lạ của cô, Lục Thiếu Hoa chỉ biết cô đã đoán ra điều gì đó.
Lục Thiếu Hoa thấy kỳ quái, mặc hắn nghĩ nát óc đều không nghĩ ra tại sao Tần Tịch Thần lại đoán được, tuy nhiên kế tiếp, Lục Thiếu Hoa liền hiểu ngay, bởi vì Tần Tịch Thần đang xem kênh không phải kênh nào khác mà đúng là kênh của riêng mình – kênh truyền hình Phượng Hoàng.
Mà kênh truyền hình Phượng Hoàng giờ phút này đang truyền phát tin tức liên quan đến số liệu báo cáo cuối ngày của Hàn Quốc, Lục Thiếu Hoa lập tức liền hiểu được, Tần Tịch Thần đã thu thập các tin tức này tổng hợp ra kết quả.
Nhẹ nhàng cười, Lục Thiếu Hoa gật gật đầu nói. - Bên kia thuận lợi, không có gì bất ngờ xảy ra, ngày mai vào buổi sáng tiếp theo, tất cả sẽ kết thúc nhanh thôi.
Lục Thiếu Hoa vì sao nói không có gì bất ngờ xảy ra, sau buổi sáng ngày mai tất cả sẽ kết thúc?
Lý do rất đơn giản, theo lời của Lý Vân Thanh, Lục Thiếu Hoa biết được bọn họ vốn tính toán bắt đầu buổi sáng là hành động, dùng thời gian một ngày để thanh khoản, chấm dứt hành động bán tháo, nhưng hiện tại là trước tiên bắt đầu bán tháo nửa ngày, thời gian chấm dứt đương nhiên cũng sẽ là trong buổi sáng.
- Ừ. Tần Tịch Thần khẽ gật đầu, vốn muốn dặn dò một câu nói Lục Thiếu Hoa cẩn thận, nhưng định nói, lại nghĩ tới Lục Thiếu Hoa là một người tái sinh, biết trước số liệu của Hàn Quốc bên kia, còn nghe Lục Thiếu Hoa nói thêm về việc thanh khoản, cô không có nói thêm nữa .
Thấy Tần Tịch Thần không nói gì thêm, Lục Thiếu Hoa cũng không muốn nói chuyện, im lặng cùng các cô xem TV, thỉnh thoảng lại chăm chú vào một tin tức phát ra trên TV, mặc kệ thời gian trôi qua.
Thời gian trôi nhanh, đêm đến cũng rất mau, ban ngày cũng gần tới, thời gian một ngày sắp trôi qua, ngày 14 tháng 12 cũng đã đến.
Đây là ngày bán tháo cuối cùng, Lục Thiếu Hoa không thể không quan tâm, chỉ có điều khác với bình thường, Lục Thiếu Hoa dậy muộn hơn, ăn xong bữa sáng, khi tới sở tổng chỉ huy cũng là lúc bắt đầu phiên giao dịch buổi sáng, Lý Vân Thanh bọn họ cũng đã truyền đạt mệnh lệnh, khiến nhân viên cấp dưới đang thực hiện.
Lục Thiếu Hoa cũng không có nhiều lời, im lặng ngồi xuống ghế sô pha, ánh mắt nhìn chằm chằm vào màn hình lớn. Nhưng không nhìn thì không biết, vừa thấy, trên màn hình lớn biểu hiện số liệu và biểu đồ xu thế, đồng tiền Hàn Quốc đã ngừng giảm, chỉ có điều vẫn đứng ở giá gốc, cũng không tăng lên.
Điều này có ý nghĩa gì, vì sao lại không giảm.
Đừng quên, Lục Thiếu Hoa bọn họ mua chính là đồng tiền Hàn Quốc giảm giá, nếu trước khi ra tay đồng tiền ngưng giảm giá rồi tăng lên, như vậy tất cả số tiền đầu tư vào của Lục Thiếu Hoa bọn họ xem như bị tóm gọn, nếu vẫn còn tiếp tục tăng lên, tăng tới một giá cả nhất định, tất cả số tiền đầu tư của Lục Thiếu Hoa có thể bốc hơi sạch sẽ, trở về là con số không.
Lục Thiếu Hoa trong tâm có phần hơi thất vọng, tuy vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng nội tâm không giống vậy, có chút lo lắng, nhưng cũng có chút vui mừng.
Đúng vậy, tình hình kế tiếp là gì, Lục Thiếu Hoa không thể đoán trước, nếu tiếp tục giảm thì hoàn hảo, nhưng nếu tăng lên, như vậy thì số tiền hắn đầu tư vào sao có thể sinh lời, nhưng lúc này, Lục Thiếu Hoa lại cảm thấy hơi vui mừng, đây là vì sao?
Nói đến vui mừng, phải nhắc đến chuyện của buổi chiều ngày hôm qua, buổi chiều khi bắt đầu phiên giao dịch, Lý Vân Thanh đã bán tháo, tuy rằng vẫn chưa thống kê được số liệu cuối cùng, nhưng Lục Thiếu Hoa cũng biết, ngày hôm qua định mức bán tháo buổi chiều ít nhất cũng trên 30.
Định mức trên 30, tất cả số vốn đầu tư vào đều có thể thu hồi về, còn về phần sau là có thể kiếm tiền, cho dù hiện tại còn lại 70 định mức, nếu mất cả chì lẫn chài, hành động của Lục Thiếu Hoa ở Hàn Quốc cũng không phải bù lỗ.
Tuy nhiên, kế hoạch của Lục Thiếu Hoa đã tính toán từ lâu như vậy, cuối cùng rồi mới hành động, Lục Thiếu Hoa có thể nào cam tâm chỉ kiếm một chút tiền đâu, hắn phải kiếm một số tiền lớn, là một khoản tiền vô cùng lớn.
Theo tình hình của Hàn Quốc, kết hợp với số liệu đầu tư, Lục Thiếu Hoa tin tưởng có thể kiếm trên hai mươi tỷ đô la Mỹ trên thị trường này. Nếu tính thêm cả phần thao túng thu mua cổ phần công ty điện tử Samsung Electronics, Lục Thiếu Hoa có lý do để tin tưởng, hắn có hi vọng kiếm tổng thể khoảng 21 tỷ đô la Mỹ ở Hàn Quốc.
Nhưng mà hiện tại xem tình hình này rất không lạc quan.
Tuy nhiên, xem vẻ mặt lo lắng và hành động khẩn trương của Lý Vân Thanh bọn họ, bọn họ cũng khiến người phía dưới điên cuồng bán tháo, hẳn là tính toán lập tức chấm dứt hành động thanh khoản.
Lý Vân Thanh bọn họ không phải là ngốc, tình huống hiện tại rất không lạc quan, bọn họ sẽ không sơ hở, cũng sẽ không dựa theo phương án mà bọn họ định sẵn, chỉ có rất nhanh bán tháo, không theo quy định mới có thể không xảy ra bất trắc.
Như vậy, vừa mới bắt đầu phiên giao dịch, thấy tình hình rất không lạc quan, Lý Vân Thanh quyết đoán truyền đạt mệnh lệnh, không tiếc, bằng mọi giá phải bán tháo, có thể bán được bao nhiêu thì bán.
Có thể nói Lý Vân Thanh bọn họ sắp xếp những người môi giới chứng khoán nơi này, mỗi người cũng không phải là người bình thường, bọn họ nếu làm ở các công ty tài chính khác, có thể đảm đương trưởng phòng môi giới chứng khoán, mà ở Tập đoàn Phượng Hoàng, bọn họ cũng chỉ có thể làm một người môi giới chứng khoán bình thường mà thôi.
Điều này càng thể hiện, Tập đoàn Phượng Hoàng nhận người theo tiêu chuẩn, chỉ cần nhân tài, không bỏ phí tài năng.
Kết quả cũng cho thấy, có thể vào làm trong Tập đoàn Phượng Hoàng, mỗi người đều là tinh anh trong tinh anh, trong hành động lần này, tất cả người môi giới chứng khoán phía dưới đều biểu hiện ra bọn họ có bộ óc rất bình tĩnh, thao tác rất nhanh, sau một giờ bắt đầu phiên giao dịch, rốt cục đã bán tháo xong số định mức 70 còn lại ngày hôm qua.
Kết thúc, hết thảy đều kết thúc.
Sau khi nhận được tin từ người phía dưới đã bán tháo xong, bất kể là Lý Vân Thanh hay là Lưu Minh Chương, hoặc là Lý Tông Ân, đều không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm một hơi, lau mồ hôi lạnh trên trán, cả người thả lỏng, trên mặt mới xuất hiện vẻ tươi cười.
Đó là tươi cười sau thắng lợi, cũng là tươi cười được hồi sinh.
Chỉ có điều, đại bộ phận đều bán tháo xong, nhưng vẫn còn có một chỗ vẫn đang trong vòng chiến đấu giành giật sự sống còn.
Đúng vậy, chỗ đó là công ty Samsung Electronics, tình hình trên thị trường đã ổn định, không giảm cũng không tăng, nhưng cổ phiếu của công ty Samsung Electronics thì không tốt như vậy, với sự công kích mạnh mẽ của Lưu Minh Chương cổ phiểu công ty Samsung Electronics sao có khả năng tăng trở lại được.
Giảm mạnh, vẫn tiếp tục giảm như cũ, điên cuồng giảm giá…
Nhìn thấy tình hình này, Lưu Minh Chương không khỏi cười đắc ý, cùng nhìn Lý Vân Thanh bọn họ. Ba người đồng thời gật đầu, trao kết quả cuối cùng qua ánh mắt, phân phối nhiệm vụ.
Kết thúc hành động thanh khoản, nhưng đến tiếp sau còn có rất nhiều chuyện cần làm, tỷ như nói tập hợp tính tiền, phía dưới bán tháo xong, sẽ đem mỗi số liệu lợi nhuận truyền đạt về, mà việc mà Lý Vân Thanh bọn họ cần làm chính là chỉnh hợp sổ sách, cho ra con số cuối cùng.
Nhưng Lưu Minh Chương không như vậy, anh ta nhằm vào công ty Samsung Electronics, hành động đại thể là kết thúc, nhưng hành động mà Lưu Minh Chương nhằm vào công ty Samsung Electronics còn chưa chấm dứt, Lưu Minh Chương còn muốn tiếp tục ra mệnh lệnh cho cấp dưới thao tác.
Mà theo nhiệm vụ phân phối trong sự trao đổi qua ánh mắt của ba người bọn họ, Lý Vân Thanh và Lý Tông Ân hai người phụ trách chỉnh hợp số liệu, còn Lưu Minh Chương tiếp tục hành động của mình, thu mua cổ phần của công ty Samsung Electronics.
Còn Lục Thiếu Hoa thì sao, hắn đang chờ đợi kết quả.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT