Khi Tạ Kiên Vĩ hô lên “Bắn”, Lục Thiếu Hoa tập trung tất cả tinh thần vào một chỗ, nhìn chằm chằm lên màn hình trên tường. Chỉ thấy một hình ảnh giống như tên lửa bay lên, hình ảnh thay đổi liên tục, cảnh tượng biến hóa không ngừng, đến cuối cùng phía trước xuất hiện cảnh công trình kiến trúc, tên lửa chuyển động càng ngày càng nhanh. Tên lửa rơi xuống đất, trúng mục tiêu, khói đặc bốc lên, Lục Thiếu Hoa tuy rằng không thể nghe thấy tiếng “Bùm” nhưng trong lòng hắn đã sớm biết khi tên lửa bắn trúng mục tiêu sẽ phát nổ “Bùm”
Hai quả tên lửa, chia làm hai nửa màn hình, Lục Thiếu Hoa cố gắng xem hướng đi của một quả tên lửa. Chỉ chú ý một quả, quả thứ nhất trúng mục tiêu, liền dời tầm mắt, nhìn về phía màn hình nhỏ hơn, vừa lúc tên lửa thứ hai cũng trúng mục tiêu
Ở sâu trong đầu lại vang lên một tiếng “Bùm’’, Lục Thiếu Hoa rốt cục cũng mỉm cười, hắn thấy phấn khích khi tên lửa trúng mục tiêu mà không bị lệch khỏi quỹ đạo. Chỉ cần trúng mục tiêu, như vậy cũng có nghĩa đã tiêu diệt được đoàn lính đánh thuê Khô Lâu thuận lợi.
Mọi người trong phòng điều khiển dừng mọi hoạt động. Khi tên lửa bay trúng mục tiêu trên mặt bọn họ mới xuất hiện chút tươi cười, tuy nhiên cũng không có mừng rỡ. Đối với bọn họ mà nói, tên lửa bắn trúng mục tiêu không có gì là to tát, ngược lại, nếu không trúng mục tiêu, đối với bọn họ là một sự sỉ nhục, bởi thiết bị định vị đều là công nghệ cao, nếu không trúng mục tiêu, chỉ có thể do bọn họ xảy ra sai sót, không làm tròn bổn phận.
Tên lửa bắn và trúng mục tiêu, Lục Thiếu Hoa không còn gì lưu luyến phòng điều khiển nữa, quay người thì nghe Tạ Kiên Vĩ thông báo hoàn thành mệnh lệnh, Lục Thiếu Hoa cùng Tạ Kiên Vĩ rời khỏi phòng điều khiển ra ngoài.
Tấn công đoàn lính đánh thuê Khô Lâu cũng giống đoàn lính đánh thuê Chim Ưng, sau khi hai quả tên lửa bắn ra ngoài, Lục Thiếu Hoa hoàn toàn có thể tưởng tượng được chuyện gì xảy ra bên kia, trong trận này thắng hay không thắng Lục Thiếu Hoa trong lòng sớm đã có đáp án.
Đi ra bên ngoài, hai mươi máy bay chiến đấu và mười máy bay ném bom sớm đã không còn thấy bóng dáng tăm hơi đâu, Tạ Kiên Vĩ mới cất giọng hô một tiếng, thấy thoải mái hẳn.
- Số phi cơ ở căn cứ hình như là hơi ít.
Lục Thiếu Hoa đứng bên cạnh Tạ Kiên Vĩ, tự nhiên nói.
Tạ Kiên Vĩ sủng sốt, lập tức gật đầu đồng ý với Lục Thiếu Hoa, cũng nói theo.
- Số lượng có ít, nhưng rất nhiều hạng mục ở căn cứ bí mật đều cần sử dụng, không thể rút tiền ra được, có thể tiết kiệm cho căn cứ vài trăm ngàn đến hàng trăm ngàn, trước mắt vấn có thể duy trì.
Căn cứ ở châu Phi này, tính ra Lục Thiếu Hoa cũng đã đầu tư vào vài trăm triệu đô la Mĩ, những nghiên cứu khoa học này, hao tổn của cải lớn, như cái thùng không đáy. Đầu tư nhiều hết nhiều, đầu tư ít hết ít, mấy người Tạ Kiên Vĩ lại ngại xin tiền Lục Thiếu Hoa, chỉ có thể thắt lưng buộc bụng mà sống.
- Hả?
Lục Thiếu Hoa chau mày, hắn không thể tưởng tượng được vấn đề lại nằm ở tài chính, tuy nhiên ngẫm lại cũng thấy bình thường, dù sao căn cứ bí mật cũng nhiều hạng mục lắm, hơn nữa đoàn lính đánh thuê Hổ Gầm gần mười ngàn người ăn ở cũng phải tiền, tiêu tiền tiết kiệm một chút cũng tốt.
- Để tôi gọi người mang đến đây bốn mươi tỷ đô la Mĩ nữa.
Căn cứ phải được an toàn, các hạng mục khác có thể dừng lại nhưng lực lượng phòng vệ của căn cứ thì không thể thiếu.
Lục Thiếu Hoa mở miệng ra là bốn mươi tỷ đô la Mĩ, bởi hắn có thực lực. Cách đó không lâu, chặn bảng Anh, Lục Thiếu Hoa có thêm hơn tám trăm tỷ đô la Mĩ nhập quỹ, thêm nữa lại có thêm hai mấy tỷ đô la Mỹ, lấy ra bốn mươi tỷ không phải vấn đề.
Tiền kiếm được dùng làm gì? Nếu Lục Thiếu Hoa trả lời, hắn nhất định sẽ trả lời là để kiếm lời, chẳng qua thủ pháp tiêu tiền của Lục Thiếu Hoa khác người, tiêu tiền để thực hiện giấc mộng của hắn, cho nên tiêu nhiều tiền hắn sẽ không cảm thấy đau lòng, cho dù là đem cả vốn ban đầu quăng vào, hắn cũng sẽ không thấy chớp mắt.
Huống chi lần bỏ kinh phí này, lợi lộc thu được phải gấp mấy chục, mấy trăm lần vốn bỏ ra ban đầu cho nên Lục Thiếu Hoa căn bản là không có gì lo lắng.
Nghe thấy vậy Tạ Kiên Vĩ vui không nói nên lời.
Tạ Kiên Vĩ kiểm soát căn cứ bí mật cũng một khoảng thời gian, không phải không biết nhà nghèo quý muối củi gạo. Tạ Kiên Vĩ biết, căn cứ bí mật thiếu tiền. Giờ trong lúc vô tình, y đã tranh thủ được bốn mươi tỷ đô la Mỹ, không hạnh phúc sao được.
Tuy nhiên không khí vui mừng tới cũng nhanh, đi cũng nhanh. Tạ Kiên Vĩ nhớ tới thời điểm này Hồng Kông cũng cần thêm vốn, y bỗng thấy khó xử. Giật giật môi muốn nói điều gì, nhưng không thể nói ra.
Không phải Tạ Kiên Vĩ không nói ra mà là y không có cơ hội nói ra, bởi khi y đang định mở miệng thì Lục Thiếu Hoa đã chặn lại, giành nói trước.
- Tiền không phải là vấn đề, bên kia cũng không có vấn đề gì.
Lục Thiếu Hoa không quan tâm đến tài chính, ở thời điểm cuối năm Lưu Minh Chương đem số liệu thống kê giao cho hắn, tuy nhiên năm nay ngoại lệ, năm nay hạng mục nhiều, đầu tư cũng nhiều. Đến bây giờ Lục Thiếu Hoa còn không rõ lúc khủng hoảng chứng khoán ở Nhật Bản kiếm được hơn bốn ngàn hai trăm tỷ có còn hay không.
Tuy nhiên Lục Thiếu Hoa cũng không lo lắng, bởi vì tiếp sau đó không lâu, căn cứ bên này có thể tự cung tự cấp, bốn mươi đô la Mỹ này hẳn là số tiền đầu tư cuối cùng, tiền sẽ được đầu tư vào nơi khác.
- Có bốn mươi tỷ đô la Mĩ ở đây là đầy đủ kinh phí.
Tạ Kiên Vĩ nói.
- Vâng!
Lục Thiếu Hoa lên tiếng, cũng không nói tiếp nữa, mà chuyển đề tài, nói chuyện phiếm.
- Tuổi anh cũng không còn ít nữa, nếu có đối tượng thì khẩn trương kết hôn đi. Nếu sau khi kết hôn cảm thấy không thích hợp ở đây thì có thể về nước làm việc.
- Còn sớm mà.
Tạ Kiên Vĩ lắc đầu nói một câu, lại nói tiếp.
- Cho dù có kết hôn, tôi cũng không rời khỏi nơi này, tôi thích không khí ở đây.
- Tùy anh thôi, có dự định gì thì nói cho tôi biết, tôi nhất định sẽ thu xếp.
Nói xong Lục Thiếu Hoa liền quay người đi khỏi.

Những năm gần đây, cho dù là Lý Chí Kiệt hay là Tạ Kiên Vĩ, bọn họ vì căn cứ mà hi sinh nhiều. Lục Thiếu Hoa không thể dùng lời nói mà báo đáp được, trong tương lai chỉ có thể bồi thường lại.
Nhìn bóng dáng Lục Thiếu Hoa đi xa, Tạ Kiên Vĩ không có hoài nghi là Lục Thiếu Hoa chỉ nói mạnh mồm. Y còn cảm thấy mỗi câu nói của Lục Thiếu Hoa đều đáng tin, nói được nhất định là làm được. Nếu giờ Tạ Kiên Vĩ nói đòi tiền, không phải mấy trăm triệu mà mấy tỷ đô la Mĩ không chừng Lục Thiếu Hoa cũng sẽ đưa cho y.
Lục Thiếu Hoa đi rồi, trở về phòng mình, ngồi ở ghế nhớ lại sự tình ban nãy, mãi đến giờ ăn cơm trưa, Lục Thiếu Hoa mới hồi phục tinh thần lại, ăn tùy tiện chút gì đó, rồi mới chạy đến phòng hội nghị ngồi chờ mấy người Lý Chí Kiệt trở về.
Chín giờ sáng, thời điểm bắn tên lửa cũng qua, có nghĩa cuộc chiến đấu đã chính thức bắt đầu, mà suốt trong hai giờ qua, chiến đấu cũng có thể đã kết thúc, Lý Chí Kiệt và Trần Quốc Bang cũng có thể đã trở lại.
Quả nhiên, không lâu sau, mấy người Lý Chí Kiệt và Trần Quốc Bang đã trở lại, toàn thân trang bị, mang theo đầy sát khí tiến vào phòng hội nghị. Lục Thiếu Hoa có thể thấy trên mặt bọn họ lộ vẻ hưng phấn.
- Xong rồi chứ?
Lục Thiếu Hoa hỏi.
- Xong
Trần Quốc Bang gật đầu đáp.
Nhẹ nhàng cười đáp trả Trần Quốc Bang, Lục Thiếu Hoa mới nói tiếp.
- Các anh đi nghỉ ngơi một chút đi. Anh Chí Kiệt ở lại một chút.
Đám người Trần Quốc Bang gật gật đầu, đều rời khỏi phòng, quay về phòng nghỉ ngơi.
Đợi cho tất cả mọi người đi rồi, khi trong phòng hội nghị chỉ còn lại hai người, Lục Thiếu Hoa mới nói:
- Thắng lợi chứ?
- Ừ, thắng lợi lớn, so với săn Chim Ưng thì thắng lợi hơn.
Lý Chí Kiệt nói thực sự nhẹ nhàng.
- Thương vong lớn không?
Lục Thiếu Hoa lại hỏi.
- Bây giờ còn chưa có thống kê lại, tuy nhiên hẳn là không lớn, ít nhất cũng giảm nhiều so với lần trước.
Lý Chí Kiệt nói.
- Vậy là tốt rồi.
Lục Thiếu Hoa thốt lên phản ứng lại, phất tay nói.
- Được rồi, anh cũng về nghỉ đi.
Lý Chí Kiệt cũng rời khỏi, trong phòng hội nghị chỉ còn lại một người, tuy nhiên Lục Thiếu Hoa cũng không ngồi lại lâu. Rất nhanh, hắn cũng rời khỏi phòng họp, hướng về phía đại bản doanh của đoàn lính đánh thuê Hổ Gầm đi đến.
Chiến đấu xong, ngoại trừ việc một số người ở lại thu dọn chiến trường, phần lớn bộ đội sẽ rút về, tiếp tục vận chuyển vật tư thu được trở về, mà Tiền Khiêm là trưởng đoàn đương nhiệm của đoàn lính đánh thuê Hổ Gầm nên phải ở trong nhóm người trở về cuối cùng.
Đi vào nơi đóng quân của đoàn lính đánh thuê Hổ Gầm, Lục Thiếu Hoa nhìn thấy Tạ Kiên Vĩ trước cửa liền đi tới, Tạ Kiên Vĩ đang hướng dẫn nhân viên di chuyển súng đến một nhà kho lớn, miệng nói không ngừng.
Lục Thiếu Hoa nghe không hiểu ngôn ngữ châu Phi, nhưng đoán đại khái cũng đoán được Tạ Kiên Vĩ nói gì, chẳng qua là vì y nói quá nhanh.
- Ổn cả chứ?
Lục Thiếu Hoa đến bên Tạ Kiên Vĩ hỏi.
- Hả
Lục Thiếu Hoa im hơi lặng tiếng làm Tạ Kiên Vĩ giật nảy mình, xoay người nhìn thấy Lục Thiếu Hoa, mới đông cứng người, nói.
- Gần như là ổn cả.

- Tìm người chỉ huy thay thế đi, anh hãy sang trụ sở bên kia.
Lục Thiếu Hoa bình thản nói.
Cũng không biết vì sao mà Lục Thiếu Hoa cảm thấy Tạ Kiên Vĩ hiên tại ở nơi này không thích hợp, cũng không phải vì y không phải là đoàn trưởng nên không thể chỉ huy, mà hắn cảm thấy Tạ Kiên Vĩ không thể ở đây chỉ huy, y nên sang trụ sở tổng bộ ở bên kia lo liệu các chuyện quan trọng.
- Ừ
Kỳ thật Tạ Kiên Vĩ cũng vì thuận đường ở lại đây, sau đó sẽ trở về trụ sở chính bên kia, giờ Lục Thiếu Hoa nói như vậy, y cũng không nghĩ lâu, đưa Phó đoàn trưởng lên nhậm chức đoàn trưởng. Dặn dò một chút y liền theo Lục Thiếu Hoa về tòa nhà tổng bộ.
Tòa nhà trụ sở chính, ngoại trừ một số người bị thương đã đưa đi điều trị thì những vật phẩm trọng yếu của đoàn lính đánh thuê Khô Lâu sẽ được đưa đến nơi đây. Để mấy thứ này vào tay người khác Lục Thiếu Hoa lo lắng cho nên mới nghĩ đến để Tạ Kiên Vĩ sang bên này theo dõi.
Nhân viên thu dọn mang vật tư trở về, đầy đủ thiết bị quân sự, có thể nói là thu hoạch rất nhiều, Tiền Khiêm cũng theo xe tải lớn chở vật tư quan trọng trở về. Đến tận bây giờ, cuộc chiến với đoàn lính đánh thuê Khô Lâu xem như chính thức kết thúc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play