Lục Thiếu Hoa đã trở thành đối tượng cần phải lôi kéo, thuyết phục, tiểu vương quốc Arập ( Ảrập Saudi) đã đến ngày phải thay đổi người trị vì, thế mới có chuyện Đại vương tử đến thuyết phục hắn.

Đại vương tử đã đến thuyết phục hắn, vậy Nhị vương tử và Tam vương tử thì sao? Lục Thiếu Hoa cũng không dám chắc là bọn họ có đến thuyết phục hắn hay không, song hắn cũng chẳng bận tâm lắm, nếu như có người đến thuyết phục hắn thì hắn sẽ quan sát thái độ trước rồi mới quyết định ủng hộ ai.

Rất nhanh, sau khi Lý Chí Kiệt đi tiễn Đại vương tử về, bèn ngồi cạnh Lục Thiếu Hoa, hỏi:
- Cậu không thích Đại vương tử sao?

- Ừ
Lục Thiếu Hoa gật đầu, hắn thừa nhận là hắn không thích Đại vương tử, nếu không muốn nói là ghét, chẳng qua vừa rồi có người của Đại vương tử ở đây nên hắn mới không biểu hiện ra thôi, bây giờ họ đã đi hết rồi, chỉ còn lại hắn, Lý Chí Kiệt và Lý Thượng Khuê ba người bọn họ, nên Lục Thiếu Hoa chẳng việc gì phải giấu diếm, nói:
- Người này không có khí tiết, không thể trèo cao, sẽ chẳng làm nên sự nghiệp gì, khả năng kế vị ngai vàng là quá thấp.

Chưa hết, nói đoạn Lục Thiếu Hoa dừng lại một lúc rồi mới tiếp tục nói:
- Không biết các anh có để ý ánh mắt của Đại vương tử không, sau khi bị tôi từ chối, sắc mặt hắn tối sầm lại, bởi vậy có thể thấy y cũng chẳng phải là kẻ hào phóng, rộng lượng gì, vẫn phải hết sức đề phòng.

Lý Chí Kiệt là ai, chính là đoàn trưởng của đoàn lính đánh thuê Hổ Gầm, con mắt nhìn người của anh ta hơn người khác một bậc, khả năng quan sát thì khỏi phải nói, mọi thay đổi sắc mặt của Đại vương tử đều không qua khỏi tầm nhìn của Lý Chí Kiệt, bây giờ Lục Thiếu hoa nói ra như vậy, Lý Chí Kiệt cũng chẳng cần phải giấu diếm nữa.

- Y đích thực là một kẻ tiểu nhân, nếu không phải Tiểu Hoa là người có địa vị, thì có lẽ hắn đã trở mặt rồi.
Nói xong Lý Chí Kiệt liếc nhìn Lục Thiếu Hoa, thấy Lục Thiếu Hoa gật đầu thì lại nói tiếp:
- Năm đó khi chúng ta chuẩn bị thiết lập mạng lưới quan hệ với khu vực Trung Đông, tôi đã phái người đi điều tra rất nhiều người, trong đó có cả Đại vương tử, người này tính cách liều lĩnh, lòng lang dạ sói, làm việc lại không có đầu óc, là một kẻ thâm độc. Gia đình y cũng không hề đơn giản, ông ngoại y là chủ của một gia tộc trung lưu ở Arập, có thể nói là có quyền thế rất lớn trong quân đội Ảrập.

Nghe thấy vậy, Lục Thiếu Hoa đăm chiêu một hồi rồi nói;
- Anh đã điều tra những thành viên trong vương thất Ảrập, vậy ngoài Đại vương tử ra chắc vẫn còn điều tra những người khác, mau nói tình hình đại thể cho tôi biết đi.

Lục Thiếu Hoa vì dự định tương lai mà không thể không bị cuốn vào cuộc chiến giành ngôi vị này, Đại vương tử đã bị Lục Thiếu Hoa loại trừ rồi, thân phận và bối cảnh của những vương tử khác cũng cần phải tìm hiểu một chút, mới có thể đưa ra quyết định ủng hộ ai.

Lý Chí Kiệt “ừ” một tiếng rồi tiếp tục nói:
- Về Nhị vương tử, thân thế của anh ta cũng không hề đơn giản, ông ngoại anh ta là một quan chức chính trị cao cấp, có quyền lực rất lớn ở Ảrập, Nhị vương tử và Đại vương tử là anh em cùng cha khác mẹ.

Ảrập vốn là quốc gia vẫn tồn tại chế độ đa thê, ngay như hoàng thất chuyện vua lấy nhiều vợ là hết sức bình thường. Có lẽ vì điều này nên Lục Thiếu Hoa không lấy làm ngạc nhiên, không những vậy lúc Lục Thiếu Hoa xuống máy bay, Đại vương tử nhìn Nhị vương tử với ánh mắt u ám, hắn đã đoán ra bọn họ không phải là cùng một mẹ sinh ra.

- Anh nói tiếp đi
Lục Thiếu Hoa cười nhạt nói một câu.


- Ừ, tiếp đến là Tam vương tử, con người anh ta làm người ta rất khó hiểu, anh ta là anh em cùng mẹ với Đại vương tử, cũng lộng hành ngang ngược, ăn chơi trác tán, nhưng cũng rất kì quái, tất cả việc anh ta làm cứ như là cố ý . Cứ như là diễn kịch vậy.
Lý Chí Kiệt đưa ra lời nhận xét:
- Theo tôi, Tam vương tử là một người rất nhẫn nại, biểu hiện ngang ngược của anh ta là để làm cho người khác không biết được con người thật của anh ta mà thôi.

- Rất hay
Lục Thiếu Hoa cười nói.
Cách ngụy trang của Tam vương tử làm cho người ta cảm thấy rất có hứng thú.
- Đáng tiếc, nếu không phải là anh em cùng mẹ với Đại vương tử có phải là tốt không.

Đúng là tiếc thật, ai bảo Lục Thiếu Hoa ghét Đại vương tử cơ chứ, cho dù Lục Thiếu Hoa có thích Tam vương tử đến mấy cũng không thể ủng hộ anh ta.

Lời nói của Lục Thiếu Hoa đã rất rõ ràng, nhưng Lý Chí Kiệt dường như là chưa hiểu, anh ta đã biết Tam vương tử nhất định không nhận được sự ủng hộ của Lục Thiếu Hoa, tiếp tục nói:
- Hai vị hoàng tử kia không có khả năng tranh giành ngôi vị, nên tôi cũng không điều tra thêm.

- Ừ
Lục Thiếu Hoa bình thản gật đầu nói:
- Hãy nói kĩ hơn về Nhị vương tử đi, việc làm và con người anh ta là như thế nào?
- Tôi có ấn tượng tất tốt với Nhị vương tử, là người rất có lễ nghĩa, cũng rất thông minh, bên ngoài thì tỏ vẻ yếu đuối, nhưng kì thực không phải vậy, anh ta là người biết nhìn xa trông rộng, biết dùng mưu kế, rất nhiều người trong hoàng thất muồn anh ta kế thừa ngôi vị.
Lý Chí Kiệt nói đơn giản.

Sự thông minh của Nhị vương tử, Lục Thiếu Hoa sớm đã nhìn ra, những phương diện khác cũng biết được một chút từ những gì mà Lý Chí Kiệt nói, về cơ bản là phù hợp với cách chọn người của Lục Thiếu Hoa. Đã có quyết định, song Lục Thiếu Hoa vẫn hi vọng là có thể tận mắt nhìn thấy cách xử lý công việc của Nhị vương tử rồi mới đưa ra quyết định.

Không phải Lục Thiếu Hoa không tin lời của Lý Chí Kiệt mà là Lục Thiếu Hoa thận trọng, vì chuyện này có ảnh hưởng đến tương lai của Lục Thiếu Hoa, nếu ủng hộ đúng người thì quan hệ hợp tác sẽ được duy trì lâu dài, điều này sẽ mang đến lợi ích rất lớn cho Lục Thiếu Hoa, bởi vậy mà hắn không thể không cẩn thận một chút.

- Hãy cho người đi điều tra tỉ mỉ về gia thế của Nhị vương tử, xem xem hậu thuẫn của anh ta mạnh tới mức nào.
Lục Thiếu Hoa hạ lệnh.

Nghe vậy, Lý Chí Kiệt cũng không còn gì để nói, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu mà không nói gì thêm.

Lý Chí Kiệt không nói gì, Lục Thiếu Hoa cũng vậy, phòng khách như chìm vào trong yên lặng, song sự im lặng đó không kéo dài được lâu, một tiếng gõ cửa đánh tan sự im lặng đó, Lục Thiếu Hoa và Lý Chí Kiệt nhìn nhau cười như biết được người đang gõ cửa là ai.

Lý Thượng Khuê không cần đợi Lục Thiếu Hoa chỉ bảo, liền đi ra mở cửa đón khách.

Đúng như dự đoán của Lục Thiếu Hoa và Lý Chí Kiệt, người đến không phải ai khác mà chính là người họ vừa nhắc đến, Nhị vương tử. Nhị vương tử vừa cười vừa bước tới, gật đầu nhìn Lục Thiếu Hoa và Lý Chí Kiệt ra hiệu chào hỏi, nói một câu tiếng Trung rất chuẩn xác:
- Đêm khuya đến làm khách, đã làm phiền các vị rồi.

Lục Thiếu Hoa đứng dậy tiếp lời:
- Không sao, không sao, Nhị vương tử đến sao có thể nói là làm phiền được, mời ngồi mời ngồi.

Người ta có đã có lòng Lục Thiếu Hoa cũng không thể thất lễ, cho dù có phải giả bộ đi chăng nữa thì Lục Thiếu Hoa cũng phải tỏ ý như thế, hắn muốn xem Nhị vương tử sẽ phản ứng như thế nào. Kết quả rất rõ ràng, tuy Nhị vương tử không thay đổi sắc mặt, vẫn cười đấy nhưng vẫn có chút gì đó thấy khó xử.

Hai bên ngồi xuống, Nhị vương tử cũng không giấu diếm, vào thẳng vấn đề:
- Là thế này, phụ vương tôi muốn tôi ngày mai đưa anh đi thăm quan hoàng cung, để thư giãn thoải mái một chút, không biết ý anh thế nào?

- Tất nhiên là được rồi.
Lục Thiếu Hoa vui vẻ nhận lời, sau đó nói thêm một câu:
- Hoàng cung của các vị thật lộng lẫy, tôi muốn thăm quan từ lâu rồi.

Nhị vương tử là phụng mệnh mà đến, hơn nữa, Lục Thiếu Hoa cũng đã đoán được diễn biến tiếp theo nên cũng không nói gì thêm, chỉ đồng ý vậy thôi.

- Vậy tốt rồi, hi vọng anh sẽ thoải mái vui vẻ khi đến nước chúng tôi.
Ngừng lại một chút, Nhị vương tử nói tiếp:
- Vậy tôi không dám làm phiền các vị nữa.
Nói rồi Nhị Vương tử đứng dậy chuẩn bị cáo từ.

Nhưng mà Lục Thiếu Hoa có thể để Nhị vương tử đi như vậy sao, chẳng dễ gì có cơ hội cùng Nhị vương tử trò chuyện, Lục Thiếu Hoa sao có thể bỏ qua cơ hội để hiểu rõ hơn về Nhị vương tử chứ.
- Nhị vương tử xin dừng bước, tôi có câu này muốn hỏi anh.

- Được!
Nhị vương tử sững sờ, vừa đứng đậy rồi lại ngồi xuống, vẻ mặt tò mò, nói:
- Mời anh nói

“Ha ha”Lục Thiếu Hoa cười nói:
- Thật ra cũng chẳng có chuyện lớn gì, chỉ là tôi muốn hỏi Nhị vương tử một câu:
- Tại sao tiếng Trung Quốc của anh lại tốt như vậy?

- Thì ra là anh muốn hỏi chuyện này, ha ha! Là thế này, trước đây tôi từng đi du học ở bên Anh, có quen được một người Trung Quốc, chúng tôi trở thành bạn tốt của nhau, tiếng Trung Quốc là do anh ấy dạy tôi.
Dừng một chút Nhị vương tử lại nói:
- Tuy nhiên ở trước mặt anh tôi cũng không dám nói là tốt, dù thế nào tôi cũng không phải là người Trung Quốc, nói cho cùng cũng không thể nói chuẩn được.

Từ lời nói và thái độ của Nhị vương tử, Lục Thiếu Hoa thấy anh ta là một người trầm tính, nhã nhặn, tâm tính ổn định, không cố ý nịnh nọt.

Đúng vậy Lục Thiếu Hoa thấy rất hài lòng, cảm tình dành cho Nhị vương tử tăng lên gấp bội, như muốn lập tức đưa Nhị vương tử lên ngôi vị. Chỉ có điều là lí trí của Lục Thiếu Hoa mách bảo hắn rằng, đưa ra quyết định bây giờ là hơi sớm. Tất cả vẫn phải chờ kết quả điều tra của Lý Chí Kiệt mới dám quyết định.

- Xem ra Nhị vương tử và người Trung Quốc chúng tôi thật có duyên, nếu được mời anh tới Trung Quốc chơi một chuyến.
Lục Thiếu Hoa cảm kích, cười nói.

Cảm tình này khác hẳn đối với Đại vương tử, lời mời mà Lục Thiếu Hoa dành cho
Nhị vương tử là chân thành, còn với Đại vương tử chỉ là sự giả tạo, là sự khách sáo.

- Ha ha.

Nhị vương tử cười một tiếng, tỏ vẻ cao hứng nói:
- Tôi đang có dự định này, thời gian tới tôi sẽ đến Trung Quốc chơi, đến lúc đó, anh nhất định phải tiếp đãi tôi nhé.

- Nào dám, tôi nhất định sẽ làm vậy.
Lục Thiếu Hoa cũng cười nói.

- Vậy thì tốt, thời gian tới tôi nhất định đi, giờ cũng không còn sớm nữa, các anh đi nghỉ đi, sớm mai tôi sẽ đến tìm anh.
Giờ đã muộn rồi nên Nhị vương tử cũng rất muốn cáo từ.

- Được
Lục Thiếu Hoa gật đầu, đứng dậy bắt tay Nhị vương tử, ra hiệu cho Lý Chí Kiệt tiễn khách. Đợi Nhị vương tử đi rồi mới ngồi lại chỗ cũ.

Nhị vương tử khiến Lục Thiếu Hoa hết sức hài lòng, mục đích anh ta đến đây chỉ là để truyền đạt lại ý của phụ vương, không giống như Đại vương tử, đến chỉ vì mục đích cá nhân, dù có muốn thuyết phục mình cũng không nhất thiết phải nóng vội nói ra như vậy.

Những gì đã chứng kiến thật đúng với những gì mà Lý Chí Kiệt đã đánh giá, trong lòng Lục Thiều Hoa cũng đã có những quyết định ban đấu, đợi Lý Chí Kiệt tiễn khách xong sẽ tiếp tục ra lệnh:
- Mau chóng điều tra thân thế Nhị vương tử, hãy đưa ra kết quả sớm nhất có thể.

- Tôi đã rõ
Lý Chí Kiêt biết được dụng ý của Lục Thiếu Hoa, không dám chậm trễ, gật đầu tuân lệnh.

Kết quả điều tra như thế nào, Lục Thiếu Hoa cũng không dám chắc, song nếu đúng là ông ngoại của Nhị vương tử có thế lực lớn, thì Lục Thiếu Hoa cũng không ngại ủng hộ Nhị vương tử lên ngai vàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play