Tuổi cao như vậy, thân thể đã sớm không thể chống đỡ được bệnh tật. Hiện tại, chỉ có thể dùng ý chí và nguyện vọng lâu nay để duy trì. Lúc Lục Thiếu Hoa đến Bắc Kinh Đặng lão vẫn còn rất minh mẫn, có thể cười nói cùng Lục Thiếu Hoa.
Lần đến thăm này, Lục Thiếu Hoa ở bên Đặng lão chừng năm ngày.
Đến ngày thứ sáu, Đặng lão mới vào bệnh viện giải phóng quân Bắc Kinh, trải qua ngày cuối cùng trong cuộc đời của ông ở đó, và qua đời. Lục Thiếu Hoa tất nhiên rất đau buồn, nhưng tất cả đều đã là quy luật, sinh lão bệnh tử, trong đời ai cũng phải trải qua, chính vì thế nên sự đau thương đó cũng nhanh chóng trôi qua.
Giữa lúc đau buồn này, Lục Thiếu Hoa có gặp được phu nhân của Đặng lão.
Với phu nhân cùng con của Đặng lão mà nói, chuyện Lục Thiếu Hoa được Đặng lão nhận làm cháu nuôi không có gì xa lạ cả, bởi thế nên thái độ họ đối với Lục Thiếu Hoa lúc này vô cùng thân thiết, không khác gì như người một nhà vậy.
Ngẫm lại cũng không cần phải nói gì khác, chỉ nói đến thân phận của Lục Thiếu Hoa bây giờ cũng đủ để cho người đứng đầu quốc gia phải để ý ba phần.
Còn Ai có thể đối xử với hắn không tốt được đây.
Chủ tịch Tập đoàn Phượng Hoàng. Gia tài hơn một nghìn tỷ. Có được bản lĩnh nghiêng trời lệch đất. Là trung tướng trong quân đội. Mỗi một tầng thân phận đều có thể khiến người ta sợ hãi.
Đặng lão đi rồi, Lục Thiếu Hoa ở lại Bắc Kinh thêm một tuần với thân phận cháu nội của Đặng lão, làm xong một chút đạo hiếu cuối cùng mới trở về quê nhà, cùng người nhà vui thú hạnh phúc gia đình.
Thời gian thấm thoắt trôi qua rất nhanh, tháng ba đã tới, bây giờ đã là lúc giữa tháng ba. Lục Thiếu Hoa biết đây là thời điểm mình phải rời khỏi nhà nữa rồi. Cùng với ngày Hongkong được trả về đang đến gần, thời điểm bùng nổi cơn bão tài chính châu Á cũng sắp đến. Lục Thiếu Hoa phải quay về Hongkong trấn giữ, bắt đầu chuẩn bị giờ phút khai chiến.
Hongkong, chỗ ở của Lục Thiếu Hoa.
- Mấy tháng rồi? Lục Thiếu Hoa nhìn Tần Tịch Thần đang đỏ bừng khuôn mặt, mỉm cười hỏi.
Lúc Lục Thiếu Hoa trở về Hongkong là vừa vặn giữa trưa, Tần Tịch Thần từ tập đoàn hết giờ làm về nhà, tình cờ gặp Lục Thiếu Hoa. Nhưng khi Lục Thiếu Hoa vào cửa, thấy Tần Tịch Thần bây giờ có chút gì khang khác không giống với ngày thường, nên nhìn kỹ lại và hỏi.
Thấy Tần Tịch Thần mặc quần áo thì rộng thùng thình, nhìn kỹ hơn chút nữa, phát hiện ra bụng của Tần Tịch Thần đã có phần nhú ra, rõ ràng là mang thai.
- Hơn bốn tháng rồi. Tần Tịch Thần xinh đẹp trả lời, âm thanh giống như tiếng muỗi kêu.
Cẩn thận tính ra, Tần Tịch Thần mang thai từ tháng mười một năm trước, hiện tại đã là giữa tháng ba, vừa đúng bốn tháng, về phần thời gian chính xác thì không thể nào tính được.
- Ha ha! Lục Thiếu Hoa cười ha hả, không để ý tới sự có mặt của Lý Thượng Khuê , kéo và ôm chặt lấy vòng eo của Tần Tịch Thần.
Sờ sờ bụng cô, cười khúc khích nói:
- Anh cũng muốn làm bố rồi. Lục Thiếu Hoa năm nay mới mười chín tuổi, làm bố ở cái tuổi mười chín, nghe ra thì cảm thấy hơi không được tự nhiên cho lắm.
Đặt vào hoàn cảnh nước Trung Quốc bấy giờ những người bố ở tuổi mười chín đúng là rất ít. Nhưng đây là thời đại nào rồi, người bình thường thì kết hôn vào cái tuổi độ chừng hai mươi ba, hai mươi bốn, sau đó mới có con. Lục Thiếu Hoa ngược lại, mười chín tuổi có con, làm sao có thể không kỳ quặc chứ.
Lục Thiếu Hoa không ngại, nhưng Tần Tịch Thần dù sao cũng là phụ nữ, nhìn thấy Lý Thượng Khuê mặt càng trở nên đỏ hồng, kéo tay Lục Thiếu Hoa, thì thầm nói bên tai Lục Thiếu Hoa:
- Ở đây có người.
- Ồ! Lục Thiếu Hoa sửng sốt, sau đó quay mặt lại.
Lại cười, lúc này mới đỡ Tần Tịch Thần ngồi xuống ghế sô pha, sau khi ngồi vào chỗ của mình, Lục Thiếu Hoa mới thật sự nói.
- Bây giờ bụng đã hơn bốn tháng, em phải chú ý nghỉ ngơi.
- Về phần tập đoàn bên kia, ừ.
- Có thể bớt quan tâm một chút đi.
- Em hiểu. Tần Tịch Thần gật đầu.
Trầm ngâm một lát sau, mới nói thêm.
- Em đã sắp xếp hết rồi.
- Em đã đề bạt Tiểu Lý làm trợ lý đặc biệt của Tổng giám đốc điều hành.
- Chuyện bên trong tập đoàn phần lớn do cô ấy xử lý, chỉ có một vài chuyện trọng đại em mới tự mình làm thôi. - Như vậy tốt rồi. Lục Thiếu Hoa rất vừa lòng.
Sau đó, Lục Thiếu Hoa mới quay đầu lại.
Nhìn Lý Thượng Khuê thật lâu mới hỏi:
- Anh Lý, tuổi của anh cũng không ít, anh xem hiện tại người ta đã thăng chức, có nên xem xét chuyện kết hôn không?
Tiểu Lý mà Tần Tịch Thần vừa nói đến không ai khác chính là bạn gái hiện tại của Lý Thượng Khuê. Lần trước, nếu không phải Tập đoàn Phượng Hoàng xuất hiện nguy cơ. Lục Thiếu Hoa đã muốn đề cập tới chuyện kết hôn của Lý Thượng Khuê. Hiện tại đã yên ổn, mà cơn bão tài chính châu Á còn chưa bắt đầu, đang là thời điểm rãnh rỗi, để họ kết hôn trong thời gian này thì rất tuyêt.
- Chuyện này, chuyện này... Lý Thượng Khuê xấu hổ gãi đầu, anh ta thật không ngờ, Lục Thiếu Hoa đột nhiên lúc đó lại đem lửa đốt trên đầu anh ta.
Bất ngờ vậy không biết là nên trả lời thế nào mới phải. Đương nhiên, chuyện kết hôn là của đôi bên, Lý Thượng Khuê thì khỏi nói, rất muốn kết hôn nữa là khác. Dù sao thì cũng sống độc thân nhiều năm như vậy rồi, cũng nên thay đổi, nhưng còn về bạn gái của anh ta, muốn hay không muốn kết hôn lại là một chuyện khác.
Tình cảm cũng đã đi tới giai đoạn nên bàn luận chuyện kết hôn, nhưng tín hiệu chính xác vẫn chưa nhận được, Lý Thượng Khuê cuối cùng cũng không dám xác định ý bạn gái mình thế nào.
- Trời ơi! Anh cũng đừng lần lữa nữa.
- Dứt khoát ngày mai anh nghỉ một ngày đi, để đi cầu hôn cùng người ta.
Nhanh chóng bàn bạc chuyện kết hôn cho xong, Lục Thiếu Hoa cũng không để Lý Thượng Khuê ngắt lời, lại cảnh cáo luôn một câu:
- Anh phải hiểu rõ chứ, nếu lúc này không kết hôn, lại phải chờ vài tháng nữa.
- Anh nghĩ xem cơn bão tài chính châu Á sắp đến, khi đó làm gì có thời gian mà cưới với hỏi.
Nếu đợi cho cơn bão tài chính châu Á tiến đến, Lý Thượng Khuê bọn họ đúng là không có thời gian kết hôn. Dù sao hiện tại bụng Tần Tịch Thần đã lớn, chuyện tập đoàn đều giao cho bạn gái của Lý Thượng Khuê, một khi cơn bão tài chính đến, sẽ phải quan tâm tới Tập đoàn Phượng Hoàng một thời gian dài, chuyện kết hôn khẳng định là không có thời gian.
- Được rồi, ngày mai tôi đi gặp cô ấy cầu hôn.
Lý Thượng Khuê gật đầu nói. Lý Thượng Khuê đi theo bên cạnh Lục Thiếu Hoa nhiều năm, là một trong những người Lục Thiếu Hoa cực kỳ tín nhiệm, lúc Lục Thiếu Hoa nói chuyện với người khác, Lý Thượng Khuê cũng không cần tránh đi. Lý Thượng Khuê tự nhiên biết mọi sự sắp đặt của Lục Thiếu Hoa, nghĩ rằng cơn bão tài chính sẽ tới thật là một cơ hội tốt, hiện tại chính Lục Thiếu Hoa cũng vừa nói như vây, anh ta liền hiểu được Lục Thiếu Hoa nói không có thời gian là ý gì.
- Vậy là được rồi, ha hả! Lục Thiếu Hoa ha hả cười.
Lại nói.
- Anh phải có thành ý, cô ấy mới đồng ý gả cho anh, ừ, em xem tháng sau là tháng tốt nhất để kết hôn. Đến lúc đó có thể đi Pháp hưởng tuần trăng mật.
Vừa lúc tham dự đám cưới của anh Lý Chí Kiệt. Vào lễ mừng năm mới, Lý Chí Kiệt đã gọi điện thoại cho Lục Thiếu Hoa, nói cho Lục Thiếu Hoa biết tin anh ta sắp kết hôn. Ngày thành hôn đã định là mùng bảy tháng tư, mà Lục Thiếu Hoa cũng đã sớm hứa hẹn với Lý Chí Kiệt, đến lúc đó sẽ qua Paris của nước Pháp tham dự hôn lễ của bọn họ.
- Tôi sẽ cố gắng.
- Ha ha! Lý Thượng Khuê vẫn còn xấu hổ, gật đầu nói.
- Ha ha! Lục Thiếu Hoa cũng cười ha hả theo, không nói thêm gì nữa.
Cơn bão tài chính châu Á đã sắp đến. Trước đó, còn không đến bốn tháng. Bên cạnh việc khẩn trương bố trí thị trường tài chính châu Á, Lục Thiếu Hoa muốn Tần Tịch Thần sắp đặt lại đôi chút, sao cho Tập đoàn phượng Hoàng giảm bớt tổn thất ở mức thấp nhất.
Về phần Thâm Quyến bên kia. Lục Thiếu Hoa đương nhiên cũng bố trí tương ứng, chỉ có điều Thâm Quyến bên kia và Hongkong bên này khác nhau, Thâm Quyến bên kia chỉ phụ trách thị trường trong nước. Nơi duy nhất cần bố trí phòng ngự chính là cơ sở Phượng Hoàng, hạn chế sản lượng sản phẩm. Lần trước đã từng được nhắc nhở, Chử Lỗi cũng không hỏi nhiều. Trực tiếp ban hành xuống dưới, giảm số lượng sản xuất. Không sản xuất vượt quá chỉ tiêu được giao, sau đó lại chuẩn bị sản xuất sản phẩm cấp thấp, chuẩn bị chính thức tiến quân vào thị trường sản phẩm cấp thấp .
Trải qua hoàn cảnh khó khăn lần trước, Lục Thiếu Hoa lần này sẽ không phạm sai lầm giống như vậy, Lục Thiếu Hoa cũng tương ứng bố trí việc hoàn toàn hạn chế sản lượng. Khiến cho thị trường không bị thôn tính, ngược lại cũng không phát sinh tình huống như trước.
Thực ra, Lục Thiếu Hoa cũng không lo lắng lắm, lần trước, tập đoàn Phượng Hoàng chuyển bại thành thắng, khiến cho vài đối thủ chật vật không chịu nổi, chuyện mới vừa xảy ra mấy tháng, tập đoàn Phượng Hoàng thậm chí lại hạn chế sản lượng. Bọn họ tuyệt đối không dám gây chuyện lôi thôi, nếu lại bị Tập đoàn Phượng Hoàng tấn công như vậy một lần nữa, bọn họ sẽ kết thúc hoàn toàn.
Làm xong tất cả các việc phòng ngự, Lục Thiếu Hoa mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, lúc này đã là ngày cuối cùng của tháng ba.
Ba tháng yên lặng của một năm chấm dứt. Lý Thượng Khuê cầu hôn cũng thành công. Theo ý của Lục Thiếu Hoa, tới tháng tư sẽ kết hôn. Vì thế, Lục Thiếu Hoa lấy một căn biệt thự trong khu biệt thự của hắn cho vợ chồng Lý Thượng Khuê bọn họ, coi như là lễ vật kết hôn, đương nhiên cũng là muốn Lý Thượng Khuê ở gần hắn một chút.
Không có cách nào. Lý Thượng Khuê vẫn lựa chọn đi theo bên người Lục Thiếu Hoa như xưa. Để anh ta làm vệ sĩ, Lục Thiếu Hoa cũng chỉ có thể áp dụng biện pháp này để giải quyết vấn đề cuộc sống vợ chồng của bọn họ. Nếu để cho họ ở rất xa, thời gian Lý Thượng Khuê ở bên vợ mình sẽ giảm bớt, mà ở gần như vậy thì sẽ khác.
Khi Lục Thiếu Hoa ở nhà. Lý Thượng Khuê cũng hoàn toàn có thể ở nhà bên vợ mình. Làm vệ sĩ bên người Lục Thiếu Hoa nhiều năm, một trong những người mà Lục Thiếu Hoa tín nhiệm nhất, đối với hôn lễ của bọn họ sao có thể keo kiệt được. Lục Thiếu Hoa cũng thông báo một tiếng cho vài người hắn có quan hệ tốt trong Thương hội Trung Hoa.
Mời bọn họ tới chia vui, còn có các nhân viên cấp cao trong Tập đoàn Phượng Hoàng cũng đều nhất nhất tới chia vui. Về phần Trần Quốc Bang, người vừa giống như chiến hữu, lại vừa giống như anh Hai cũng đã tới.
Lý Thượng Khuê là cô nhi, Trần Quốc Bang tới giống như một người anh cả, giống như một người cha, nên có thể coi như bậc bề trên một cách quang minh chính đại.
Điều này khiến Lục Thiếu Hoa buồn cười một trận. Tuy nhiên, Trần Quốc Bang xuất hiện dáng vẻ rất tự nhiên, tức giận trợn mắt nhìn Lục Thiếu Hoa.
- Đúng rồi, anh Hai, anh Chí Kiệt vài ngày sau là kết hôn tại nước Pháp, anh ấy có báo cho anh biết không?
Lục Thiếu Hoa cười cười hỏi.
Lý Chí Kiệt kết hôn sao có thể không báo cho Trần Quốc Bang, chỉ có điều Lục Thiếu Hoa không biết nhắc tới việc này như thế nào, chỉ có thể gợi vấn đề như vậy.
- Có báo, ngày đó anh sẽ từ Thâm Quyến tới đây, đi nhờ xe một chuyến, ồ, không, là nhờ máy bay.
- Thử một chút hưởng thụ của người đi máy bay riêng, cùng nhau sang nước Pháp. Trần Quốc Bang cũng đột nhiên nói đùa.
- Haizz! Lục Thiếu Hoa ai thán một câu, lại nói.
- Anh cũng đến chế giễu em.
- Anh nói sự thật đó chứ.
Trần Quốc Bang trở lại nghiêm chỉnh.
Lục Thiếu Hoa còn có thể thế nào, chỉ có thể bất đắc dĩ ngậm miệng lại, làm như chưa nói qua việc này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT