Không thừa nhận Lục Thiếu Hoa rất gấp, hắn không làm cho Tăng Kiến Quốc nhanh chóng đưa ra điều kiện cuối cùng được, ngừng lại không nói ra, hắn cũng đã biết được kết quả. Xem cách Tăng Kiến Quốc nói ra hai điều kiện trước, Lục Thiếu Hoa có thể đoán ra điều kiện cuối cùng sẽ rất khó khăn, nhưng Tăng Kiến Quốc còn chưa nói ra thì hắn cũng không dám khẳng định.
- Ôi, ôi, ông Tăng ơi, ông đừng trêu chọc cháu nữa, mau mau nói ra đi mà.
Lục Thiếu Hoa thấy Tăng Kiến Quốc cả lúc lâu cũng không lên tiếng, không nhẫn nại nổi phải lên tiếng. Ông ta làm như vậy, có lẽ ông ta cho rằng trêu chọc người khác còn người khác không thể trêu chọc ông ta được, tỏ ý người làm quan có thể phóng hỏa, nhưng dân chúng thì không thể đốt đèn.
- Ha ha…
Tăng Kiến Quốc được một trận đắc ý, chưa bao giờ thấy được Lục Thiếu Hoa gấp như vậy, rất hứng thú nhìn vẻ mặt nôn nóng của Lục Thiếu Hoa, vẻ mặt tươi cười. Nhưng lần này hắn vì chính sự mà đến, không phải lúc để trêu chọc Lục Thiếu Hoa, sau một lúc bèn lên tiếng:
- Điều kiện thứ ba là chuyện công nghệ quân sự. Về sau, có khả năng nhà nước còn cần trang bị ở phương diện khác, ta hy vọng đến lúc đó cháu có thể hỗ trợ.
Lục Thiếu Hoa hiểu ý cười, quả nhiên là đến lúc này. Hắn biết nếu nhà nước có cần, hắn cũng sẽ chỉ giúp đỡ vài con tàu bảo vệ, một con tàu tuần tra, ba cái máy bay chiến đấu không cùng chủng loại. Mấy cái này đưa vào tay nhà nước, nhà nước nhất định trước tiên sẽ nghiên cứu để sao chép, Lục Thiếu Hoa biết được theo trí nhớ, cho dù bước vào thế kỷ hai mươi mốt, Trung Quốc trang bị rất nhiều vũ khí kiểu Liên Xô, nói không hay một chút là rất nhiều hàng nhái mà ra.
Thời gian về sau, việc làm ra kỹ thuật quân sự khác chủng loại đối với hắn mà nói chỉ là một bữa sáng, một chút vấn đề cũng không có. Nhưng điều mà Lục Thiếu Hoa suy nghĩ nhiều là hắn có được những ưu đãi gì. Là làm đại lý hoàn toàn hay là chỉ làm trung gian từng giao dịch vì sự phát triển của chính mình sau này tranh thủ từng chút?
Đầu Lục Thiếu Hoa xoay mòng mòng. Vẫn là câu nói “Người không vì mình, trời tru đất diệt. Hắn có đầy đủ tư cách của một thương nhân. Có cơ hội như vậy, sao hắn lại không nắm chắc chứ, chẳng những có thể củng cố thêm mối quan hệ mật thiết với nhà nước mà còn có thể được ưu đãi làm người đứng giữa. Một hòn đá ném hai con chim?
- Ha ha… Ông Tăng ơi, về mặt này cháu không thể khoa trương. Nếu nói là năng lực của bản thân cháu thì cháu có thể hứa, nhưng ra ngoài khả năng của cháu, cháu cũng không có cách nào đâu.
Lục Thiếu Hoa suy nghĩ hồi lâu rồi mới lên tiếng nói.
- Được, nhà nước cũng sẽ xem xét đến điểm khó khăn của cháu, nhưng cháu phải cam đoan hỗ trợ trong khả năng của cháu.
Tăng Kiến Quốc hơi cao hứng nói. Tuy nhiên không nói nếu Lục Thiếu Hoa hỗ trợ thì sẽ được ưu đãi gì.
- Ừm, vậy… ông Tăng, ông cũng biết cháu là một thương nhân, làm chuyện gì cũng đều lấy thân phận thương nhân ra, nên mới gọi là lời nói thương nhân. Nếu cháu hỗ trợ rồi, rốt cuộc không thể để cháu làm không công chứ?
Mấu chốt là ngay đây. Lục Thiếu Hoa sẽ không xem nhẹ lợi ích của mình. Hắn yêu nước, nhưng cũng không yêu nước đến nỗi không kể đến lợi hại.
- Ừ, ta lại quên mất chuyện này.
Tăng Kiến Quốc làm bộ vỗ vỗ vào đầu, tựa như đã quên mất chuyện này rồi.
Lục Thiếu Hoa cảm thấy khinh bỉ.
- Giả bộ đi, giả bộ đi, nếu tôi không đề cập tới, ông sẽ nói ra sao?
Lục Thiếu Hoa cũng chỉ thầm nói trong lòng, không nói ra miệng. Nếu như nói ra chuyện này, Tăng Kiến Quốc khó mà không tức giận.
- Ừ, vậy, vậy… Cháu rốt cuộc có thể được ưu đãi gì?
Nếu Tăng Kiến Quốc đã giả vờ không nhớ rõ, Lục Thiếu Hoa cũng không nói ra, xem như dưới ông ta một bậc thang vậy.
- Việc này, à, nói như thế nào nhỉ, nhất định phải có ưu đãi rồi. Nhưng hiện giờ cũng không thể nói rõ những ưu đãi cho cháu được, chỉ có thể nói là đến khi việc đến tay rồi thì cháu có thể nhắc lại. Chỉ cần không phải chuyện gì quá đáng, cấp trên có thể chấp nhận.
Tăng Kiến Quốc nói vẻ thành thật.
Chuyện này hứa hẹn cũng không khác gì không hứa hẹn, nhưng hiện tại chỉ có thể như vậy thôi. Theo lời Tăng Kiến Quốc, hiện giờ không thể có ưu đãi cụ thể cho Lục Thiếu Hoa, đến lúc đó nói chuyện sau cũng không muộn. Như vậy cũng không tốt hay sao? Dù sao trước mắt, Lục Thiếu Hoa cũng không cần nhà nước hứa hẹn gì. Nhưng hiện tại không có thì không thể nói là sau này không có. Chuyện hứa hẹn này tạm giữ lại, sau này có cần lại nhắc đến, có thể là một quân bài chưa lật của Lục Thiếu Hoa. Có lời hứa của nhà nước cũng là chuyện tốt hơn mà.
- Vậy được, chuyện này về sau hãy nói. À, đúng rồi, kỹ thuật quân sự đó cháu sẽ để người ta rã ra thành một đám linh kiện vận chuyển tới.
Lục Thiếu Hoa thản nhiên nói. Thật hết cách, cái đó quả thật quá lớn. Nếu vận chuyển nguyên vẹn thì quá lộ liễu, chỉ có thể rã thành một đống linh kiện điện tử để vận chuyển một lúc.
Đến giờ, lần này Lục Thiếu Hoa giao dịch bí mật với nhà nước nói chung coi như là xong một phần. Còn kết quả, đương nhiên là thành công rồi, hai bên đều đạt đến mục đích của mình. Lục Thiếu Hoa muốn cởi bỏ giới hạn cũng đã bỏ được, mà nhà nước lại có thể có được kỹ thuật quân sự hàng đầu đã muốn từ lâu. Cả hai bên đều có thể nói là cực kỳ vui mừng.
- Khi nào cháu vận chuyển đến là chuyện của cháu, chỉ cần không để đến chậm quá là được.
Nói xong, Tăng Kiến Quốc chuyển đề tài:
- Tiếp theo ta thực hiện trước lời hứa của nhà nước đối với điều kiện của cháu.
Tiếng nói vừa dứt, vệ sĩ của Tăng Kiến Quốc, cũng chính là người đàn ông vạm vỡ nghiêm nghị hai lần mở cửa cho Lục Thiếu Hoa, không biết từ đâu lấy ra một cái hộp có mật mã, thành thạo sờ mó một lúc rồi mở hộp ra. Sau đó đưa đến trước mặt Tăng Kiến Quốc còn y lại trở lại như hình nhân bằng gỗ đứng bên cạnh.
Lúc lấy cái hộp có mật mã kia ra, toàn bộ ánh mắt của Lục Thiếu Hoa đều nhìn chằm chằm vào đó. Hắn không biết bên trong có gì, nhưng hắn khẳng định bên trong có chứa món đồ như là giấy phép dùng súng vậy.
Quả nhiên, Tăng Kiến Quốc lấy từ cái hộp có mật mã ra bốn tờ giấy màu đỏ nói:
- Bốn cái này là giấy phép dùng súng. Ta tin cháu đã tự sắm súng cho mình rồi, chúng tôi sẽ không cấp cho cháu nữa, nhưng sau này nhất định phải đi đăng ký đó.
Lục Thiếu Hoa không lên tiếng, chỉ gật đầu tỏ vẻ hiểu rồi, nhận lấy bốn bản giấy phép dùng súng, thích thú không buông tay, sau một hồi vuốt ve thì bỏ qua một bên. Hắn biết Tăng Kiến Quốc còn cái gì đó chưa lấy ra.
Thấy Lục Thiếu Hoa nhận giấy phép dùng súng, Tăng Kiến Quốc, không làm gì nữa, lại từ trong đó lấy ra một quyển sổ nhỏ màu xanh, ném cho Lục Thiếu Hoa nói:
- Tự mình nhìn đi, cái này cho cháu đó.
Ngoài bìa toàn một màu xanh, mặt trên có đóng dấu ngôi sao năm cánh, bên trong dấu còn có một hàng chữ nhỏ viết “Nước Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa”. Cẩn thận mở ra, đập vào mắt Lục Thiếu Hoa trước tiên là một tấm ảnh của Lục Thiếu Hoa, phía dưới có viết chức vụ “Cố vấn quân sự”. Đúng vậy, chính là Cố vấn quân sự. Đối với chuyện cố vấn quân sự này Lục Thiếu Hoa cũng không hiểu rõ, nhưng hắn cũng không để ý, dù sao cũng là chức vụ nhàn hạ, không có quyền lực thực tế gì.
Tiếp tục xem xuống dưới, có một hàng chữ hấp dẫn sự chú ý của Lục Thiếu Hoa. Đó chính là hàng quân hàm. Sau hai chữ quân hàm là hai chữ lớn được viết ngay ngắn: Đại tá. Lục Thiếu Hoa gật đầu, cũng không tệ lắm. Đây là hai gạch bốn sao, thường gọi là “lưỡng mao tứ” khiến hắn rất hài lòng. Đại tá là một chức vụ, khái niệm là gì? Trong quân đội, quân hàm tượng trưng cho vinh dự, cũng tượng trưng cho quyền lực, mà cái quân hàm đại tá này, trong quân đội mặc dù rất nhiều nhưng cũng có giới hạn. Dù sao đại tá chỉ cách thiếu tướng có một bước thôi.
Chỉ có điều Lục Thiếu Hoa không nghĩ đến. Hắn thực sự không ngờ vì muốn lôi kéo hắn, lại mang cả một quân hàm đại tá cho hắn. Điều này cũng là đủ cả vốn lẫn lời rồi. Nếu đem thân phận này ra đi vào quân đội, phỏng chừng có rất nhiều binh lính nhìn thấy hắn phải cúi chào, kêu lên một tiếng dài quá.
Một quân hàm thực sự có thể mua Lục Thiếu Hoa sao? Nói thật, nếu không phải vì thân phận ấy để dễ dàng làm việc và lôi kéo quan hệ gần gũi với nhà nước về sau, hắn sẽ không nhận quân hàm này.
- Ông Tăng, có được thân phận này, cháu hy vọng giữ bí mật, loại bí mật cao cấp nhất. Vì chuyện làm ăn sau này của cháu có thể sẽ làm ở nước ngoài, cháu không mong thân phận của cháu bị dán nhãn nhà nước, khiến người ta nói sau lưng cháu có bóng dáng quốc gia.
Lục Thiếu Hoa yêu cầu điều này hơi giống với thương nhân các nước tư bản chủ nghĩa, có vẻ không thích qua lại với chính phủ. Nếu chẳng may Lục Thiếu Hoa bị dán nhãn nhà nước, chuyện mua bán của hắn nhất định bị ảnh hưởng rất lớn.
- Điều này cháu có thể hoàn toàn yên tâm.
Tăng Kiến Quốc nghiêm túc nói. Một quân hàm được cấp ra thì đã được suy xét cẩn trọng. Lục Thiếu Hoa muốn quan hệ gần gũi với nhà nước, nhà nước lại không muốn quan hệ gần gũi với Lục Thiếu Hoa sao? Dù sao tiềm lực của Lục Thiếu Hoa là không thể đánh giá được, giá trị hiện có lại càng không thể chê.
- Vậy thì tốt rồi.
Lục Thiếu Hoa khoát tay rồi nhanh chóng nói tiếp:
- Thế này đi, ông với bên quân khu Đông Bắc lên tiếng nói, trong vòng hai ngày, cháu sẽ vận chuyển mấy thứ đó tới trước.
Đây chỉ là một cái cớ. Lục Thiếu Hoa muốn đem mấy thứ đó tới đây, nhưng làm sao lại không nghĩ đến chuyện khai thông tuyến đường vận chuyển tốt như thế này. Vận chuyển hàng hóa tới đây sớm một ngày, chuyển đến Hong Kong tiêu thụ, hắn kiếm được không ít tiền. Thời giờ là vàng bạc mà.
- Ha ha… Ta thấy cháu không phải muốn đem trang bị vũ khí tới mà là muốn mở đường vận chuyển nhanh một chút.
Tăng Kiến Quốc không khách sáo nói toạc ra mục đích thật sự của Lục Thiếu Hoa
Lục Thiếu Hoa dâng lên một cảm giác vô lực nhưng hắn không thừa nhận, cứng đầu, mặt không đỏ, khí không suy nói:
- Ôi chao, lời nói của ông Tăng thật khiến cháu đau lòng. Cháu vẫn chỉ là muốn trang bị mấy cái này cho quốc gia sớm một chút, có thể nhanh chóng nghiên cứu công nghệ của người ta một chút thôi, để lực lượng quân sự của quốc gia đứng vào hàng cường quốc trên thế giới sớm nhất, để quốc gia…
Lục Thiếu Hoa hiên ngang lẫm liệt nói mạch lạc, càng nói càng hăng hái, làm như toàn bộ đều không vì bản thân mà toàn bộ đều là suy xét cho quốc gia vậy
Tăng Kiến Quốc là người thế nào mà ông ta lại không nhìn thấy rõ bản chất của Lục Thiếu Hoa! Nhưng thấy Lục Thiếu Hoa nói có vẻ chính nghĩa như vậy, giống như thật sự không vì lợi ích bản thân, ông ta cũng không đành lòng vạch trần.
- Thôi được rồi, được rồi. Cháu không cần phải nói thêm nữa. Ta cũng đã gọi bên kia một tiếng từ trước rồi. Đến lúc cháu mang mấy cái trang bị đó lại, giả làm một chiếc xe tải, sau đó báo cho biết một tiếng, người của quân khu Đông Bắc sẽ đi giải quyết.
- Được, vậy cháu cáo từ, quay về sắp xếp hai ngày sẽ vận chuyển tới.
Lục Thiếu Hoa vừa nói vừa đứng lên, đợi dứt câu liền quay người đi ra cửa. Tăng Kiến Quốc ngồi lại trên sô pha âm thầm tự hỏi:
- Ta đáng sợ vậy sao? Chạy trốn nhanh đến vậy?
Thật ra Lục Thiếu Hoa không phải sợ Tăng Kiến Quốc, hắn vội vã trở vể để gọi điện thoại cho Trần Quốc Bang để anh ta để anh ta mang mấy thứ đó sắp xếp vận chuyển về Trung Quốc. Tuy vậy chuyện này cũng chỉ là một mục đích thôi. Mà không, không thể nói là một mục đích vì hắn còn có một chuyện cực kỳ quan trọng bảo Trần Quốc Bang làm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play