Lục Thiếu Hoa dẫn đoàn người gồm 12 người đi vào khách sạn, sau khi dừng lại ở gần Đại Thương để Lục Hiểu Nhàn tới mua đồ ăn, lại nói kiểu gì Lục Hiểu Nhàn cũng phải làm ở tập đoàn Phượng Hoàng, do đó phải chuẩn bị cho ngày nhận việc. Cuối cùng giúp Lục Hiểu Nhàn mua bốn bộ đồ đi làm và bốn bộ đồ ở nhà sau đó mới thoải mái trở lại biệt thự, lúc này đã là ba giờ chiều, Trần Quốc Bang bọn họ buổi sáng từ Thâm Quyến sang đây, trải qua hơn hai tiếng đồng hồ ngồi xe, không cảm thấy mệt mỏi là không đúng. Cho nên lúc này, Trần Quốc Bang và Triệu Khiêm phải đi nghỉ ngơi, còn Lục Hiểu Nhàn không hiểu có nguyên nhân gì mà không có chút cảm giác mệt mỏi, tinh thần vẫn sáng láng như thường.
- Ồ! Lục Thiếu Hoa sửng sốt, lập tức cười ha hả, cũng khó trách Lục Hiểu Nhàn đơn giản, mua những bộ đồ này đối với Lục Thiếu Hoa đều không có vấn đề gì. - Không vấn đề gì, mất một chút tiền thôi.
- Ủa Lục Hiểu Nhàn thốt lên một tiếng, sau đó lại nói. - Mẹ bảo chị nói với em, bảo em bình thường tiết kiệm một chút, đừng tiêu xài hoang phí.
- Lục Thiếu Hoa được một trận cười khổ sở, nhưng hắn cũng có chút cảm giác. Tuy nhiên hắn có thể lý giải vì sao Trần Lệ lại muốn dặn dò như vậy. Dù sao Trần Lệ cũng sống trong thời kỳ khó khăn, cải cách mở ra chưa được bao lâu, cho nên cho dù có tiền cũng không dám hoang phí. - Chị, không cần lo lắng, tiền của em, cả nhà chúng ta hết đời cũng tiêu không hết.
- Thật thế hả? Lục Hiểu Nhàn có phần không tin. - Thật thế. Lục Thiếu Hoa cười khổ lắc đầu, trong lòng thầm than, nếu không đưa sự thật cho Lục Hiểu Nhàn biết thì cô sẽ không tin đâu. - Chị, chị mệt hả?
- Không sao. Lục Hiểu Nhàn lắc đầu nói. Cô tới Hồng Kông, hoàn toàn bị sự phồn hoa của Hồng Kông thu hút, căn bản là không có một chút buồn ngủ.
- Vậy được rồi, em dẫn chị đi một chỗ… Lục Thiếu Hoa nói xong liền đứng lên, đầu quay sang Lý Thượng Khuê nói. - Lý ca, hãy chuẩn bị, chúng ta tới công ty.
Lý Thượng Khuê không do dự, gọi mấy người Hà Cường bơi tới, sau đó chuẩn bị để Lục Thiếu Hoa xuất hành.
Mỗi lần Lục Thiếu Hoa đi ra ngoài đều là ba chiếc xe. Lục Thiếu Hoa ngồi trong chiếc Rolls – Rocye đi ở chính giữa, lái phụ Lý Thượng Khuê, lái xe là Hà Cường, còn hai cái khác là Mercedes – Benz, mỗi cái ba người ngồi. Chạy rất nhanh phía trước dẫn đường là Dương Dương và Lý Vũ Sinh, và Phạm Khôn, đi sau là chiếc xe Mercedes – Benz chứa ba người còn lại
Không lâu sau, mấy người Hà Cường liền chuẩn bị xong trang phục, nhưng đầu còn hơi ẩm ướt, tuy nhiên cũng không ảnh hưởng gì, tài xế đưa Lục Thiếu Hoa và Lục Hiểu Nhàn hướng về phía tòa nhà tập đoàn Phượng Hoàng.
Qua hơn mười phút chạy xe, cuối cùng cũng tới tòa nhà tập đoàn Phượng Hoàng, Lục Thiếu Hoa cũng không có vào bãi đỗ xe mà xuống xe bên ngoài đường cái, sau đó bảo mấy người Hà Cường lái xe tới bãi đỗ, còn hắn giữ lại mấy người Lý Thượng Khuê đi theo bên cạnh.
Sau khi Lục Thiếu Hoa xuống xe chỉ vào tòa nhà tập đoàn Phượng Hoàng. Với giọng đắc ý nói. - Chị, chị xem tòa nhà phía trước có cao không?
- Ừ, rất cao Lục Hiểu Nhàn mở miệng ngạc nhiên, phấn khích nói.
- Ha ha! Tòa nhà này là của nhà chúng ta, cho nên em mới nói chúng ta tiêu hết đời cũng không hết tiền. Lục Thiếu Hoa cười nói.
Ở quê hương Lục Thiếu Hoa, có nhà cao tầng chính là kẻ có tiền, Lục Thiếu Hoa chỉ vào tòa nhà cao ba mươi tầng này cũng là muốn nói cho Lục Hiểu Nhàn biết. - Em hiện tại có rất nhiều tiền.
- Lục Hiểu Nhàn nửa tin nửa ngờ, lại lần nữa xác nhận lại - Thật vậy sao?
- Ha hả. Lục Thiếu Hoa lại cười khổ, tuy nhiên không có cách nào khác, chị hắn tuy đã trưởng thành, nhưng lâu ngày sống ở quê. Năng lực nhìn nhận có hạn, suy nghĩ cũng đơn thuần, việc hoài nghi cũng là bình thường. - Vào đi thôi, nhân tiện dẫn chị tới gặp một người.
- Ừm. Lục Hiểu Nhàn gật đầu đi theo Lục Thiếu Hoa hướng bước chân vào tòa nhà.
Tòa nhà lớn ngay trước mắt, đoàn người Lục Thiếu Hoa cuối cùng đi vào cửa nhỏ phía sau. Lục Thiếu Hoa, tiếp theo là Lục Hiểu Nhàn hướng thẳng đi tới chỗ thang máy, mấy người Hà Cường đã đứng chờ ở thang máy gặp Lục Thiếu Hoa tới, bọn họ bấm mật mã mở tháng máy.
Đối với Lục Hiểu Nhàn mà nói, những điều nhìn thấy trước mắt hết thảy đều là mới mẻ, giống như cái tháng máy này cũng mới mẻ, cho nên thời gian đi trên thang máy, cô cũng tò mò nhìn ngắm.
Lục Thiếu Hoa vốn sinh ra ở nông thôn. Cho nên hành động của Lục Hiểu Nhàn hắn toàn toàn có thể lý giải được, cũng không vì hành động của chị như thế mà thấy ngại, ngược lại hắn còn cảm giác những điều này không tồi lắm, dù sao mỗi khi tiếp xúc với điều gì mới thì trong lòng đều sinh ra hiếu kỳ thôi!
Thang máy dừng lại ở tầng ba mươi, sau khi ra khỏi thang máy, Lục Thiếu Hoa bắt đầu giới thiệu cho Lục Hiểu Nhàn cấu tạo từng tầng, sau đó mới dẫn cô tới văn phòng hiện đại xa hoa của mình.
- Chị, đây là phòng làm việc của em, chị xem phòng đi. Lục Thiếu Hoa nói một câu sau đó bước tới bàn làm việc, cầm lấy điện thoại gọi cho Tần Tịch Thần nói cô tới văn phòng của mình.
Tò mò, tò mò, nhưng sau khi đi xem một vòng có thể là mất đi hứng thú, tự nhiên ngồi xuống nghế dựa, sau đó mới nói. - Tiểu Hoa, em làm gì thế?
- Dạ, gọi Tần Tịch Thần, chị này là Tổng giám đốc điều hành, sau này chị sẽ là nhân viên dưới quyền của chị ấy, chị theo chị ta mà học tập, cho nên em nghĩ cho chị gặp mặt trước. Lục Thiếu Hoa thản nhiên nói
- Ồ! Lục Hiểu Nhàn nói rất nhỏ, giống như có phần hơi căng thẳng.
- Chị, không cần phải căng thẳng, ở bên cạnh chị ấy tốt lắm. Còn nữa, em là ông chủ tập đoàn này, chị là chị của em, cũng là chị ông chủ, cho nên không cần căng thẳng như vậy. Lục Thiếu Hoa nhẹ nhàng nói.
- Biết rồi! Lục Hiểu Nhàn có vẻ tự tin lên, nhưng dáng điệu của cô không giống với lời nói như vậy, vẫn rất căng thẳng.
Điều này, Lục Thiếu Hoa chỉ có biết lắc đầu sau đó không nói gì nữa, trong lòng than thầm một tiếng - Xem ra cần phải cho chị thời gian để thích nghi mới được.
Phòng làm việc yên lặng, không ai nói gì cả, Lục Hiểu Nhàn và Lục Thiếu Hoa cũng thế. Lẳng lặng chờ Tần Tịch Thần tới.
Không lâu sau, phía ngoài phòng làm việc truyền tới một âm thanh tiếng giầy cao ngót nên xuống nền nhà - Cộc cộc Âm thanh tiếp theo là tiếng gõ cửa.
- Mời vào
Cửa trước bị đẩy ra, Tần Tịch Thần bước tới
- Chủ tịch!
- Ừ! Tổng giám đốc Tần tới đấy à! Mời ngồi! Lục Thiếu Hoa cười cười nói.
Tần Tịch Thần thản nhiên gật đầu, mặt mang nụ cười hướng tới ghế ngồi xuống bên cạnh Lục Hiểu Nhàn. Mới đầu nhìn thoáng qua còn có chút nhíu mày, sau đó dường như nghĩ tới điều gì gửi tới Lục Hiểu Nhàn một nụ cười thân thiện.
Tôi nghĩ Tổng giám đốc Tần thông minh chắc là đoán được mà? Đúng vậy, vị này là chị gái tôi, Lục Hiểu Nhàn, nói xong Lục Thiếu Hoa nhìn Lục Hiểu Nhàn nói. - Chị, đây là Tổng giám đốc Tần.
- Không cần khách khí như vậy, tôi lớn hơn cô, có thể gọi tôi một tiếng chị là được. - Biết Lục Hiểu Nhàn là chị gái Lục Thiếu Hoa, Tần Tịch Thần cũng không dám quan cách. Mỉm cười nói.
- Ồ! Lục Hiểu Nhàn sau khi lên tiếng trở lại ngồi ở ghế dựa. Cúi đầu hình như đang suy nghĩ điều gì.
- Ha hả! Tổng giám đốc Tần, chị gái tôi từ quê ra. Về sau hy vọng cô có thể chỉ giáo cho cô ấy. Lục Thiếu Hoa đầu tiên cười ha hả, sau đó liền nói chuyện rất nghiêm túc.
- Dạ! Tôi sẽ cố gắng chỉ bảo. Tần Tịch Thần cũng nghiêm túc nói.
- Cảm ơn. Lục Thiếu Hoa khách khí. Theo sau lại nói. - Tôi muốn chị của tôi ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, chờ khi nào thích ứng với môi trường bên này sẽ trở lại công ty. Ồ! Cũng phải mất vài ngày.
- Tốt, tôi sẽ bố trí trước thật tốt. Tần Tịch Thần nói.
- Ừ, cũng không có vấn đề gì khác, chị bận thì hãy đi trước đi.
Lục Hiểu Nhàn đã gặp Tần Tịch Thần, mục đích của Lục Thiếu Hoa đã đạt được, cho nên cũng không mất nhiều thời gian ở trong phòng làm việc, liền đi về biệt thự. Lục Hiểu Nhàn cũng không có ý gì, chỉ gật đầu đồng ý.
Đến lúc này Lục Hiểu Nhàn cũng tin tưởng rằng, tòa nhà cao ba mươi tầng này tất cả là của em trai mình, trong lòng không khỏi vui mừng, thật lâu sau mới bình tĩnh lại, hàng ngày cô sống rất bình dị, đơn giản, trong chốc lát không thể nhận biết hết được.
Vài năm trước khi nghe cha mẹ nói qua về em trai mình có rất nhiều tiền, nhưng lúc đó Lục Hiểu Nhàn nửa tỉnh nửa mê không để ý tới, nhưng hôm nay cô lại tận mắt nhận ra Lục Thiếu Hoa em trai mình rốt cục nhiều tiền tới mức nào.
Trở lại biệt thự, Lục Thiếu Hoa nhìn thời gian, đã là bốn giờ chiều, đi ăn cơm lúc này còn quá sớm, vì thế ở trong đại sảnh hàn huyên cùng Lục Hiểu Nhàn một hồi, mãi cho đến năm giờ, Lục Thiếu Hoa mới bảo Lý Thượng Khuê gọi Triệu Khiêm và Trần Quốc Bang dậy. Sau đó đi ra bên ngoài ăn cơm.
Thời gian hai ngày không nhanh không chậm nháy mắt liền trở thành quá khứ, trong hai ngày này, Trần Quốc Bang ở lại Hồng Kông một tối. Sáng sớm hôm sau nhờ Lý Thượng Khuê đưa ra cửa khẩu. Sau đó trở quê nhà. Hai ngày qua Lục Thiếu Hoa làm bạn với Lục Hiểu Nhàn, đưa cô đi chơi những nơi phồn hoa ở Hồng Kông. Coi như là giúp cô thích ứng một chút với nhịp điệu của cuộc sống ở Hồng Kông.
Thật đúng là đừng nói, hai ngày du lịch đã khiến Lục Hiểu Nhàn mở rộng tầm hiểu biết rất nhiều, nhút nhát ban đầu dần biến mất, nhường như cũng có chút thích ứng.
Chị, ngày mai chính thức đi tới tập đoàn làm việc chứ! Lục Thiếu Hoa nói giọng bàn bạc.
- Ừ! Chị cũng muốn ngày mai đi làm Lục Hiểu Nhàn nói, sau đó lại tiếp - Đã chơi nhiều ngày ở Hồng Kông rồi, thời điểm này cũng muốn đi học tập.
Vì chính tiền đồ của mình, Lục Hiểu Nhàn không được lựa chọn. Nếu thích đi học còn có thể ở trong trường vài năm, nhưng vấn đề là chính bản thân mình không thích đi học. Vừa thấy đến sách vở liền choáng, cho nên cô lựa chọn đi ra xã hội học hỏi, cũng may có em trai là Lục Thiếu Hoa như vậy, bằng không cô thật sự không biết mình có thể làm được gì.
Tuy nhiên, nói đi cũng phải nói lại, Lục Thiếu Hoa bố trí cho cô như vậy, Lục Hiểu Nhàn trong lòng biết rõ ràng, chỉ có điều không nói ra thôi, đồng thời cũng hiểu được em trai rất kỳ vọng ở cô. Vì vậy không thể để em thất vọng. Lục Hiểu Nhàn trong lòng thầm hứa phải cố gắng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT