Từ lúc Lục Thiếu Hoa xem xét giấy tờ trong công ty, trong đầu nảy ra một ý. Sau khi nảy ra ý tưởng khác thường, hắn lại xem lần nữa, kiểm tra lại xem có chỗ nào sơ suất hay không, cuối cùng lúc xác định là không còn chỗ nào thiếu sót, hắn mới gọi điện bảo Trần Đạt Vinh lên.
Không lâu sau, có tiếng bước chân bên ngoài văn phòng, theo sau đó là tiếng gõ cửa. Lục Thiếu Hoa vẫn ngồi nguyên trên ghế ông chủ nhẹ giọng nói:
- Vào đi.
Cửa mở, người đầu tiên đi vào không phải là Trần Đạt Vinh mà là Lý Vân Thanh, vừa nhìn thấy Lục Thiếu Hoa đã nở nụ cười xem như chào hỏi rồi nói:
- Anh đưa giám đốc Trần lên. Anh còn có việc phải làm, xin đi trước.
Đến lúc này Lục Thiếu Hoa mới nhớ ra, cửa thang tầng hai mươi chín lên tầng ba mươi bị khóa, chỉ có Lý Vân Thanh và Lưu Minh Chương có chìa khóa thôi, vì thế gọi Lý Vân Thanh đang định xoay người đi:
- Vân Thanh, anh chờ một tí.
- Ừm, có chuyện gì sao?
Lý Vân Thanh dừng bước hỏi.
- Ừ, cửa thang thông từ tầng hai mươi chín lên tầng ba mươi sau này cứ mở ra đi, cho hai người gác cửa là được rồi.
Lục Thiếu Hoa căn dặn.
Cửa thang chỉ có hai người có chìa khóa, còn Tần Tịch Thần và Trần Đạt Vinh thì không có, đôi khi Lục Thiếu Hoa trực tiếp gọi lên cũng phải thông qua bọn họ, hơi phiền phức một chút. Lục Thiếu Hoa liền mở cửa, chỉ cho người bảo vệ, như vậy là có thể ngăn chặn một số người không liên quan đi lên rồi.
- Được, chờ anh một chút sẽ sắp xếp xong thôi.
Lý Vân Thanh gật đầu nói.
- Ừ, vậy anh đi mau đi.
Lục Thiếu Hoa phất phất tay ra vẻ không có việc gì, đợi Lý Vân Thanh đi khỏi mới nói với Trần Đạt Vinh đang đứng một bên:
- Lại đây ngồi đi, tôi có chuyện muốn nói với anh.
Lúc Trần Đạt Vinh đối mặt với Lục Thiếu Hoa trong lòng rất bối rối, nguyên nhân không phải là anh ta. Ông chủ tuy tuổi không lớn nhưng lại làm cho người khác vừa nhìn thấy đã có một cảm giác rất hiền hòa. Nhưng Trần Đạt Vinh tốt xấu gì thì cũng đã vào làm trong tập đoàn Phượng Hoàng nhiều năm như vậy, cũng biết một điều là, ở tập đoàn Phượng Hoàng, nếu không có được thành tích gì thì nên bỏ của chạy lấy người hoặc chịu hạ chức, nên Trần Đạt Vinh đang phải chịu một áp lực cực lớn.
Bên cạnh đó, Trần Đạt Vinh cũng có một chút tôn kính Lục Thiếu Hoa, không, không thể nói là một chút, mà chính xác là vô cùng tôn kính. Tôn kính từ đâu mà có? Đó là từ lúc bắt đầu xây dựng công ty giải trí Phượng Hoàng, phim nhựa do Lục Thiếu Hoa chỉ huy đầu tư luôn lấy được thành công một trăm phần trăm. Điểm đáng sợ trong đó cũng chỉ có Trần Đạt Vinh, người chuyên sản xuất trong ngành giải trí mới hiểu được. Vả lại, Trần Đạt Vinh học hỏi được rất nhiều ở đây. Sâu thẳm trong lòng, anh ta luôn xem Lục Thiếu Hoa là thầy giáo của mình.
Trần Đạt Vinh suy nghĩ những gì trong lòng, Lục Thiếu Hoa tất nhiên không thể hiểu được, mà Lục Thiếu Hoa cũng không để tâm suy nghĩ chuyện đó. Vì hắn đã mang toàn bộ tinh thần tập trung vào việc xây dựng studio, lên kế hoạch ra đĩa nhạc cho nghệ sĩ công ty, vốn không còn tâm trí nghĩ đến việc khác.
Chờ sau khi Trần Đạt Vinh ngồi vào chỗ của mình, Lục Thiếu Hoa phe phẩy kế hoạch trong tay:
- Bản kế hoạch này là của anh đưa cho Giám đốc Tần mấy ngày trước, vừa rồi tôi có xem qua, tôi cũng đồng ý, nhưng trước đó, tôi có mấy vấn đề muốn hỏi anh.
- Cậu hỏi đi.
Trần Đạt Vinh đã bình tĩnh trở lại, thản nhiên nói.
- Ừ, vấn đề thứ nhất, anh dự định nhóm đầu tiên phát hành đĩa nhạc sẽ có bao nhiêu nghệ sĩ?
Lục Thiếu Hoa lên tiếng hỏi.
- Trước mắt, nghệ sĩ mà công ty chúng ta tuyển được cũng không nhiều, tất cả đều có chút thành công bên điện ảnh, nhưng căn cứ khảo sát trong thời gian tới, trước mắt chỉ ra bốn năm đĩa nhạc là thích hợp. Nếu điều kiện cho phép, tôi nghĩ nhóm đầu tiên này khoảng bốn năm người thôi.
Trần Đạt Vinh cảm thấy hơi vô nghĩa, nhưng anh ta cũng nói một lần từ đầu đến cuối.
- Ừ, vấn đề thứ hai là, trong bốn, năm người đó, có mấy người nam, mấy người nữ?
Lục Thiếu Hoa lại hỏi.
- Ba nam, hai nữ.
Trần Đạt Vinh trả lời đơn giản.
Lục Thiếu Hoa gật đầu, không lên tiếng ngay, mà trầm ngâm một lúc lâu, dường như đang suy nghĩ điều gì. Trần Đạt Vinh cũng không làm phiền hắn, có lẽ anh ta biết lúc Lục Thiếu Hoa đang suy xét vấn đề thì không thể quấy rầy.
Sau một lúc lâu, Lục Thiếu Hoa cuối cùng cũng lên tiếng nói:
- Vậy để cho năm người ra đĩa nhạc đi.
Lời nói của Lục Thiếu Hoa rất rõ ràng, chính là đồng ý với đề nghị của Trần Đạt Vinh.
Như Trần Đạt Vinh nghe thấy đề nghị của mình đã được thông qua thì vui sướng bội phần, nhưng anh ta cũng không bộc lộ ra ngoài.
- Tôi sẽ cố gắng hết sức để đào tạo họ.
- Ừ, tôi tin vào năng lực của anh.
Lục Thiếu Hoa gật đầu, nói sang chuyện khác.
- Ra đĩa nhạc trước hết phải có ca khúc. Tuy rằng tôi không hiểu nhiều về âm nhạc, nhưng tôi sẽ viết lời. Vài ngày sau, anh tìm một nhạc sĩ đến, tôi mang lời đã viết ra, sau đó kết hợp lại thành ca khúc, để họ phát hành ca khúc này, sau đó làm chủ đề của đĩa nhạc.
Đúng vậy, không nghe sai, chính là Lục Thiếu Hoa viết lời. Tuy Lục Thiếu Hoa không biết nhiều về âm nhạc, nhưng đừng quên hắn là người mang theo trí nhớ xuyên qua thế kỷ hai mươi mốt tới đây, ca khúc được yêu thích chưa từng nghe qua không mười cũng được tám, viết ca khúc hay không thành vấn đề.
Đây là ý tưởng trong lòng Lục Thiếu Hoa, đem các ca khúc của thế kỷ hai mươi mốt mang đến thời đại này, muốn không hay cũng khó. Ý tưởng này hết sức ngược đời, cũng ngược đời như Lục Thiếu Hoa biết được ngày chứng khoán bị khủng hoảng.
Lục Thiếu Hoa viết lời sao? Nghi ngờ lớn này đang xuất hiện trong đầu Trần Đạt Vinh. Làm một ông chủ của công ty có giá mười tỷ, muốn nói hắn có thủ đoạn kinh doanh độc đáo còn có thể cho qua, nhưng cùng lúc đề cập đến lĩnh vực âm nhạc này trước sau vẫn không thể làm Trần Đạt Vinh tin được.
Nhưng Trần Đạt Vinh cũng không phải đồ ngốc, Lục Thiếu Hoa đã dám nói ra thì chắc chắn hắn phải nắm chắc, cho dù không tin cũng không được nghi ngờ. Bởi thành công một trăm phần trăm trong đầu tư điện ảnh là một ví dụ, thử hỏi ai có thể làm được? Không có ai đâu.
Lúc này, các nghi vấn khác trong đầu Trần Đạt Vinh đã bị đánh bạt đi, anh ta thậm chí cho rằng Lục Thiếu Hoa là toàn năng, không có gì không làm được.
- Tốt rồi, tôi đi sắp xếp ngay.
- Ừ, cũng không cần gấp quá. Vài ngày nữa tôi mới viết xong lời bài hát mang đến.
Lục Thiếu Hoa cũng không còn nghiêm túc nữa, hơi mỉm cười nói:
- Tốt lắm, chuyện này cứ như vậy, anh đi mau đi.
- Dạ, vậy tôi đi đây.
Trần Đạt Vinh liền đứng lên rời đi.
Trần Đạt Vinh đi rồi, Lục Thiếu Hoa cũng không nhìn đến giấy tờ nữa, kêu Lý Thượng Khuê tìm một cái thùng giấy đến, đem giấy tờ cất vào đó, sau đó mang theo giấy tờ xuống lầu quay về nhà.
Sau khi Lục Thiếu Hoa quay về biệt thự cũng không tiếp tục giải quyết giấy tờ mà tắm rửa, thả lỏng cơ thể, xem TV một tí rồi đi ngủ.
Hôm sau thức dậy, sau khi Lục Thiếu Hoa ăn sáng xong liền ôm thùng giấy tờ đến phòng làm việc. Thật đúng là đừng nói, từ sau khi mua căn biệt thự này, số lần Lục Thiếu Hoa vào phòng làm việc chỉ đếm trên năm đầu ngón tay, còn ở tòa biệt thự cũ trước kia, Lục Thiếu Hoa vào phòng làm việc nhiều vô kể.
Suốt một ngày, Lục Thiếu Hoa đã giải quyết xong giấy tờ từ công ty mang về tối qua, thấy trời đã tối nên mang toàn bộ giấy tờ bỏ vào trong thùng giấy, sau đó đặt ở lầu một, ăn cơm chiều xong, lại tắm rửa đi ngủ.
Một buổi tối nghỉ ngơi hoàn toàn do tinh thần không tốt, Lục Thiếu Hoa đã khôi phục lại khỏe khoắn. Hôm sau ngủ dậy, đã giao cho Lý Thượng Khuê mang giấy tờ về công ty, Lục Thiếu Hoa lại chui vào phòng làm việc, khác với lúc trước, lần này Lục Thiếu Hoa không phải giải quyết giấy tờ, mà cầm lấy một tờ giấy trắng và một cây bút.
Đúng vậy, Lục Thiếu Hoa cầm bút và giấy trắng chuẩn bị viết lời bài hát, mà có lẽ dung từ “viết” là không đúng lắm, dung từ “chép” có lẽ hình dung chính xác hơn.
Dựa vào trí nhớ của Lục Thiếu Hoa, bài hát được yêu thích đâu chỉ hàng ngàn hàng vạn, nhưng Lục Thiếu Hoa thích nhất ca khúc do Lưu Đức Hoa biểu diễn, nên Lục Thiếu Hoa chuẩn bị chép lời bài hát thứ nhất liền chọn bài “Thiên Ý” mà Lưu Đức Hoa hát.
“Ai quan tâm trong lòng ta có bao nhiêu đau khổ, ai quan tâm ngày mai ta đến nơi nào. Con đường này cuối cùng bao nhiêu gập ghềnh, bao nhiêu khúc khuỷu. Tôi và em đã sớm không có đường quay lại. Tình yêu của tôi không thể che giấu mặc cho thế giới vô tình sắp đặt. Tôi không sợ đau cũng không sợ thua, chỉ sợ cố gắng bao nhiêu cũng không giúp được. Nếu nói cuối cùng tất cả đều là thiên ý, tất cả đều là vận mệnh quyết định, sao lại có một ngày càng thêm yêu, nhìn thấy vết thương càng dài thêm. Nếu như tất cả đều là thiên ý, tất cả đều là vận mệnh, ai có thể trốn thoát sự chia ly, không yêu, không tình cảm, cuộc đời này cần gì phải…”
Cầm viết viết xuống roẹt roẹt bài Thiên ý này của Lưu Đức Hoa. Sau khi viết xong, Lục Thiếu Hoa kiểm tra lại một lần nữa, không thấy có sai sót, thở phào một hơi, lại đổi trang giấy trắng mới, bắt đầu bài khác, cũng là bài hát của Lưu Đức Hoa “Đều do tôi”.
“Đều do tôi, đều do tôi nhìn không thấy được sự tình đã nhanh chóng có kết quả khác. Lúc yêu không đợi đến kết quả chín muồi, mỗi người mỗi nơi đều do tôi quá cố chấp, có hợp lại cũng không thành, hứa hẹn đã vỡ tan. Câu chuyện xưa chỉ còn rơi lại một đoạn, gió thổi lá rơi đều do câu chuyện tình yêu ngày xưa quá hoàn mỹ, ngày nay tôi mới gặt hái lấy sự trả giá chật vật. Tự cho là chuyện tình yêu ngày xưa quá hoàn mỹ tôi hôm nay mới ngập tràn hối hận, đó tự cho là ngắn ngủi bằng vĩnh cửu.”
Viết xong bài thứ hai đã cảm thấy thỏa mãn, tinh thần của Lục Thiếu Hoa vẫn minh mẫn như trước, lại đổi tờ giấy trắng khác, định viết bài thứ ba, cũng là dự định cho ba ca sĩ nam hát. Nhưng lần này Lục Thiếu Hoa không chọn bài của Lục Thiếu Hoa nữa mà chọn một bài mà lúc trước Lục Thiếu Hoa rất yêu thích: “Lòng vỡ nát”
“Mặt em áp vào ngực tôi, nước mắt đã sớm thấm ướt tay áo tôi. Tôi và em trầm mặc thật lâu, không nói nên lời. Em cuối cùng sau đã lên tiếng, sau khi ôm em, em quay người bước đi. Tôi cười nói tạm biệt, lòng run rẩy, tôi không có can đảm để hỏi em lý do chia tay, muốn nói lời yêu em từ lâu nhưng trước giờ không dám nói. Trước đây tôi đối với em không đủ tốt, tôi cũng rất đau lòng, chỉ tự trách mình lúc trước không nắm chặt tay em, mất đi em tôi mới biết em quan trọng biết bao nhiêu. Giờ nói hối hận cũng vô dụng, tuy lòng rất đau nhưng chỉ tự trách mình lúc trước không nói ra lời yêu. Giờ muốn nói tiếng yêu em đã tìm không thấy, người đã đi mất, ngay cả hít thở cũng không phải dễ dàng.”
Ba bài hát, ba bài về sau sẽ xuất hiện, hoàn thành dưới ngòi bút của Lục Thiếu Hoa, kế tiếp là bài hát do hai nữ ca sĩ hát. Nhìn đồng hồ, hiện đã là giữa trưa, Lục Thiếu Hoa mới buông bút xuống, xuống lầu ăn cơm.
Ăn xong bữa trưa, Lục Thiếu Hoa quay lại phòng làm việc, chuẩn bị viết hai ca khúc nữa. Nữ ca sĩ hát đương nhiên phải phù hợp cho giọng nữ. Mà giọng nữ Lục Thiếu Hoa thích quãng rộng, tuy nhiên thích nhất là sự xuất hiện sau cùng của Vệ Lan, ca khúc thành danh đặc biệt của cô là “Anh Hai”
Nghĩ là làm, liền cầm lấy bút viết roẹt roẹt ra lời bài hát “Anh Hai”
Viết xong một bài, theo lệ thường, Lục Thiếu Hoa chọn bài thứ hai cũng là của Vệ Lan hát: “Đã làm sai”
Đến lúc này, các bài hát cho năm ca sĩ đã xuất hiện trong tay Lục Thiếu Hoa, tiếp theo là tìm nhạc sĩ để cho bọn họ phổ nhạc một lần, sau đó là xong.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play