Chính sự nói xong rồi, sau đó là nói chuyện phiếm, cái Lục Thiếu Hoa có là thời gian, Đặng lão cũng vậy cả ngày nhàn rỗi, thế là, một già một trẻ nói chuyện trên trời dưới đất, từ chuyện thế giới đến chuyện quốc gia, rồi từ chuyện quốc gia đến chuyện gia đình, nói tóm lại là không có chuyện gì không nói đến.
Cứ như thế, Lục Thiếu Hoa với Đặng lão nói chuyện quên cả thời gian, tiếp tục nói chuyện đến khi ăn cơm mới dừng lại, sau khi ăn tối xong, lại đưa Đặng lão đi tản bộ trong tiểu khu, sau đó mới về phòng tắm rửa, nghỉ ngơi. Cái Lục Thiếu Hoa có là thời gian, tuy rằng chính sự đã nói hết, nhưng hắn không rời khỏi Bắc Kinh ngay mà lưu lai Bắc Kinh thêm hai ngày, mục đích là vì chờ Lục Xương cùng đi, đương nhiên cũng là vì lui tới với Đặng lão thêm một thời gian.
Hai ngày sau, Lục Xương cũng tốt nghiệp ở trường Đảng trung ương,cũng là lúc Lục Thiếu Hoa rời đi, sau khi từ biệt Đặng lão và Tăng Kiến Quốc, cuối cùng Lục Thiếu Hoa cũng lên máy bay về Thâm Quyến, cùng đi với hắn còn có Lục Xương và Lý Thượng Khuê.
Về đến Thâm Quyến, trước tiên hắn đến căn cứ, nói trước với Chử Lỗi một tiếng về việc có chuyên gia đến Thâm Quyến, nói anh ta sắp xếp chuẩn bị tốt việc tiếp đón người, còn có một việc là chuyện đơn đặt hàng của Chính phủ.
Giao ước của Lục Thiếu Hoa với quốc gia là các sản phẩm của tập đoàn Phượng Hoàng được Chính phủ ưu tiên chọn mua, bao gồm cả xe hơi trong đó, nhưng khi giao ước bắt đầu, Chính phủ lại không chọn mua chiếc xe nào của tập đoàn Phượng Hoàng cả, thừa dịp cơ hội này nhất định sẽ chọn mua vật dụng.
Sau khi dặn dò xong, Lục Thiếu Hoa cũng không dừng lại ở căn cứ của mình, mà lập tức quay về biệt thự. Hắn trở về biệt thự gấp như vậy cũng là có nguyên nhân, vì hắn muốn đi thăm Tăng Vũ Linh, thật khó để gặp cô ấy một lần, Lục Thiếu Hoa không thể mặc bộ quần áo sặc mùi mồ hôi mà đi gặp người ta được.
Vì thế, Lục Thiếu Hoa trước tiên về nhà tắm rửa thay quàn áo, rồi lên xe chạy về hướng nhà Tăng Vũ Linh.
Tâm lí Lục Thiếu Hoa là của người hơn 40 tuổi rồi, nhưng Tăng Vũ Linh thì không, cô ấy vẫn là cô gái mười mấy tuổi, cô gái trẻ thì có tính cách riêng của cô gái trẻ, làm nũng là không thể thiếu được.
Mà Lục Thiếu Hoa lâu rồi không đên thăm cô ấy, điều này càng làm cho Tăng Vũ Linh có cớ để làm nũng và oán giận. May thay, tăng Vũ Linh cũng là người hiểu chuyện, sau khi ồn ào một hồi, cũng trề môi tha thứ cho hắn.
Không lâu sau, Tăng Ái Dân tan sở về nhà, thấy Lục Thiếu Hoa trong nhà ông ta, ông ta cũng không nói nhiều, chỉ là cười một cái rồi nói chuyện cùng Lục Thiếu Hoa.
Tăng Kiến Quốc biết chuyện Lục Thiếu Hoa đến Bắc Kinh, hai người nói chuyện tất nhiên không thể thiếu được chuyện đi Bắc Kinh. Lục Thiếu Hoa cũng không dấu diếm, những gì có thể nói đều nói với Tăng Kiến Quốc, đương nhiên những chuyện không nên nói thì hắn không nhắc đến một câu, như chuyện hợp tác với quốc gia chế tạo máy bay dân dụng, hắn không nói với Tăng Kiến Quốc một câu. Mãi nói chuyện quên luôn cả thời gian trôi qua, bất tri bất giác, đã đến giờ cơm tối, Lục Thiếu Hoa cũng không khách khí, ở lại nhà Tăng Kiến Quốc ăn tối.
Xong một bữa cơm, thời gian cũng đã qua một tiếng đồng hồ, lại ngồi tại phòng khách nói chuyện phiếm một hồi thi đã hơn 8 giờ tối rồi. Vì ngày hôm sau Tăng Vũ Linh còn đi học nên phải ngủ sớm. Lục Thiếu Hoa cũng từ biệt nhà họ Tăng, trở về biệt thự của mình.
Lục Xương học ở trường Đảng trung ương trở về, đồng nghĩa với ngày đại hôn của anh ta đang đến gần, mà làm người nhà, Lục Gia Diệu cần phải đến Thâm Quyến hỗ trợ xử lý một số việc trước hôn lễ, vì thế Lục Gia Diệu đề nghị đi sớm hai ngày, chiều ngày thứ hai có thể kịp đến Thâm Quyến.
Cùng đi với Lục Gia Diệu còn có ông bà nội của Lục Thiếu Hoa và anh của Lục Thiếu Hoa – Lục Thiếu Bằng và cha của Ông Văn Đức – Ông Phúc Minh, đội ngũ có thể nói là khổng lồ vô cùng.
Ông bà nội Lục Thiếu Hoa từ khi sinh ra đến giờ cũng đã hơn 60 tuổi, đều vẫn ở quê, đi qua nơi xa nhất cũng chỉ là huyện bên, ngay cả thành phố cũng chưa đi qua, mà lần này đến thành phố phát triển như Thâm Quyến, tự nhiên cảm thấy rất mới lạ.
Nhưng Thâm Quyến cũng không tính là mới lạ, dù sao cũng chỉ là một vài tòa nhà cao tầng, làm họ ngạc nhiên nhất chính là tòa biệt thự trang viên của Lục Thiếu Hoa. Biệt thự chiếm diện tích rất lớn, lại trải qua hai năm được thợ chuyên tâm chăm sóc, bây giờ nó giống như một tiểu hoa viên vậy.
Vì thế lúc mới bước vào biệt thự, ông bà nội của Lục Thiếu Hoa hết nhìn đông lại nhìn tây, vẻ mặt đầy ngạc nhiên, với tình cảnh này Lục Thiếu Hoa chỉ cười, vô cùng cao hứng giới thiệu cấu tạo biệt thự cho hai ông bà.
- Tiểu Hoa, xây dựng tòa nhà này hết bao nhiêu tiền?
Bà nội Lục Thiếu Hoa hỏi.
Trong nhà Lục Thiếu Hoa lưu hành loại hình thức, nữ nhân làm chủ, nam nhân rất ít khi có quyền phát ngôn, giống như cha Lục Thiếu Hoa – Lục Gia Diệu cũng như thế. Đừng nhìn hắn bình thường rất mạnh mẽ, thực ra đó chỉ là biểu hiện bên ngoài thôi, chân chính lời nói có ý nghĩa vẫn là mẹ Lục Thiếu Hoa – Trần Lệ.
Ông nội Lục Thiếu Hoa cả đời cũng như vậy, đều do bà nội Lục Thiếu Hoa nói cả, từ việc hỏi thăm Lục Thiếu Hoa là có thể nhìn ra, ông nội Lục Thiếu Hoa không lên tiếng mà là bà nội lên tiếng.
Lục Thiếu Hoa biết đời trước đều rất nghèo, bây giờ trong nhà có tiền cũng không nỡ tiêu xài, vì thế hắn không dám nói ra giá tiền để xây biệt thự, mà chỉ cười nói:
- Bà nội, không kể là tiêu tốn hết bao nhiêu tiền, chỉ cần sống thoải mái là được rồi.
Ông bà tuổi quá lục tuần tuy đã già, nhưng bà nội Lục Thiếu Hoa không phải không biết gì, tất nhiên biết được tiền xây tòa biệt thự này là không ít, nhưng bà còn tốt, tiết kiệm thì tiết kiệm, nhưng không phải là loại người có thể bớt bao nhiêu thì tính bấy nhiêu.
Cho nên khi nghe Lục Thiếu Hoa chỉ cười như vậy, bà cũng không hỏi tiếp nữa, tiếp tục tham quan biệt thự.
Thời gian hai ngày qua rất nhanh, thoáng chốc đã trôi qua, những việc nên chuẩn bị trước hôn lễ dưới tay xử lý của Lục Gia Diệu đã chuẩn bị xong hết rồi. Mà phương xa Lục Hiểu Nhàn ở Hồng Kông trước đó một ngày cũng được Lục Thiếu Hoa gọi về tham gia hôn lễ của ba chú.
Nhà Lục Thiếu Hoa ở khu Triều Sán, theo Phật giáo, nên hôn lễ của mấy người Lục Xương không đến giáo đường, mà có thể bỏ bước đó thì cũng bỏ, nhưng chuyện đón dâu thì không thể bỏ. Vẫn tiến hành như cũ.
May thay, vợ của ba anh em Lục Xương đều là người Thâm Quyến, tuy địa điểm khác nhau nhưng lúc đón dâu cũng rất thuận tiện, chỉ cần mang theo đoàn người đi đến nhà người ta đón dâu về là được rồi.
Mười giờ sáng, đội đón dâu xuất phát, chia làm ba hướng, mỗi nhóm do mười chiếc xe con của tập đoàn Phượng Hoàng tạo thành, dẫn đầu là chiếc xe dài sang trọng của tập đoàn Phượng Hoàng. Phía trước treo quả bóng lớn màu đỏ, chậm rãi chạy trên đường, tạo tành một đường dài rất đẹp.
Đoàn đón dâu đã xuất phát, nhưng những người trong biệt thự không nhàn rỗi, khách khứa một người nối tiếp một người đến, có cán bộ chính phủ thành phố Thâm Quyến, cũng có những nhà cung ứng trên thị trường, còn có công nhân viên chức của tập đoàn Phượng Hoàng.
Lục Thiếu Hoa là cháu của Lục Xương, tiếp khách là lẽ tất nhiên, chỉ là khách khứa mà hắn tiếp đều là cán bộ chính phủ thành phố Thâm Quyến, hết cách, chỉ có cán bộ chính phủ Thâm Quyến mới biết thân phận ông chủ tập đoàn Phượng Hoàng của Lục Thiếu Hoa, tiếp khách mới không làm cho người khác nghĩ là mình bất lịch sự, nếu không để cho đứa trẻ mười mấy tuổi tiếp khách, mọi người sẽ nghĩ như thế nào?
Tăng Ái Dân đến, Bí thư thành ủy thành phố Thâm Quyến cũng đến, cùng đến còn có hai vị phó Chủ tịch thành phố Thâm Quyến,, Lục Thiếu Hoa dã gặp qua những người đó nhưng lại không biết tên của họ, nhưng cũng không quan trọng, quan trọng là có Tăng Ái Dân chủ tịch thành phố ở đây, ông ta sẽ giới thiệu, nên Lục Thiếu Hoa cũng không thất lễ.
Bận rộn gần nửa giờ đồng hồ, Lục Thiếu Hoa rốt cục cũng đưa những vị quan to của thành phố vào phòng khách, giao cho Ông Văn Đức tiếp đãi. Mà hắn thì ở bên ngoài xem có gì cần hỗ trợ không.
- Ồ, Tiểu Hoa, lâu rồi tôi không nhìn thấy cậu a.
Bỗng nhiên có tiếng gọi nhỏ truyền đến.
Nhìn lại phía phát ra âm thanh, Lục Thiếu Hoa nhìn thấy một người quen, cười và nói:
- Chú Dương, đúng là lâu rồi không gặp mặt, hoan nghênh hoan nghênh.
Người đến không phải là ai khác, chính là người năm đó cùng bán trái cây với Lục Thiếu Hoa – Dương Kiến Long. Từ khi hắn chuyển chổ ở từ Hồng Kông đến khu biệt thự xa hoa này, hắn chưa gặp lại Dương Kiến Long lần nào.
- Ha ha! Hôm nay ba người chú của cháu kết hôn, ta dù có nói thế nào cũng phải đến không phải sao? Huống hồ lúc này cũng chẳng có việc gì.
Dương Kiến Long cười nói.
Lục Thiếu Hoa từ biểu hiện trên mặt Dương Kiến Long nhìn ra tâm trạng hiện giờ của ông ta, trên mặt nở nụ cười hỏi:
- Gần đây công việc kinh doanh thế nào?
- Rất tốt.
Dương Kiến Long là người Hồng Kông, cách ăn nói cũng không quá khiêm tốn, mà là người ăn ngay nói thật, tốt thì nói tốt, không tốt thì nói là không tốt, rất rỏ ràng.
- Nhưng mà không so được với cháu, tập đoàn Phượng Hoàng.
- Đừng mà, chú Dương, nếu lúc đầu chú không đưa cháu đến Hồng Kông, làm sao cháu có được ngày hôm nay chứ.
Lục Thiếu Hoa cười nói, sau đó lại nói một câu.
- Còn nữa cháu chỉ là tùy tiện làm thôi, cũng không ngờ được như vậy.
Câu nói trước của Lục Thiếu Hoa là nói thật, không có Dương Kiến Long dẫn hắn đi Hồng Kông, hắn còn không biết phải nói với Lục Gia Diệu thế nào, có thể nói Dương Kiến Long gián tiếp giúp đỡ lớn cho hắn, còn về nói là tùy tiện làm là hắn khiêm tốn mà thôi. Dương Kiến Long cũng chẳng biết nói thế nào nữa, nếu nói tập đoàn Phượng Hoàng chỉ là tùy tiện làm thì ở Hồng Kông thậm chí là trên toàn thế giới chẳng có công ty nào đáng gọi là công ty cả, cười khổ lăc đầu nói:
- Khiêm tốn quá mức sẽ thành ra dối trá đó.
- Ha ha!
Lục Thiếu Hoa cười nhưng không nói gì nữa.
- Đúng rồi, chú định đầu tư xe hơi, cháu xem có được không?
Dương Kiến Long hỏi.
Lục Thiếu Hoa cũng không vội lên tiếng, mà nhìn thoáng qua Dương Kiến Long một cái, cười thầm trong bụng. Dương Kiến Long là một thương nhân khôn khéo, bề ngoài ra vẻ đang hỏi ý kiến Lục Thiếu Hoa, nhưng không phải là muốn làm đại lý xe hơi tập đoàn Phượng Hoàng của Lục Thiếu Hoa sao.
- Chú Dương muốn làm đại lý xe hơi của tập đoàn Phượng Hoàng phải không?
Lục Thiếu Hoa hỏi.
Không thể phủ nhận Dương Kiến Long chính là có ý này, gật đầu nói:
- Đúng vậy, chú sớm đã nghĩ tới làm đại lý, nhưng tìm tới công ty tiêu thụ của công ty cháu thì họ không cho chú quyền đại lý.
Lúc này Lục Thiếu Hoa cũng đã hiểu rõ. Dương Kiến Long không nắm giữ được quyền đại lý nên mới đến tìm mình, nghĩ ngợi một lúc, mới nói:
- Không vấn đề gì, đợi cháu sau khi về Hồng Kông sẽ nói với họ một tiếng, sau khi chuẩn bị xong cửa hàng thì trực tiếp đến tìm tổng giám đốc tiêu thụ tập đoàn Phượng Hoàng - Hứa Gia Thụy là được rồi.
Lục Thiếu Hoa đồng ý dứt khoát, không do dự gì cả.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT