Trước kia Lục Thiếu Hoa từng là kỹ thuật viên máy tính, đối với hệ thống máy tính có những hiểu biết nhất định. Nên biết trong lĩnh vực hệ điều hành, thì gần như hãng Microsoft là độc quyền. Hiện nay tái sinh lại, Lục Thiếu Hoa xem chuyện này tiếp theo như thế nào? Câu trả lời là hiển nhiên không có khả năng đó nữa. Phải biết rằng độc quyền có nghĩa như thế nào, có nghĩa là có thể kiếm được rất nhiều tiền, giá trị của công ty sẽ rất lớn. Theo số liệu hiện tại thì trong vài năm tới giá trị của công ty Microsoft sẽ có thay đổi lớn. Mà sự thay đổi này không cần nói nhiều cũng biết, chính là do hệ điều hành của hãng, hệ điều hành windows. Lục Thiếu Hoa không ngại ít tiền, lĩnh vực nào có thể kiếm tiền đương nhiên phải chen chân. Huống chi, Lục Thiếu Hoa có chút không hài lòng với Microsoft, bỏi vì lúc hắn còn là kỹ thuật viên, chính công ty hắn làm bị Microsoft khởi tố, làm ông chủ hắn phải bồi thường số tiền không nhỏ, gần bốn mươi ngàn. Bốn mươi ngàn! Cho dù ở thế kỷ sau cũng là con số không nhỏ. Tuy không phải do Lục Thiếu Hoa bồi thường, nhưng Lục Thiếu Hoa không muốn ảnh hưởng đến công nhân nên trong lòng hơi có chút áy náy là chuyện bình thường. Đương nhiên, Lục Thiếu Hoa không phải vì công ty trước kia bị phạt mà nghĩ phải sản xuất hệ điều hành để cạnh tranh với Microsoft, mà biết rõ sự thật là hệ điều hành có thể kiếm tiền. Hiện tại, công ty của chính mình bắt đầu thành lập. Lục Thiếu Hoa có lý do để tin tưởng, không lâu sau có thể nhìn thấy hệ điều hành Phượng Hoàng, bởi vì Lục Thiếu Hoa hoàn toàn tin tưởng vào thực lực của mình, từ việc lấy trộm một ít mã của Microsoft, làm của mình, sau đó sản xuất ra hệ điều hành của mình. Sau khi bảo Chử Lỗi nhanh chóng thành lập công ty, Lục Thiếu Hoa không quay về phòng làm việc mà rảo bước về phía phòng tiếp khách, cùng bọn Hoắc Anh Đông nói chuyện phiếm một hồi, rồi sau đó mới mời mọi người tới khách sạn dụng bữa tối. Ăn xong bữa tối, Lục Thiếu Hoa không để mọi người ở lại khách sạn, mà để bọn họ mang theo cả vệ sĩ về biệt thự xa hoa của mình. Không phải Lục Thiếu Hoa tiết kiệm tiền, mà vì biệt thự còn rất nhiều phòng trống, cho dù có thêm mấy chục người đến ở cũng không có vấn đền gì. Mọi người đến biệt thự, ngoài những người tới từ Hồng Kông, còn có sáu người ngày hôm qua tới. Cũng giống như bọn Lý Gia Thành, không ngớt khen biệt thự xa hoa, tỏ vẻ rât yêu thích nơi này. Nói chuyện phiếm là thói quen của nhiều người. Sau khi trở lại biệt thự, mấy người này cũng vậy, chẳng qua lần này nói chuyện phiếm không đề cập đến chuyện của căn cứ mà chuyển thành đánh giá biệt thự của Lục Thiếu Hoa. Lúc này Lục Thiếu Hoa cười qua loa, tuy nhiên vẻ mặt không khó coi quá, mà rất thỏa mãn Ngày hôm sau, mặt trời vừa lên, Lục Thiếu Hoa đã rời khỏi giường, bảo Ông Văn Đức chuẩn bị bữa sáng, sau đó gọi mấy vị quản lý còn ngủ dậy, rồi bắt đầu ăn sáng. Ánh nắng rất đẹp, trời tháng chín gió thu nhè nhe, làm cho người cảm giác khoan khoái lạ thường. Lúc này, Lục Thiếu Hoa cùng bọn Hoắc Anh Đông đang ngồi ở khu đất trống bên ngoài biệt thự, tán chuyện phiếm. - Tiểu Hoa, buổi chiều có hai giờ bay, chúng ta ăn cơm trưa xong là lên đường. Hoắc Anh Đông nói. - Ừ, cứ như vậy đi, từ đây tới sân bay cũng không tới một tiếng., kịp mà Lục Thiếu Hoa đáp. - Ừ, vậy thì tốt rồi. Hoắc Anh Đông lên tiếng, sau đó liền chuyển đề tài khác, tán gẫu một hồi. Không cần Lục Thiếu Hoa nói gì, bữa trưa Ông Văn Đức cũng biết phải làm như thế nào. Đúng mười hai giờ, anh ta đã gọi mấy người phục vụ, mang túi lớn, túi bé đồ ăn đến biệt thự. Ăn trưa xong, thời gian không còn sớm, Lục Thiếu Hoa chuẩn bị một chút, sau đó dẫn mọi người ra sân bay. Khi đoàn xe sang trọng tới sân bay thì còn hơn mười phút nữa mới tới giờ máy bay cất cánh. Đoàn người của Lục Thiếu Hoa phải chờ hơn mười phút nữa mới có thể lên máy bay đến Bắc Kinh. Ngay lúc đó, tại sân bay xuất hiện hai chiếc xe Audi, biến số có chút đặc biệt, đều là biển chính quyền. Không cần nói cũng biết, đó là Tăng Ái Dân và Lục Xương. - Chú Tăng, chú út! Các chú sao lại đến đây? Lục Thiếu Hoa biết bọn họ tới tiễn, nhưng vẫn hỏi. - Ha ha! Chúng tôi đến để tiễn các vị. Tăng Ái Dân cười nói. Lục Thiếu Hoa gật đầu, cũng không nói gì thêm, hắn biết lời tiếp theo không phải mình nên nói mà để Hoắc Anh Đông, hội trưởng thương hội Trung Hoa lên tiếng. Hoăc Anh Đông cũng ý từ nhìn Lục Thiếu Hoa, cười nói: - Cám ơn Chủ tịch Tăng trăm việc bận rộn vẫn đến tiễn bọn tôi. Cám ơn. Tăng Ái Dân bắt tay, nói: - Các vị đến Thâm Quyến, tôi xem như là chủ nhà, đến tiễn các vị là việc nên làm thôi. Tăng Ái Dân nói đến điều này, Hoắc Anh Đông cũng không nói gì nữa, bèn giới thiệu các vị quản lý mà ông ta chưa gặp mặt , sau đó nói vài lời xã giao. Sau khi bắt tay từng người, Tăng Ái Dân xoay người lại nói với thư ký: - Thư ký Lý, anh đi tìm một đồng chí trong sân bay, để họ mở một đường đặc biệt. Thư ký gật đầu, ngay lập tức quay người đi, làm theo lời Tăng Ái Dân. Mở một đường bay đặc biệt để giảm bớt thủ tục kiểm tra, coi như Tăng Ái Dân đã một lần lợi dụng quyền lực của mình, làm cho đoàn người Lục Thiếu Hoa có phần thuận tiện hơn. Hoắc Anh Đông cũng không nói gì thêm, chỉ nhìn Tăng Ái Dân gật đầu tỏ ý cám ơn, nhìn đồng hồ rồi bắt tay Tăng Ái Dân nói: - Chủ tịch Tăng, thời gian không còn nhiều. Chúng tôi phải vào đăng ký, chờ sau khi đi Bắc Kinh về lại gặp nhau. - Tốt, tôi ở Thâm Quyến đợi các vị đến chơi. Bầu trời trong xanh với những đám mây trắng, máy bay cất cánh bay vào không trung vô tận, nhanh chóng lên độ cao ba mươi ngàn thước anh, nhằm hướng Bắc bay đi. Lục Thiếu Hoa cũng giống như bình thường, ngồi bên cạnh cửa sổ ngắm mây qua lại, nét mặt bình thản nhưng trong lòng đang suy nghĩ rất phức tạp. Mặc dù là kiếp trước hay là bây giờ, Lục Thiếu Hoa chưa bao giờ đến thủ đô Trung Quốc, chưa bao giờ đến trung tâm quyền lực của Trung Quốc là Bắc Kinh. Hiện tại thì khác, mấy giờ nữa Lục Thiếu Hoa sẽ đặt chân xuống thành phố có nhiều truyền thuyết này, trong lòng rất xúc động. Cố cung Bắc Kinh, Vạn lý Trường thành, mười ba lăng, Bắc Hải, Thiên đàn… Mỗi danh thắng, di tích lần lượt hiện ra trong đầu Lục Thiếu Hoa. Theo từng cái tên hiện ra, các hình ảnh của danh thắng xưa cũ cũng thoáng hiện. Các bậc đá của Trường thành, hơi thở xưa cũ của Cố cung, nghi lễ kéo cờ nghiêm trang… Lục Thiếu Hoa mãi suy nghĩ ngủ lúc nào không hay, mãi đến khi tiếng phi hành gia vang lên báo hiệu đã đến sân bay Bắc Kinh, Lục Thiếu Hoa mới biết trời đã sẩm tối. Dụi mắt, rồi tháo dây an toàn, chuẩn bị xuống. Đoàn người Lục Thiếu Hoa đại diện cho hội thương gia Trung Hoa ở Hồng Kong đến thăm Bắc Kinh, hiển nhiên sẽ có người của chính phủ nghênh tiếp. Do vậy, khi đoàn người đi ra đã có một người thanh niên đeo kính trông rất thư sinh đi tới. - Chào ngài, xin hỏi ông là ông Hoắc? Người đó nhìn về Hoắc Anh Đông hỏi. - Xin chào, tôi chính là Hoắc Anh Đông. Hoắc Anh Đông cười đáp. -Chào ông Hoắc, tôi ở chỗ tiếp đón của trung ương, có nhiệm vụ đến đón các vị. Người thanh niên nọ nói. - Cảm ơn lãnh đạo đã quan tâm. Hoắc Anh Đông nói, đưa tay trái ra phía người thanh niên. Thấy Hoắc Anh Đông đưa tay ra, người thanh niên không thể làm ngơ cũng đưa tay ra bắt tay Hoắc Anh Đông, sau đó nói: - Các vị, khách sạn đã đặt rồi, mời các vị theo hướng này. Hoắc Anh Đông nói cảm ơn rồi quay đầu lại phía mọi người ra hiệu sau đó dẫn đầu đi theo sau người thanh niên. Hội thương gia Hồng Kong Trung Quốc ở Hồng Kong có ảnh hưởng lớn, nhưng ở trong nước không như vậy, tuy nhiên lần này lại khác, họ đến đây chủ yếu do chính phủ mời. Do vậy, chính phủ dành sự tôn trọng, không những cử người đến đón mà xe đưa đón cũng đã chuẩn bị đầy đủ. Đi xuống sân bay đã thấy một đoàn xe mang biển số chính phủ chờ bên ngoài. Lúc đoàn người Lục Thiếu Hoa đi ra, lái xe đứng bên cạnh chờ đều mở cửa. Người thanh niên ban nãy nói: - Mời các vị lên xe. Bọn Lục Thiếu Hoa không khách sáo, chuẩn bị bước lên xe. Từng người một chuẩn bị bước lên, còn Lục Thiếu Hoa đứng chờ bên mấy người Lý Thượng Khuê cũng chuẩn bị đi bằng chiếc xe lớn. Đúng lúc này đột nhiên giọng một thanh niên vang lên, ngăn Lục Thiếu Hoa bước lên xe. - Xin hỏi vị này là ngài Lục Thiếu Hoa phải không? Một tiếng nói vang lên. Lục Thiếu Hoa dừng lại, quay đầu tìm nơi phát ra tiếng nói. Cả bọn Hoắc Anh Đông và Lý Thượng Khuê cũng đều dừng lại và tìm nơi phát ra tiếng nói. - Tôi chính là … Chủ nhân của tiếng nói đứng ngay trước mặt Lục Thiếu Hoa, đầu tiên là chào theo nghi thức quân đội, sau mới nói: - Dạ chào ngài, Tôi được cử đến để đón ngài. Lục Thiếu Hoa không nói gì mà quan sát người mới tới. Thấy người đó mặc bộ quân phục lục quân, bên hông đeo súng, có thể thấy là súng lục, trên vai mang quân hàm thiếu tá. Lục Thiếu Hoa cúi chào, sau đó nói: - Là ông Tăng cử anh đến đón tôi? - Đúng vậy Vị thiếu tá vẫn duy trì ngữ điệu đáp. - Ừ, tôi nói với bọn họ một tiếng, sau sẽ theo ông. Nói xong Lục Thiếu Hoa không để ý đến vị thiếu tá kia nữa, đến bên Hoắc Anh Đông nói vài câu, rồi nói với người thanh niên đến đón hai câu. Sau đó nhìn Lý Thượng Khuê nói: - Anh Lý, chúng ta đi. Quân nhân làm việc không dài dòng, mặc kệ là quân nhân do Tăng Kiến Quốc cử đến đón Lục Thiếu Hoa, nghe câu cuối cùng của Lục Thiếu Hoa đểu không cho xe xuất phát, vị thiếu tá cùng một vị sĩ quan đến bên cạnh canh giữ Lục Thiếu Hoa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT