Hai người Lý Chí Kiệt bọn họ là đầu mũi thực hiện chính của kế hoạch chiêu hàng, mà lại phải tự mình đi, hệ số nguy hiểm không cần nói cũng biết, nhưng Lục Thiếu Hoa có thể có cách gì, chiêu hàng không thể dùng biện pháp uy hiếp, nếu như là áp dụng thủ đoạn uy hiếp thì cho dù đối phương thật sự bị thu phục, chỉ sợ cũng là một quả bom hẹn giờ, về sau có thể có khả năng bùng nổ. Lục Thiếu Hoa chỉ có thể tạo ra một chút thành ý, mặc dù có một chút nguy hiểm, nhưng Lục Thiếu Hoa không cho rằng đối phương sẽ cho họ vào tầm ngắm. Mặt khác, một chút uy hiếp xem như vậy đối với những người có tâm với đoàn lính đánh thuê Hổ Gầm mà nói, không coi là gì hết. Lúc đầu mấy người Lý Chí Kiệt đã không từ khó nhọc đến nơi Châu Phi xa xôi ngàn dặm này vì Lục Thiếu Hoa xây dựng một lực lượng vũ trang cá nhân, lại xây dựng lên căn cứ bí mật, cho dù không có công lao gì cũng có vất vả rồi, huống chi những năm gần đây, bọn họ lập nhiều công lao, Lục Thiếu Hoa tuyệt đối sẽ không đưa bọn họ lên đoạn đầu đài. Nhưng lúc này lại không có biện pháp nào khác, Lục Thiếu Hoa không thể không chọn biện pháp này, cho nên, đồng thời Lục Thiếu Hoa đang có mâu thuẫn, cũng cảm thấy có chút có lỗi với bọn họ. - Ài Lục Thiếu Hoa thở dài một tiếng tiếp theo đó nói - Lần này nguy hiểm rất lớn. Anh phải cẩn thận một chút. - Không có việc gì, đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ Lý Chí Kiệt tin tưởng mười phần nói - Ừ Tạ Kiên Vĩ và Tiền Khiêm hai người đồng thời lên tiếng, gật đầu, phụ họa theo cách nói của Lý Chí Kiệt - Cảm ơn! Cảm ơn các anh Lục Thiếu Hoa cảm động nói Lục Thiếu Hoa là thật lòng, đây chính là những lời xuất phát từ trong tim hắn. Từ trước tới nay, Lục Thiếu Hoa chưa từng nói câu này với mấy người Lý Chí Kiệt. Nhưng không phải là hắn không muốn nói, chỉ là chưa tìm được cơ hội, tình huống thích hợp để nói mà thôi. Trong trường hợp bây giờ, thời cơ cũng đã chuẩn, Lục Thiếu Hoa đem những điều giấu kín trong lòng mấy năm nói ra rồi. Lục Thiếu Hoa là ông chủ, nhưng trong nhận thức của Lục Thiếu Hoa, là ông chủ phải đối xử tử tế với nhân viên bên dưới, đặc biệt giống những người Lý Chí Kiệt, vì mục đích riêng của Lục Thiếu Hoa mà sẵn sàng dốc sức ở tiền tuyến, bất cứ lúc nào cũng có thể hy sinh tính mạng của bản thân, một câu nói cảm ơn làm sao có thể nói hết được. Nhưng Lục Thiếu Hoa còn có thể làm sao bây giờ, cũng chỉ có thể dùng ngôn ngữ biểu thị cảm ơn, về phần vật chất và những cái khác, Lục Thiếu Hoa tự thấy có thể đáp ứng được bọn họ, bởi vì đoàn lính đánh thuê Hổ Gầm đã thành lập nhiều năm như vậy rồi, Lục Thiếu Hoa đã đầu tư vào hơn một trăm triệu đô la Mỹ, dựa theo quy tắc bình thường mà nói, là nên kiểm tra chi tiêu, nhưng Lục Thiếu Hoa thì không, thứ nhất là Lục Thiếu Hoa tin tưởng bọn họ, thứ hai là Lục Thiếu Hoa cũng không muốn quản, bọn họ muốn tiếu xài thế nào thì làm như thế. Tiền đối với Lục Thiếu Hoa mà nói chỉ là những con số, hắn là người tái sinh, tuy rằng theo lý tưởng của bản thân, tiền rất quan trọng, nhưng so sánh với những người sẵn sàng đánh đổi tính mạng của mình để đền đáp lại như mấy người Lý Chí Kiệt thì tiền chỉ là một đống giấy mà thôi, cho nên Lục Thiếu Hoa không ngại về phương diện này, đây cũng là điều mà Lục Thiếu Hoa luôn nhấn mạnh với mấy người Lý Chí Kiệt. Một câu nói, một câu nói chia sẻ tình cảm, nói lên tận đáy lòng của Lục Thiếu Hoa, đồng thời mấy người Lý Chí Kiệt đều hiểu được hàm ý câu nói này của Lục Thiếu Hoa, trên khuôn mặt dứt khoát chưa có và vốn dĩ lạnh lùng bây giờ cũng hiện lên dịu dàng, giống như núi băng hòa tan một phen, trong ánh mắt cũng có chút thay đổi. Tuy nhiên không đến mức rơi lệ, nhưng đây là lần đầu tiên bọn họ nhận thấy hắn bộc lộ tình cảm từ khi đến Châu Phi tới nay. - Vẫn là câu nói đó, an toàn tính mạng là quan trọng nhất, nếu có điều gì không đúng, lập tức rút lui Lục Thiếu Hoa trầm tĩnh nói Tranh thủ chiêu hàng tuy rằng rất quan trọng nhưng không nghiêm trọng bằng đem ba mạng người ra làm trò đùa. Trong tất cả những tình huống bắt buộc, Lục Thiếu Hoa hạ mệnh lệnh không cần ba đoàn lính đánh thuê, tuyển người luyện tập lại, tuy nhiên thời gian có hơi chậm, sẽ lùi lại mất kế hoạch của hắn, nhưng khi Lục Thiếu Hoa cần thiết sẽ chọn làm như vậy. - Sẵn sàng Lý Chí Kiệt đáp Câu nói của Lý Chí Kiệt đại diện cho ba người trả lời, bởi vì Lý Chí Kiệt vừa dứt lời, Tạ Kiên Vĩ và Tiền Kiêm cũng gật đầu theo. - Vậy tốt Lục Thiếu Hoa nhìn ba người bọn họ ánh mắt hiện lên cổ vũ khích lệ. Lại nói tiếp - Tôi đi về trước, mọi người phải sắp xếp như thế nào thì xắp xếp một chút, nói ngắn gọn, chỉ một câu nói, trong tất cả mọi tình huống đều phải đưa an toàn tính mạng lên hàng đầu. Nói xong, Lục Thiếu Hoa cũng không đợi bọn họ nói gì, đứng dậy, cũng không quay đầu lại rời khỏi phòng họp, trở về phòng mình. Nằm trên giường êm ái, sở thích của Lục Thiếu Hoa là nhìn màu trắng của trần nhà, bởi vậy nên nhìn màu trắng của trần nhà biến thành thói quen của Lục Thiếu Hoa “Tôi làm như vậy có đúng không?” Lục Thiếu Hoa trong lòng tự hỏi bản thân “Không đúng sao?” Lục Thiếu Hoa sinh ra nghi ngờ, nhưng vì đạt được mục đích, hắn lại không thể không làm như vậy “Đúng không?” Không, Lục Thiếu Hoa không cho rằng đây là đúng. Hắn đang mạo hiểm với tính mạng của ba người, tuy rằng Lục Thiếu Hoa nhắc nhở lại lần nữa bọn họ phải tự mình bảo vệ an toàn tính mạng bản thân, nhưng trong lòng Lục Thiếu Hoa hiểu rõ một việc, đó là mấy người Lý Chí Kiệt tuyệt đối mạo hiểm làm việc này. Suy nghĩ hàng ngàn vạn lần đồng thời mâu thuẫn cũng phát sinh, Lục Thiếu Hoa khổ não không tìm được đáp án nào, chỉ có thể mặc kệ, lắc đầu, nhắm mắt ngủ một chút Thời gian như thoi đưa, trong nháy mắt một ngày đã trôi qua rất nhanh, khi Lục Thiếu Hoa tỉnh dậy, đã là ngày thứ hai rồi. Mau rửa mặt xúc miệng, cũng không quan tâm bụng dạ thế nào, đi thẳng đến căn cứ bí mật. Lần này không giống lần trước, qua chuyện tin tình báo của đoàn lính đánh thuê Khô Lâu, trong đêm hôm đó, Tạ Kiên Vĩ đã điều chỉnh lại phòng vệ của căn cứ bí mật, đặc biệt là lối vào, ban đầu là bốn người canh giờ thành tám, còn thêm bốn người ở chỗ hầm bí mật nữa, tất cả cộng lại là mười hai người, có điều việc này Lục Thiếu Hoa không quan tâm, bởi vì Lục Thiếu Hoa đến đây gần như là không cần kiểm tra, có thể trực tiếp đi vào. Đến phòng tổng điều khiển, là mục đích của Lục Thiếu Hoa, hắn muốn đến xem tin tức ở chỗ này, đây là cách duy nhất Lục Thiếu Hoa biết được tin tức ở tiền tuyến, bởi vì người mà mấy người Lý Chí Kiệt liên lạc trực tiếp chính là Trần Quốc Bang, chỉ có tìm Trần Quốc Bang mới có thể nắm bắt được tin tức. Đi vào phòng tổng điều khiển, Lục Thiếu Hoa đối diện với Trần Quốc Bang câu đầu tiên nói - Anh Hai! Thế nào rồi? Trần Quốc Bang vẻ mặt chuyên chú, Lục Thiếu Hoa đi vào từ lúc nào cũng không biết, trong tay cầm một thiết bị truyền thông, đến khi Lục Thiếu Hoa nói, anh ta mới quay đầu lại. Nhìn thấy Lục Thiếu Hoa, thản nhiên cười, sau đó mới nói - Đến hiện tại bây giờ, không có một tin tức gì chuyển về cả. - Ừm, Lục Thiếu Hoa nhíu nhíu mày, không có bất kỳ tin tức gì tức là chứng tỏ tất cả vẫn thuận lợi, nhưng Lục Thiếu Hoa vẫn cảm thấy rất kỳ quái, liền hỏi - Bọn họ mấy giờ xuất phát? - Tám giờ sáng đã xuất phát rồi. Trần Quốc Bang trả lời - Ừm Lục Thiếu Hoa gật đầu, không để ý tới Trần Quốc Bang, mà nhìn vào đồng hồ trên tay, thì thào tự nói - Một tiếng rưỡi rồi Đúng vậy, Lục Thiếu Hoa nhìn một chút không ngờ đã là chín giờ rưỡi rồi, cũng chính là mấy người Lý Chí Kiệt xuất phát đã được một tiếng rưỡi rồi, theo bình thường, một tiếng rưỡi không phải là dài, nhưng vì quá chú ý đến an toàn của mấy người Lý Chí Kiệt nên trong lòng không khỏi lo lắng. Ý nghĩ trong lòng Lục Thiếu Hoa hoàn toàn hiện trên mặt hắn. Đứng bên cạnh Trần Quốc Bang nhìn được rất rõ ràng. Cất tiếng nói an ủi - Yên tâm, không việc gì đâu Không phải Trần Quốc Bang không quan tâm đến an toàn của mấy người Lý Chí Kiệt, ngược lại, anh ta rất lo lắng đến an toàn tính mạng của mấy người Lý Chí Kiệt hơn cả Lục Thiếu Hoa, chỉ có điều vào thời khắc này, anh ta không thể lo lắng, cần phải bình tĩnh. - Thời gian đã ước lượng sẵn rồi, nếu đến đúng mười giờ bọn họ không đi ra sẽ đồng nghĩa việc bọn họ đã xảy ra chuyện rồi Trần Quốc Bang trả lời Lục Thiếu Hoa gật gật đầu, không nói gì. Đến lúc này hắn cũng ý thức được hắn quá lo lắng rồi, hít sâu một hơi, trong lòng âm thầm nói nhỏ: “Hy vọng bọn họ sẽ không xảy ra chuyện gì” Đến giờ khắc này, Lục Thiếu Hoa bắt đầu hối hận, hối hận không nên để mấy người Lý Chí Kiệt đi mạo hiểm lần này. Nhưng bây giờ hối hận cũng không kịp rồi, vì mấy người Lý Chí Kiệt đã xuất phát được một tiếng rưỡi rồi, trong thời gian đó có sự việc gì xảy ra thì đã xảy ra rồi, Lục Thiếu Hoa chỉ có thể cầu nguyện cho mấy người Lý Chí Kiệt bình an trở về. Thời gian từng phút từng phút trôi qua rất nhanh. Mười phút đã qua rồi, cách thời gian cuối cùng còn có hai mươi phút nữa thôi, Lục Thiếu Hoa tuy rằng ra sức tự bảo mình phải vững vàng, nhưng không thể bình tĩnh hơn được chỉ còn kém chút không kìm nổi nhảy lên thôi. Hít thở, hít thở, Lục Thiếu Hoa dùng cách này để phân tán sự chú ý của bản thân, cho bản thân giảm bớt áp lực, quên đi kích động. Ba phút, lại ba phút trôi qua rồi, đúng lúc này, thiết bị truyền tin của Trần Quốc Bang có tín hiệu phản hồi lại. Lục Thiếu Hoa cũng chú ý tới, đưa mắt tập trung nhìn vào Trần Quốc Bang, không có cách nào, hắn nghe không rõ tiếng nói của thiết bị truyền tin, chỉ có thể nhìn vẻ mặt của Trần Quốc Bang dự đoán tiến triển tình hình. Không lâu sau, Trần Quốc Bang nói vào thiết bị truyền tin một câu - Biết rồi Sau đó nghiêng đầu, nhìn Lục Thiếu Hoa nói - Là Tiền Khiêm, cậu ta thuyết phục thành công một bên rồi Lục Thiếu Hoa thản nhiên gật gật đầu, không có gì là vui vẻ, bởi vì ba người mới chỉ có một mình Tiền Khiêm đi ra, vẫn còn hai người Lý Chí Kiệt và Tạ Kiên Vĩ vẫn chưa trở về, bảo Lục Thiếu Hoa làm sao có thể vui vẻ được. Dường như thời gian lại trôi qua, trong phòng tổng điều khiển lại trở lại yên tĩnh, ai cũng không nói gì, Lục Thiếu Hoa là như vậy, Trần Quốc Bang cũng như thế, anh ta ngây ngườinhìn thiết bị truyền tin, đợi tin tức. Lại là mười phút nữa trôi qua, cách thời gian cuối cùng còn có bảy phút nữa thôi, trong bảy phút cuối cùng, thiết bị truyền tin truyền về một tin, là của Tạ Kiên Vĩ, anh ta đã thành công rồi, hiện anh ta đang trên đường gấp rút trở về căn cứ. Sắc mặt Lục Thiếu Hoa vẫn như thế, không vui không buồn, không nhìn ra được biểu hiện gì, nhưng nếu chú ý nhìn thì không khó nhận ra. Vẻ mặt của Lục Thiếu Hoa đang cất giấu thật sâu sự lo lắng. Vẫn còn bảy phút nữa, bảy phút thôi, cũng chính là bốn trăm ba mươi giây, kim giây đồng hồ chỉ cần chạy lên bốn trăm ba mươi giây nữa sẽ trôi qua hết. Ủ rũ, Lục Thiếu Hoa nghe rõ từng tiếng tích tắc của kim giây đồng hồ chạy, tim thấp thỏm lo lắng, mắt không chớp chằm chằm nhìn đồng hồ. Ba phút trôi qua rồi Năm phút trôi qua rồi Sáu phút trôi qua rồi “Còn một phút cuối cùng” Lục Thiếu Hoa thì thào nói một mình. Hắn đã thất vọng rồi, bởi vì thời gian chỉ còn lại sáu mươi giây nữa thôi và trong nháy mắt sẽ trôi qua, tính mạng của Lý Chí Kiệt xem chừng hết hy vọng rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT