Lục Thiếu Hoa vẫn còn nhớ lần giao dịch tên lửa tầm xa với ông Đặng. Trong đó có năm điều khoản, một trong năm điều khoản đó là không cho phép người của chính phủ đến Tập đoàn Phượng Hoàng quấy nhiễu, bây giờ thì sao, không những đến quấy nhiễu, mà còn liên hợp lại kiểm tra, lại còn ra lệnh ngừng hoạt động chỉnh đốn, điều này khiến Lục Thiếu Hoa hết sức hết sức tức giận.
Cũng chính bởi tức giận cùng với việc ông Đặng hứa với hắn từ lúc ban đầu mới khiến cho khẩu khí của Lục Thiếu Hoa trở nên kiên quyết, ông Đặng từng là lãnh đạo Quốc gia, mặc dù là đã nghỉ hưu, nhưng lần đàm phán đó, ông Đặng đại diện cho lãnh đạo cấp cao của nhà nước đến đàm phán cùng hắn, hôm nay xảy ra việc lớn như vậy, những nguyên thủ Quốc gia không thể không hay biết.
Biết được sự tình nhưng vẫn để việc đoàn kiểm tra liên ngành kiểm tra tiếp tục diễn ra, là có ý gì đây, là đang thử sức chịu đựng của Lục Thiếu Hoa hắn hay là cố tình làm thế.
Lục Thiếu Hoa không hề tức giận với Đặng Lão, mà đang tức giận với những kẻ biết chuyện nhưng vờ như không biết. Sớm biết thế, Lục Thiếu Hoa mới đột ngột ra lệnh dừng hai dự án lại, mặc dù bản thân cũng chịu thiệt hại, nhưng Lục Thiếu Hoa không quan tâm. Hắn làm thế để xem những cấp trên này phản ứng như thế nào thôi.
Thế nhưng, diễn biến của câu chuyện không hề nằm trong khả năng dự đoán của hắn, hắn không mất nhiều thời gian chờ đợi lắm thì điện thoại của ông Đặng gọi đến.
- Tiểu Hoa, việc này có người ngấm ngầm ra lệnh, ký công văn phê chuẩn, nhưng không phải tất cả mọi người đều nhằm vào Tập đoàn Phượng Hoàng của cháu.
Câu đầu tiên của ông Đặng là nói rõ sự việc, ông ta sao lại không biết Lục Thiếu Hoa đang nghĩ gì được chứ.
- Tập đoàn Phượng Hoàng là xí nghiệp tư nhân lớn nhất trong nước, việc liên hợp kiểm tra nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, lẽ nào việc ngấm ngầm ra lệnh và phê chuẩn công văn có thể che được mắt của tất cả mọi người sao?
Lục Thiếu Hoa không chút khách sáo hỏi lại lại.
- …….
Im lặng, ông Đặng lặng im, thật vậy, ông ta im lặng, ngay như những điều Lục Thiếu Hoa nói, việc này che được mắt của tất cả mọi người được sao? Đáp án đương nhiên là không thể rồi, ông Đặng cũng chỉ biết thở dài, nói:
- Rất nhiều sự viêc không hề đơn giản như cháu tưởng tượng, ông thấy việc này cứ như vậy đi, ây, ông sẽ giúp cháu giải quyết ổn thỏa.
- Không!
Đến suy nghĩ Lục Thiếu Hoa cũng không kịp, hắn từ chối thẳng thừng đề nghị của ông Đặng, việc này không thể cứ thế mà cho qua, không phải Lục Thiếu Hoa không muốn cho qua, mà là Lục Thiếu Hoa không thể thua, nếu cứ như vậy cho qua, Tập đoàn Phượng Hoàng xem như nhận thua rồi.
Trong trí nhớ Lục Thiếu Hoa, ông Đặng tuổi đã cao, ông không thể sống mãi được, nếu như sau này sự việc tương tự lại xảy ra, ông Đặng không còn sống trên đời này nữa thì phải làm sao? Phải chăng lại có người ức hiếp đến tận cửa Tập đoàn Phượng Hoàng như lần này.
Lục Thiếu Hoa là người không thích phiền toái, nhưng phiền toái giờ tìm đến tận cửa, Lục Thiếu Hoa chuẩn bị náo động một phen cho ra trò, không để mọi người nghĩ rằng Tập đoàn Phượng Hoàng dễ bị ức hiếp, cho là quan lớn cũng được, đều không là gì cả đối với Tập đoàn Phượng Hoàng.
- Vậy cháu định như thế nào?
Ông Đặng rất hiểu tính cách của Lục Thiếu Hoa, biết hắn là người có thù báo thù, có oán báo oán, một khi đã ức hiếp đến cửa nhà hắn, cái giá phải trả chính là sự hủy diệt, giống như ba đội lính đánh thuê Châu Phi vậy, đều bị tiêu diệt bằng hỏa tiễn.
- Tất cả những ai tham dự vào việc này đều phải mất chức.
Lục Thiếu Hoa nói đầy quyết tâm.
Ý hắn rất rõ ràng, tất cả những ai tham gia hành động lần này đều phải bị rời khỏi quan trường, đây là Lục Thiếu Hoa đã xử nhẹ rồi, thật vậy, đây đã là do Lục Thiếu Hoa nương nhẹ tay rồi, nếu như Lục Thiếu Hoa không để ý thái độ của ông Đặng, hắn tự mình báo thù, có thể sẽ không chỉ đơn giản là mất chức.
Đầu điện thoại bên kia ông Đặng không vội lên tiếng. Im lặng hồi lâu, mới nói một cách bất đắc dĩ:
- Tiểu Hoa à! Những người tham dự chuyện này không tầm thường đâu, tông thấy cháu cứ vậy mà cho qua đi, nếu như ông còn tại vị thì còn có khả năng làm được, nhưng bây giờ thì khác rồi, cho là ông có lòng giúp cháu, cũng chỉ là lực bất tòng tâm thôi.

Chưa hết, ông Đặng dừng lại một lát sau đó lại tiếp:
- Hiện tại trong nước đang tăng tốc phát triển kinh tế, không thể nào xảy ra bất kỳ sự việc ngoài ý muốn nào.
Lục Thiếu Hoa chỉ là người bình thường, một thương nhân, một thương nhân yêu nước, vốn đầu tư trong nước của Tập đoàn Phượng Hoàng gần trăm tỷ đô la Mỹ, nhưng kết quả hắn thu được là gì? Là những kẻ đầy lòng tham muốn đến chia phần.
Vào thời khắc này, Lục Thiếu Hoa đã không thể nghĩ đến nhiều như thế, hắn chỉ muốn Tập đoàn Phượng Hoàng phát triển tốt, bởi hắn phải vất vả và tốn biết bao công sức mới tạo dựng nên được tập đoàn Phượng Hoàng của ngày hôm nay, hơn nữa tính cách của hắn vốn không phải là người dễ bị bắt ép, cho nên, dù không có lợi cho Quốc gia, Lục Thiếu Hoa cũng không còn cách nào khác.
- Ông nội, không phải cháu không muốn cứ thế cho qua, mà là không thể cứ thế cho qua, hôm nay có lần thứ nhất, ngày mai thì sao? Ngày mai nói không chừng lại đến thêm một lần nữa, cháu không cách nào suốt ngày chỉ đi giải quyết mỗi một việc này thôi.
Lục Thiếu Hoa khổ tâm nói, mục đích hắn muốn dùng lời nói để thuyết phục ông Đặng.
Đúng vậy, không phải không có cách nào, Lục Thiếu Hoa cũng không phải dùng đến biện pháp cuối cùng này. Nhưng đến lúc này, Lục Thiếu Hoa đã không còn chọn lựa nào khác, nếu ông Đặng nhận lời hắn đi nói chuyện với những lãnh đạo cấp cao đó, giải quyết vấn đề theo yêu cầu của Lục Thiếu Hoa, thì tất cả mọi việc đều được giải quyết rồi, nếu như không được, cả nhà họ Lục đành phải rời khỏi Trung Quốc, rút vốn, đến quốc gia khác tìm kiếm cơ hội phát triển.
- Tiểu Hoa à, có một số việc không nên giải quyết theo cảm tính, ta cũng biết cháu bị oan ức, nhưng việc trên chính trường so với trong suy nghĩ của cháu phức tạp hơn nhiều.
Đặng Lão vẫn còn chút không yên tâm.
- Đành vậy thôi.
Lục Thiếu Hoa đã từ bỏ, không phải hắn nhận thua, cũng không phải hắn nghe theo những lời khuyên của ông Đặng, như vậy mà cho qua, mà hắn đã hạ quyết tâm, có điều là hắn không nói ra quyết tâm của mình, giả vờ như đồng ý.
- Ừ, việc này ta sẽ hỏi giúp cháu, cứ yên tâm, ta cũng hiểu cháu muốn đóng góp cho sự phát triển kinh tế nước nhà, … nhưng việc đến nước này… thôi, không nói chuyện này nữa, cháu đi làm việc của cháu đi, ngày mai đội kiểm tra liên ngành sẽ giải tán.
- Không cần đâu, cứ để họ kiểm tra. Cũng tốt vì Tập đoàn Phượng Hoàng hoạt động minh bạch.
Lục Thiếu Hoa từ chối.
- Thế cũng được.
Sau khi nói điện thoại với ông Đặng xong, Lục Thiếu Hoa trực tiếp gọi một số khác nữa số mà từ lâu rồi hắn chưa gọi, là số điện thoại ở quê hắn, điện thoại vừa thông, Lục Thiếu Hoa cũng không nói dài dòng, nói vào thẳng vấn đề với Trần Lệ:

- Mẹ, mẹ nói cha, ông, bà, các anh mọi người bỏ tất bỏ mọi công việc đang làm dở lại ở nhà đợi con, lát nữa con cho người đến đón mọi người.
- Sao vậy con?
- Mẹ, mẹ đừng hỏi, đến lúc đó con sẽ nói cho mẹ rõ.
Nói xong, Lục Thiếu Hoa tắt máy, sau đó gọi số nội bộ trong biệt thự cho Lý Thượng Khuê, kêu họ lái trực thăng đi đón người nhà đến Hồng Kông.
Lý Thượng Khuê cũng không hỏi nhiều, cứ làm theo lời hắn nói, trực thăng được khởi động, bay thẳng lên bầu trời, nhằm thẳng hướng quê nhà hắn mà bay.
Trong nháy mắt, thời gian hai giờ đồng hồ nhanh chóng trôi qua, chiếc trực thăng Lý Thượng Khuê lái cũng đã hạ cánh trong trang viên biệt thự, bước vào báo lại với Lục Thiếu Hoa là đã hoàn thành nhiệm vụ, sau đó trở về phòng nghỉ ngơi.
Người nhà vĩnh viễn vẫn cứ là người nhà, vẫn là mối quan tâm hàng đầu của Lục Thiếu Hoa, giờ họ đã ở cả Hồng Kông, lo lắng của Lục Thiếu Hoa xem như đã tháo bỏ được một nửa, nhưng việc đến đây vẫn chưa xong, Lục Thiếu Hoa tiếp tục gọi điện cho Lục Gia Huy và Lục Gia Thành, kêu họ cùng đến Hồng Kông.
Hành động của Lục Thiếu Hoa khiến Lục Gia Thành nghĩ không hiểu, nhưng khẩu khí của Lục Thiếu Hoa khi nói cực kỳ nghiêm trọng, có hỏi vài câu nhưng không hỏi được gì, nên cũng không hỏi nữa, cứ thế dẫn vợ cùng sang Hồng Kông.
Ngược lại Lục Gia Huy không hỏi gì, ông ta biết việc đang xảy ra trong tập đoàn, chỉ ừ và dẫn vợ cùng Lục Gia Thành sang Hồng Kông.
Đến đây, người nhà của Lục Thiếu Hoa đều đã chuyển hết sang Hồng Kông, trời cũng sắp về khuya, Lục Thiếu Hoa ngồi một mình trong phòng khách đến tận mười hai giờ đúng, không tắm rửa mà cứ vậy về phòng nghỉ ngơi.
- Reng, reng.
Chuông điện thoại trong phòng Lục Thiếu Hoa reo lên hai tiếng, khi nghe tiếng chuông đầu tiên thì mắt Lục Thiếu Hoa mở to, tiếng chuông thứ hai reo cũng là lúc hắn từ giường chồm dậy, nhấc máy nghe, không nói lời nào, đợi cho đầu dây bên kia nói xong, Lục Thiếu Hoa mới mở miệng nói:
- Đợi đã, tôi qua đó.
Chỉ ngắn gọn một câu, Lục Thiếu Hoa bỏ ống nghe xuống, mặc quần áo vào, vội vàng đánh răng, rửa mặt, không kịp ăn sáng, ngồi lên trực thăng bay thẳng về hướng tổng công ty.
Điện thoại lúc nãy là Chử Lỗi gọi đến, nội dung cũng hết sức ngắn gọn, chỉ một câu:
- Tổng công ty xảy ra chuyện rồi.
Xảy ra chuyện gì? Lục Thiếu Hoa không cần nghĩ cũng biết được, khẳng định là xảy ra xung đột, hơn nữa còn làm náo loạn lên.
Vội vàng đến tổng công ty, Lục Thiếu Hoa từ trực thăng bước xuống, cửa lớn bên ngoài lúc này đang hỗn loạn, ba anh em sinh ba trong tay cầm khẩu Desert Eagle, lăm lăm hướng về phía trước, bên ngoài cửa lớn toàn là cảnh sát, súng ống sẵn sàng, chỉ thẳng về ba anh em.
Tình thế này Lục Thiếu Hoa chưa từng nghĩ đến, ba anh em sinh ba có trong tay giấp phép sử dụng súng cùng chứng nhận là người của Cục cảnh vệ Trung ương, cho là có đánh chết người thì cũng không việc gì, nhưng tình hình hiện tại thì khác nào cảnh sát và bộ đội đang dàn trận.
Còn may, hai bên không nổ súng mà chỉ dàn trận thôi.
Xuống trực thăng, Lục Thiếu Hoa quan sát bốn phía một lượt, ánh mắt dừng lại trên người Chử Lỗi, Chử Lỗi vội vàng chạy về phía Lục Thiếu Hoa, đến tận sát bên Lục Thiếu Hoa mới mở miệng nói:
- Vừa rồi có nổ súng, bắn trúng một người, ây, trúng vào chân, không bắn chết, ít phút sau thì có cảnh sát đến.
Ngắn gọn vài câu khái quát lại tình hình, Lục Thiếu Hoa cũng hiểu, gật đầu nói:
- Chủ tịch mới của thành phố Thâm Quyến đến chưa?
Chính xác, Lục Thiếu Hoa đang hỏi thị trưởng đến chưa, khi sự việc vừa bắt đầu, Lục Thiếu Hoa đã biết việc liên kết của ba Cục có phần của chủ tịch thành phố mới trong đó, ông ta cũng được xem là một trong những nhân vật đứng sau việc này tại Thâm Quyến, mục đích Lục Thiếu Hoa kêu Lý Thượng Khuê để người lại chính là muốn dẫn dụ ông ta đến nơi này, ây, không phải dẫn dụ, nhưng Lục Thiếu Hoa dám khẳng định trăm phần trăm, ông ta nhất định sẽ đến.
- Tôi không nhìn thấy ông ta, nhưng xe của ông ta lại đang đậu ở bên ngoài.
Chử Lỗi trả lời.
- Có.
Lục Thiếu Hoa bình thản gật đầu, quay đầu về phía Lý Thượng Khuê nói:
- Anh Lý, anh kêu anh em Đường Đại Hâm thu súng về đi, bọn họ không dám nổ súng đâu, sau đó mời Chủ tịch thành phố vào.
- Được rồi.
Lý Thượng Khuê gật đầu, theo chỉ đạo của Lục Thiếu Hoa đi về hướng cửa lớn.

Lục Thiếu Hoa làm bất cứ việc gì cũng đều có kế hoạch của mình, sự việc nảy sinh lần này, cũng nằm trong một phần kế hoạch của Lục Thiếu Hoa, cũng chỉ là mới bắt đầu thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play