Trong trận hỗn chiến, gần mười người tả hữu cùng đánh chết tên cướp. Tần Tịch Thần cũng được cứu ra rồi, Lục Thiếu Hoa thở phào nhẹ nhõm đồng thời cũng bắt đầu thấy đau đầu, nguyên do rất đơn giản, đánh chết người rồi, cho dù kẻ đó là đạo tặc, Lục Thiếu Hoa cũng phải khai báo với cảnh sát, mà khai báo thì nhất thiết phải ghi chép các loại sự tình bên trong, rất là phiền phức, đây chính là điều làm hắn phải đau đầu.

Đi tới bên cạnh Lý Thượng Khuê, hắn dừng một chút, rồi nói:
- Anh Lý, báo cảnh sát đi, để bên cảnh sát phái người đến, để họ tới thu thập, anh cùng họ đến đồn cảnh sát một lát, cần phối hợp với họ thế nào thì cứ thế mà phối hợp.

Lý Thượng Khuê mặt không biến sắc gật đầu, nói:
- Được.
- Uhm, còn nữa, chuyện này giữ bí mật, cũng nói một chút với bên cảnh sát, chớ nói ra việc Tịch Thần bị tấn công.
- Được.

Xe của Tần Tịch Thần bị bắn cho khắp nơi đều là vết đạn, lại là vật chứng xác thực ở hiện trường, tuy còn có thể chuyển động, nhưng vào lúc này cũng không thể lái đi được. Vẫn là chờ cảnh sát đến xem qua hiện trường, chụp ảnh xong mới có thể lái đi được, cho nên, cô phải ngồi xe của Lục Thiếu Hoa, hai nữ vệ sĩ cô mang theo bên người thì ngồi ở xe khác, đoàn người nghênh ngang chậm rãi đi.

Đương lúc đoàn người Lục Thiếu Hoa trở về biệt thự, tinh thần của Tần Tịch Thần đã ổn định hơn nhiều, chỉ có điều cho dù là như vậy, khí sắc vẫn có phần nhợt nhạt. Nấu cơm làm rau là điều không thể rồi, tay vẫn bám vào gấu áo của Lục Thiếu Hoa, như sợ rằng hắn sẽ rời xa cô vậy.

Thấy vậy, Lục Thiếu Hoa cũng có chút bất lực, cười cười, kéo cô lên phòng. Lại dặn người làm công làm cơm. Mà chính hắn thì lại ở trên phòng làm bạn với Tần Tịch Thần.

Xảy ra chuyện như vậy. Tần Tịch Thần có lẽ gặp lần đầu. Lục Thiếu Hoa hoàn toàn có thể đoán được, cô lúc này nhất định đang sợ hãi, cho nên sau khi bước vô phòng, hắn ôm Tần Tịch Thần lên giường, để cô nằm xuống, mà chính hắn thì lại nửa nằm ôm cô, để cô an tĩnh nghỉ ngơi.

Giấc ngủ luôn là phương pháp giải tỏa áp lực tốt nhất. Bây giờ có Lục Thiếu Hoa nằm bên, Tần Tịch Thần cũng an tâm hơn nhiều, không còn thấy khó ngủ nữa, không lâu sau đã chìm vào giấc ngủ, còn Lục Thiếu Hoa thì lại mê mẩn ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, không để ý đến thời gian trôi qua.

Ngủ liền suốt ba giờ đồng hồ, đến mãi hơn tám giờ tối, Tần Tịch Thần mới thức giấc, vừa tỉnh dậy đã vội nhìn quanh, thấy Lục Thiếu Hoa đang nằm bên, cô ho một tiếng, nở nụ cười, chớp chớp đôi mắt đáng yêu, tâm trạng ổn định hơn nhiều.

- Tỉnh rồi à?
Lục Thiếu Hoa cũng cười theo. Tay xoa nhẹ lên mặt cô, sau đó như thường lệ, nhẹ nhàng nói:
- Đi rửa mặt một chút, anh bảo người mang cơm lên, chúng ta ăn luôn ở đây nhé.

- Umh.
Tần Tịch Thần nhẹ nhàng đồng ý, rời khỏi vòng tay ấm áp của Lục Thiếu Hoa, đi rửa mặt.

Tay bị Tần Tịch Thần làm gối suốt ba giờ, tại đây trong ba giờ đồng hồ. Lục Thiếu Hoa cứ giữ tư thế đó, không nhúc nhích, sợ cô giật mình thức giấc, tay đã tê từ lâu, giờ Tần Tịch Thần đã rời khỏi vòng tay hắn. Cuối cùng hắn cũng có thể cử động được rồi.

Chẵn hai phút, Lục Thiếu Hoa phải mất hai phút mới làm cánh tay cử động bình thường trở lại, đứng dậy, gọi điện, bảo người làm hâm nóng thức ăn. Tiếp đó kêu người đưa lên, sau đó lại quay về giường nằm.

Phụ nữ đều thích đẹp, mà thích đẹp thì kết quả tất có chính là phí phạm thời gian, Tần Tịch Thần cũng là phụ nữ, cô cũng như vậy, đi vào phòng rửa tay rửa mặt một chút cũng ngót nửa giờ đồng hồ, thời gian nửa giờ này đủ để người phía dưới mang thức ăn đã hâm nóng lên, khi Tần Tịch Thần đi ra khỏi phòng rửa tay, một bàn đầy thức ăn sớm đã dọn xong, cô có thể vào thẳng chỗ ngồi, bắt đầu dùng bữa.

Bữa tối của hai người, ăn thật ngọt ngào, Lục Thiếu Hoa liên tục gắp rau cho Tần Tịch Thần, để cô cảm nhận được vị ngọt của hạnh phúc, khuôn mặt cũng xuất hiện nụ cười, bình phục như khi xưa, dường như đã quên những chuyện xảy ra ban chiều rồi.

Tuy nhiên hắn biết, cô không thật sự quên tất cả những chuyện đã xảy ra hồi chiều, suy cho cùng xảy ra chuyện lớn như vậy, không thể nào quên ngay trong chốc lát được, mà hiện tại Tần Tịch Thần có thể khôi phục lại, hoàn toàn là nhờ tính cách kiên cường của cô và sự quan tâm chăm sóc của Lục Thiếu Hoa.

- Ăn đi, ăn xong rồi tắm rửa đi nghỉ.
Nói xong, Lục Thiếu Hoa cố ý dừng giây lát, nhìn thoáng qua Tần Tịch Thần, thấy người đứng sau mấp máy môi muốn nói gì đó, hắn lại nói tiếp, cắt ngang lời của Tần Tịch Thần:
- Đêm nay không phải giải quyết tài liệu, để mai làm tiếp đi.

Tần Tịch Thần hàng ngày đều mang tài liệu về nhà giải quyết, hôm nay cũng không ngoại lệ, chỉ có điều xảy ra chuyện lớn như vậy, hắn sao nhẫn tâm để cô làm việc ngay, nghỉ ngơi mới là chân lý.
Được Lục Thiếu Hoa nói như vậy, Tần Tịch Thần nghẹn ngào, cô vốn muốn nói còn rất nhiều tài liệu chưa giải quyết xong, nhưng Lục Thiếu Hoa đã nói như vậy, cô cũng không có gì để nói nữa, chỉ khẽ gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Ăn cơm xong, kêu người tới thu dọn bàn cơm, Tần Tịch Thần cầm áo ngủ đi tắm rửa, mà Lục Thiếu Hoa lại nhân lúc cô đang tắm này, cầm điện thoại lên ấn một dãy số.
Điện thoại được kết nối.

- Alo! Là cháu, Lục Thiếu Hoa.
- Hô hô!
Kẻ đầu dây bên kia cười to, trong tiếng cười có chút kinh ngạc, do dự hồi lâu mới hỏi:
- Hôm nay gọi lại điện cho chú, chuyện lạ a, nói đi, chú biết cháu nhất định có chuyện.
- Ha ha!

Lục Thiếu Hoa lúc đầu ha hả cười, cũng là để che giấu ý đồ của mình, nhưng sau cùng hắn nghiêm giọng nói tiếp:
- Sao? Không có việc gì thì không thể gọi điện tâm sự với chú sao?
- Đừng, đừng, đừng.

Đầu dây bên kia liên tiếp nói ba tiếng “ Đừng”, sau đó mới thật sự nghiêm túc, nói:
- Được rồi, không đùa nữa, nói đi, có chuyện gì?
- Đúng là có chuyện muốn phiền chú giúp một chút.

Thấy y thật sự nghiêm túc rồi, Lục Thiếu Hoa cũng không cần phải giả bộ nữa, nói:
- Chú Hướng, lúc ban chiều, Tổng giám đốc điều hành trong tập đoàn của cháu bị một nhóm người bịt mặt tấn công bất ngờ, hiện trường hỏa lực rất mạnh, nếu không có xe chống đạn phòng ngừa thì hậu quả khó lường rồi.

Nói chuyện với Lục Thiếu Hoa chẳng phải ai khác chính là Hướng Hoa Cường, ông trùm xã hội đen Tân Nghĩa An tại Hongkong, mà mục đích Lục Thiếu Hoa gọi cho y cũng rất rõ ràng, muốn y tra giúp một chút, xem xem kẻ đứng sau điều khiển nhóm cướp đó là ai.

Ở Hongkong, vụ án bắt cóc thông thường đều do những băng nhóm xã hội đen ở Hongkong thao túng, Lục Thiếu Hoa biết rõ điều này, mà dựa vào quan hệ giữa hắn với Hướng Hoa Cường, y không thể nào phái người đến đột kích bắt cóc Tần Tịch Thần được, như vậy thì còn lại hai khả năng, một là do bang phái xã hội đen khác làm, còn một khả năng nữa là việc này là do thế lực bên ngoài làm.

Nếu như do bang phái xã hội đen của Hongkong làm, Hướng Hoa Cường có thể tra ra, mà còn có thể nhanh chóng tra ra kết quả. Giả như do thế lực bên ngoài làm, thì y cũng có thể tra đến chân tơ kẽ tóc, cung cấp cho Lục Thiếu Hoa ít manh mối, hắn mới dễ dàng điều tra.

- Nực cười, ăn gan hùm rồi.
Hướng Hoa Cường nổi giận, đúng vậy, y rất tức giận, ở Hongkong, ai cũng biết thế lực của tập đoàn Phượng Hoàng lớn mạnh cỡ nào, mà kẻ nào có mắt cũng đều biết, quan hệ thân thiết giữa Hướng Hoa Cường y với Lục Thiếu Hoa, đụng vô hắn còn phải dằn mặt y, y không phát hỏa mới lạ.

- Muốn chú làm gì, nói đi.
Hướng Hoa Cường tức giận, nhưng y cũng không bị cơn giận xông lên não, dựa vào sự hiểu biết của y về Lục Thiếu Hoa, y biết rõ hắn nhất định đã có sắp xếp. Nếu như trong tình huống y không biết sự sắp đặt của Lục Thiếu Hoa mà chen chân vào, nói không chừng sẽ làm hỏng việc đại sự của hắn, cho nên, y mới có câu hỏi như vậy.

- Điều tra, giúp cháu điều tra xem nhóm người đó có thuộc bang phái xã hội đen Hongkong hay không, ừ, cũng có khả năng là do thế lực bên ngoài làm, chú điều tra thử đi, xem có manh mối gì không.
Dừng một chút, Lục Thiếu Hoa lại nói thêm:
- Uhm, cháu cũng sẽ sai người đi điều tra, có manh mối gì tập hợp lại, hẳn là có thể nhanh chóng tra ra được kết quả thôi.
- Được, chú sẽ cử người điều tra ngay.

Nói xong, Hướng Hoa Cường cũng không nói nhiều, gác máy luôn.
Hướng Hoa Cường là thủ lĩnh của Tân Nghĩa An, y ở trong Tân Nghĩa An rất có uy quyền, quyết tâm phải điều tra việc này, như vậy y chỉ cần nói một câu, toàn bộ Tân Nghĩa An sẽ đứng lên, những người trong bang cũng sẽ nhanh chóng lan truyền đi, dò la tin tức.

Bên phía Lục Thiếu Hoa cũng không chỉ dựa vào một mình Hướng Hoa Cường, sau khi gác máy, hắn liền gọi cho Trần Quốc Bang, tóm tắt việc đã xảy ra, để y tiến hành điều tra.
Từ vài năm trước, Lý Chí Kiệt đã giao mạng lưới tình báo châu Á vào trong tay Trần Quốc Bang, điều tra tình hình Hongkong bên này đương nhiên phải do Trần Quốc Bang đi làm, đây cũng là nguyên do vì sao Lục Thiếu Hoa không gọi cho Lý Chí Kiệt, ngược lại lại gọi cho Trần Quốc Bang.

Quan hệ của Lục Thiếu Hoa và Tần Tịch Thần, thông tin này Trần Quốc Bang đương nhiên là biết, lập tức không do dự, vội vàng nói hai câu rồi gác máy, có lẽ phải đi điều tra việc này ngay.
Gọi xong hai cuộc điện thoại, cuối cùng hắn cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, nằm trên giường, nhìn lên trần nhà, có chút xuất thần, vẻ mặt bình tĩnh vô lo, kỳ thật hắn cũng chẳng suy nghĩ gì, đơn giản chỉ là việc Tần Tịch Thần bị tấn công và việc bị xâm chiếm thị trường có tồn tại liên hệ gì chăng?

Có điều chưa có kết quả điều tra, hắn vẫn không dám khẳng định chắc chắn, chỉ là phỏng đoán mà thôi, cũng có thể nói là trực giác, trực giác mách bảo hắn, chuyện này chắc chắn có liên hệ, còn như đúng như vậy hay không, vẫn thật chưa dám khẳng định.

- Ai! Tất cả chờ tìm ra kết quả rồi nói tiếp vậy.
Hắn thở dài một tiếng, lẩm bẩm nói một mình.

- Anh nói mất cái gì?
Lục Thiếu Hoa vừa dứt lời, đột nhiên nghe thấy tiếng Tần Tịch Thần, lúc này cô đang mặc áo ngủ màu trắng, đang cầm khăn mặt lau mái tóc ướt, vừa đi vừa hỏi.
- Không có gì.

Lục Thiếu Hoa định thần lại, nhìn thoáng qua Tần Tịch Thần vừa mới tắm xong, hơi ngẩn người, lúc lâu sau mới hồi phục tinh thần lại, khẽ mỉm cười, đứng dậy, nói:
- Anh đi tắm, sau đó... khà khà!
Không thể diễn tả nổi nụ cười của hắn, ý cũng hết sức rõ ràng, rất là dâm đãng...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play