Sau khi Lý Thượng Khuê ra ngoài, Lục Thiếu Hoa quay đầu lại nhìn thật sâu vào mắt Tăng Kiến Quốc và ông già kia, thản nhiên nói:
- Việc này ông có thể quyết định được phải không?

Đúng vậy, giọng Lục Thiếu Hoa bình thản vô cùng, bình thản đến độ đáng sợ, tuy nhiên cũng không thể trách hắn, dù sao chuyện này cũng có quan hệ rất lớn, nếu như không phải một người trụ cột đến đàm phán, thì sẽ không có được kết quả gì, cho nên Lục Thiếu Hoa không thể không xác nhận lại một chút.

Đúng là Lục Thiếu Hoa cư xử khác thường, không phải Lục Thiếu Hoa tự kiêu vì có hơn bốn trăm hai mươi tỷ đô la Mỹ, cũng không phải hắn ngạo mạn, mà là hắn có tài sản mà tự hào và kiêu ngạo. Nói câu khó nghe thì hiện giờ hắn là cổ đông của rất nhiều công ty ở Mỹ, ở Nhật Bản cũng vậy, có cổ phần của rất nhiều công ty. Đây chính là bối cảnh của bọn họ, một bối cảnh có thể kiềm chế chính phủ, chưa nói hết, đây là còn chưa tính ở Liên Xô, nếu như mà nói thì càng đáng sợ hơn, hắn hoàn toàn có tư cách nói chuyện bằng giọng điệu này.

Có thể quốc gia không cần người có tiền như Lục Thiếu Hoa giúp phát triển, mà cũng có thể bỏ qua nhân tài kinh doanh như Lục Thiếu Hoa, nhưng không thể không để ý đến dư luận và áp lực quốc tế. Đối với một quốc gia thì hình tượng trên quốc tế rất quan trọng, nếu Lục Thiếu Hoa xảy ra chuyện gì bất ngờ, hắn liền công bố rằng hắn đang nắm giữ rất nhiều cổ phần của các công ty, như vậy sẽ dẫn đến những chuyện không ai dự đoán được.

Bị Lục Thiếu Hoa hỏi như vậy, sắc mặt ông già đột nhiên trở nên lạnh lùng, nhìn qua chỉ là một đứa trẻ hơn mười tuổi mà dám nói chuyện với ông ta như vậy, ông ta không thể chịu đựng được. Chuyện này cũng khó trách được, ông ta ở trong quân đội, vốn không biết đằng sau Lục Thiếu Hoa là Tập đoàn Phượng Hoàng, chỉ đối đãi với Lục Thiếu Hoa như với một người giỏi hơn người bình thường, không ngờ hắn lại nói chuyện với một người quyền lực cao nhất như vậy, làm sao ông ta chịu được.
- Hừ!
Sau khi ông già hừ một cái thì liền đứng lên, mặt nổi đầy gân xanh, giống như muốn bước đi.

Nhìn thấy ông già bực tức, Tăng Kiến Quốc biết Lục Thiếu Hoa nhiều việc, nếu không phải đã lấy thân phận bề trên nói chuyện với Lục Thiếu Hoa, hắn mới để ý ba phần, kéo kéo góc áo của lão già nói:
- Lão già này, ông có thể bớt tính nóng nảy đi được không, hôm nay đến là để bàn chuyện đại sự.
Nói đến chữ đại sự Tăng Kiến Quốc đặc biệt nhấn mạnh.

Quả thật, ông già này đúng là tính tình nóng nảy, tuy nhiên ông ta lại bình tĩnh nhìn Lục Thiếu Hoa một cái thật sâu, hừ một tiếng.

Đối với chuyện này, Lục Thiếu Hoa lắc lắc đầu, không nói gì. Tuy nhiên hắn nhìn ra được là ông già này rất có quyền lực, không, chính xác mà nói, chuyện này nếu không quyết định được, mà phải thảo luận qua nhiều tầng cấp mới quyết định được, chẳng qua lời nói của Lục Thiếu Hoa là ý như vậy, trông bộ dạng này Lục Thiếu Hoa biết ông già này có tiếng nói lớn, bằng không tính tình cũng sẽ không làm lớn như vậy.

- Haha, Tiểu Hoa, tính tình của lão già này là như vậy, không thì người ta đã không gọi là ‘Lâm như lửa’.
Tăng Kiến Quốc không để tâm nói ngay ra biệt hiệu của ông già.
- Đừng để ý đến ông ta, nói vào chuyện chính đi.

Theo như lời nói của Tăng Kiến Quốc, Lục Thiếu Hoa biết ông già này họ Lâm, như phản ứng vừa rồi mà đoán ra đc ít nhất phải là trung tướng hoặc thượng tướng. Khẽ mỉm cười, hắn cũng không ngại chút nào, vấn đề vừa rồi không ngoài dự tính của Lục Thiếu Hoa, nếu muốn thắng lợi ở một đàm phán quan trọng, chủ yếu là phải thăm dò tính cách của đối phương, bằng không cũng sẽ không biết rõ được vấn đề.

Còn nhớ lúc đó khi Lục Thiếu Hoa gọi điện cho Tăng Kiến Quốc, yêu cầu muốn gặp nhân vật số một của quân đội khu vực, Tăng Kiến Quốc đã đồng ý, hiển nhiên ‘Lâm như lửa’ tới đây hôm nay chính là nhân vật số một của quân đội khu vực.

- Haha, ông Tăng, trước khi nói chuyện chính sự cháu còn muốn hỏi một câu nữa.
Ngừng một chút Lục Thiếu Hoa mới nói tiếp.
- Chuyện cháu nói với ông về việc gọi cả các chuyên gia đến nữa, họ có đến không?

Lục Thiếu Hoa phải xác định nhiều chuyện nữa mới có thể bước vào chủ đề chính, tuy rằng hai vị trung niên ngồi bên kia trông rất giống chuyên gia nhưng chưa được xác nhận, Lục Thiếu Hoa không thể nhìn người mà xác nhận được.

- Có!
Tăng Kiến Quốc gật đầu, chỉ vào hai vị trung niên ngồi bên kia nói:
- Bọn họ chính là chuyên gia trong lĩnh vực vũ khí, không phải nghi ngờ, là chuyên gia rất có thẩm quyền.

Vừa lòng gật gật đầu, Lục Thiếu Hoa không nói gì, hắn đang đợi Lý Thượng Khuê trở lại, vừa rồi bảo anh ta ra ngoài là để lấy mấy thứ, lấy những tài liệu đã dịch sang tiếng Trung nhờ Trần Quốc Bang sửa lại.

Không có cách nào khác, một đống tài liệu lớn như vậy, Lục Thiếu Hoa không mang theo người được, cũng là để hắn có thể tiến thoái, phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn, nên để tài liệu ở trong xe.

Không lâu sau, Lý Thượng Khuê đã trở lại, lần này quay lại tay trái cầm theo một bao công văn màu đen, nhìn dáng vẻ cẩn thận của anh ta, cũng biết thứ gì đó bên trong bao công văn là không thể coi thường.

Lục Thiếu Hoa nhận đồ từ Lý Thượng Khuê, đặt ở dưới chân, nhẹ nhàng kéo khóa lấy từ bên trong ra mấy tờ đầy chữ in đậm đặt trên mặt bàn trước mặt hai người Tăng Kiến Quốc gọi là chuyên gia.
- Trước tiên xem cái này đã.

Hai vị chuyên gia không nói gì, trao đổi ánh mắt rồi cầm mấy tờ giấy lên xem. Hai người không nói gì nhưng cũng không đồng ý với Tăng Kiến Quốc, gọi điện thoại đến làm cho người ta gọi người đến là vì mấy tờ giấy này thôi sao?

Lục Thiếu Hoa lắc lắc đầu không nói gì, nhưng cũng đừng coi thường vài tờ giấy này, bên trong có chứa cái gì đó cực kỳ động trời, đối với Trung Quốc mà nói là chuyện động trời. về phía Tăng Kiến Quốc chỉ thấy vài tờ giấy, Lục Thiếu Hoa lại chẳng nói gì, nói đùa, ở Liên Xô hắn mua vài tàu bảo vệ, tàu tuần tra, máy bay chiến đấu loại mới, nếu chỉ dựa vào vài tờ giấy trong bao công văn kia mà nói, còn ít hơn cái sân của tổng tài sản.

Trái lại, hai vị chuyên gia kia lúc mới đầu xem thì không thấy gì, trông dáng vẻ vẫn thong dong, nhưng càng xem về sau, sắc mặt dần dần thay đổi, từ thong dong trở thành kinh ngạc, từ kinh ngạc chuyển thành khiếp sợ, cuối cùng biến thành miệng chữ o, đến mức nhét vừa cả quả trứng vịt vào.

Thời gian từng chút từng chút trôi qua, cuối cùng, vị chuyên gia gầy gò ngồi không yên, buông tờ giấy trong tay ra, hít vào một hơi thật sâu, dùng giọng điệu kích động nhất hỏi:
- Có thật như vậy không?

Những lời này chỉ có Lục Thiếu Hoa và vị chuyên gia kia hiểu được, y hỏi chuyện này có phải thật không, đơn giản chính là đang hỏi tất cả những thứ viết trong tài liệu có phải thật không. Đúng như Lục Thiếu Hoa đã dự kiến, ở năm này, trang bị quân sự của Liên Xô mạnh hơn xa so với Trung Quốc, hai vị chuyên gia đã xem là tài liệu về những công nghệ Trung Quốc muốn có.

Đối với những chuyên gia si mê công nghệ quân sự này mà nói, nội dung công nghệ này cao hơn những gì bọn họ biết, phản ứng đầu tiên là phải lấy thứ gì đó đến để nghiên cứu, đúng vậy, đây chính là ý nghĩ lúc này của hai vị chuyên gia. Nếu như đúng theo lời Lục Thiếu Hoa thì trước tiên là phải nghiên cứu tài liệu đã.

Lục Thiếu Hoa cũng không vội vã trả lời vấn đề của hắn, trầm ngâm một lát, gật gật đầu nói:
- Là thật đó.

- Hả?

- Hả?

Hai tiếng vang lên một cách sợ hãi trong căn phòng. Chuyên gia vừa rồi hỏi Lục Thiếu Hoa đột nhiên đứng dậy khỏi sa-lông, đi đến bên cạnh Lục Thiếu Hoa vẻ mặt khao khát nói:
- Có thể đem toàn bộ tài liệu về máy bay chiến đấu cho chúng tôi nghiên cứu được không?

- À, cái đó, cái đó đưa cho hai vị nghiên cứu không có vấn đề gì, chẳng qua là…
Nói đến đây Lục Thiếu Hoa dừng lại.

- Chẳng qua là cái gì?
Vị chuyên gia truy đến cùng.

- Ha ha…
Lục Thiếu Hoa cười ha hả, chuyển đề tài nói:
- Bây giờ chưa cần xem vội, nếu các vị đã xem xong giấy tờ, thì nói sang chuyện khác đi.
Lục Thiếu Hoa cũng không nói những lời vô ích, lấy tất cả công văn trong bao ra, ném cả tập tư liệu dày lên bàn.

Lần này không cần Lục Thiếu Hoa nói, hai vị chuyên gia đều cầm lấy, xem tư liệu rất chăm chú, hay nhất là vị chuyên gia vừa rồi đi đến bên cạnh Lục Thiếu Hoa, y cầm lấy tài liệu xong thì không ngờ ngồi ngay xuống đất, để tài liệu lên chân xem luôn.

Thấy như vậy cả Tăng Kiến Quốc và ‘Lâm như lửa’, cả hai người cùng trợn tròn mắt, bọn họ không biết vì sao hai vị chuyên gia lại trở thành như thế này, đặc biệt là ‘Lâm như lửa’, ông ta không hiểu tình huống thực sự, đương nhiên là phản ứng như vậy.

Tuy nhiên chuyện này cũng không thể trách ông ta, Tăng Kiến Quốc gọi điện thoại cho ông ta chỉ nói là dẫn theo hai chuyên gia về lĩnh vực trang bị vũ khí đến Thâm Quyến bàn chuyện giao dịch công nghệ quân sự, về phần công nghệ quân sự gì thì ông ta hoàn toàn không biết. Lúc mới bắt đầu ông ta cũng chỉ là nể mặt ông bạn già Tăng Kiến Quốc, nhưng hiện tại suy nghĩ của ông ta đã thay đổi, có thể khiến hai vị chuyên gia có thẩm quyền biến thành bộ dạng như vậy, thì giao dịch công nghệ quân sự này không phải đơn giản.

Vả lại, mặc kệ Tăng Kiến Quốc và ‘Lâm như lửa’ suy nghĩ lung tung trong đầu, hai vị chuyên gia vẫn ra sức cắm đầu đọc nội dung trên giấy, bình thường chỉ cần hai phút là xem hết nội dung của một tờ giấy, hai người bọn họ lại dùng hết cả mấy phút mới chuyển sang trang tiếp theo, nhưng tình hình chung là bọn họ xem một cách rất nghiêm trọng.

Ngoài ra, vẻ mặt bên ngoài của bọn họ còn cho những người đang ngồi thấy bọn họ rất hưng phấn, đúng vậy, rất hưng phấn. Họ cầm tờ giấy trên tay giống như là vợ họ vậy, yêu thích không buông tay. À, không! Theo như Lục Thiếu Hoa nghĩ thì vẻ mặt bọn họ giống như là nhìn mỹ nữ thoát y, liên tục mê hoặc bọn họ.

Thời gian trôi qua, lúc Lục Thiếu Hoa vào nhà Tăng Ái Dân là hai giờ chiều, trong nháy mắt đã một tiếng trôi qua, hai vị chuyên gia vẫn như cũ, cắm đầu vào tờ giấy, ngoại trừ động tác giở trang thì từng đó thời gian ngồi không nhúc nhích.

Lại nửa tiếng nữa trôi qua, Lục Thiếu Hoa đã hơi ngồi không yên, nếu còn để bọn họ xem như vậy, có khi cả ngày họ cũng chưa xem xong, làm bộ ho khan hai tiếng, lớn giọng nói:
- Được rồi, tài liệu này hai vị có thể để từ từ xem, chúng ta còn phải nói và chuyện chính.

Bị Lục Thiếu Hoa làm một phát như vậy, hai vị chuyên gia mới bị kéo trở lại thực tế, có chút không hiểu ý tứ của Lục Thiếu Hoa, vẻ mặt nghi vấn nhìn Lục Thiếu Hoa.

- Haha, không cần nhìn cháu như vậy, các chú chỉ cần trả lời cháu một chuyện là được rồi.
Lục Thiếu Hoa phất phất tay nói.

- Chuyện gì?
Hai vị đồng thanh hỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play