Cuộc họp kết thúc, Lục Thiếu Hoa cũng tuyên bố tan họp, có điều Tần Tịch Thần và Hứa Gia Thụy đã bị Lục Thiếu Hoa gọi đi, còn tại sao lại gọi đi, gọi họ đi có chuyện gì, những lãnh đạo khác cũng không thể biết được nhưng lại có một điều có thể khẳng định đó là Lục Thiếu Hoa kêu họ đi theo nhất định là có chuện quan trọng để bàn hoặc là dặn dò gì đó.

Thật ra Lục Thiếu Hoa gọi Tần Tịch Thần và Hứa Gia Thụy đi theo cũng không phải là chuyện gì quan trọng lắm, chuyện chính vẫn là chuyện của Hứa Gia Thụy, thấy y phát biểu ý kiến trong cuộc họp, Lục Thiếu Hoa cảm thấy cần phải nhắc nhở y một chút, đồng thời cũng để y biết một số chuyện bí mật, còn về chuyện tại sao lại gọi Tần Tịch Thần thì là vì Lục Thiếu Hoa con người này khá lười, hắn muốn giao việc giải thích cho Tần Tịch Thần.

Lục Thiếu Hoa ngồi vào chiếc ghế của Chủ tịch trong văn phòng trên tầng ba mươi, Tần Tịch Thần và Hứa Gia Thụy ngồi ở chiếc ghế đối diện, Lục Thiếu Hoa im lặng suốt, không hề nôn nóng mở miệng, nét mặt rất nghiêm túc, ánh mắt luôn dừng lại ở trên gương mặt Hứa Gia Thụy, không hề nháy mắt.

Thấy tình hình này, Hứa Gia Thụy trong lòng hoảng sợ, y đại khái có thể đoán ra được Lục Thiếu Hoa tại sao lại nhìn chằm chằm vào y như vậy, chẳng qua là lời phát biểu trong cuộc họp lúc nãy, đúng vậy, lời phát biểu trong cuộc họp lúc nãy, ngoài mặt nhìn thì không có gì nhưng nghĩ kĩ một chút thì có ý công khai khiêu khích uy nghiêm của Chủ tịch.

Hạn chế sản lượng, Lục Thiếu Hoa sớm đã thể hiện thái độ rồi, là do ý của hắn nhưng Hứa Gia Thụy lại nôn nóng một mực muốn Lục Thiếu Hoa phải hủy bỏ việc hạn chế sản lượng, nhìn bề ngoài thì giống như đang nghĩ cho công ty nhưng nghĩ kĩ một chút thì không phải là đang nghi ngờ kế sách của Lục Thiếu Hoa sao?

Có điều Hứa Gia Thụy không biết, Lục Thiếu Hoa không hề trách y, tất nhiên cách nhìn toàn diện của Hứa Gia Thụy rất tốt, suy nghĩ cho Tập đoàn, hơn nữa trong chuyện này thì chính xác là do sự sai sót trong việc giải quyết sự việc của Lục Thiếu Hoa, hắn không có gì để nói, gọi Hứa Gia Thụy vào cũng không phải là có ý trách y.

- Tổng giám đốc Tần, cô nói thử xem tại sao chúng ta phải hạn chế sản lượng đi.
Lục Thiếu Hoa bình thản nói, âm thanh vừa đủ nghe nhưng lại có tác dụng làm dịu đi bầu không khí trong văn phòng.

- Ừm
Tần Tịch Thần trả lời một tiếng, sau đó nhìn về phía Lục Thiếu Hoa dùng hình dáng của miệng khi phát âm để hỏi có phải nói ra hết không, còn Lục Thiếu Hoa lại lắc đầu nhè nhẹ tỏ vẻ không cần nói hết ra, lúc này Tần Tịch Thần mới nhẹ nhàng gật đầu, sau đó nói

- Việc hạn chế sản lượng là do Chủ tịch quyết định, quyết định này không cần phải nghi ngờ gì nữa, chắc là là vì nghĩ cho tương lai của Tập đoàn, còn về việc nguyên nhân tại sao, chuyện này lại càng không tiện giải thích, Tổng giám đốc Hứa cũng đừng nên tìm hiểu quá sâu, có những chuyện không thể nói ra được.

Lời của Tần Tịch Thần vừa dứt, Lục Thiếu Hoa liền lập tức thể hiện thái độ nói
- Có những chuyện là bảo mật cấp cao, không thể để anh biết được, anh chỉ cần biết hạn chế sản lượng là vì tương lai của Tập đoàn là được, còn về việc anh vừa đảm bảo lúc nãy, tôi hi vọng anh có thể bình tĩnh trở lại, nếu tôi đồng ý với sự bảo đảm của anh, tôi có thể một trăm phần trăm cho anh biết, không bao lâu, anh sẽ phải rời khỏi Tập đoàn Phượng Hoàng.

Lục Thiếu Hoa không hề hù dọa Hứa Gia Thụy, ngược lại, những gì hắn nói đều là thật, một khi cơn lốc tài chính Châu Á phát sinh thì kinh tế của cả Châu Á sẽ phải tuột dốc không phanh, cũng có nghĩa là thị trường Châu Á sẽ hoàn toàn bị tê liệt, còn các nước Châu Âu khác ít nhiều cũng xảy ra tổn thất bởi cơn lốc Châu Á, kinh tế cũng sẽ bị giảm xuống, sản lượng tiêu thụ cũng sẽ bị giảm xuống.

Không thể khẳng định, trong lòng của Hứa Gia Thụy lúc này đang phải chịu sự thử thách, bình thường Lục Thiếu Hoa cũng rất ôn hòa nhưng ai cũng hiểu là phía sau sự điềm đạm đó, Lục Thiếu Hoa đang ẩn giấu sự uy nghiêm, nếu chọc cho hắn giận thì chỉ còn một cách là rời khỏi Tập đoàn Phượng Hoàng.

Trong lòng của Hứa Gia Thụy hiểu rất rõ, vốn dĩ vì lời phát biểu của mình đã nghi ngờ cách giải quyết sự việc của Lục Thiếu Hoa, sợ rằng Lục Thiếu Hoa nổi giận nhưng sau khi Tần Tịch Thần nói ra, y liền yên tâm, nhưng lúc Lục Thiếu Hoa lên tiếng, y lại một lần nữa thở phào nhẹ nhõm, toàn thân toát mồ hôi, ánh mắt trở nên sợ hãi.

Cái gì? Chắc chắn sẽ phải rời khỏi Tập đoàn Phượng Hoàng, điều này có nghĩa là gì, người thông minh như Hứa Gia Thụy có thể không hiểu sao? Đó chính là “lời bảo đảm” mà y đề ra không thể thành hiện thực, cũng chính là Tập đoàn Phượng Hoàng sản xuất một loạt sản phẩm cũng không có cách nào tiêu thụ, cũng có nghĩa là Hứa Gia Thụy cũng bị thua bởi “lời bảo đảm” này, hậu quả chính là rời khỏi Tập đoàn Phượng Hoàng.

Lục Thiếu Hoa là ông thần của Tập đoàn Phượng Hoàng, đúng vậy, hắn chính là ông thần của Tập đoàn Phượng Hoàng. Trong tư tưởng của các nhân viên trong Tập đoàn thì Lục Thiếu Hoa sẽ không gây ra sơ xuất, bây giờ Lục Thiếu Hoa lại dùng ngữ khí khẳng định “một trăm phần trăm” này để nói ra câu này, cũng có nghĩa là Lục Thiếu Hoa đã dự đoán được thị trường sau này sẽ như thế nào.

Đây là nguyên nhân khiến Hứa Gia Thụy toát mồ hôi lạnh, rời khỏi Tập đoàn Phượng Hoàng, y trước giờ chưa từng nghĩ qua vì những thứ mà y đang có đều do Tập đoàn Phượng Hoàng mang lại, y cũng tình nguyện sống chết vì Phượng Hoàng nhưng những thắng lợi lâu dài trước giờ khiến Hứa Gia Thụy quá kiêu ngạo, cộng thêm y rất tin vào năng lực bản thân, y liền đưa ra lời phát biểu trong buổi họp, y nghĩ rằng sẽ không có vấn đề gì.

Nhưng đến nước này, Hứa Gia Thụy mới biết bản thân mình ngốc nghếch bao nhiêu, kiêu ngạo bao nhiêu, xém chút nữa khiến y phải rời khỏi nơi mà y luôn nghĩ là nhà của mình.

Cảm kích, sau khi ngạc nhiên, trong lòng của Hứa Gia Thụy chỉ có cảm kích, y cảm kích Lục Thiếu Hoa đã ngắt quãng “lời bảo đảm” của y, cũng hiểu rõ ý nghĩa của việc Lục Thiếu Hoa gọi y vào văn phòng, nhìn Lục Thiếu Hoa với nụ cười biết lỗi, nói:
- Cám ơn cậu, sau này tôi sẽ không làm như thế nữa.

- Có lòng tin với bản thân tuy rất quan trọng nhưng cũng đừng quá tự cao, có lúc cũng phải nghĩ tới những nhân tố khác nữa.

Lục Thiếu Hoa nhắc nhở Hứa Gia Thụy lần nữa, sau đó ngừng một lúc, chuyển đề tài nói:
- Được rồi, không nói chuyện này nữa, nói vấn đề khác đi, lần này là do tôi đã sơ xuất, không suy xét thấu đáo lại khiến cho Tập đoàn Phượng Hoàng lâm vào cảnh khó khăn, nhưng chuyện cũng đã xảy ra rồi, điều mà bây giờ chúng ta phải làm chính là cứu chữa, không tiếc thứ gì để cứu vãn lại.

Chưa hết, sau khi nói xong, Lục Thiếu Hoa lại dừng một lúc mới tiếp tục nói:
- Ừ, chuyện này cứ làm theo phương pháp lúc nãy trong cuộc họp, còn một chuyện quan trọng cần chú ý chính là luôn quan sát sự biến động của thị trường, không may có thay đổi thì phải lập tức thông báo cho tôi, chúng ta mới kịp thời đối phó lại.

- Hiểu rồi
- Hiểu rồi

Bất kể là Hứa Gia Thụy hay Tần Tịch Thần, lúc này, họ chỉ là một nhân viên còn ông chủ Lục Thiếu Hoa đã nói ra thì thứ duy nhất mà họ phải làm chính là gật đầu đồng ý, sau đó nghiêm túc làm việc theo ý của Lục Thiếu Hoa, còn những chuyện khác thì không cần họ phải nhúng tay vào.
- Vậy thì tốt, mọi người đi làm việc đi.

Lục Thiếu Hoa phẩy phẩy tay, bảo họ có thể đi, còn bản thân hắn lại ngồi ở chiếc ghế chủ tịch, chân nhẹ nhàng đạp một đạp xoay vòng, quay lưng quay về phía cửa, nhắm mắt lại trầm tư suy
nghĩ.

Đến giờ, Lục Thiếu Hoa chỉ biết là thị phần trên thị trường đã bị giành, thị trường sản phẩm của Tập đoàn Phượng Hoàng không ngừng bị rút ngắn, còn về đối thủ là ai, Lục Thiếu Hoa hoàn toàn không biết nên hắn đang suy nghĩ, suy nghĩ xem đối thủ là ai.

Một hồi lâu, trong đầu Lục Thiếu Hoa dần dần có được đáp án, thị phần trên thị trường mất đi, suy nghĩ một cách nghiêm túc thì đối thủ của xe hơi Phượng Hoàng có lẽ là nhà sản xuất xe hơi đã từng cạnh tranh, Toyota, Honda, còn một nhà sản xuất xe hơi của Hàn Quốc nữa, còn những công ty khác có tham gia hay không thì Lục Thiếu Hoa tạm thời chưa dám khẳng định.

Còn về tình hình máy tính Phượng Hoàng, Lục Thiếu Hoa vốn không cần phải đoán, những công ty chỉ có thể làm đối thủ của máy tính Phượng Hoàng trừ IBM, Apple, Dell, Hp ra thì những nhà sản xuất máy tính khác vốn dĩ không có năng lực, cũng không có tư cách cạnh tranh với Tập đoàn Phượng Hoàng.

Có điều đây chỉ là suy đoán của Lục Thiếu Hoa thôi, có thật như vậy không thì Lục Thiếu Hoa vẫn chưa dám xác định, còn muốn xác minh lại suy đoán của mình thì chỉ cần gọi điện hỏi Lý Chí Kiệt, vì Lý Chí Kiệt đang quản lý mạng lưới tình báo, thị phần thị trường của Tập đoàn Phượng Hoàng bị nuốt chửng, chuyện lớn như vậy Lý Chí Kiệt dĩ nhiên phải biết rồi, kể cả kẻ địch đã nuốt chửng thị trường của Tập đoàn Phượng Hoàng là ai nữa y cũng biết.

Không chút chần chừ, cầm di động lên trực tiếp gọi cho Lý Chí Kiệt, sau khi đợi điện thoại kết nối, hắn vào vấn đề chính luôn:
- Đối thủ là ai?

Một câu rất đơn giản nhưng lại thể hiện rõ được tâm trạng lúc này của Lục Thiếu Hoa, rất tức giận, rất bực bội, rất phẫn nộ.
- Đối thủ về xe hơi của chúng ta tôi nghĩ cậu cũng đã đoán ra, hãng xe hơi Toyota và Honda, không tiếc thứ gì để giành lấy thị trường, còn đối thủ bên ngành máy tính thì chính là mấy công ty bên Mỹ.

Câu trả lời của của Lý Chí Kiệt cũng rất đơn giản, dứt khoát ngắn gọn nói ra đáp án, sau đó ngừng một lúc nói
- Trong chuyện này, công ty Liên Tưởng trong nước hình như cũng có tham gia vào, ừm, tính đến thời điểm hiện tại thì bề ngoài chỉ thể hiện là có tham gia, vẫn còn phải xác nhận lại, muốn xác nhận thì cần có một chút thời gian.

Lục Thiếu Hoa rất tức giận, đúng vậy, nghe Lý Chí Kiệt nói xong câu cuối, Lục Thiếu Hoa rất giận dữ, vốn dĩ Liên Tưởng là một Công ty máy vi tính trong nước, Lục Thiếu Hoa vẫn luôn giữ thái độ cho qua nhưng bây giờ thì tốt rồi, còn dám ở phía sau quậy phá, Lục Thiếu Hoa làm sao có thể không tức giận cho được.

- Điều tra cho tôi, tôi muốn có đáp án chính xác nhất, phải nhanh lên.
Lục Thiếu Hoa gần như hét lên, sau đó không đợi Lý Chí Kiệt trả lời, liền gác máy, nét mặt đầy vẻ u ám, nghiến răng lẩm bẩm

- Hừ, Liên Tưởng, kẻ nhỏ bé mà cũng dám phá rối.
Kiếp trước, thương hiệu Liên Tưởng này rất được chào đón ở trong nước, trên trường Quốc tế cũng có danh tiếng rất lớn nhưng đối với Lục Thiếu Hoa giờ này mà nói, chẳng qua cũng chỉ là một kẻ nhỏ bé mà thôi, cứ cho là để nó phát triển đến thế kỷ 21 đi, nó cũng chỉ là một kẻ nhỏ bé, nguyên nhân rất đơn giản, tài sản của Lục Thiếu Hoa hơn cả trăm tỷ đô la, Liên Tưởng vẫn chưa đủ khả năng khiến Lục Thiếu Hoa phải nể phục.

Không lâu sau, khoảng chừng nửa tiếng sau, Lý Chí Kiệt cũng đã xác nhận, gọi điện thoại cho Lục Thiếu Hoa, đáp án có được là Liên Tưởng chính xác là có tham gia vào, tuy là làm việc lặng lẽ nhưng tất cả các tình báo thu thập được đều cho thấy, nó thực sự có tham gia.

- Tôi biết rồi
Lục Thiếu Hoa hạ giọng nói một câu, gác điện thoại, rồi bắt đầu lẩm bẩm:
- Đúng là có tham gia vào, xem ra không ra tay là không được rồi…ai ya, gà nhà đánh gà nhà, thật đáng thương.
Sự việc đã tới nước này, Lục Thiếu Hoa không thể cứ thế cho qua, ra tay với Liên Tưởng là điều tất yếu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play