Gần chín giờ cũng là giới hạn thời gian cuộc điện thoại gọi đến. Lục Thiếu Hoa cơ bản đã biết được câu trả lời. Chỉ là khi chưa nghe chính miệng ông Đặng nói ra thì hắn vẫn chưa thể yên tâm được. Vì vậy, khi điện thoại reo chuông đầu tiên hắn đã cầm lên chăm chú nghe.
Quả không sai, chính là điện thoại của ông Đặng, nhưng mà ông không trực tiếp nói rõ kết quả mà thản nhiên nói một câu: - Cháu mở tivi lên, chỉnh đến kênh Trung ương, xem xong chúng ta nói tiếp.
Lục Thiếu Hoa không gác điện thoại, mở tivi lên và chỉnh đến kênh Trung ương, bắt đầu xem bản tin. Bản tin trên tivi rất đơn giản rằng Ủy Ban Kỉ Luật đã quyết định bắt giam một quan chức cấp cao, mà người này cũng chính là người mà Trần Quốc Bang nói vừa nãy. Điều này có nghĩa là giới cấp cao đã hành động.
Xem xong bản tin, Lục Thiếu Hoa tắt tivi, hắn đã có được kết quả, và nói với ông Đặng qua điện thoại rằng: - Cám ơn ông nhiều. - Hầy!
Ông Đặng thở dài nói tiếp : - Lần này không phải vì tập đoàn Phượng Hoàng của cháu mà là vì một con sâu lớn như vậy sẽ làm “rầu nồi canh” của đất nước, người nói cám ơn không phải là cháu mà là đất nước, là ta. Một câu nói của ông Đặng dấy lên sự tò mò của hắn, phản ứng đầu tiên là cảm thấy lời nói có văn vẻ và câu hỏi tò mò là : - Gốc rễ của người đó không sạch sẽ hả ông? - Đâu chỉ là không sạch sẽ, việc này cũng giống như hành động bán nước vậy. Ông ta đã câu kết với tổ chức gián điệp bên ngoài, và đã nhiều lần cung cấp thông tin bán đứng quốc gia cho tổ chức đó, nếu như lần nàu không vì chuyện tập đoàn Phượng Hoàng của cháu vang rộng khắp nơi, điều tra được tất cả không thì khó mà điều tra ra được. Ông vừa nói vừa xúc động.
Sự tình nguyên do Lục Thiếu Hoa cơ bản đã biết rõ, tuy nhiên hắn cũng không hỏi tiếp nữa. Bởi hắn biết những vấn đề liên quan đến kết quả đều phải bảo mật. Ông Đặng cũng biết là không thể nói với hắn những chuyện không liên quan tới hắn, huống chi việc sống còn của kẻ đó cũng chẳng liên quan gì đến hắn. Và chủ đề câu chuyện đổi sang hướng khác: - Thế kẻ đứng sau Chủ tịch Hà thì xử lý sao?
Kẻ đứng sau bức màn chính đã bị lật tẩy, Lục Thiếu Hoa cũng cần quan tâm đến mục tiêu thứ hai đó. - Gã cũng không phạm phải lỗi gì lớn, nhưng mà gã cũng đã bị điều đi làm chức nhàn hạ hơn rồi, uhm, dù có dù không, thôi thì dừng tay đi, cháu cũng nên hài lòng được rồi đó. Ông Đặng bất đắt dĩ nói vậy.
Hai người này đều là nhân vật cấp cao có quyền lực quốc gia. Bây giờ vì dính dáng chuyện của tập đoàn Phượng Hoàng mà, cả hai người đều bị hạ bệ. Một người bán nước thì không cần nhắc đến nữa, nhưng còn một người cũng coi như là quan tốt nhưng chỉ vì quá tham lam mà bị tước chức thì ông Đặng cảm thấy tiếc.
Còn đối với Lục Thiếu Hoa mà nói, điều ông ta đi làm chức quan nhàn tản thì đã không còn uy hiếp gì với hắn nữa rồi, hắn cũng không có gì là không hài lòng. - Vâng ạ, ngày mai món quà cháu tặng sẽ được mang đến. - Ừm.
Ông trả lời đồng thời cũng muốn chờ xem là món quà gì, món quà mà Lục Thiếu Hoa tặng chắc chắn không hề đơn giản. Ông hỏi: - Có thể nói cho ông là món quà gì không? - Một thứ để tăng cường lực lượng quân sự.
Lục Thiếu Hoa nghĩ rằng đằng nào ông Đặng cũng biết, nói sớm nói muộn gì cũng giống nhau, bây giờ nói cũng không có vấn đề gì. - Được lắm, đúng là món quà có giá trị.
Giọng điệu của ông bây giờ phấn khởi hơn ban nãy, lúc sau ông nói tiếp: -Sự kiện lần này dính dáng đến rất nhiều người. Cũng từ vụ cấu kết của kẻ đó với tổ chức gián điêp bên ngoài, tuy rằng hiện đang điều tra, nhưng cũng đã có mười mấy tên tiểu nhân từ từ lộ diện. Nếu như điều tra tiếp có lẽ sẽ có rất nhiều tên dính dáng nữa. Vì vậy, ông mong rằng chuyện này đến đây thôi vậy.
Những câu này lót nền cho câu nói sau của ông. Ngừng một lúc ông nói tiếp: -Cục diện chính trị đang bị lung lay, ông nghĩ việc này nên dừng lại. Uhm, bây giờ bên Thâm Quyến lại đang ở vào giai đoạn quan trọng, việc hổn loạn là không thể được. Ông Đặng đang ám chỉ điều gì đó
Lục Thiếu Hoa không phải kẻ ngốc, hắn thừa hiểu ông đang ám chỉ điều gì, đơn giản chính là vấn đề quan trường ở Thâm Quyến, tham gia hợp sức trong đợt tổng kiểm tra có ba đơn vị, trong đó hai đơn vị là người của chú Tăng, còn đơn vị còn lại thì chỉ là qua lại xã giao công việc thôi.
Người đứng đầu là người mình, nhưng không có nghĩa toàn bộ đều là người của ta, nên biết rằng trợ thủ cho một đơn vị không phải một người. Theo thông tin mà Trần Quốc Bang điều tra được trong ba đơn vị tham gia tổng kiểm tra thì đều có trợ thủ đang ngấm ngầm giở trò. Lục Thiếu Hoa nghĩ điều ông Đặng ám chỉ là như vậy, không muốn ồn ào tiếp nữa, cũng chính là việc không muốn động thủ với trợ thủ của ba đơn vị đó, nhưng mà Lục Thiếu Hoa có chịu đồng ý không?
Không! Đó là đáp án của Lục Thiếu Hoa, hắn sẽ không đồng ý, đúng như lời của hắn đã từng nói, diệt cỏ phải diệt tận gốc. Nếu không sẽ sinh sôi nảy nở tiếp, nhưng mà giọng điệu bây giờ không quả quyết cứng rắn như hôm qua nữa mà hắn nói bằng giọng ôn tồn mềm mại:
-Ông à, những người đến tập đoàn Phượng Hoàng gây sự đều không phải là người tốt, loại bỏ bọn họ cũng là loại bỏ côn trùng cho quốc gia, hơn nữa tập đoàn Phượng Hoàng của cháu sau này còn phải tiếp tục, nếu như ở đất Thâm Quyến này có bọn họ thì sẽ khó mà được yên bình, vì vậy bọn họ nhất định phải tiêu diệt, không thể tha được.
Mặc dù Lục Thiếu Hoa nói với giọng mềm mại nhưng ông Đặng thấy được sự quyết tâm của hắn. Ông thở dài rồi đáp lại: -Thôi thì cháu làm sao thì làm.
Ông Đặng đồng ý rồi, trong lòng Lục Thiếu Hoa cũng tốt hơn chút, mà suy cho cùng sự việc này đã ồn ào tới bước này thì giới cấp cao cũng sẽ làm theo yêu cầu của hắn, nhưng mà nếu như Lục Thiếu Hoa vẫn cứ quyết liệt như ngày hôm qua thì có lẽ anh sẽ được voi đòi tiên rồi Thế nhưng bây giờ ông Đặng đã đồng ý, Lục Thiếu Hoa cũng phóng khoáng hơn và có thể hành động theo cách của mình, hắn liền đưa ra lời hứa: -Ông yên tâm, cháu sẽ bảo đảm rằng không để chuyện này ồn ào hơn nữa đâu.
Sự việc đến thời điểm này thì cũng xem như nghiêm trọng rồi, nhưng mà theo Lục Thiếu Hoa chuyện này chưa là gì bởi thiếu một bước nữa đó chính là kết cục, kết quả cuối cùng của hành động trả thù, kẻ thù bị tiêu diệt và việc này có liên quan với nhau. Mục tiêu đầu tiên của Lục Thiếu Hoa là phó chủ tịch tỉnh, ngọn nguồn của người này hắn đã cho Trần Quốc Bang đi điều tra làm rõ rồi, đồng thời còn tìm ra được chứng cứ vi phạm pháp luật và tham ô của hắn ta nữa, lần này hắn ta không thể thoát được.
Còn một điều nữa là trợ thủ của ba đơn vị, đây là mục tiêu thứ hai của Lục Thiếu Hoa. Nghĩ là làm đây là tác phong làm việc của Lục Thiếu Hoa, nhưng mà với tình hình rất khẩn trương trước mắt thì anh không thể giải quyết chuyện này ngay được, mà anh điện cho Chử Lỗi trước. Điện thoại đã thông, Lục Thiếu Hoa không nói dài dòng đi thẳng vào vấn đề chính: -Việc đã giải quyết xong, nhưng mà cũng đã ngưng việc chuẩn bị phá sản rồi, bây giờ trở lại hoạt động bình thường
Cấp trên đã làm theo yêu cầu của Lục Thiếu Hoa, điều này hắn còn có gì để nói nữa chứ, nói phá sản chẳng qua là nói suông thôi chứ không có hành động nào chính thức, bây giờ sóng gió đã lặn thì cũng nên cho hoạt động lại nếu không thì sẽ bị tổn thất. -Được. Chử Lỗi cao giọng trả lời, thời gian này anh ta ta đã phải mất ăn mất ngủ nhiều, bây giờ mọi chuyện đã êm xuôi, than là tổng giám đốc điều hành như anh ta có thể thở nhẹ nhõm được rồi, nhưng mà tập đoàn Phượng Hoàng đã tuyên bố phá sản bây giờ lại không, hình như nói không ai tin, bên ngoài sẽ nói thế nào? -Tìm một lý do nào đó đi. Lục Thiếu Hoa nói
Bên ngoài đều biết lí do vì sao tập đoàn Phượng Hoàng phá sản, bây giờ chỉ cần một cái cớ, họ sẽ không khó để đoán được chuyện của tập đoàn Phượng Hoàng đã giải quyết xong xuôi rồi, chứ không cần phải tốn nhiều công sức để đi giải thích. -Tôi hiểu rồi. Chử Lỗi đáp
- Ừ, vậy thì anh đi lo công việc của anh đi. Nói xong Lục Thiếu Hoa cúp máy.
Nói chuyện điện thoại với Chử Lỗi xong, Lục Thiếu Hoa cũng không vì thế mà dừng lại, hắn tiếp tục điện thoại, đối tượng mà hắn điện thoại là Trần Quốc Bang. Trần Quốc Bang nắm giữ mạng lưới tình báo, còn Lục Thiếu Hoa muốn trả thù nên cần phải thực hiện nhờ qua tay của hắn ta. Vì vậy Lục Thiếu Hoa bắt đầu nói ra kế hoạch của hắn khi điện thoại thông ngay lúc đó.
- Anh Hai, giao chứng cứ đang nắm giữ trong tay cho Ủy ban Kỷ luật để cho bọn họ giải quyết. Nói xong Lục Thiếu Hoa ngừng một lúc rồi lại nói tiếp: -Còn về chứng cứ của tên phó chủ tịch tỉnh thì tìm cách giao cho Ủy ban Kỷ luật, đưa cho bọn họ xử lý luôn. À, sau khi giao lên cho bọn họ thì để ý xem kết quả thế nào.
Theo phỏng đoán của Trần Quốc Bang, nếu như giao chứng cứ này cho Ủy ban Kỷ luật thì khả năng người bên đó vào nhà giam gần như là chắc chắn. Bởi vì bọn chúng phạm quá nhiều tội, nhiều đến nỗi hơn nửa đời sau của bọn chúng phải ở trong nhà lao.
Đúng như thế thì Lục Thiếu Hoa mới có thể yên tâm đem chứng cứ giao cho Ủy ban Kỷ luật, nhưng mà không phải vì thế mà hắn buông lỏng, phải luôn chú ý, thấy phía Ủy ban Kỷ luật không giải quyết, nếu như không giải quyết thì Lục Thiếu Hoa dùng lại thủ đoạn của hắn.
-Được, bây giờ tôi sẽ cho người đi xử lý. Trần Quốc Bang không thích nói những lời vô nghĩa cũng không thích dong dài nên mở miệng đáp ngay.
-Tốt. Lục Thiếu Hoa trầm giọng đáp lại sau lại nói tiếp: -Còn một việc nữa là theo dõi con của ông phó chủ tịch tỉnh, chú ý hành tung của hắn ta hai bốn trên hai bốn giờ, không được để hắn ta rời khỏi tầm mắt của mình, còn việc giải quyết thế nào thì tôi sẽ sắp xếp.
Con của phó chủ tich thuộc thế hệ thứ hai con nhà quan chức, Lục Thiếu Hoa hận nhất là loại người này, lần này lại giở trò xảo trá với tập đoàn Phượng Hoàng, Lục Thiếu Hoa không thể nhịn được nữa, giải quyết gã ta là điều tất yếu phải làm.
-Người này không hề rời khỏi tầm mắt của chúng tôi, chỉ là hình như hắn ta đã nghe phong phanh được điều gì rồi, hắn ta đã lên máy bay bay đến Mỹ.
Trần Quốc Bang nói một câu rất lạnh nhạt, dường như con của ông phó chủ tịch tỉnh đối với Trần Quốc Bang mà nói giống như một người quan trọng nhưng không liên quan.
-Đi Mỹ?
Lục Thiếu Hoa sửng sốt, sau đó lại bình thường trở lại nói một câu không đầu không đuôi: -Đi qua Mỹ lại càng tốt
Đúng vậy, ra nước ngoài càng tốt càng tiện cho hành động của Lục Thiếu Hoa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT