Có được thắng lợi Lục Thiếu Hoa có quyền ngồi uống rượu vang, trò chuyện vui vẻ. Thành công này đã cho phép hắn làm vậy, không ai có thể thay đổi được. Bây giờ Lục Thiếu Hoa đã làm như vậy, hắn cùng với mấy người Hoắc Anh Đông có được thắng lợi lớn, cùng tụ tập, bàn tán về tình hình khủng hoảng.
- Lần này thu hoạch lớn, không nói đến việc mua một ít cổ phần của công ty mình, giá cổ phiếu cũng được giữ vững, xem như đã gia tăng thêm tài sản của chính mình. Hoắc Anh Đông tươi cười hớn hở nói.
Nhìn qua thấy Hoắc Anh Đông dùng từ có vẻ không thích hợp, cái gì mà gia tăng thêm tài sản cho mình. Nhưng thực ra không phải dùng sai từ đâu, mỗi năm một lần dù trên thế giới hay đại lục, hoặc là Hồng Kông đều có một phần của cải được sinh ra. Mà của cải này chính là dựa theo mức giá trị của các công ty và một ít bất động sản cộng thêm nhiều thứ khác tạo thành.
Giữ cố phiếu thì không tính là tiền nhưng nói một cách chuẩn xác thì cổ phiếu thật sự là tiền. Bởi vì bán ra thì không thu được tiền thì là gì.
- Theo tôi, dù thu hoạch lớn đến thế nào, người chúng ta cần cảm ơn là Tiểu Hoa, nếu không có Tiểu Hoa thì lúc này chúng ta không thể ngồi đây uống rượu vang tán giẫu mà đang ở công ty đối mặt với khủng hoảng. Giám đốc Trương là người thẳng thắn, có gì nói vậy, không hề che giấu.
Nghĩ lại cũng đúng, nếu không phải Lục Thiếu Hoa bảo bọn họ sớm đầu tư vào lĩnh vực tài chính, sau tìm một người môi giới chứng khoán giỏi, lại ở Thái Lan nơi đầu tiên xảy ra khủng hoảng để chỉ huy mọi người hành động thì bọn họ đúng là không có khả năng kiếm được nhiều tiền như vậy.
Mà không kiếm được tiền như vậy thì bây giờ đúng là bọn họ chỉ có thể đang đau đầu đối diện với nguy cơ khủng hoảng của công ty mình. Không thể cùng ngồi ở đây nhấm nháp rượu vang. Khi giá cổ phiếu của công ty họ sụt giảm nếu không có một số vốn lớn tung ra cứu giá cố phiếu thì bọn họ cũng chỉ có thể đứng nhìn công ty bị phá sản.
Những người khác đều biết điều này, gật đầu đống ý với điều quản lý Trương vừa nói.
Đối với sự sùng bái của mọi người, Lục Thiếu Hoa chỉ cười, suy tư một lát nói: - Đợt khủng hoảng tài chính Châu Á này phải một thời gian dài nữa mới chấm dứt. Nếu mọi người muốn kiếm nhiều tiền hơn, thì còn rất nhiều cơ hội. Ừ mà vấn đề là bây giờ mọi người có thể đưa ra số vốn là bao nhiêu, nhiều thì kiếm thêm nhiều tiền, ít thì kiếm thêm ít tiền.
- Đánh cuộc nhiều kiếm nhiều, đánh cuộc ít kiếm ít? Nếu người khác nghe những lời này sẽ mắng Lục Thiếu Hoa tự cao tự đại, nhưng với mấy người Hoắc Anh Đông lại có kết quả khác. Họ ước gì có thể tập hợp nhiều vốn, kiếm thêm nhiều tiền.
Cuộc khủng hoảng tài chính Châu Á, Lục Thiếu Hoa khẳng định trăm phần trăm là có thể kiếm tiền cho nên hắn mới một hai dám nói như vậy. không có cách nào, ai bảo Lục Thiếu Hoa là người tái sinh. Mọi việc đều quay chung quanh lịch sử kiếp trước, có gan tham dự, hồi hộp theo dõi sẽ kiếm được tiền.
Đáng tiếc là, qua việc bảo vệ công ty ở Hồng Kông vốn trong tay mọi người không còn nhiều nữa, muốn giống như lần ở Thái Lan xem ra không có khả năng.
- Trong tay tôi hiện không có đến một tỷ đô la Mỹ, thế nên đành tính trên con số một tỷ đô la Mỹ vậy. Hoắc Anh Đông nói một câu như than vãn.
- Của tôi cũng không còn nhiều, nhiều nhất cũng chỉ có một tỷ hai đô la Mỹ. Lý Gia Thành cũng nói.
- Tôi cũng như thế. - … - …
Gần như mọi người đều như vậy. Đều nói chỉ có một tỷ đến tỷ rưỡi đô la Mỹ, muốn nhiều hơn nữa cũng không có.
Tuy nhiên có một người ngoại lệ, người này không phải ai khác chính là Lý Trạch Giai, chỉ có anh ta nói: - Trong tay tôi nếu không nhầm thì có hai mươi tỷ đô la Mỹ, nếu đã đánh cuộc thì cùng nhau làm đi.
Lý Trạch Giai cũng là hội viên của thương hội Trung Hoa. Coi như là một hội viên đặc biệt, bởi vì anh ta không có công ty riêng, cũng không buôn bán. Nhưng anh ta lại chính là con trai của Lý Gia Thành, có mối quan hệ cá nhân với Lục Thiếu Hoa, vì mối quan hệ tốt nên gia nhập cuộc chiến lần này.
Khi ở Thái Lan cả nhà anh ta đều tham gia. Bỏ toàn bộ tiền vào đánh cuộc, cuối cùng thắng lớn. Sau khi ở Thái Lan có được thắng lợi lớn, lại cùng mấy người Lý Vân Thanh tự mình trao đổi, có được một cơ hội ở Indonesia mới có được số tài sản hai mươi tỷ đô la Mỹ hiện tại.
Nếu là người bình thường thì có được hai mươi tỷ đô la Mỹ là đã cảm thấy thỏa mãn nhưng với Lý Trạch Giai, anh ta nghĩ tiền phải sinh ra tiền mới đúng. Đặc biệt là khi nghe Lục Thiếu Hoa nói còn có cơ hội, anh ta liền hạ quyết tâm, tiếp tục đánh cuộc, đem toàn bộ gia tài đầu tư vào.
Lý Gia Thành liếc nhìn con trai, môi giật giật như muốn nói gì đó nhưng thấy ánh mắt kiên nghị của Lý Trạch Giai, Lý Gia Thành lại không nói gì nữa, quyết định tùy Lý Trạch Giai cứ muốn làm gì thì làm.
Ngoại trừ Lý Gia Thành, những người khác đều đưa mắt nhìn Lý Trạch Giai, tất cả đều nhìn một cách dịu dàng như nhìn một đứa trẻ, Giám đốc Trương nói: - Gia Thành lão đệ, chúng ta đều đã già rồi, không được như bọn trẻ đâu.
Lời giám đốc Trương nói thật thâm sâu, đúng là thế hệ trước thường có quan niệm bảo thủ, nếu là bọn họ, có hai mươi tỷ đô la Mỹ, mấy người họ dù tin tưởng Lục Thiếu Hoa thế nào đi chăng nữa nhiều nhất cũng chỉ mang mười tỷ đô la Mỹ ra. Còn như mang ra hết thì chắc hẳn là chuyện không hề nghĩ tới.
Ánh mắt Lục Thiếu Hoa sáng lên, có chút tán thưởng, liếc nhìn Lý Trạch Giai nói: - Không tồi, người trẻ tài cao.
Mới nghe Lục Thiếu Hoa nói như là đùa, nhưng lấy Lý Trạch Giai ra đùa sao?
Không, Lục Thiếu Hoa nghĩ, người trẻ tuổi phải dám liều, giống như Lý Trạch Giai vậy, nếu không thì không thể làm giàu được. Nhìn Lý Trạch Giai Lục Thiếu Hoa thấy lại chính mình khi ở cuộc khủng hoảng chứng khoán Nhật Bản, hoàn toàn là liều lĩnh.
- Yên tâm đi, tôi sẽ không để anh mất cả chì lẫn chài đâu. Quá lắm là mất một nửa thôi. Lục Thiếu Hoa cười nói.
- Mất một nửa cũng không sao. Dù sao tôi cũng không có nhiều tiền như vậy. Cuối cùng vẫn để lại mười tỷ đô la Mỹ, cũng là đủ rồi. Lý Trạch Giai cười nói, có chút không quan tâm và thích thú.
Lý Trạch Giai nói mười phần kiên cường, nhưng Lục Thiếu Hoa lại không nhìn ra, Lý Trạch Giai hơi chột dạ, lắc đầu cười khổ một tiếng, thầm nói: “Người chứ có phải thánh hiền đâu chứ”. Lúc này mới nói sang chuyện khác: - Tốt lắm, vậy bàn về hành động lần sau đi.
Lần này gọi mọi người đến biệt thự của họ Hoắc, trừ việc gặp nhau một chút như thường lệ, mục đích chính là bàn về hành động lần sau. Cuối cùng Lục Thiếu Hoa cũng đưa đề tài bàn tán từ nãy đến giờ về việc chính đó là hành động lần sau.
Lục Thiếu Hoa vừa nói xong, mọi người đều biết là đã đến lúc bàn vấn đề chính, đều buông ly rượu, ngồi thẳng lên, chăm chú lắng nghe.
Lục Thiếu Hoa cũng không làm mọi người thất vọng, nói: - Mục tiêu của chúng ta lần này là Yên Nhật và đồng Won của Hàn Quốc. Hai đồng tiền lớn này trước mắt sẽ không ổn định, nhưng mức độ giảm giá không phải lớn, còn có rất nhiều viêc phải làm.
- Đâu chỉ là rất nhiều việc phải làm đâu. Hoắc Anh Đông lúc này cũng rất hào hứng, không đợi ai nói gì, ngắt lời nói: - George Soros ở Hồng Kông thất bại, tôi thấy bọn chúng sẽ không chán chường trở về, dù đồng Yên và đồng Won không có gì, bọn họ cũng sẽ hung hăng chèn ép một phen, không ăn được chỗ ngon cũng phải cố được vài miếng.
Hoắc Anh Đông trước kia không quen biết George Soros, nhưng qua sự kiện lần này. Hoắc Anh Đông gặp anh ta một lần nên biết, George Soró là người không thấy sông Hoàng Hà không quay đầu, cho nên Hoắc Anh Đông có lý do để tin tưởng George Soros thất bại ở Hồng Kông nhất định sẽ tìm một đối tượng khác.
- Ông Hoắc nói rất đúng. Lục Thiếu Hoa đồng ý với những gì Hoắc Anh Đông nói, còn bổ xung thêm: - George Soros quả thật là người như vậy. Tôi với anh ta đã quen biết nhiều năm, rất hiểu anh ta. Ngày trước thì với đại đa số các quốc gia Châu Á sắp xếp. Nhật Bản và Hàn Quốc cũng là một trong số các quốc gia đó, bọn họ không có lý do gì buông tha.
Tuy lời nói của Lục Thiếu Hoa rất bình thản nhưng ai nghe cũng biết rằng đó là khẳng định mấy người George Soros sẽ ra tay với đồng Yên Nhật và Đồng Won của Hàn Quốc.
Nếu đúng là ra tay với hai đồng tiền của hai quốc gia này thì tình hình tiếp theo sẽ đơn giản hơn. Sắp xếp thế nào để trước tiên kiếm được nhiều tiền hơn.
- Tiểu Hoa, cậu cũng đừng thừa nước đục thả câu, cần làm như thế nào anh nói chúng tôi sẽ nghe theo. Giám đốcTrương lại phát huy tính nôn nóng giục.
- Ha ha. Lục Thiếu Hoa cười ha hả, lắc đầu rồi nói: - Tôi sẽ không thừa nước đục thả câu, hiện tại đại đa số có hai lựa chọn trước mắt, một là Nhật Bản, hai là Hàn Quốc, xem mọi người chọn như thế nào?
Chưa hết, nói đến đây, Lục Thiếu Hoa tạm dừng một chút, đưa mắt nhìn hết lượt mọi người thấy không có phản ứng gì lớn mới tiếp tục nói: - Tuy nhiên theo dự đoán của tôi, khi xuất hiện sự giảm giá thì Yên Nhật sẽ giảm giá với biên độ lớn hơn một chút. Hơn nữa trong tay mọi người vốn không phải rất nhiều nên tôi đề nghị mọi người chọn Yên Nhật.
Biên độ giảm lớn, cũng có nghĩa kiếm tiền nhiều hơn. Điều này cho dù là đứa trẻ ba tuổi cũng sẽ chọn Yên Nhật, đừng nói là mấy người đã thành tinh này. Bọn họ sao có thể chọ Hàn Quốc được.
Câu trả lời chỉ có một, đó là Yên Nhật. Tất cả đều lựa chọn Yên Nhật.
Lựa chọn có kết quả rồi nhưng trong lòng Lục Thiếu Hoa chưa kết thúc, còn một người chưa sắp xếp, đó là người trẻ tuổi tài cao Lý Trạch Giai.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT