Đối với chuyện số điện thoại liên lac của Lục Thiếu Hoa thì bất kể là điện thoại nhà hay là điện thoại công ty ông đều biết. Bây giờ là buổi sáng, hơn nữa Trần Lệ đang ở Hồng Kông nên Hoắc Anh Đông không nghĩ ngợi mà gọi trực tiếp đến biệt thự.
Hoắc Anh Đông đã đoán đúng, Lục Thiếu Hoa đang ở nhà. Sau khi nói chuyện với Lý Vân Thanh, hắn ngồi luôn bên cạnh TV mà theo dõi tình hình của công ty châu báu Vĩnh Thịnh. Nhìn biểu đồ, Lục Thiếu Hoa biết kế hoạch của mình đã phát huy tác dụng. Người chơi chứng khoán đều đã bán tháo số cổ phần trong tay khiến cho giá cổ phiếu giảm đến thảm hại.
Không biết đã qua bao lâu, Lục Thiếu Hoa vẫn chăm chú theo dõi TV. Cảnh vật xung quanh dường như cũng yên lặng theo, đến nỗi khi Trần Lệ bước đến ngồi cách hắn không xa mà hắn cũng không hề biết.
Reng, reng!
Chuông điện thoại vang lên, Lục Thiếu Hoa lúc này mới phát hiện Trần Lệ cũng đang ngồi trên ghế sa-lông xem TV. Lục Thiếu Hoa gãi đầu, có chút xin lỗi nói một tiếng. - Mẹ!
- Mau nghe điện thoại đi! Trần Lệ mỉm cười nói.
- Dạ! Lục Thiếu Hoa lên tiếng, sau đó đến bên điện thoại. - Alo, xin hỏi ai đang ở đầu dây vậy?
- Ha….ha….! Trong điện thoại vang lên một tràng cười, cách một hồi lâu mới có một giọng nói lên tiếng. - Tiểu Hoa à, là ông Hoắc của cháu đây!
Bình thường, Lục Thiếu Hoa hay gọi Hoắc Anh Đông là ông. Dường như Hoắc Anh Đông cũng rất hài lòng với cách xưng hô này. Ông ta cũng không biết vì sao nhưng cách xưng hô này tạo cảm giác rất gần gũi.
- Cháu đang muốn gọi điện thoại cho ông nhưng chưa kịp thì ông đã gọi trước rồi. Lục Thiếu Hoa nói xạo. Kỳ thật hắn không có nghĩ đến việc gọi điện thoại cho Hoắc Anh Đông. Tuy nhiên cách nói này sẽ khiến người nghe cảm thấy dễ chịu nên mặc dù là nói xạo nhưng hắn vẫn cứ nói.
- Cám ơn cháu đã có lòng! Cách một lát sau, Hoắc Anh Đông lại nói tiếp. - Mẹ của cháu đã quen với cuộc sống tại Hồng Kông chưa?
- Cám ơn ông Hoắc đã quan tâm. Mấy ngày nay, cháu đã dẫn mẹ đi dạo một vài nơi tại Hồng Kong rồi. Lục Thiếu Hoa khách khí nói.
Lục Thiếu Hoa cũng hiểu rằng ngày hôm nay Hoắc Anh Đông gọi điện thoại cho hắn không phải là chỉ hỏi thăm Trần Lệ đơn giản như vậy. Tuy nhiên hắn đoán không được dụng ý của Hoắc Anh Đông, chỉ có thể xác định ông ta tìm hắn là có việc. Nhưng Hoắc Anh Đông không vội nói ra mục đích, còn Lục Thiếu Hoa cũng giả bộ không biết gì.
Tiếp đó, hai người nói chuyện đông tây nam bắc đến hơn mười phút. Cuối cùng Hoắc Anh Đông mới làm bộ ho khan hai tiếng, hắng giọng nói.
- Được rồi, Tiểu Hoa, không nói chuyện tào lao nữa. Hôm nay có chuyện đại sự cần nói với cháu.
Quả nhiên là có vấn đề! Lục Thiếu Hoa nói thầm. Tuy nhiên bề ngoài hắn vẫn giả bộ chăm chú lắng nghe. - Ông Hoắc, có chuyện gì thì ông cứ nói.
- Ừ, cũng không có gì quan trọng. Trước tiên ông muốn hỏi cháu một việc. Nói tới đây, Hoắc Anh Đông ngừng một chút rồi nói tiếp: - Công ty châu báu Vĩnh Thịnh có phải đã đắc tội với cháu không?
Lời vừa thốt ra, Lục Thiếu Hoa sửng sốt, trong đầu xuất hiện một nghi vấn, chẳng lẽ công ty Vĩnh Thịnh có quan hệ gì với Hoắc Anh Đông? Tuy nghi ngờ nhưng Lục Thiếu Hoa vẫn trả lời. - Đúng vậy, ngày hôm qua cháu và mẹ đi mua vòng cổ kim cương thì gặp một ít rắc rối.
Cho dù Lục Thiếu Hoa chỉ nói sơ lược nhưng qua điện thoại Hoắc Anh Đông vẫn có thể hiểu được. Lời nói của Lục Thiếu Hoa có chút giận dỗi. Cảm nhận được điều đó, Hoắc Anh Đông biết được những lời nói của Lý Đại Hải đều là sự thật. Em trai của ông ta đã cố tình làm nhục Lục Thiếu Hoa và mẹ của hắn.
Tới lúc này, Hoắc Anh Đông không vòng vo nữa, nói thẳng ra mục đích của mình. - Là như vầy, vừa rồi, Lý Đại Hải, tổng giám đốc Công ty châu báu Vĩnh Thịnh đã gọi điện thoại cho ông nhờ nói giúp giùm cho ông ta trước mặt cháu.
Cả hai bên đều chìm vào im lặng. Hoắc Anh Đông im lặng là chờ thái độ tiếp theo của Lục Thiếu Hoa. Còn Lục Thiếu Hoa im lặng là đang suy nghĩ không biết nhà họ Hoắc có quan hệ gì với công ty Vĩnh Thịnh hay không? Sau một hồi suy nghĩ, hắn cũng vẫn không thể đoán ra được. Nếu có nhà họ Hoắc giúp đỡ sau lưng thì công ty châu báu Vĩnh Thịnh không có khả năng là một công ty hạng hai niêm yết trên thị trường chứng khoán. - Ông Hoắc, công ty châu báu Vĩnh Thịnh có quan hệ gì với ông vậy?
- Không có quan hệ gì. Chẳng qua là thanh danh của Lý Đại Hải trong thương trường cũng không tệ lắm. Ông cũng đã gặp qua ông ta một vài lần. Đầu dây bên kia, Hoắc Anh Đông giải thích.
Lục Thiếu Hoa lại im lặng. Nói thật, Lục Thiếu Hoa rất là giận. Có thể nói từ khi tái sinh cho đến nay, đây là lần đầu tiên hắn nổi giận. Hắn không nghĩ chuyện này có thể kết thúc dễ dàng như vậy. Nếu không đạt được kết quả gì thì không thể làm dịu cơn giận của hắn.
Nhưng hiện tại tình huống không như hắn đã nghĩ. Hoắc Anh Đông đã gọi điện thoại cho hắn để xin cho Lý Đại Hải. Tục ngữ đã có nói, không nể mặt sư thì cũng nể mặt Phật. Hắn vừa nể mặt Hoắc Anh Đông nhưng lại không muốn buông tha công ty châu báu Vĩnh Thịnh dễ dàng như vậy. Trong đầu hắn thấy cực kỳ mâu thuẫn.
Thấy Lục Thiếu Hoa vẫn im lặng, Hoắc Anh Đông liền hiểu Lục Thiếu Hoa đang nghĩ gì. Tuy nhiên, Lý Đại Hải đã để lại ấn tượng rất tốt với ông ta, vả lại cùng là người Trung Quốc với nhau thì cũng nên giúp đỡ. - Tiểu Hoa à, ông không biết là đã xảy ra chuyện gì nhưng ông muốn nói một câu. Chúng ta đều là người Trung Quốc, không nên tuyệt tình quá như vậy.
Lục Thiếu Hoa bật cười nhưng cũng vẫn không mở miệng. Việc hắn nổi giận là điều tất nhiên nhưng Hoắc Anh Đông đã nói như vậy thì hắn cũng nên nể mặt ông một chút. - Ông Hoắc, ông có biết cháu đã truyền đạt mệnh lệnh gì cho Lý Vân Thanh không?
Không đợi cho Hoắc Anh Đông trả lời, Lục Thiếu Hoa tự trả lời luôn. - Phá sản!
Hoắc Anh Đông không khỏi run lên, nét mặt thay đổi liên hồi. Ông không ngờ Lục Thiếu Hoa lại độc ác như vậy. Khi Lục Thiếu Hoa đề cập đến chữ phá sản, Hoắc Anh Đông rốt cuộc ý thức việc này không tầm thường, so với lời nói của Lý Đại Hải thì nghiêm trọng hơn nhiều. Lục Thiếu Hoa muốn nói đùa một câu gì đó nhưng cuối cùng lại thôi.
- Tuy nhiên ông Hoắc cứ yên tâm. Ông đã có lời chẳng lẽ cháu lại không nể mặt ông? Tuy nhiên, phiền ông Hoắc nhắc nhở Lý Đại Hải một câu, nếu còn có lần sau thì đừng trách cháu không khách sáo. Lục Thiếu Hoa lớn giọng nói.
Đây chính là lời cảnh cáo đối với Lý Đại Hải nhưng thông qua Hoắc Anh Đông, hắn muốn cảnh cáo toàn bộ giới thương nhân tại Hồng Kông, bao gồm cả nhà họ Hoắc trong đó. Tuy rằng bây giờ hắn với Hoắc gia quan hệ không tồi nhưng không ai có thể cam đoan về sau sẽ không có sự thay đổi.
Đương nhiên, đối với chuyện này thì Lục Thiếu Hoa đích thực là chuyện bé xé ra to. Chỉ vài câu làm nhục hắn thì lại bắt người ta phải phá sản. Ngoại trừ việc làm hả cơn giận trong lòng, hắn còn muốn nhân cơ hội này khiến cho giới thương nhân Hồng Kông nhìn thấy được thực lực của Tập đoàn Phượng Hoàng.
Sự kiện của Công ty châu báu Vĩnh Thịnh lần này, rất nhiều người trong giới thương nhân đều biết. Dù sao đây là lần đầu tiên Tập đoàn tài chính Phượng Hoàng ra tay đối phó với một người.
- Để ông gọi điện thoại thông báo với Lý Đại Hải. Cháu có thể nói cho ông biết chuyện gì đã xảy ra với cháu không? Hoắc Anh Đông lập tức hỏi.
- Ồ! Lục Thiếu Hoa tuy nghi ngờ, tuy nhiên vẫn không nói gì thêm, trực tiếp kể lại một cách tỉ mỉ sự việc đã xảy ra cho Hoắc Anh Đông nghe.
Nghe xong câu chuyện, Hoắc Anh Đông dường như cũng rất tức giận. Lúc này ông mới hiểu tại sao Lục Thiếu Hoa lại truyền đạt mệnh lệnh phá sản. Đặt mình vào góc độ của Lục Thiếu Hoa mà suy nghĩ thì nếu lúc đó đổi lại là ông thì ông cũng sẽ rất tức giận.
Hoắc Anh Đông mặc dù rất tức giận nhưng ông cũng không nói gì nữa. Công ty Vĩnh Thịnh từ phiên giao dịch đầu tiên đến nay cũng đã tổn thất không ít, coi như đã là một sự trả thù. Hoắc Anh Đông nói qua loa với Lục Thiếu Hoa một hai câu rồi cúp điện thoại.
Gác điện thoại, Lục Thiếu Hoa cũng không do dự gọi cho Lý Vân Thanh chấm dứt hành động. Chuyện này coi như kết thúc. Tuy nhiên, đối với Lục Thiếu Hoa thì kết thúc nhưng dường như bên Lý Đại Hải thì không.
Hoắc Anh Đông làm việc gì cũng nhanh chóng. Sau khi nói chuyện xong với Lục Thiếu Hoa, ông liền gọi điện thoại cho Lý Đại Hải. Chỉ có điều ông không báo tin vui cho Lý Đại Hải mà đem những sự việc nói qua một lần cho Lý Đại Hải nghe. Trong đó, ông cũng tỏ ý bất mãn với Lý Tiểu Hải. Về phần Lý Tiểu Hải đã đắc tội với ai thì ông không có nói, chỉ nói một câu là có nguyên nhân sâu xa với Tập đoàn Phượng Hoàng.
Lời nói của Lưu Đức cũng chưa được rõ ràng nên khi nghe Hoắc Anh Đông nói qua thì Lý Đại Hải mới hiểu rõ toàn bộ sự việc. Ông ta cũng không nghĩ tới chuyện này do một người bán hàng gây nên. Mà đứa em trai rác rưởi của ông cũng chỉ vì một người bán hàng mà không để ý đến danh dự của công ty. Chẳng những đã làm nhục người khác mà còn khiến cho công ty bị nhiều tổn thất.
Lý Đại Hải cũng nổi giận nhưng không phải với Tập đoàn Phượng Hoàng mà là với đứa em trời đánh và người bán hàng tên Lệ kia. Thở hắt ra một hơi, ông biết bây giờ không phải là lúc để tính sổ. Lúc này cần phải đợi cho cổ phiếu ổn định đã. Do đó, ông đã vội vàng chạy đến căn phòng bí mật để xem xét tình huống.
Không thể nghi ngờ, chỉ một mệnh lệnh của Lục Thiếu Hoa, Lý Vân Thanh đã cho người chấm dứt hành động, ngoài ra còn hỗ trợ một ít kéo giá cổ phiếu đi lên khiến cho Công ty châu báu Vĩnh Thịnh bị tổn thất không nhiều. Khi Lý Đại Hải đến gian phòng bí mật thì cổ phiếu của công ty đã chậm rãi tăng điểm trở lại. Lúc này, Lý Đại Hải mới thở phào nhẹ nhõm.
Đem chuyện của thị trường chứng khoán giao cho lão Trương xử lý, Lý Đại Hải lại chạy về phòng làm việc của mình. Đầu tiên là gọi điện thoại cảm ơn Lưu Đức, sau đó gọi người đưa Lý Tiểu Hải về đây. Ông ta muốn hiểu sự việc một cách tường tận hơn.
Lý Đại Hải giải quyết như thế nào thì Lục Thiếu Hoa cũng không cần biết. Chuyện này đã được giải quyết, Lục Thiếu Hoa cũng không muốn suy nghĩ nữa, chỉ dẫn Trần Lệ ra ngoài đi dạo một vài nơi tại Hồng Kông mà thôi.
Cứ như vậy, một ngày lại trôi qua. Chín giờ sáng ngày hôm sau, khi Lục Thiếu Hoa dùng xong điểm tâm, đang muốn tiếp tục dẫn mẹ ra ngoài đi dạo thì đột nhiên TV phát phần tin tức khiến cho hắn phải chú ý. Nhìn kỹ thì Lục Thiếu Hoa trợn tròn mắt. Ngoài trừ há hốc mồm còn có khiếp sợ và cười khổ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT