Trong nháy mắt Lục Thiếu Hoa giúp Anten Chiyoda mở nắp chai, chợt hắn cảm thấy không bình thường, như thể đang có người theo dõi hắn. Theo bản năng hắn nghiêng đầu nhìn thoáng qua phía Tăng Vũ Linh, quả nhiên ánh mắt hung tợn của Tăng Vũ Linh đang nhìn hắn, trong lòng thầm nói: “Hỏng rồi.” Sau khi rạng rỡ tươi cười lại với Tăng Vũ Linh, hắn hy vọng nụ cười này có thể giảm bớt một chút kích động của Tăng Vũ Linh.
Rõ ràng Lục Thiếu Hoa đã xem nhẹ một cô gái yếu đuối, Tăng Vũ Linh giật giật môi, hình như là “Hừ” một tiếng, cũng bắt chước theo Anten Chiyoda cầm lấy chai nước ngọt đi đến ngồi bên Lục Thiếu Hoa, giống hệt Anten Chiyoda, cả người dựa vào Lục Thiếu Hoa, bộ ngực kia cũng đè lên người Lục Thiếu Hoa khiến hắn không ngừng hưởng thụ.
- Anh Tiểu Hoa! Mở nắp chai nước cho em đi! Tăng Vũ Linh cũng bắt chước giọng nói, so với Anten Chiyoda thì nghe nghiêm trọng hơn, khi nói, miệng còn ghé sát lỗ tai Lục Thiếu Hoa, không ngừng phả hơi thở vào khiến Lục Thiếu Hoa thấy ngứa ngáy “cậu nhỏ”, mạnh ngóc đầu lên, giống như muốn ra ngoài.
Lục Thiếu Hoa trong lòng miễn cưỡng cười gượng, hít liên tục mấy hơi để máu bớt sôi sục, cẩn thận cầm chai của Tăng Vũ Linh lên, kéo nắp ra rồi đưa trả lại cho Tăng Vũ Linh.
Đây là một thứ tra tấn, là một thứ tra tấn vô hình, sống chết chẳng xong, bộ ngực của hai cô gái còn nhỏ tuổi nhưng khỏe mạnh lạ thường cũng đã dọa người, cứ như vậy, Lục Thiếu Hoa bị bốn viên mềm nhũn đè nặng, thần kinh không ngừng truyền đến cảm giác sảng khoái, tuy rằng cảm giác rất thích, nhưng Lục Thiếu Hoa không dám động đậy gì, bởi vì hắn biết, một khi lộ ra vẻ mặt gì nếu bị bắt gặp sẽ vô tình đả kích thêm.
Tới giờ khắc này, rốt cục Lục Thiếu Hoa cũng cảm nhận được “Đau khổ nhiều hơn là hạnh phúc.” Những lời này thật là đúng, tuy sảng khoái nhưng không được động đậy gì, còn giả bộ không có chuyện gì, cũng chỉ có thể cố gắng ra sức kìm chế phản ứng của cơ thể.
- Anh Tiểu Hoa, chai nước này mình em uống không biết đến bao giờ. Anten Chiyoda đưa chai nước tới bên miệng Lục Thiếu Hoa, miệng nói, thân thể còn phối hợp lắc lắc.
“Thích”. Lục Thiếu Hoa trong lòng hò hét dữ dội, ngay tại thời điểm Anten Chiyoda lay động cơ thể, Lục Thiếu Hoa rõ ràng có thể cảm nhận được bộ ngực đằng sau lớp quần áo đang ma sát vào thân thể mình, lập tức, toàn thể lỗ chân lông nở ra, hưởng thụ khoái cảm ma sát mang lại, trong đầu lại còn trấn tĩnh nói: “Anten Chiyoda không có mang áo ngực, mà chỉ đeo dải yếm thôi.”
Khoái cảm trong nháy mắt xâm chiếm ý chí của hắn, đồng thời ảo tưởng ra hình dáng bộ ngực Anten Chiyoda. “Ừ, tròn tròn, làn da Anten Chiyoda hẳn rất trắng, bộ ngực hẳn là cũng không khác Tăng Vũ Linh lắm. Phấn hồng phấn hồng, con mẹ nó, thật muốn sờ một chút, ừ, chẳng những muốn sờ mà còn phải vuốt ve.”
Trong đầu Lục Thiếu Hoa vô cùng kỳ lạ, vẻ mặt cũng phối hợp với các ý tưởng trong đầu, ngu si ngơ ngác, giống như tên ngốc, nước miếng đã chảy tới khóe miệng, thiếu chút nữa thì trào ra.
May mà nước miếng Lục Thiếu Hoa chưa chảy ra, bởi vì hành động của Tăng Vũ Linh đã kéo hắn trở về thực tại. - Anh Hoa! Em cũng mời anh uống nước.
- Ừ, anh không khát. Lục Thiếu Hoa làm bộ điềm tĩnh nói, trong lòng thầm kêu than, tự hỏi bản thân. “Đây là cái gọi là tranh giành người yêu sao?”
- Hừ!
- Hừ!
Hai tiếng “Hừ” khiến khuôn mặt Lục Thiếu Hoa nhăn như mướp đắng, hắn thật sự không hiểu, hai cô vừa rồi còn tranh giành người yêu, sao giờ lại trở nên ăn ý như vậy? Thầm than một tiếng: “Lòng dạ của con gái sâu như đáy biển”
Chưa xong, sau khi hai cô “Hừ”, lại cùng nhau liếc nhìn đối phương một cái. Nhìn nhau trong nháy mắt, trong mắt hai người đều nặng mùi thuốc súng, giống như sắp phun lửa, muốn nuốt sống đối phương, hướng về đối phương “Hừ” một tiếng, rồi quay ngoắt mặt sang bên kia.
Không nghi ngờ gì nữa, lúc này Lục Thiếu Hoa là khổ nhất, trong hai cô không dám đắc tội với ai, Lục Thiếu Hoa còn phải dụ dỗ các cô, bằng không để cho chiến tranh nổ ra, cuối cùng người chịu thiệt hại cũng là Lục Thiếu Hoa. Tuy nhiên Lục Thiếu Hoa cảm giác được sự kỳ lạ, hai cô không phải là chị em sao? Sao đột nhiên lại như kẻ thù như thế?
Càng nghĩ Lục Thiếu Hoa càng không đưa ra được đáp án, cuối cũng kết luận chính là: “Con gái là loài kỳ lạ, đầy mâu thuẫn.” Lắc đầu đem hết khúc mắc ra khỏi đầu, mặt tươi cười nói. - Được, hai người đừng nóng giận.
Nói xong Lục Thiếu Hoa thấy hai cô không có phản ứng gì, liền đứng lên khỏi ghế, giấu đầu hở đuôi tự nói. - Ôi! Thời gian qua nhanh quá, đã sáu giờ hơn rồi! Chúng ta đi ăn cơm thôi.
- Hừ ! Hai cô lại ‘Hừ’ một tiếng, khiến Lục Thiếu Hoa có cảm giác lành lạnh, tuy nhiên may mà hai cô cũng đứng lên theo, tuy rằng vẻ mặt lạnh lùng, nhưng theo vẻ mặt đó có thể thấy được các cô đồng ý đề nghị của Lục Thiếu Hoa đi ăn cơm.
Có lấy cớ ăn cơm này mới giảm bớt được cuộc tranh giành giữa hai người, thời điểm từ phòng khách đi ra ngoài, Lục Thiếu Hoa mặt hồ hởi, hai cô cũng giống như nhau, mỗi người một bên kéo tay Lục Thiếu Hoa, tay Tăng Vũ Linh nhỏ bé ôm bụng Lục Thiếu Hoa, Anten Chiyoda thì lợi dụng chính ưu thế cơ thể mình, dùng sức bộ ngực cọ sát vào cánh tay Lục Thiếu Hoa.
Bên ngoài nhìn qua tưởng Lục Thiếu Hoa có phúc, phải cầm trái ôm, vả lại hai cô đều là mỹ nhân, có ai hiểu được nỗi khổ của Lục Thiếu Hoa, nhìn hạnh phúc nhưng sau lưng phải chịu khổ “Băng và lửa mỗi thứ một bên”, khổ nhiều hơn là sung sướng.
Khó khăn từ phòng khách tiến ra ngoài cổng, bước lên Rolls-Royce, Lục Thiếu Hoa rốt cục cũng nhẹ nhàng thở phào, nhắm mắt lại tựa vào ghế, không để ý đến hành động của hai cô. Cũng không biết có phải vì quá quyến luyến Lục Thiếu Hoa hay không mà sau khi lên xe, hai cô cũng thôi đấu đá, nhẹ nhàng tựa vào người Lục Thiếu Hoa , đầu tựa vào bả vai Lục Thiếu Hoa, yên lặng một lát.
Không lâu sau, ô tô đỗ trước cửa hàng của Ông Văn Đức, Tăng Vũ Linh và Anten Chiyoda chủ động mỗi người một bên mở cửa xuống xe, Lục Thiếu Hoa ngồi bên trong, xuống xe cuối cùng, sau đó dẫn đầu bước vào bên trong cửa hàng.
Năm giờ chiều khách đến ăn cơm cũng không nhiều, tuy nhiên phía không xa, ông chủ Ông Văn Đức cũng đã sớm xuống đại sảnh quản lý nhân viên làm việc. Nhìn thấy Lục Thiếu Hoa bị hai cô nắm tay kéo đi, trong lòng y không khỏi thán phục, nhỏ giọng nói thầm: “Sướng, con mẹ nó sướng thế, ta cũng chưa được như thế đâu.”
- Anh Văn Đức! Tăng Vũ Linh ngọt ngào kêu lên một tiếng, sau đó mới hỏi: - Vừa rồi anh vừa nói thầm gì vậy?
- Hả? Ông Văn Đức sửng sốt một chút rồi lại trở vè bình thường, từ một bức tượng sang trạng thái tươi cười nói: - Không nói gì cả, à, các em đến ăn cơm hả?
- Hỏi vô lý, không ăn cơm thì đến tìm anh làm gì? Lục Thiếu Hoa mười phần tức giận nói, hiển nhiên rất bất mãn với Ông Văn Đức.
- Ha ha! Ông Văn Đức cười ha hả, không nhìn mặt Lục Thiếu Hoa đang giận, hỏi. - Tiểu Hoa, ô tô đã sản xuất ra chưa? Tiền anh đã chuẩn bị xong hết rồi.
Lục Thiếu Hoa còn có thể không hiểu Ông Văn Đức sao! Nói là tiền chuẩn bị xong, nhưng thật sự y có chuẩn bị tiền sao? Nếu chuẩn bị thì mới là chuyện lạ, sau khi nhìn y một lượt, nói trắng ra với y. - Em xem tính toán của anh chắc sẽ không đưa tiền cho em.
- Ha ha! Em thật sự hiểu anh đấy. Ông Văn Đức xấu hổ cười ha ha, sau đó lại trơ trẽn nói. - Chúng ta là anh em cả đời, không phải đặt tình cảm lên trước sao?
Lục Thiếu Hoa không nói gì một hồi, thật ra lúc này hắn muốn nói một câu: - Đã từng gặp những người không biết xấu hổ nhưng chưa thấy ai như vậy.
Tăng Vũ Linh cũng thấy có chút không chấp nhận được, nhìn về phía Ông Văn Đức vẻ xem thường.
- Ha ha! Ông Văn Đức bắt gặp ánh mặt xem thường của Tăng Vũ Linh, y biết bị Tăng Vũ Linh khách sáo, chuyển đề tài nói. - Đi lên phòng riêng đi, ăn gì thì chọn, anh Văn Đức mời.
- Thật là. Lục Thiếu Hoa thật muốn đánh cho Ông Văn Đức một trận, tuy nhiên cuối cùng phải bảo vệ hình tượng của mình nên không động thủ, bắt chước Tăng Vũ Linh liếc Ông Văn Đức một cái rồi cất bước đi lên phòng riêng trên lầu hai.
Mải ăn tối không biết một giờ đã trôi qua, khi Lục Thiếu Hoa buông đũa, mới phát hiện ra là đã bảy giờ tối, bên ngoài bóng tối đã buông xuống.
- Đi thôi, anh đưa các em về! Lục Thiếu Hoa hướng về hai cô nói.
- Không! Tăng Vũ Linh đảo mắt một hồi nói, đột nhiên ánh mắt sáng lên như đã có chủ ý, nói. - Ngày mai không phải đi học, em vừa gọi điện về nhà nói với cha sẽ không về, ngủ lại ở biệt thự.
- Có biệt thự đẹp như vậy em cũng không về. Anten Chiyoda cũng bày tỏ.
Lục Thiếu Hoa nhìn hai cô liếc mắt kỳ quái, tưởng mình nghe lầm, nhưng rõ ràng hai người bọn họ không nói chơi. - Được rồi, được rồi, ở lại thì ở lại, tuy nhiên các em định không tắm rửa thay quần áo sao?
- Quần áo giờ đi mua! Hai cô dường như đã thương lượng xong với nhau, đồng thanh nói, rồi lại liếc mắt nhìn nhau, mặt tươi cười.
- Hả! Lục Thiếu Hoa vẻ mặt đau khổ nói, trong lòng cũng bất đắc dĩ, không phải hắn tiếc tiền mua quần áo cho các cô, mà là trực giác nói cho Lục Thiếu Hoa biết có quỷ kế gì đây.
Kế tiếp không cần phải nói, tranh thủ thời gian còn sớm, cửa hàng quần áo chưa đóng cửa, Lục Thiếu Hoa đưa hai cô đến tiệm quần áo mua đồ.
Mua sắm là sở trường của con gái, Tăng Vũ Linh và Anten Chiyoda như nhau, nhìn thấy đồ vật này nọ làtinh thần vui vẻ, chạy đông chạy tây khắp cửa hàng. Thỉnh thoảng hai người còn cùng xem xét một bộ quần áo đẹp, giống như thể chị em, những đối chọi gay gắt vừa nãy không biết đã biến đi đâu.
Trong nháy mắt nửa giờ trôi qua, Anten Chiyoda và Tăng Vũ Linh đã mua sắm xong, chờ tính tiền xong là có thể đi. Lục Thiếu Hoa thấy trong nửa giờ này, hai cô mỗi người chọn bốn bộ, không phân biệt của ai với ai.
Tuy nhiên chỉ cần hai cô vui vẻ, Lục Thiếu Hoa không để ý đến tiền nong, vô cùng phấn chấn mua xong rồi trở về biệt thự.
Trở lại biệt thự, trong đầu Lục Thiếu Hoa luôn nghĩ lại một vấn đề, rốt cuộc hai cô đang có quỷ kế gì? Nhưng Lục Thiếu Hoa cũng phải thất vọng, dù cho hắn có đoán thế nào cuối cùng cũng bị chính mình gạt đi.
- Ôi! Không nghĩ nữa, là phúc không phải họa, là họa thì cũng không tránh được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT