Lục Thiếu Hoa cũng không biết, khi xông ra, không còn tường vách che chắn, sẽ lại có hay không một viên đạn nữa bắn trúng chỗ yếu của hắn, làm hắn mất mạng. Nhưng hắn buộc phải hạ lệnh lao ra, bởi vì, nếu còn chờ đợi, thì càng thêm nguy hiểm. Tuy rằng, bên ngoài quân cứu viện đang đến, nhưng nhìn nét mặt của Lý Chí Kiệt, để người của y tới được nơi này, có lẽ còn cần một khoảng thời gian.
Trong trận chiến này, lực lượng đôi bên quá chênh lệch, người bên Lục Thiếu Hoa đang thất thế. Nếu như muốn sống sót thì phải quyết đoán, không do dự lao ra, bất chấp thương vong, cố kéo dài thời gian rồi cùng nhóm cứu viện nhanh chóng hợp lại. Chỉ có như vậy mạng sống mới có thể được bảo đảm. Nếu không thì để đến lúc đối phương áp sát, tất cả sẽ là dấu chấm hết, hoàn toàn bị vây khốn, chỉ còn chờ chết mà thôi.
Trong tình thế nội bộ có kẻ phản bội, Lục Thiếu Hoa hiểu rõ, đổi phương đã chuẩn bị rất kỹ càng, hơn nữa Trần Quốc Bang vì hắn đỡ một viên đạn, sự sống đang yếu dần, nếu như không kịp cứu chữa, có lẽ sẽ không còn hy vọng sống sót.
Cho nên, đó là lựa chọn duy nhất của Lục Thiếu Hoa, vừa là vì tính mạng bản thân mình, vừa là vì Trần Quốc Bang tranh thủ thời gian để kịp cứu chữa. Chỉ có lao ra phong tỏa hỏa lực của kẻ thù, thì ngày mai đây mới còn có thể được nhìn thấy ánh mặt trời.
Mấy người Lý Thượng Khuê xuất thân từ bộ đội đặc chủng, mỗi người đều mang tuyệt kỹ, nếu chỉ mình bọn họ chạy đi thì hy vọng sống sót sẽ cao hơn, nhưng vì họ muốn bảo vệ an toàn cho Lục Thiếu Hoa, cho nên thực lực vốn có đã suy giảm hẳn đi.
Tuy nhiên giờ phút này, họ cũng không vì thế mà phân vân, do dự. Nghe Lục Thiếu Hoa truyền lệnh, Dương Dương đưa khẩu Desert Eagle màu bạc trên tay và hai băng đạn cho Lý Vũ Sinh, rồi ôm Trần Quốc Bang vào ngực, vẻ mặt lạnh lùng, đi theo bên người Lục Thiếu Hoa.
Những người khác cũng vậy, kể cả ba anh em sinh đôi và Phạm Khôn, vẻ mặt hoàn toàn lạnh lùng, không có một chút sợ hãi nào, ngược lại, còn có vẻ như thèm khát được nhìn thấy máu.
Lý Thượng Khuê, Lý Vũ Sinh bảo vệ Lục Thiếu Hoa và Dương Dương ôm Trần Quốc Bang ở hai bên, Lý Chí Kiệt dẫn đầu, Phạm Khôn đi đoạn hậu, cả ba anh em sinh đôi cũng sẵn sàng chiến đấu. Còn chưa ổn định vị trí, Lục Thiếu Hoa ra lệnh một tiếng, cả bọn liền nhanh chóng lao ra, tìm vị trí thuận lợi nổ súng.
Bên Lục Thiếu Hoa vừa nổ súng, đối phương đang nấp kín liền bắn trả. Nhất là hai tay súng bắn tỉa, từ trong chỗ khuất cứ nhằm vào mục tiêu mà khai hỏa, chỉ có điều hiện tại chưa có tên nào bắn trúng. Họ chuyển động rất nhanh. Các cửa hàng hai bên đường phố trở thành vật che chắn tốt nhất. Tiếng sung “đoàng, đoàng” truyền đến. Có tiếng súng trường, lại có tiếng súng bắn tỉa, cũng có không ít tiếng súng lục, thoắt cái trên đường phố đều vang rền tiếng súng.
- Binh! Tiếng viên đạn bắn vào da thịt vang lên trầm đục, Lý Thượng Khuê “Ái” lên một tiếng, đã thấy trên cánh tay mình một vết thương, máu tươi đang từ đó chảy ra. Tuy nhiên Lý Thượng Khuê làm như không có việc gì, khẩu Desert Eagle trên tay vẫn không ngừng nhả đạn về phía kẻ thù. - Nhanh nữa lên, kẻ thù có súng bắn tỉa! Lục Thiếu Hoa quát to.
Hắn biết nếu không di chuyển nhanh hơn, người của bên mình hoàn toàn là vật chết, bắn một phát là trúng.
Di chuyển, lấy cửa hàng làm vật che chắn, súng lục như rắn lửa đồng loạt nhả đạn. Bất thình thình, một viên đạn xuyên trúng người Lý Thượng Khuê. Cánh tay Lý Chí Kiệt cũng bị trúng đạn. Đường Trung Sâm, người thứ hai trong ba anh em song sinh bị bắn trúng chân trái, y phải nhờ người em Đường Tiểu Miểu dìu đi. Tuy vậy, họ không hề giận dữ, cũng không tỏ vẻ thống khổ, vẫn không ngừng che chắn cho Lục Thiếu Hoa tiến về phía trước.
Năm phút rất ngắn, nhưng tại thời điểm quyết định sống chết này, lại rất dài. Đoàn người Lục Thiếu Hoa cũng đã di chuyển được gần hai mươi mét. Không đợi Lục Thiếu Hoa nhắc nhở, cả bọn vội nấp vào một cửa hàng, đứng lên nạp lại đạn.
Hớp từng ngụm, từng ngụm lớn không khí, đôi mắt Lục Thiếu Hoa quét quanh bốn phía, trong đầu tự nhủ phải hết sức bình tĩnh, lúc này đã thấy rõ vị trí của kẻ thù, càng tới gần, hỏa lực càng thêm mãnh liệt, đạn bay dầy đặc. Nếu lại tiến lên, cho dù với tốc độ nhanh nhất cũng vô ích, nhất định không tránh khỏi mất mạng.
Nhìn thoáng qua tình trạng của mấy người bị thương, Lục Thiếu Hoa không thể không tự hỏi, liệu có nên thay đổi kế hoạch hay không?
- Cứ tiếp tục tiến lên là không được, chúng ta sẽ đều bị vùi thây ở nơi này. Lục Thiếu Hoa trầm giọng nói, rồi hướng về Lý Chí Kiệt hỏi: - Chỗ máy bay đậu cách đây xa lắm không? - Không xa lắm, nhưng cũng không gần, nếu gấp rút chạy đến thì mất khoảng trên dưới mười phút đồng hồ. Lý Chí Kiệt dường như sớm biết hắn sẽ hỏi về vấn đề này, Lục Thiếu Hoa vừa dứt tiếng, y đã trả lời ngay.
- Mười phút? Lục Thiếu Hoa âm thầm kêu khổ, hiện tại thời gian mới chỉ qua được một nửa, với tình thế này, kẻ thù có không ít người, nhóm cứu viện nhất định sẽ bị ngăn trở. Dù cố kéo dài thời gian thêm chút nữa, cũng không biết đến khi nào phe mình mới hợp lại một chỗ được.
“Không còn kịp nữa rồi” Lục Thiếu Hoa hít sâu một hơi dài, nhắm mắt lại, chợt lại mở ra. Ánh mắt tựa hồ như muốn giết người, hắn lạnh lùng liếc qua khuôn mặt tất cả mọi người, nói: - Người bị thương lưu lại, ai không bị thương đơn độc hành động, tìm cách mở ra một lối thoát.
Giờ phút này, Lục Thiếu Hoa hoàn toàn xem nơi đây thành chiến địa, lời lẽ, giọng điệu đều dùng thuật ngữ quân sự, bắt đầu thay đổi sách lược. - Như vậy không được! Bọn kia mà xông qua đây, mấy người sẽ không ai sống sót. Dương Dương đang dìu người nên được bảo vệ ở bên trong, không bị thương, vội nói.
- Chúng ta không còn thời gian nữa! Giọng Lục Thiếu Hoa đầy vẻ tuyệt vọng, lại nói tiếp: - Chúng ta đành phải đánh cuộc với may rủi, rằng người của đối phương sẽ không xông qua đây nhiều quá, mấy người các anh sẽ vòng ra phía sau bọn chúng mà đi.
Lúc tiến vào cửa hàng, Lục Thiếu Hoa trước tiên quan sát xung quanh một chút, thấy cửa hàng này thông qua một cửa hàng bên cạnh. Điều này có lẽ kẻ thù cũng không biết. Như vậy chỉ cần mấy người Lục Thiếu Hoa tại chỗ này thu hút hỏa lực của bọn chúng, những người khác luồn qua cửa hàng bên cạnh, mới có thể có cách thoát ra ngoài.
- Nhưng…nhưng … Dương Dương còn muốn nói thêm, đã bị Lục Thiếu Hoa ngắt lời: - Không có nhưng nhị gì cả, lập tức hành động! Dương Dương cũng đặt anh Hai xuống, vòng ra ngoài, mấy người chúng tôi ở trong này thu hút hỏa lực!
Lần này, Lục Thiếu Hoa chỉ có thể dùng mệnh lệnh mà nói, giọng điệu rất mạnh mẽ, không để người khác có cơ hội phản đối.
Dương Dương liếc Lục Thiếu Hoa, biết hắn tâm ý đã quyết, cắn chặt răng, nhẹ nhàng đặt Trần Quốc Bang xuống, cầm lấy khẩu Desert Eagle Lý Vũ Sinh đưa, lạnh lùng nói một câu: - Đi!
Bọn Dương Dương đều từng là bộ đội đặc chủng, vì vậy quan sát hoàn cảnh là một một môn bắt buộc, lúc tiến vào đây cũng đã nhận thấy hai cửa hàng thông nhau, cho nên căn bản không cẩn Lục Thiếu Hoa chỉ dẫn, liền dẫn mấy người không bị thương đi vòng qua. Bọn họ vừa đi, lúc này giọng Lục Thiếu Hoa lại vang lên: - Bắn đại mấy phát súng để kẻ thù biết chúng ta ở trong này.
Thu hút hỏa lực của kẻ thù là kế hoạch mà Lục Thiếu Hoa đã suy nghĩ hồi lâu mới quyết định, mục đích chính là yểm trợ mấy người Dương Dương đi vòng ra ngoài, không để kẻ thù biết. Ngoài ra, còn để kẻ thù thấy bọn họ nấp ở chỗ này, sẽ càng nhanh chóng tấn công qua.
Hai phút trôi qua rất nhanh. Lục Thiếu Hoa tựa vào vách tường, nhắm mắt lắng nghe tiếng súng. Ý nghĩ trong đầu hắn luôn xoay chuyển, đồng thời thầm cầu nguyện, hy vọng có thể vượt qua tai kiếp này.
Lục Thiếu Hoa không muốn chết, hắn cũng sợ chết, nhưng đến giờ phút này, sợ hay không sợ cũng chẳng có ý nghĩa gì. Hắn chỉ hy vọng đám người cứu viện có thể tới nhanh một chút và mấy người Dương Dương có thể đi vòng qua, mở được một lỗ hổng và tìm được con đường sống.
Ba phút đã qua, tiếng súng vẫn còn truyền đến, tuy nhiên đã yếu đi rất nhiều. Kẻ thù dường như nhận ra điều bất thường, đang bắt đầu áp sát, tiếng giầy nện trên mặt đất vọng đến, nghe càng lúc càng gần.
Đúng lúc này, Lý Chí Kiệt kêu lên: - Hết đạn rồi! - Tôi cũng vậy! - Tôi còn được một viên!
“Xong rồi” Lục Thiếu Hoa vừa nghe hết đạn, hắn thật sự thấy tuyệt vọng, nhưng hắn không thể làm gì được. Thần chết sắp xuất hiện, cho dù Lục Thiếu Hoa là người tái sinh cũng vô nghĩa, hắn cũng không thể thoát khỏi lưỡi hái tử thần.
Hắn không cam lòng, thế nhưng trừ vẻ không cam lòng ra, hắn cũng không biểu lộ cảm xúc nào khác. Có phần tự giễu, hắn nói thầm “Cứ chờ xem” Sau đó, hắn nhắm mắt lại, dường như đã chấp nhận số phận của mình. Hắn sẽ không bao giờ cầu xin ông trời mở rộng lòng từ bi. Trông hắn thật đáng thương…
Từng giây, từng giây thời gian trôi đi, tiếng bước chân đã dần tới gần, Lục Thiếu Hoa có thể nghe rõ từng bước chân. Tiếng súng vẫn dội đến “đoàng, đoàng”, âm thanh vang rền như đập vào giữa trái tim Lục Thiếu Hoa.
Cảm giác không cam lòng tràn ngập trái tim hắn, sự hối hận cũng lấp đầy trong tâm trí. Hắn thật sự hối hận vì đã đến cái nơi quỷ quái này, nhưng giờ phút này có hối hận cũng vô dụng, thời gian đã qua làm sao có thể quay lại được?
Bốn phút đã qua, nghe bước chân Lục Thiếu Hoa đoán kẻ thù đã tới gần, có lẽ khoảng hơn ba mét. Dường như chúng đang thăm dò, cũng không tiến nhanh hơn. Bằng trí tưởng tượng phong phú của mình, Lục Thiếu Hoa có thể hình dung ra cảnh tượng bên ngoài: từng họng súng giương cao nhắm ngay cửa ra vào, chúng đang hết sức cẩn thận lần dò nhích tới từng bước một, đề phòng mấy người Lục Thiếu Hoa phản kích.
“Tích tắc” kim giây của chiếc đồng hồ trên tay hắn nhích lên, ba mươi giây vụt trôi qua. Lúc này Lục Thiếu Hoa đã tuyệt vọng, tia hy vọng cuối cùng đã bị những tiếng chân kia dập tắt, hắn biết rõ điều đang chờ hắn là một viên đạn đồng vàng chóe sẽ đưa hắn đi gặp tử thần.
Không một chút buồn bã, ngược lại, mặt hắn còn lộ nét cười nhè nhẹ, dường như thật sự đã nhìn thấu suốt được số mệnh. Nào là của cải, nào là quyền lực, nào là tiếng tăm, hết thảy đều không còn quan trọng, tất cả chỉ như mây khói bay qua.
Từ lúc tái sinh đến giờ, tất cả mọi chuyện từng việc, từng việc chợt hiện ra trong đầu hắn, nào là dùng một triệu đô la Mỹ tham dự vào Ngày Thứ Hai đen tối, đăng ký công ty tài chính Phượng Hoàng, lại lấy mười tám tỷ đô la Mỹ tham gia vào khủng hoảng thị trường chứng khoán Nhật Bản, kiếm được hàng đống tiền, thành lập Tập đoàn Phượng Hoàng vào loại hàng đầu Hồng Kông, trong tay có hàng trăm tỷ đô la Mỹ, có thể nói là vô cùng mở mày mở mặt.
“Nếu còn có kiếp sau, mình vẫn muốn làm được như vậy!” Đây là Lục Thiếu Hoa tự thề với lòng mình. Hắn không hối hận đã thành lập Tập đoàn Phượng Hoàng, được biết cái cảm giác thế nào là chủ nhân một đế quốc kinh tế.
Người sắp chết lời nói chân thật, Lục Thiếu Hoa lúc này chưa chết, nhưng hắn cách cái chết cũng không bao xa, vào phút cuối nhớ lại hết thảy những gì mình đã trải qua.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT