Không thể không nói, Tần Tịch Thần chẳng những là một người phụ nữ dịu dàng, hiền hậu mà còn là người phụ nữ chuẩn mực của gia đình. Điều này sau khi ở cùng nhau Lục Thiếu Hoa có thể nhận thấy được. Có thể nói từ phòng từ phòng bếp tới phòng khách khắp nơi đều sạch sẽ.
Kể từ sau khi ở chung với Lục Thiếu Hoa. Tần Tịch Thần buổi trưa, buổi tối, tan sở đều trở về nhà, sau đó lập tức nấu ăn. May mắn Lục Thiếu Hoa cũng thuê người giúp việc để hỗ trợ chuyện cơm nước nếu không nấu ăn cho ba mươi người cũng không phải là chuyện đơn giản như vậy. Tuy nhiên ngược lại Tần Tịch Thần, tự mình làm tất cả, nào là xào rau, mọi chuyện một tay cô sắp xếp làm cho việc ăn uống của Lục Thiếu Hoa thêm hứng thú.
Đương nhiên, làm Tổng giám đốc điều hành Tập đoàn Phượng Hoàng, khẳng định hàng ngày đều không thể xử lý hết công việc. Tuy nhiên không sao cả, có thể mang về nhà làm. Vì thế, Lục Thiếu Hoa còn cố ý mang máy tính đời mới từ Thâm Quyến tới Tập đoàn Phượng Hoàng để Tần Tịch Thần có phương tiện thuận lợi để làm việc.
Ban ngày đi làm chuyện công ty, buổi tối trở về phải mang công việc về xử lý cho xong. Có thể nói là rất bận rộn, nhưng Tần Tịch Thần cũng không một câu phàn nàn, ngược lại cô còn thấy hứng thú. Nguyên nhân là vì giờ đây cô đã là vợ của Lục Thiếu Hoa, vì chồng làm Chủ tịch Tập đoàn Phượng Hoàng, cho dù có mệt mỏi cô cũng cảm thấy hạnh phúc.
Nói một cách đơn giản, Lục Thiếu Hoa coi Tần Tịch Thần là vợ. Tuy rằng thực chất, Tập đoàn Phượng Hoàng không phải là của cô, nhưng là một người vợ, một người nhà. Nếu là một người nhà, theo góc độ hiểu biết nào đó, Tập đoàn Phượng Hoàng cũng là của Tần Tịch Thần, chính vì vậy bận rộn, mệt mỏi một chút cũng là chuyện nên làm thôi.
Tuy nhiên, Lục Thiếu Hoa thì sao? Cuộc sống Lục Thiếu Hoa thực ra không thay đổi vẫn thảnh thơi như cũ. Giao công việc Tập đoàn Phượng Hoàng cho Tần Tịch Thần xử lý, hắn thành ra chỉ là người điều hành hướng phát triển chung, còn lại công việc sau đó vốn không phải của hắn.
Tuy nhiên, hiện tại Tần Tịch Thần là người của hắn. Cuộc sống của Lục Thiếu Hoa rốt cục cũng có sự thay đổi. Buổi tối hắn không phải ở trong phòng một mình, hắn có một thân thể trắng nõn nà để ôm, thỉnh thoảng còn có thể làm những việc mà mình yêu thích, có thể nói là một cuộc sống của một người đàn ông thực sự, vô cùng hạnh phúc.
Đúng là Lục Thiếu Hoa hạnh phúc, có được một người phụ nữ chín chắn và xinh đẹp như vậy, lại là một người phụ nữ có năng lực làm sao có thể buồn rầu chứ. Tuy nhiên đây chỉ là bề ngoài của vấn đề.
- Em cảm thấy Tập đoàn Phượng Hoàng cần thiết phải niêm yết lên thị trường, như vậy có thể cho phép giá trị vốn hóa thị trường của Tập đoàn Phượng Hoàng tăng gấp mười, thậm trí gấp trăm lần. Tần Tịch Thần nằm cạnh Lục Thiếu Hoa, giọng nói nhỏ nhẹ đưa ra ý kiến của mình.
Tập đoàn Phượng Hoàng là tập đoàn được xếp hạng thứ 37 trên thế giới. Bề ngoài giá trị thị trường hiện tại của tập đoàn là 200 tỷ đô là Mỹ. Sau khi Tần Tịch Thần và Lục Thiếu Hoa xảy ra mối quan hệ như vậy, Tần Tịch Thần càng hiểu biết nhiều hơn. Biết rằng, ngay cả một công ty tài chính của Tập đoàn Phượng Hoàng giá trị thị trường đã lớn hơn 150 tỷ đô là Mỹ.
Tuy nhiên Tần Tịch Thần không biết nguyên nhân vì sao Lục Thiếu Hoa lại chậm trễ không đưa Tập đoàn Phượng Hoàng ra thị trường. Nhưng Tần Tịch Thần biết rằng niêm yết lên thị trường có thể làm cho giá trị vốn hóa trị trường của Tập đoàn Phượng Hoàng tăng lên gấp chục, thậm chí gấp trăm lần. Như vậy là quá đủ.
Lục Thiếu Hoa muốn mở rộng Tập đoàn Phượng Hoàng sao? Tần Tịch Thần nghĩ muốn làm Tập đoàn Phượng Hoàng lớn mạnh hơn sao?
Đáp án là như nhau, hai người đều muốn như vậy. Mục đích chính của Lục Thiếu Hoa là hình thành một đế chế kinh tế, đương nhiên là muốn cho Tập đoàn Phượng Hoàng hùng mạnh hơn, điều này không cần phải nghi ngờ. Còn theo Tần Tịch Thần thì sao? Cô cũng muốn nhìn thấy một ngày Tập đoàn Phượng Hoàng hùng mạnh, bởi vì hiện tại cô cũng là người của Tập đoàn Phượng Hoàng. Câu trả lời rất đáng tin tưởng.
Nhưng Lục Thiếu Hoa không thể, hắn không thể đưa Tập đoàn Phượng Hoàng ra thị trường. Lý do rất đơn giản, Tập đoàn Phượng Hoàng của Lục Thiếu Hoa giống như một đứa trẻ không thể bắt nó cho người khác nuôi dưỡng. Nếu niêm yết trên thị trường có nghĩa là một phần cố phần sẽ rơi vào tay người khác. Điều này có nghĩa là một phần thành quả mà Lục Thiếu Hoa đạt được những năm gần đây sẽ ra đi chia sẻ cho người khác.
Bản thân mình giống như một đứa trẻ, em đồng ý chia sẻ cho người ta sao?
Lục Thiếu Hoa không muốn, hắn tuyệt đối không cho phép làm như vậy. Cũng vì lý do này mà Lục Thiếu Hoa mới chậm trễ không cho Tập đoàn Phượng Hoàng niêm yết trên thị trường. Đây là nguyên nhân cơ bản cũng là một trong hai nguyên nhân quan trọng của Lục Thiếu Hoa.
Còn có một nguyên nhân khác, ngoài nguyên nhân thứ nhất. Sau khi niêm yết trên thị trường, Tập đoàn Phượng Hoàng sẽ là đối tượng mà kẻ thù nhắm tới, Tập đoàn Phượng Hoàng có thể bị kẻ thù tấn công bất cứ lúc nào. Đây là lý do thứ hai của Lục Thiếu Hoa.
Sản phẩm công nghiệp có thể cạnh tranh, các dự án có thể cạnh tranh. Nhưng điều này phải tương đối công khai. Lục Thiếu Hoa có một mạng lưới tình báo khổng lồ, nếu xuất hiện đối thủ cạnh tranh hoặc gặp phải kẻ thù ẩn nấp trong bóng tối hắn có thể lợi dụng hệ thống tình báo để điều tra nhằm đạt được mục đích của mình mà không sợ thất bại.
Nhưng thị trường chứng khoán sẽ không giống như vậy. Nếu có một kẻ thù ẩn mình trong bóng tối, bí mật thu gom dần dần cổ phiếu, hành động không cần lớn nhưng làm cho Lục Thiếu Hoa không nhận ra được là có kẻ thù, có thể một vài năm hoặc mấy tháng sau đó Tập đoàn Phượng Hoàng bất ngờ có một cổ đông lớn xuất hiện, đến lúc đó cũng chỉ có thể giương mắt nhìn người ta lấy thành quả của chính mình.
- Ài. Lục Thiếu Hoa thở dài một hơi, rất là bất đắc dĩ, trầm ngâm một lát sau rồi nói. - Từ đầu khi anh sáng lập ra Tập đoàn Phượng Hoàng đã không có dự định đưa nó niêm yết trên thị trường.
- Vì sao? Tần Tịch Thần nghi vấn hỏi
- Anh thích tấn công, không thích phòng thủ. Nói xong, Lục Thiếu Hoa dừng một chút giải thích. - Niêm yết trên thị trường, phải đề phòng kẻ thù có âm mưu mua lại cổ phần Tập đoàn Phượng Hoàng. Đây là điều anh khó chịu nhất, tại sao không để Tập đoàn Phượng Hoàng niêm yết trên thị trường, ở phương diện khác còn muốn nó lớn mạnh thêm.
- Ý anh nói là ngành công nghiệp? Tần Tịch Thần truy vấn hỏi một câu.
- Ừ. Em đừng quên, anh là người được tại sinh mang theo trí nhớ trở về quá khứ. Tương lai tất cả mọi thứ đều ghi tạc trong đầu. Chỉ cần là ngành sản xuất tiềm năng, anh nhất định tham gia, đều có thể tự mình là cho nó hùng mạnh. Hơn nữa, bên trong tập đoàn có một lượng vốn lưu động lớn. Chúng ta cơ bản là không sợ tài chính gặp khó khăn mà chúng ta sợ nghiệp vụ của tập đoàn gặp khó khăn. Do đó không thể đặt điều đó lên hàng đầu. Lục Thiếu Hoa nghiêm túc nói.
Theo như lời Lục Thiếu Hoa nói, các ngành công nghiệp bên trong Tập đoàn Phượng Hoàng, tất cả đều có khả năng sản xuất. Căn bản không sợ gặp phải khó khăn trong quá trình phát triển. Hơn nữa, có một lượng vốn lưu động lớn, khi niêm yết trên thị trường có thể biến thành không có, điều này có phần thích hợp.
Không thể không nói lý lẽ của Lục Thiếu Hoa rất rõ ràng. Tần Tịch Thần tỉnh ngộ, đầu gật gật tỏ vẻ hiểu rõ. Lục Thiếu Hoa ý tứ rõ ràng, cười cười nói. - Đúng rồi, em không nói anh còn quên, vì sao tài chính Phượng Hoàng có được trị giá trị trường là hơn 150 tỷ đô la Mỹ.
Tần Tịch Thần tính qua, hiện tại tài chính Phượng Hoàng nắm giữ vốn lưu động bằng tiền mặt và đầu tư thị trường chứng khoán Hồng Kông, tính đại khái cũng gần khoảng 50-70 tỷ đô la Mỹ, nhưng con số thật cũng phải hơn 150 tỷ đô la Mỹ, còn nửa kia khoảng 40-70 tỷ đô la Mỹ chạy đi đâu chứ?
- Ha Ha!
Lục Thiếu Hoa cười ha ha, lấy tay chỉ vào đầu đang gật gật của Tần Tịch Thần nói. - Em à, lòng hiếu kỳ của em có thể giết chết một con mèo. Tuy nhiên, bây giờ em đã là vợ anh, anh cũng không sợ nói cho em biết. Ngoài vốn đầu tư vào thị trường chứng khoán Hồng Kông, mấy người Lưu Minh Chương thật ra còn nắm giữ cổ phần của một vài xí nghiệp rất lớn bên Mỹ, phần đó mới là nhiều.
- Mỹ? Cổ phần? Tần Tịch Thần bắt được hai điểm chính của Lục Thiếu Hoa, hỏi.
- Đúng vậy. Lục Thiếu Hoa gật gật đầu nói, sau đó nói thêm một chút. - Microsoft, Dell, IBM, Boeing, Cisco, Apple, Pepsi, Coca-Cola…. Tất cả có hơn mười công ty, cổ phiếu đều nằm trong tay chúng ta. Còn có thêm Toyota Nhật Bản, Honda, Hitachi và một vài công ty khác cũng có cổ phần, em nói xem có đúng là phần lớn không?
Ngạc nhiên, hoàn toàn ngạc nhiên. Tần Tịch Thần từ Mỹ trở về, chắc chắn cô ấy biết rõ tình hình bên đó, mà vừa rồi Lục Thiếu Hoa có nhắc tới tên công ty không có lĩnh vực nào không có năng lực mau chóng phát triển thành công ty lớn.
Vấn đề nảy sinh ở đây. Nguyên nhân chính là Lục Thiếu Hoa đang đề cập tới các công ty phát triển nhanh chóng, lúc này mới làm Tần Tịch Thần giật mình. Bởi vì cùng với việc công ty phát triển nhanh chính là cổ phiếu Lục Thiếu Hoa nắm giữ trong tay không ngừng tăng giá trị, thật đúng là phần lớn tiền đều nằm ở đó.
Sự ngạc nhiên qua đi, còn lại là sự phấn khởi. Lục Thiếu Hoa làm Tần Tịch Thần phấn khởi. Ai bảo Lục Thiếu Hoa là chồng cô chứ, chồng cô chính là bậc thầy trong việc nắm giữ cổ phiếu của hàng chục công ty phát triển. Tần Tịch Thần sâu thẳm lòng mình đều cảm thấy sung sướng.
- Có phần không thể tin nổi, tuy nhiên điều này cũng chứng minh một điều, đó là người chồng nhỏ tuổi của em rất giỏi. Tần Tịch Thần tự hào nói.
Nếu như trước đây, những lời nói tán tỉnh như vậy, Tần Tịch Thần không dám nói ra, nhưng bây giờ thì ngược lại. Tính cách phong kiến tuy rằng không thay đổi, nhưng dù sao mối quan hệ đã thay đổi, những lời nói tán tỉnh này chỉ có hai người nghe được, Tần Tịch Thần cũng không ngại nói ra vài câu.
- Đương nhiên, em nghĩ chồng em là ai chứ. Dừng một chút, Lục Thiếu Hoa thay thế nụ cười bằng một nụ hôn kèm theo những ngôn từ hấp dẫn nói. - Anh, chồng của em chẳng những kiếm tiền rất giỏi mà kỹ thuật trên giường cũng rất tốt, em có muốn anh thưởng cho vì đã khen anh không?
- Thật là, không có một câu đứng đắn. Sắc mặt Tần Tịch Thần thay đổi trong nháy mắt khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng giống như một trái táo, rất ngượng ngùng, trầm ngâm một lát mới nói tiếp. - Đúng rồi, em phát hiện, dường như mục tiêu sắp tới của anh là muốn đem tài chính Phượng Hoàng nhắm vào Châu Á, liệu đó có phải là khúc dạo đầu cho một cơn bão sắp xảy ra.
Tần Tịch Thần là người không hiểu thị trường tài chính nhưng cũng không có nghĩa là nhìn nhận của cô có vấn đề. Nhìn vào hướng đi của công ty tài chính Phượng Hoàng hoàn toàn có thể nhận ra Lục Thiếu Hoa đang dệt một mạng lưới, một mạng lưới rất lớn. Điều này hoàn toàn là ở sự sắp xếp mà thôi.
- Thông minh. Lục Thiếu Hoa cười khen Tần Tịch Thần một câu. Sau đó vẻ mặt trở nên nghiêm túc nói: - Ài, đúng là anh muốn tham gia vào cuộc khủng hoảng Châu Á, đây là mẻ lưới đầu tiên của anh, sau khi con cá bơi qua liền thu lưới lại.
Chưa hết, sau khi nói xong Lục Thiếu Hoa dừng một lúc lại nói tiếp - Hiện tại đã là tháng tư năm 1996, để hết năm nay, sang năm 1997, năm 1997 chính là năm của thiên tai, ừ, đúng rồi, nói đến đây anh muốn nói với em một điều chúng ta nên khống chế sản phẩm của công ty, đừng đuổi theo nhu cầu của sản phẩm mà sản xuất một lượng lớn, sản xuất một lượng lớn tới lúc đó sẽ gặp phiền phức.
Lục Thiếu Hoa mặc dù không nói chi tiết nhưng Tần Tịch Thần nghe là có thể hiểu được, ngay lập tức cũng không có truy hỏi, còn gật đầu nghiêm túc nói - Ngay mai, em sẽ cùng với anh thảo luận một chút về việc khống chế tốt sản lượng.
- Vợ yêu, vợ yêu của anh. Lục Thiếu Hoa cười cười đùa giỡ Tần Tịch Thần một chút, thấy cô giương nanh múa vuốt, lúc này mới làm ra vẻ đầu hàng để dật tắt cơn nóng giận, những cũng nói thêm: - Ừ, còn có một việc phải nói với em.
- Chuyện gì? Tần Tịch Thần biết Lục Thiếu Hoa nói điều gì đó nghiêm túc cũng không dám giả bộ ngớ ngẩn, lắng nghe một cách cẩn thận.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT