Khi chiếc xe hơi dần dần khuất trong màn đêm, đột nhiên các phòng bên trong tòa nhà đồng loạt sáng đèn lên. Nếu nhìn kỹ thì không khó đoán ra là các phòng trên lầu hai và tầng này đều là nơi ở của các binh lính thuộc bộ đội đặc chủng. Lúc này khi tất cả đều sáng đèn thì không ai nói cũng biết là lý do tại sao.
Bọn họ bật đèn là muốn tạm biệt Lý Chí Kiệt và Tạ Kiên Vĩ. Hành động này tuy không có lời nói nhưng nó lại thể hiện được tình chiến hữu sâu đậm. Mọi người đã cùng ở một chỗ với nhau trong một thời gian dài nên đều hiểu rõ tính cách của từng người. Cho nên tính cách của Lý Chí Kiệt như thế nào thì những người khác đều biết.
Từ khi tiệc rượu bắt đầu, những người quân nhân khác đều đã biết rõ chuyến đi này của Lý Chí Kiệt có thể là một đi không trở về. Tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng dựa vào dự cảm của những người đã từng là bộ đội đặc chủng, chuyện này khẳng định là có tính nguy hiểm rất lớn. Bằng không sẽ không bày một bữa tiệc lớn như vậy. Vả lại trong lúc uống rượu, giọng nói của Lý Chí Kiệt có vẻ rất khác.
Bọn họ đều biết Lý Chí Kiệt không muốn một ai đưa tiễn mình trong trường hợp như thế này. Cho nên lựa chọn cách tạm biệt này là hợp lý nhất. Lục Thiếu Hoa cũng vậy. Tuy rằng hắn về nghỉ sớm nhưng không có ngủ. Thật lòng hắn cũng không muốn Lý Chí Kiệt đi thành lập một quân đoàn lính đánh thuê nhưng vì suy nghĩ cho tương lai nên hắn bất đắc dĩ mới làm vậy.
Ly biệt thì luôn bi thương. Chẳng ai muốn người khác nhìn thấy điểm yếu này của mình. Đừng nghĩ là bộ đội đặc chủng thì luôn lạnh lùng, khô khan nhưng trong cuộc sống họ cũng có tình cảm. Đột nhiên, chiến hữu của mình phải đi thực hiện những chuyện nguy hiểm thì ai cũng đều cảm thấy chua xót.
Khi có chiến hữu phải đi ra ngoài làm nhiệm vụ thì họ sẽ chọn cách ra đi không lời từ biệt này. Ai cũng biết đồng đội của mình có lẽ lần này một đi không trở lại. Vì thế, lần đi này của Lý Chí Kiệt và Tạ Kiên Vĩ có thể sẽ không có ngày về. Bọn họ chỉ biết cầu nguyện trong lòng cho những người chiến hữu của mình: “Bảo trọng!”
Ngồi trên ô tô, Lý Chí Kiệt và Tạ Kiên Vĩ đã trở nên bình tĩnh rất nhiều. Đối với công việc này, Lục Thiếu Hoa đã mang đến sự bảo đảm về an toàn cho họ. Các vũ khí trang bị tiên tiến nhất của quân đội Liên Xô họ đều mua được như máy bay chiến đấu, xe tăng, các vũ khí gây sát thương….Nếu điều kiện cho phép, bọn họ có thể mang toàn bộ hệ thống đạn đạo sang Châu Phi. Tuy nhiên, hiện tại thì không có biện pháp nào để thực hiện được điều đó. Bây giờ họ chỉ mới bắt đầu thành lập quân đoàn lính đánh thuê, chờ sau này khi thực lực đã lớn mạnh, có căn cứ riêng của chính mình thì lúc đó có thể mua toàn bộ những thứ mà mình muốn.
Nhưng đến lúc ấy bọn họ còn cần mua vũ khí trang bị nữa sao? Đừng quên, trong kế hoạch đào tạo nhân tài của Lục Thiếu Hoa còn có các nhà khoa học nghiên cứu vũ khí. Chỉ cần có thể phát triển thì muốn sản xuất vũ khí nào cũng không còn là việc khó khăn.
Bọn người Lý Chí Kiệt đi mang theo niềm kỳ vọng của Lục Thiếu Hoa. Bọn họ có thể gặp khó khăn gì, nguy hiểm gì, khiêu chiến gì, Lục Thiếu Hoa không thể biết hết. Duy nhất chỉ biết nhắc nhở họ nên cẩn thận một chút. Với thân thủ của bọn họ thì khả năng đảm bảo an toàn là rất cao. Nhưng nếu chỉ cần bất cẩn một chút là có thể đánh mất tính mạng như chơi.
- Ai, tùy theo ý trời thôi! Lục Thiếu Hoa buông tiếng thở dài rồi leo lên giường đi ngủ.
Ngày hôm sau, sau khi bọn người Lý Chí Kiệt đi rồi, Trần Quốc Bang lại đi vào trong căn cứ của quân đội. Ngoài mặt thì y muốn mua con tàu bảo vệ nhưng thật sự là muốn thử thái độ của bên quân đội cấp cao để Lục Thiếu Hoa xác định hành động tiếp theo.
Xuyên qua tuyến phòng thủ vô cùng chặt chẽ của căn cứ, Trần Quốc Bang đi thẳng ra phía sau để gặp nhân vật cao nhất của quân độ cấp cao mà y thường gọi là “Tướng quân”.
Ngược với vẻ ngoài bình thường của tòa nhà là một căn phòng rất lớn ở bên trong. Ánh mắt của Trần Quốc Bang dừng lại một lão già gương mặt đầy nếp nhăn, mái tóc màu vàng, y liền bật cười ha hả và dùng tiếng phổ thông để chào hỏi: - Xin chào tướng quân!
- Xin chào! Lão già tướng quân chào lại bằng tiếng phổ thông rất chuẩn, sau đó lại nói một câu tiếng Nga.
Khi lão vừa dứt lời thì người thanh niên mặc quần áo bình thường đứng bên cạnh dùng tiếng phổ thông rất chuẩn truyền đạt lại cho Trần Quốc Bang: - Tướng quân mời anh ngồi xuống. Điều này hiển nhiên gã là một người phiên dịch.
Là một người Liên Xô, lại là tướng lãnh của quân đội Liên Xô thì rất ít khi nói được tiếng Trung Quốc. Nhưng lão già tướng quân này lại có thể dùng tiếng phổ thông để chào hỏi Trần Quốc Bang làm cho y cảm thấy rất cao hứng cho dù câu “xin chào” là câu thông dụng nhất.
Trần Quốc Bang không thích nịnh bợ nhưng trong trường hợp này cũng nên nói một câu “tiếng Trung của ngài rất chuẩn” để khích lệ lão tướng quân một chút.
Lời nói của Trần Quốc Bang hiển nhiên được gã thông dịch viên phiên dịch lại. Nghe những lời nói đó, lão tướng quân ngoác miệng ra cười.
- Tướng quân, hôm nay tôi đến đây là muốn mua thêm một thứ nữa. Trần Quốc Bang đi thẳng vào mục đích của ngày hôm nay.
Nghe phiên dịch lại, lão tướng quân hai mắt sáng ngời, vẻ mặt tươi cười nói một câu tiếng Nga với gã thông dịch.
Thông qua lời phiên dịch, Trần Quốc Bang hiểu lão tướng quân muốn hỏi y mua thứ gì liền gật đầu nói một cách giản: - Tàu bảo vệ.
Nói xong, Trần Quốc Bang nhìn lão tướng quân không chớp mắt. Mục đích của lần này là muốn thử thái độ của bọn họ, tự nhiên tầm mắt không thể bỏ sót một cử chỉ nào của lão tướng quân. Trần Quốc Bang muốn nhìn thử xem phản ứng của lão khi nghe được điều đó như thế nào.
Khi mới vừa nghe Trần Quốc Bang đề cập đến việc muốn mua thêm một trang thiết bị nữa thì hai mắt của lão tướng quân đã sáng lên. Nay ánh mắt đó càng sáng hơn nữa. Hiện tại, ở Liên Xô đang có một loại tàu bảo vệ tiến tiến nhất. Trần Quốc Bang muốn mua nó đồng nghĩa với việc lão có thể nâng giá lên thật cao và có thể kiếm được rất nhiều tiền.
Có thể ngồi lên được vị trí này thì không phải là một người bình thường. Về phương diện tính cách, lão tướng quân này rất là bình tĩnh, không một chút biểu hiện nào trên gương mặt. Nếu không phải nghe được Trần Quốc Bang muốn mua tàu bảo vệ thì hẳn đã không kích động đến nỗi hai mắt sáng ngời như vậy.
Là một tướng quân, lợi ích của chính mình dĩ nhiên là quan trọng nhưng lão vẫn duy trì sự bình tĩnh. Có một số việc lão không thể không suy xét, ví dụ như Trần Quốc Bang mua tàu bảo vệ để làm gì? Lần trước việc mua máy bay chiến đấu và xe tăng thì đã có lời giải thích hợp lý là dùng cho quân đoàn lính đánh thuê. Chẳng lẽ lần này mua tàu bảo vệ cũng cho lính đánh thuê dùng luôn sao?
Tâm lý diễn biến phức tạp, lão tướng quân không nói một câu nào, cũng không có thái độ gì, chỉ chống cằm, nhắm mắt lại như đang ngủ mà thôi.
Không gian im lặng đến nỗi nghe được tiếng kim đồng hồ chạy lạch cạch trên tường. Mười phút, hai mươi phút trôi qua vẫn không thấy lão tướng quân động đậy gì.
Rốt cuộc, sau ba mươi phút, lão tướng quân cũng buông tay xuống, ánh mắt chậm rãi mở ra, gương mặt đầy nếp nhăn lộ ra ý cười nhìn Trần Quốc Bang không chớp mắt, giống như muốn xuyên thấu cả tâm can của y.
Đối với tình huống này thì Trần Quốc Bang cũng đã có định liệu, không tỏ ra chút yếu thế nào, mỉm cười với lão tướng quân. Tuy nhiên, nụ cười ấy lại có vài phần gian xảo, giống như muốn nói với lão tướng quân là: - Trước sau gì thì ông cũng đồng ý bán cho tôi mà thôi.
Kỳ thật, từ lúc lão tướng quân mở to mắt, Trần Quốc Bang đã lập tức nắm bắt được ý nghĩa trong đó. Y có thể khẳng định một trăm phần trăm là chỉ trong nửa giờ ngắn ngủi ở đây, y đã nắm chắc được phần thắng. Cho nên Trần Quốc Bang mới lộ ra nụ cười gian trá ý muốn nói cho mọi người biết là y đã chiến thắng. Tiền chính là thứ mà y dùng để hấp dẫn cái lão già tướng quân này.
Hai người nhìn nhau một lúc rồi lão nghiêng đầu sang nói điều gì đó với gã thông dịch rồi tựa vào thành ghế sau lưng, tiếp tục nhắm mắt lại.
- Xin chào, anh Trần. Tướng quân đã đáp ứng yêu cầu của anh nhưng tướng quân còn nói, hiện nay kỹ thuật chế tạo tàu bảo vệ kiểu mới ở Liên Xô có thể nói là đứng đầu thế giới. Cho nên giá cả sẽ có khả năng rất cao. Gã thông dịch nói.
Trần Quốc Bang gật đầu, trầm ngâm một lát rồi mới nói: - Điều này tôi biết. Phiền anh nói với tướng quân là giá cả chúng ta có thể thương lượng lại, quan trọng là có hàng cho chúng tôi. Các người cứ ra giá, tôi sẽ về thông báo lại ông chủ một tiếng rồi sẽ đến bàn bạc lại với các người.
Gã phiên dịch chỉ gật đầu mà không trả lời Trần Quốc Bang. Sau đó thì thầm vào bên tai của lão tướng quân bằng tiếng Nga.
Tiếp đó, lão tướng quân mở to mắt gật đầu, ý muốn nói cứ theo như ý của Trần Quốc Bang mà xử lý.
Được sự đồng ý, Trần Quốc Bang đứng lên bắt tay lão tướng quân rồi nói: - Tướng quân, tôi xin phép về trước. Ngày mai tôi sẽ quay trở lại.
Nói xong, Trần Quốc Bang cũng không đợi phiên dịch lại, buông tay ra rồi xoay người bước ra cửa. Tâm trạng của Trần Quốc Bang lúc này vui lạ thường, ý nghĩa của lần giao dịch này không cần phải nói cũng biết, về sau, khi muốn mua thứ gì thì chỉ cần lên danh sách, không cần phải giống như hôm nay, chờ câu trả lời đồng ý của bọn họ.
Ha…ha! Trần Quốc Bang bước ra cửa cười một cách điên cuồng. Lúc này đây, tâm trạng của y rất là cao hứng. Ngay tại khoảnh khắc lịch sử này, y chỉ có thể dùng tiếng cười để biểu đạt sự vui sướng trong lòng của mình.
Qua trận cười điên cuồng, Trần Quốc Bang mới nhìn xung quanh thấy bọn bảo vệ đang nhìn y như nhìn một con quái vật. Do đó, y lập tức kìm sự kích động lại, nhanh chóng đi về phía chiếc xe. Y không thể gọi là đi mà phải gọi là chạy mới đúng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT