Người về chỉ có thể là hai vợ chồng Lưu Minh Chương hoặc Lý Thượng Khuê. Về Lưu Minh Chương thì Lục Thiếu Hoa cũng không lo lắng lắm, mà hắn lo nhiều nhất cho bốn người Lý Thượng Khuê, họ an toàn quay về thì hắn mới yên tâm được. Bởi vậy, mắt hắn như dán vào cửa phòng, chờ đợi.
Thật ra chính câu hỏi "Về rồi hả?" của Đường Đại Hâm, đã có thể gián tiếp cho Lục Thiếu Hoa biết người về là ai, chỉ có điều là hắn không chú ý thôi. Nếu là mấy người Lý Thượng Khuê trở lại, Đường Đại Hâm sẽ không hỏi như thế mà phải hỏi là "Không sao chứ?" Chính câu nói này đã cho Lục Thiếu Hoa biết vì vừa rồi hắn bảo Hà Cường đi tìm vợ chồng Lưu Minh Chương, chỉ có vợ chồng họ đã quay lại thì Đường Đại Hâm mới có thể nói một câu với Hà Cường là “đã trở lại”
Thực tế đúng là như vậy, vào cửa là Hà Cường, rồi đến hai vợ chồng Lưu Minh Chương song song bước vào, vẻ mặt nghiêm nghị. Tay ôm con, Lưu Minh Chương, đi về phía cuối phòng, đặt con xuống, rồi hướng về phía Lục Thiếu Hoa, đi tới.
- Không sao chứ? Lưu Minh Chương hỏi, hiển nhiên là đã biết chuyện xe Lục Thiếu Hoa bị bắn. Lục Thiếu Hoa lắc đầu, thản nhiên nói: - Chuyện vẫn chưa hết đâu, nhóm anh Lý vẫn chưa về. - A! Lưu Minh Chương kêu lên một tiếng, y với mấy người Lý Thượng Khuê cũng không xa lạ gì. Y chỉ biết đại khái là Lục Thiếu Hoa gặp chuyện, giờ nghe Lục Thiếu Hoa nói thế, nhìn trong phòng không thấy mấy người Lý Thượng Khuê, bèn an ủi Lục Thiếu Hoa: - Chắc sẽ không có chuyện gì đâu, yên tâm đi. - Chỉ mong như vậy. Lục Thiếu Hoa đáp, vẻ mặt hơi bi quan. Bọn kia đã nổ súng vào hắn, nếu chúng biết mục đích của mấy người Lý Thượng Khuê thu hút hỏa lực của chúng, không chừng chúng sẽ tức giận mà cũng nổ súng vào họ. - Ài! Lưu Minh Chương nặng nề thở dài, tìm một chỗ ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn vợ con, phất phất tay, nói: - Hai mẹ con quay về phòng đi, không có việc gì đừng ra ngoài.
Lúc này là thời điểm nguy hiểm, đương nhiên không nên rời khách sạn. Lưu Minh Chương lo lắng cho vợ con nên mới dặn dò cẩn thận như vậy. Vợ y cũng là người hiểu chuyện, biết Lục Thiếu Hoa đang có việc, liền gật đầu, mang con rời khỏi.
Căn phòng yên tĩnh, Lục Thiếu Hoa không mở miệng, Lưu Minh Chương im lặng, những người khác cũng lặng lẽ ngồi yên tại chỗ chờ đợi.
Thời gian từng giây, từng giây trôi qua, rất nhanh đã qua mười phút. Trong phòng vẫn hoàn toàn yên tĩnh, không ai nói gì. Trong đầu Lục Thiếu Hoa ý nghĩ rối bời, hắn rất bực bội. Thời gian trôi qua càng lâu, khả năng mấy người Lý Thượng Khuê trở về càng thấp.
- Cốc, cốc. Thình lình, tiếng gõ cửa vang lên, mọi người trong phòng đều tỉnh người lại, đặc biệt là Lục Thiếu Hoa, ánh mắt hắn sáng ngời, vẻ mặt đầy hy vọng, trong lòng thầm cầu khấn đó là mấy người Lý Thượng Khuê.
Cửa mở ra, tiếng bước chân cũng truyền đến. Người đầu tiên bước vào là Dương Dương có điều lúc này dáng điệu y không bình thường, bước xiêu, bước vẹo, trên đùi được băng bó bằng quần áo, Lý Vũ Sinh dìu một bên.
- Bị thương à? Thấy Dương Dương bị thương, Lục Thiếu Hoa từ trên ghế đứng vụt dậy, bước nhanh tới đón, vẻ mặt hắn nhanh chóng biến thành lạnh lẽo, cho thấy lúc này hắn hết sức phẫn nộ. - Có nặng lắm không? Lục Thiếu Hoa lo lắng hỏi. - Không sao, chỉ bị thương ở bắp đùi thôi. Dương Dương lắc đầu, bị thương là là chuyện thường, trước kia, khi thi hành nhiệm vụ y cũng thường bị trúng đạn, sớm đã quen, tuy có đau nhưng y vẫn chịu được. - Chẳng qua là bị thương ở đùi thôi mà. Nghe vậy, Lục Thiếu Hoa bớt căng thẳng, thở phào nhẹ nhõm, dù sao bị thương ở phần mềm, chắc cũng không đến nổi nguy hiểm cho tính mạng.
Nhẹ nhàng dìu Dương Dương đến ngồi lên ghế sa-lon, Lục Thiếu Hoa quay nhìn Lý Vũ Sinh, nhíu mày, hỏi: - Tay của anh cũng trúng đạn à? Không thể giấu được, Lý Vũ Sinh gật đầu, tươi cười nhìn Lục Thiếu Hoa, ung dung nói: - Vết thương này cũng không có gì đáng ngại, chỉ hơi đau tí thôi. - Ừ. Lục Thiếu Hoa gật đầu, để Lý Vũ Sinh ngồi xuống. Lúc này hắn mới nhận ra phía cửa phòng không còn ai, Lý Thượng Khuê và Phạm Khôn vẫn không thấy bóng dáng, không nhịn được hắn vội hỏi: - Anh Lý và Phạm Khôn đâu? - Chúng tôi phân tán ra. Lý Vũ Sinh trả lời, lại bổ sung thêm: - Lúc ở trung tâm thương mại, chúng tôi chia làm hai nhóm, tôi đi cùng Dương Dương, Anh Lý đi với anh Khôn, phân tán ra để để đánh lạc hướng kẻ thù.
Nghe vậy, Lục Thiếu Hoa lại cảm thấy sốt ruột và lo lắng như trước. Có điều, hắn vẫn tỉnh táo, biết lúc này không phải lúc lo suông, trước mắt, quan trọng nhất là phải chăm sóc vết thương của Dương Dương và Lý Vũ Sinh, nếu để mất máu nhiều thì họ cũng sẽ mất mạng.
- Minh Chương, anh lập tức gọi điện cho người phụ trách chi nhánh công ty kinh doanh Phượng Hoàng tại Mỹ, bảo y tìm mấy bác sĩ tới đây, trước hết phải lấy đầu đạn ra.
Tập đoàn Phượng Hoàng có nhiều chi nhánh ở khắp nơi trên thế giới, đặc biệt là các chi nhánh công ty kinh doanh lại càng nhiều, riêng tại Mỹ, ở Washington và New York đều có chi nhánh.
- Được. Lưu Minh Chương gật đầu, liền gọi điện, nhưng y không gọi cho chi nhánh công ty tại Mỹ, mà gọi cho Hứa Gia Thụy. Hứa Gia Thụy đang đi công tác ở Mỹ, vốn y cũng định sau đó sẽ tới gặp Lục Thiếu Hoa.
Hứa Gia Thụy biết Lục Thiếu Hoa và Lưu Minh Chương tới Washington, mà thời gian công tác của y cũng sắp kết thúc, vừa kịp lúc đến tụ họp với nhóm Lục Thiếu Hoa, sau đó cùng về Hồng Kông.
Chính do có hẹn với Hứa Gia Thụy nên sau một hồi đi dạo, Lưu Minh Chương chuẩn bị trở về khách sạn đợi Hứa Gia Thụy, nhờ vậy mà lúc nãy Hà Cường đi tìm được nửa đường thì gặp hai vợ chồng y, cho nên mới quay về khách sạn nhanh như vậy. Chuyện này Lục Thiếu Hoa không biết nên mới bảo Lưu Minh Chương gọi cho chi nhánh công ty ở Mỹ mà không gọi cho Hứa Gia Thụy.
Lúc này, trong đầu Lục Thiếu Hoa rối loạn, Lưu Minh Chương gọi điện nói gì hắn cũng không nghe được nội dung, vòng tay che trước trán, ngồi trên salon suy nghĩ đến xuất thần.
Thời gian trôi qua rất nhanh, mới đó lại thêm mười phút nữa. Lục Thiếu Hoa bắt đầu sốt ruột, ngồi không yên, hắn đứng lên, đi tới đi lui trong phòng, bộ dạng rất gấp gáp.
Những người khác cũng vậy, đặc biệt là Dương Dương và Lý Vũ Sinh. Lý Thượng Khuê vừa là đội trưởng, vừa là chiến hữu của hai người, nói họ không sốt ruột là giả. Ba anh em sinh ba cũng lo lắng. Lý Thượng Khuê là đội trưởng của họ, lại sống cùng nhau nhiều năm, tình cảm thân thiết, nếu y gặp phải chuyện không hay, ba người sẽ rất đau lòng.
Cho dù là lính đánh thuê, từng giết không ít người, nhưng bọn họ cũng là con người có tình cảm, chỉ có điều tình cảm đó được che dấu dưới vẻ ngoài lạnh lùng, làm cho người ta hiểu lầm, cho rằng bọn họ là máu lạnh.
Kim giây trên đồng hồ đều đặn kêu “tích tắc”, mỗi tiếng kêu như đập vào tim Lục Thiếu Hoa. Trái tim hắn cũng hồi hộp đập nhanh, giữa căn phòng tĩnh lặng, tiếng tim đập nghe rất rõ ràng; hắn tưởng chừng tất cả mọi người đều có thể nghe được nhịp đập của nó.
Sự bình tĩnh hầu như không còn, Lục Thiếu Hoa càng lúc càng nóng ruột, bước chân thêm nặng nề và nhanh hơn, biểu lộ rõ ràng nội tâm đang rối loạn của hắn. Lại ba phút nữa qua đi, chỉ ba phút mà Lục Thiếu Hoa cảm thấy lâu như ba năm, từng phút từng giây đều rất bứt rứt khó chịu. Đ úng vậy, thời gian trôi quá chậm, nhưng trong tiềm thức Lục Thiếu Hoa lại hy vọng thời gian trôi chậm một chút, thời gian trôi càng chậm thì mấy người Lý Thượng Khuê càng có thêm cơ hội trở về.
Thời giờ là tiền bạc, đó là câu nói cửa miệng chốn thương trường, Lục Thiếu Hoa cũng không ngoại lệ, bình thường thời gian đối với hắn là tiền là bạc, nhưng lúc này, thời gian đối với hắn chính là mạng sống con người.
Đúng vậy, mỗi giây thời gian trôi qua, là mỗi giây bọn Lý Thượng Khuê mất đi khả năng sống sót. Nếu bọn họ không gặp nguy hiểm, với bản lĩnh của mình, họ sẽ nhanh chóng thoát khỏi sự truy đuổi của kẻ thù.
Trong trường hợp đó, lẽ ra họ đã phải về khách sạn từ lâu, nhưng đã hơn một tiếng đồng hồ rồi, vẫn chưa thấy bóng dáng họ đâu, nhất định họ đã gặp nguy hiểm.
Lòng Lục Thiếu Hoa trĩu nặng âu lo, hắn tự trấn an mình rằng, ngay cả khi họ có gặp phải nguy hiểm, cũng không nhất định là bỏ mạng, để biết kết quả, có lẽ cần đợi thêm một thời gian ngắn nữa. Nhưng Lý Thượng Khuê và Phạm Khôn thật sự có thể còn sống quay về không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT