Ngày đầu tiên đã trôi đi, sau khi bị áp lực ép giá, cổ phiếu của bốn công ty đều rớt giá rất nhiều, quan trọng hơn là sau khi thu mua cổ phiếu là đồng loạt bán tháo, lượng giá trị không lớn lắm nhưng cũng đủ tạo lên một phản ứng dây chuyền. Rất nhiều người cảm thấy nắm giữ cổ phiếu lúc này là không ổn nên ngay lập tức bán ra rất nhiều.
Tất cả những điều này chỉ là để mở đầu cho buổi sáng giao dịch ngày hôm sau trên thị trường chứng khoán Mỹ. Mấy người Lưu Minh Chương lại bắt đầu diễn thủ đoạn của họ, và không ngừng ép giá cổ phiếu của bốn công ty cổ phần kia. Một tài khoản chuyên sử dụng để thu mua với giá thấp, một tài khoản chuyên dùng để bán tháo, dẫn tới lượng khớp lệnh rất lớn nhưng phản ánh sai thị trường. Mặc dù sự chênh lệch giá khiến các quỹ đầu tư do dự, nhưng cũng không ảnh hưởng nhiều. Phải biết rằng, hành động lần này Lục Thiếu Hoa phải huy động tới 320 tỷ đô la Mỹ khiến cho nguồn tài chính gặp khó khăn.
Trong thời gian này, bốn công ty cũng đã tham gia vào giải cứu thị trường. Bọn họ cùng nhau mua vào cổ phiếu với ý đồ kéo giá cổ phiếu trở lại nhưng vô ích. Không nói bọn họ tài chính có hạn, rất nhiều các công ty riêng lẻ bán tháo cổ phiếu, bọn họ không thể có năng lực đi thu hồi toàn bộ và không thể đưa giá trở lại. Hơn nữa, mấy người Lưu Minh Chương cố ý đè giá cổ phiếu xuống thấp, làm sao bọn họ có khả năng cứu được thị trường chứ.
Thời gian một ngày đã trôi qua, cổ phiếu của bốn công ty giảm xuống khá nhiều. Mặc dù chưa xuất hiện hiện tượng biên độ giảm xuống quá mức nhưng giảm một chút trong thời gian dài cũng làm cho bốn công ty kia không thể chịu đựng nổi. Bọn họ chỉ có thể giương mắt nhìn cổ phiếu rớt giá, mặc dù lượng tiền đổ vào nhiều cũng không thể cứu nổi.
Để có được hiện tượng này xảy ra, hai người Lưu Minh Chương và Lý Tông Ân trong tay cầm những cổ phiếu quan trọng. Nghĩ rằng giá cổ phiếu bốn công ty chỉ giảm giá tạm thời, không ngờ rất nhiều người liền bán tháo nhanh như vậy.
Sau khi mấy người Lưu Minh Chương phấn tích và đưa ra kết quả liền gọi điện thoại thông báo kết quả cho Lục Thiếu Hoa. Lục Thiếu Hoa tuy không phải là một chuyên gia tài chính nhưng về những kiến thức phổ biến này đương nhiên cũng hiểu rõ.
- Như này đi, ngày mai các anh hãy hành động lớn hơn, làm cho biên độ giảm sâu hơn một chút nữa, khối lượng giao dịch bình thường, làm cho giá cổ phiếu giảm hơn một chút, em tin rằng sau một ngày, sang ngày hôm sau mọi người lập tức sẽ tung hàng loạt cổ phiếu ra bán. Lục Thiếu Hoa ngẫm nghĩ một lúc rồi ra chỉ thị.
- Anh cũng nghĩ như vậy, không cho bọn họ nhìn thấy một cơ hội nào. Để xem năng lực tài chính bốn công ty kia mạnh tới đâu, hừ phải mạnh tay hơn một chút nữa mới có thể làm cho mọi người đẩy cổ phiếu ra, như vậy giá cổ phiếu của bốn công ty kia sẽ rơi vào chu kỳ giảm. Lưu Minh Chương nói không đầu không cuối trong điện thoại.
Nghe qua thì thấy Lưu Minh Chương nói chẳng đâu vào đâu cả. Tuy nhiên nghĩ một chút cũng không phải không có lý. Cho dù là lối nói ẩn dụ hay trực tiếp thì cũng đã để lộ ra một thông điệp, đó là phải làm cho biên độ giảm sâu hơn một chút khiến những người còn cầm cổ phiếu trong tay không thể nhẫn lại được nữa buộc họ phải tung cổ phiếu ra bán cho hết.
Nhưng nếu lượng cổ phiếu bán ra đúng như Lưu Minh Chương dự đoán thì sẽ xẩy ra hậu quả nào đây?
Hậu quả tạo ra lớn lạ thường. Thị trường chứng khoán toàn người bán không có người mua, trong tay đang nắm giữ cổ phiếu sẽ mắc kẹt không bán được, thử hỏi vào lúc này giá cổ phiếu xuống thấp hơn liệu nhà đầu tư họ có muốn bán cổ phiếu mắc kẹt trong tay nữa hay không?
Đáp án là chắc chắn, nhìn cổ phiếu mình đang cầm trong tay ngày một lao dốc họ rất lo lắng, lúc này bán đi có thể thu về một chút vốn như vậy làm sao họ có thể giữ cổ phiếu ngày một mất giá sẽ mất cả chì lẫn chài.
Nếu xảy ra tình trạng này, Lưu Minh Chương cho rằng bọn họ sẽ làm giá cổ phiếu càng xuống thấp hơn, tới khi giá thấp xuất hiện trên diện rộng, lượng bán ra hàng loạt, nhiệm vụ của Lục Thiếu Hoa coi như hoàn thành và hắn gián tiếp giao lại nhiệm vụ cho bọn họ
- Có thể ngày mai bắt đầu tiến hành thủ đoạn này đi. Lục Thiếu Hoa cuối cùng cũng đưa ra quyết định.
- Được, theo phương hướng của cậu dự đoán thì có thể nhiều nhất là hai ngày, hai ngày sau khi cổ phiếu rớt giá mạnh cuối cùng sẽ dùng hai ngày để kéo giá cho cổ phiếu tăng lên. Từ đó chúng ta có thể thu được một con số lợi nhuận khổng lồ. Lưu Minh Chương không những đưa ra giả thiết mà còn nói sơ qua phương án hành động.
- Vâng, giao cho các anh đi làm đó. Lục Thiếu Hoa nói thản nhiên một câu
Về phương diện tài chính, Lục Thiếu Hoa nói thế nào cũng chỉ là “am hiểu nửa vời”, huống chi ngay từ khi còn chưa bắt đầu, Lục Thiếu Hoa đã quyết định giao toàn quyền cho Lưu Minh Chương và Lý Tông Ân và không can thiệp vào.
- Tốt, bốn ngày tiếp tôi sẽ cho cậu một kết quả xứng đáng. Lưu Minh Chương cuối cùng rất tin tưởng nói.
Thật sự mà nói, sau khi bố trí một kế hoạch hoàn hảo, Lục Thiếu Hoa vứt bỏ lo nghĩ, không hề quan tâm tới vấn đề giá cổ phiếu của bốn công ty kia nữa. Hiện tại, điều Lục Thiếu Hoa quan tâm nhất chính là chuyện thị phần của Tập đoàn Phượng Hoàng trên thị trường.
Trải qua nhiều ngày như vậy, đầu tiên Lục Thiếu Hoa nghĩ đến trừng phạt các tập đoàn trong nước lúc Tập đoàn Phượng Hoàng gặp khó khăn, không những không giúp đỡ đồng bào trong lúc nước sôi lửa bỏng mà còn định thôn tính. Cuối cùng cũng bị thu mua và thuộc quyền sở hữu của Tập đoàn Phượng Hoàng.
Công ty thứ hai Lục Thiếu Hoa muốn thu mua chính là tiểu bang hội Hồng Kông. Vốn tiểu bang hội Hồng Kông không có nhiều liên quan tới chuyện Tập đoàn Phượng Hoàng lâm vào cảnh khó khăn, nhưng đàng sau tiểu bang hội là một thế lực xã hội đen rất lớn – tổ chức Yamaguchi Nhật Bản.
Tìm hiểu nguồn gốc tổ chức Yamaguchi Nhật Bản mới biết hai hãng ô tô Toyota và Honda mượn dao giết người. (Tuy rằng Tần Tịch Thần cuối cùng cũng không có việc gì nhưng Lục Thiếu Hoa lại cho rằng bọn họ thuê kẻ giết người). Cho nên cả tiểu bang hội Hồng Kông, và tổ chức Yamaguchi Nhật Bản cùng với bên trong là các hãng xe ô tô Toyota và Honda, tất cả những kẻ tham gia đều bị Lục Thiếu Hoa giải quyết khẩn cấp.
Tiểu bang hội Hồng Kông là thảm khốc nhất, bị Lục Thiếu Hoa phá hủy hoàn toàn. Tiếp theo tổ chức Yamaguchi Nhật Bản tham gia gồm có phó chủ tịch một đoàn người tất cả đều bị chôn vùi ở Phương Tây. Tiếp đó lại đến lượt hãng ô tô Honda, tổng giám đốc hãng ô tô Honda và tất cả những người đi cùng đều làm mồi cho tử thần. Hãng ô tô Toyota là tổn thất ít nhất, chỉ có một người chết đó là chủ tịch nhiệm kỳ trước.
Lục Thiếu Hoa giết người nhiều như vậy cũng là muốn cho hai hãng ô tô Toyota và Honda mâu thuẫn. Ban đầu bọn họ đã muốn chiếm đoạt thị phần trên thị trường ô tô của Tập đoàn Phượng Hoàng. Vì cuộc nội chiến bất ngờ giữa họ trở nên hoàn hảo, tạo điều kiện cho ô tô Phượng Hoàng một cơ hội tốt.
- Ài, đã nhiều ngày trôi qua, kết quả có thế nào cũng phải tới lúc chấm dứt. Lục Thiếu Hoa hai mắt trống rỗng nhìn xa xăm ra phía cửa, thì thầm tự nói.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lục Thiếu Hoa dậy sớm. Sau khi ăn sáng qua loa, lúc Tần Tịch Thần dọn dẹp xong nhà bếp chuẩn bị đi làm cũng là lúc Lục Thiếu Hoa ăn xong, đi theo Tần Tịch Thần tới Tập đoàn Phượng Hoàng.
Tới Tập đoàn Phượng Hoàng, trước tiên Lục Thiếu Hoa muốn triệu tập hai vị phó tổng giám đốc tiêu thụ sản phẩm để nói cho họ biết về một vài tình huống gần nhất.
Ban đầu Lục Thiếu Hoa không hẳn là muốn nói cho hai vị phó tổng giám đốc biết về một vài tình tiết, nhưng không còn cách nào khác. Tổng giám đốc tiêu thụ, Hứa Gia Thụy còn đang ở Mỹ chưa về nước, đang ở hiện trường chỉ huy công tác phản kích, lúc này chưa thể trở về Hồng Kông.
Tập đoàn Phượng Hoàng vốn có ba vị phó Tổng giám đốc, hiện tại chỉ còn có hai người. Về chuyện này, Tần Tịch Thần cũng thật kỳ lạ. Sau khi Mã Tuấn Kiệt bị vào tù, tập đoàn trở nên bận rộn. Biết rằng đề nghị thêm một phó tổng giám đốc sẽ làm tổng giám đốc giảm bớt được rất nhiều gánh nặng công việc, nhưng Tần Tịch Thần vẫn không có đề nghị tuyển thêm một phó tổng giám đốc. Nguyên nhân cũng rất đơn giản, bởi vì nghiệp vụ được rút ngắn lại, chỉ cần một phó tổng giám đốc và một phó tổng giám đốc tiêu thụ sản phẩm là phù hợp.
Tuy nhiên, theo sự phản công bước đầu, Tập đoàn Phượng Hoàng đã tìm lại được thị phần ban đầu. Thiếu một phó Tổng giám đốc, làm cho công việc trở nên bận rộn hơn. Một vị phó tổng giám đốc đề xuất: - Chủ tịch, tôi không nói về vấn đề ô tô Tập đoàn Phượng Hoàng, trước tiên tôi có một đề xuất, đó là có thể có thêm một phó tổng giám đốc trong Tập đoàn Phượng Hoàng hay không?
- Đúng vậy, thưa Chủ tịch, mấy ngày nay doanh số thị trường đã được khôi phục trở lại. Thị phần của chúng ta đã đứng đầu trở lại, thiếu một vị phó tổng giám đốc khiến chúng ta gặp rất nhiều áp lực. Người phó tổng giám đốc này tương đối gầy gò, nói tới đây liền dừng lại nhìn sắc mặt Lục Thiếu Hoa một chút, sau đó nói tiếp: - Còn nữa, cũng phải thông báo tuyển thêm công nhân viên, sắp tới cán bộ nhân viên sẽ gặp rất nhiều áp lực.
- Ừ Lục Thiếu Hoa gật gật đầu một hồi rồi nói. - Việc đề xuất thêm một phó tổng giám đốc là có thể được. Tuy nhiên việc này anh cần bàn bạc với Tổng giám đốc Hứa Gia Thụy một chút. Về chuyện tuyển thêm nhân viên bình thường có thể đề nghị trong hội nghị hàng ngày, ừ, hai việc này hãy bàn bạc cùng với Tổng giám đốc Tần đi, cứ nói là tôi đồng ý, tổng giám đốc Tần sẽ hiểu.
Về hai người nhắc mình việc này, Lục Thiếu Hoa biết hai người bọn họ đụng tới Tần Tịch Thần như đụng tới vách tường vậy, hoặc Tần Tịch Thần bận quá, không có thời gian để ý đến việc này mới làm cho họ xin chỉ thị vượt cấp như thế.
Đúng, phó tổng giám đốc công ty con, bọn họ cấp bậc kém xa Lục Thiếu Hoa, người lãnh đạo trực tiếp của bọn họ là Hứa Gia Thụy, tiếp đến là Tần Tịch Thần, sau Tần Tịch Thần mới là người đứng đầu Kim tự tháp, đương nhiên là Lục Thiếu Hoa.
Hai vị phó Tổng giám đốc nghe được Lục Thiếu Hoa đồng ý trong lòng không nén nổi vui mừng, cả hai cùng nở nụ cười. Sau khi cân nhắc, một người phó tổng giám đốc dáng người béo tốt mở lời: - Chủ tịch, trong mấy ngày gần đây, hãng ô tô Toyota và Honda đang mâu thuẫn, chúng ta nhân cơ hội này hãy làm cho thị phần của chúng ta trên thị trường của trở lại mức ban đầu, sau đó tiếp tục nâng cao hơn.
Thị trường ô tô Tập đoàn Phượng Hoàng ban đầu chiếm thị phần bao nhiêu Lục Thiếu Hoa cũng không biết, hắn cũng không muốn biết, điều hắn cần biết hiện tại cũng không phải là chiếm lĩnh vài phần thị trường mà là hồi phục.
Bây giờ, thị phần mất đi gần như đã lấy lại được gần hết, trong lòng Lục Thiếu Hoa không nén nổi vui mừng, đưa ánh mắt liếc nhìn sang một vị phó tổng giám đốc khác. Ánh mắt của hắn dường như muốn đưa ra câu hỏi, liệu lời nói của vị phó tổng giám đốc kia có đúng là thật hay không.
Vị tổng giám đốc có dáng người hơi gầy, dường như hiểu được ý trong mắt Lục Thiếu Hoa liền nói: - Đúng vậy, thưa chủ tịch, tôi vừa làm công tác thông kê sơ bộ, thị phần trên thị trường đã được khôi phục 90%, nếu cố gắng chút nữa tới buổi trưa là toàn bộ thị phần đã mất có thể được lấy lại hoàn toàn.
Đã được xác nhận, Lục Thiếu Hoa vô cùng vui sướng, cười cười nói nói: - Làm không tồi, ha hả! Các anh yên tâm, sự cố gắng của các anh tôi sẽ ghi tạc trong lòng, cuối năm sẽ thưởng cho các anh xứng đáng.
Thưởng phạt phân minh, đây là nguyên tắc xử sự của Lục Thiếu Hoa. Những người có công Lục Thiếu Hoa sẽ không tiếc của. Những người gây ra tổn thất Lục Thiếu Hoa cũng sẽ trừng phạt bọn họ không hề khách khí.
Nhưng điều này hoàn toàn chưa kết thúc. Lục Thiếu Hoa dò xét ý tứ hai vị phó tổng giám đốc, hỏi: - Sau khi lấy lại thị phần trở về như lúc đầu thì tính sẽ làm gì bây giờ?
Quả thật, trong lòng Lục Thiếu Hoa sớm đã có đáp án, chỉ có điều Lục Thiếu Hoa muốn thử nghiệm hai người bọn họ, nhìn bọn họ một chút là có thể đoán cuối cùng là như thế nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT