Lục Thiếu Hoa tuyệt đối không phải một người nhàn rỗi, không vô duyên vô cớ triệu tập Lý Vân Thanh ba người bọn họ đến cùng lúc, mà hiện tại, ba người bọn họ lại được triệu tập đến cùng nhau, điều đó có nghĩa là sắp bắt đầu hành động rồi.
Đúng vậy, hành động sắp được bắt đầu, nhằm vào Hàn Quốc, đúng, là hành động kết thúc, mục tiêu chỉ có một, đó chính là thanh khoản, thanh khoản, lại thanh khoản.
- Bắt đầu từ giữa tháng 11, bên kia bắt đầu giảm điểm, hiện tại cũng gần một tháng trôi qua, cũng là lúc thu hoạch rồi. Lục Thiếu Hoa nói một câu, thả con săn sắt, bắt con cá rô.
Nhưng, khi Lục Thiếu Hoa vừa mới nói xong, tất cả mọi người đều sửng sốt, bao gồm cả Lưu Minh Chương, anh ta cũng rất sửng sốt, nhăn mặt lại, trầm ngâm một lát, sau đó hỏi: - Hiện tại số liệu giảm và số liệu mà cậu đưa ra có chênh lệch rất lớn.
Lục Thiếu Hoa đã đưa cho bọn họ số liệu giảm điểm của Hàn Quốc, vấn đề đặt ra là sự khác biệt giữa các số liệu. Số liệu mà Lục Thiếu Hoa cho bọn họ và số liệu biên độ giảm điểm của Hàn Quốc hiện tại xem ra có chênh lệch rất lớn, có thể nói, biên độ giảm điểm của thị trường Hàn Quốc còn xa mới đạt tới số liệu của Lục Thiếu Hoa.
Số liệu mà Lục Thiếu Hoa đưa ra thì không cần phải nghi ngờ, từ trước tới giờ đều không có sai lầm gì, đã có thể thấy là rất lạ. Hiện tại, Lục Thiếu Hoa đưa ra số liệu khác quá xa so với biên độ giảm điểm của Hàn Quốc, mà Lục Thiếu Hoa vào lúc này lại nói có thể bắt đầu hành động rồi khiến Lưu Minh Chương rất khó hiểu.
Chẳng những Lưu Minh Chương cảm thấy khó hiểu, Lý Vân Thanh và Lý Tông Ân cũng như vậy. Khi nghe Lưu Minh Chương hỏi đúng như điều bọn họ đang băn khoăn, tất cả đều đưa mắt nhìn Lục Thiếu Hoa, không hẹn mà cùng ra tín hiệu dò hỏi.
Lục Thiếu Hoa là người ra sao, hắn đương nhiên biết ý của Lưu Minh Chương, nhẹ nhàng cười - Ngày mai Hàn Quốc lại thêm một lần giảm điểm, như vậy các anh còn cảm thấy không thể đạt tới được tới con số mà tôi đã cho các anh ư?
Trí nhớ của Lục Thiếu Hoa về kiếp trước cho hắn biết, vào ngày 13 tháng 12, Hàn Quốc lại một lần giảm điểm mạnh, đây là kết cục của việc không thể sử dụng hiệu quả số tiền cứu trợ của tổ chức tiền tệ quốc tế. Đồng won Hàn Quốc và thị trường chứng khoán lại giảm mạnh.
Biên độ giảm của đồng won Hàn Quốc còn lớn hơn nữa, từ giữa tháng 11 đã giảm tới 1008:1, đến ngày 13 tháng 12, theo con số báo cáo cuối ngày giảm tới mức thấp nhất trong lịch sử, trong vòng một tháng, khiến cho tỷ giá hối đoái giữa đồng won và đô la Mỹ lại càng giảm mạnh.
Gần gấp đôi con số ban đầu, con số ban đầu cũng đã đủ thảm, hơn một ngàn won đổi lấy một đô la Mỹ, sau đó lại giảm mạnh, vừa mới hơn một ngàn, giảm thành gần hai ngàn won, hơn 1700 won một đô la Mỹ.
Đương nhiên, đồng won Hàn Quốc mất giá như thế nào cũng chẳng liên quan tới Lục Thiếu Hoa, ngược lại, càng mất giá càng tốt, Lục Thiếu Hoa càng có thể có lợi, bởi vì hắn càng có thể kiếm được nhiều tiền. Cho nên, Lục Thiếu Hoa còn mong tỷ giá đồng won Hàn Quốc và đô la Mỹ giảm tới 3000, 4000.
Tình trạng này, tất cả mọi người đều hiểu được, hóa ra Hàn Quốc sẽ còn giảm điểm một lần nữa, hơn nữa, biên độ giảm điểm còn lớn hơn rất nhiều, sẽ đạt tới số liệu mà Lục Thiếu Hoa đưa ra. Đúng như Lục Thiếu Hoa dự đoán, như vậy có thể bắt đầu hành động, bắt đầu thu lưới về được rồi.
- Ừ, chúng tôi sẽ sắp xếp. Lý Vân Thanh tỏ rõ thái độ trước tiên.
Hiện tại, hết thảy đều sáng tỏ, nếu như Lục Thiếu Hoa nói Hàn Quốc lại một lần nữa giảm điểm mạnh, như vậy sẽ nảy sinh tình hình sau khi thị trường giảm điểm, cũng là thời điểm thanh khoản, kết thúc hành động nhằm vào Hàn Quốc.
Lục Thiếu Hoa gật đầu, trầm ngâm một lát, đưa mắt nhìn sang Lưu Minh Chương, hỏi: - Tình hình công ty điện tử Samsung thế nào?
Lưu Minh Chương là người phụ trách thị trường chứng khoán Hàn Quốc, ngoại trừ việc nắm giữ một số lượng lớn trái phiếu chính phủ Hàn Quốc, còn mua thêm một chút cổ phiếu của các công ty trên thị trường. Mà công ty điện tử Samsung đã bị Lưu Minh Chương để ý đầu tiên, quan tâm mua cổ phần nhiều hơn một chút, hòng kiếm một món lời lớn.
Chuyện này tất cả đều do Lưu Minh Chương phụ trách, là việc anh ta phải làm. Cho dù bọn họ thời gian này thay phiên nhau nghỉ, nhưng Lục Thiếu Hoa biết, chuyện mà Lưu Minh Chương phụ trách tuyệt đối sẽ không xử lý qua loa, nếu nghỉ, anh ta cũng sẽ chỉ bảo nhân viên cấp dưới theo dõi tình hình của công ty điện tử Samsung.
Cũng giống như Lục Thiếu Hoa đang nghĩ, Lưu Minh Chương cho dù là nghỉ cũng phân chia nhiệm vụ cho nhân viên cấp dưới, khiến bọn họ nhằm vào công ty điện tử Samsung, mua một lượng cổ phần lớn, làm tốt giai đoạn chuẩn bị.
Nếu thu mua cổ phần của một công ty, có thể chia làm hai loại. Bình thường, khi không có động tĩnh gì đặc biệt, thì có thể từ từ thu mua, để phòng ngừa bị nhận thấy, còn nếu trong lúc hỗn loạn mà thu mua vào thì có khác nhau.
Quan trọng hơn là tính cách của người làm việc đó, tính cách của Lưu Minh Chương là thích lấy số tiền ít nhất đổi lấy giá trị lợi ích lớn nhất. Anh ta đương nhiên sẽ không ngốc để thu mua cổ phần công ty điện tử Samsung với giá bình thường, có thể thu mua với giá thấp đó là tốt nhất, cũng là tiết kiệm tiền, cũng có thể thừa dịp hỗn loạn thu mua nhiều một chút mà không sợ bị người khác nhận thấy.
Cho nên, hiện tại thu mua một lượng lớn cổ phần của công ty điện tử Samsung chỉ là giai đoạn đầu tiên. Đợi cho tai họa xảy ra, Lưu Minh Chương mới ra mệnh lệnh cho người ra tay, điên cuồng bán tháo, khiến cổ phiếu của công ty điện tử Samsung giảm mạnh, và khi giảm xuống một mức giá nhất định, lại ra tay một lần nữa mua vào, như vậy có thể lấy giá thấp nhất đổi lấy lợi ích lớn nhất.
- Tất cả đều đã ở trong kế hoạch. Lưu Minh Chương không nói ra tất cả kế hoạch của anh ta, mà dùng một câu nói chắc nịch để đáp lại câu hỏi của Lục Thiếu Hoa.
Lưu Minh Chương làm việc, Lục Thiếu Hoa luôn luôn yên tâm, nghe Lưu Minh Chương nói như vậy, Lục Thiếu Hoa cũng không tiếp tục hỏi nữa, mà trở về vấn đề chính, nói: - Sau ngày mai, vào ngày kia, cũng chính là ngày 14 tháng 12, bắt đầu phiên giao dịch buổi sáng, toàn bộ tuyến bán tháo, rút khỏi thị trường Hàn Quốc.
Theo như lời Lục Thiếu Hoa, cơn bão tài chính Hàn Quốc cũng có thể kết thúc, sau khi giảm điểm mạnh vào ngày 13 tháng 12, thời gian tiếp theo cũng thường thường như vậy, từng bước từng bước khôi phục lại, cho nên, Lục Thiếu Hoa phải thanh khoản ở lần giảm điểm thứ hai.
- Đã rõ.
- Đã rõ.
…..
Lục Thiếu Hoa rời khỏi, trở về nhà mình. Sau khi Lục Thiếu Hoa đi khỏi, đám người Lý Vân Thanh lại thương lượng một hồi, cuối cùng cũng thống nhất ý kiến, lúc này, Lý Vân Thanh ra mặt, gọi điện thoại cho Lý Trạch Giai.
- Ngày mai là hành động. Đầu bên kia điện thoại vừa nhấc máy, Lý Vân Thanh đã nói câu đầu tiên.
- Tốt. Lý Trạch Giai đầu điện thoại bên kia trầm giọng đáp một câu, tạm dừng một chút, sau đó nói: - Tôi sẽ nói cấp dưới chuẩn bị tốt hết thảy, cần bọn họ làm như thế nào, anh cho người truyền mệnh lệnh đi.
Lý Trạch Giai chỉ có một ý, đó là người của anh ta do Lý Vân Thanh chỉ huy, anh ta tuy là ông chủ nhưng sẽ không nhúng tay vào. Ngẫm lại cũng phải, Lý Trạch Giai không phải là người làm tài chính, điều anh ta am hiểu nhất chính là quản lý nguồn vốn, nói đến tài chính, anh ta chỉ có thể xem như dân nghiệp dư.
Quan trọng hơn là, Lục Thiếu Hoa sớm đã nói trước, người tham gia hành động phải nghe theo sự điều khiển của nhóm người Lý Vân Thanh, bằng không thì không được tham dự vào. Lúc ấy, Hoắc Anh Đông cũng đại diện cho mọi người chấp nhận yêu cầu của Lục Thiếu Hoa.
Lý Vân Thanh cũng không còn gì để nói nữa, trực tiếp ngắt điện thoại.
Lý Trạch Giai ở bên ngoài có lẽ cũng vô cùng oai phong, nhưng khi nói chuyện với Lý Vân Thanh, anh ta cũng không dám tỏ ra ngạo mạn, vì sao vậy? Bởi vì Lý Vân Thanh là người của tập đoàn Phượng Hoàng, là người của Lục Thiếu Hoa, anh ta, Lý Trạch Giai cho dù có tiền cũng không dám coi thường Lý Vân Thanh.
Vả lại, Lý Trạch Giai có tiền cũng chẳng qua là hơn hai mươi tỷ đô la Mỹ, mà Lý Vân Thanh bọn họ thì sao, Lý Vân Thanh bọn họ trước kia gia tài cũng chỉ hơn chục tỷ đô la Mỹ, nhưng trải qua cơn bão tài chính lần này, gia tài của bọn họ có thể đạt được con số như thế nào, không ai có thể biết.
Đừng quên, phần trăm lợi nhuận mà Lục Thiếu Hoa trích cho bọn họ lúc đó là vô cùng cao. Khi cơn bão tài chính châu Á qua đi, Lục Thiếu Hoa kiếm được lợi nhuận ròng cũng hơn sáu trăm tỷ đô la Mỹ.
Trích phần trăm từ lần này, Lý Vân Thanh bọn họ một người có thể được có được số tiền gần mười tỷ đô la Mỹ. Điều này cũng chưa tính đến, Lục Thiếu Hoa mặt khác còn cho tiền thưởng, nếu tính như vậy, có thể vượt qua mười tỷ đô la Mỹ. Quan trọng hơn nữa, lúc cơn bão tài chính châu Á còn chưa bắt đầu, Lục Thiếu Hoa cũng không nói rõ là cấm nhân viên cấp dưới lấy tiền riêng của mình để đầu tư.
Không nói rõ, cũng có nghĩa là Lục Thiếu Hoa không phản đối bọn họ cùng đi theo kiếm tiền. Nếu là như thế này, Lý Vân Thanh bọn họ đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội một lần như vậy, ít nhiều cũng xuất ra một phần tiền của mình để đầu tư vào kiếm lợi.
Như vậy, lúc Lý Trạch Giai kiếm tiền, đồng thời, Lý Vân Thanh bọn họ cũng kiếm tiền theo, thử hỏi số tiền của Lý Trạch Giai có hơn được số tiền của Lý Vân Thanh bọn họ sao, anh ta làm sao có thể tỏ ra ngạo mạn được.
Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, mặc kệ là Lý Vân Thanh hay là Lưu Minh Chương, hoặc là Lý Tông Ân, ba người bọn họ là “Của cải không thể hiện giá trị con người”. Những lời này lý giải vô cùng sâu sắc, cho dù bọn họ gia tài rất giàu có, cũng không thể hiện ra cho người ngoài xem, bọn họ chỉ thể hiện đúng là nhân viên của Tập đoàn Phượng Hoàng.
Sự thật cũng là như vậy, nếu Lý Vân Thanh ba người bọn họ đem gia tài thể hiện ra ngoài, như vậy, tỷ phú ở Hongkong có thể nào đến lượt Hoắc Anh Đông và Lý Gia Thành đâu, cho dù là những người giàu có được xếp hạng trên thế giới trước mặt Lý Vân Thanh bọn họ cũng phải ảm đạm thất sắc.
Đi theo Lục Thiếu Hoa nhiều năm như vậy, bọn họ sao lại không có cả một gia sản kếch sù được chứ.
…
Lý Vân Thanh bọn họ có bao nhiêu của cải, điều này không phải là chuyện Lục Thiếu Hoa quan tâm, điều hắn quan tâm hiện tại chính là chuyện ở Hàn Quốc.
Một ngày đã trôi qua, lúc này đã là ngày 13 tháng 12, cũng là ngày thị trường Hàn Quốc giảm điểm mạnh. Lục Thiếu Hoa cũng sớm tới trụ sở chính, khi còn chưa bắt đầu phiên giao dịch.
- Còn nửa giờ nữa mới bắt đầu phiên giao dịch, sao cậu lại tới sớm như vậy. Nhìn thấy Lục Thiếu Hoa tới, Lý Vân Thanh rất sửng sốt, hỏi ngay.
Lục Thiếu Hoa thản nhiên cười: - Các anh khẩn trương, tôi cũng sốt ruột như vậy, tới đây thấy sẽ đỡ hơn một chút, nên mới đến sớm thế.
Lục Thiếu Hoa hiểu rõ tình hình, nhưng những chuyện thế này là những việc đại sự, sao hắn có thể yên tâm ở nhà chờ đợi. Mà đến sở tổng chỉ huy, nơi này là chiến tuyến, có thể khiến Lục Thiếu Hoa cảm nhận được không khí chiến tranh, tự nhiên có thể yên tâm hơn một chút.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT