Trong lòng Lục Thiếu Hoa cũng có dự cảm, chỉ có điều không biết thật sự đã xảy ra chuyện gì, tuy nhiên sau lời nói của Lý Thượng Khuê, khiến Lục Thiếu Hoa đã hiểu rõ tất cả rồi.

- Có nguy hiểm.
Lý Thượng Khuê nói một đơn giản, sau đó tỉnh táo nhìn khắp biệt thự.

Đây cũng là một phản ứng theo bản năng, làm một bộ đội đặc chủng làm nhiệm vụ bí mật thường bên bờ sinh tử, phản ứng theo bản năng đó vẫn phải có. Cũng chính vì vậy mà Lý Thượng Khuê mới sống đến bây giờ, mỗi lần gặp nguy hiểm đều là dựa vào phản ứng bản năng mới có thể khiến anh ta tránh được một kiếp.

Lục Thiếu Hoa không nói gì thêm, quay cửa sổ xe lên, ngồi trong xe không xuống dưới.

Lúc này, người đàn ông trung niên bắt tay Lưu Minh Chương cũng với dáng vẻ khác thường như vậy bên này xe. Thấy Trương Khánh Vân và Lý Thượng Khuê nhìn chằm chằm về phía biệt thự, trong lòng máy động, thấy rất ngạc nhiên. Y không biết hai người này nhìn qua cũng không phải là những chàng trai xuất chúng, vì sao sẽ biết bí mật của nhà họ Hoắc.

Người bắt tay chào hỏi Lưu Minh Chương không phải ai khác, đó chính là con thứ của ông Hoắc, Hoắc Chấn Vũ. Cũng chính vì anh ta là người nhà của nhà họ Hoắc nên mới biết bí mật của nhà họ Hoắc. Mà cái Lý Thượng Khuê và Trương Khánh Vân chăm chú nhìn đúng là lực lượng vũ trang ẩn giấu ở biệt thư nhà họ Hoắc.

Bất kể là vị khách nào đến nhà họ Hoắc, lực lượng vũ trang ẩn giấu ở chỗ tối đều sẽ dùng súng ngăn chặn ngay mục tiêu để tránh nảy sinh bất trắc. Lục Thiếu Hoa cũng không bất ngờ. Hơn nữa Lý Thượng Khuê và Trương Khánh Vân tạo cảm giác nguy hiểm cho những người nấp chỗ tối đó, bọn họ mới có thể mang súng nhắm ngay vào Lục Thiếu Hoa.

Tuy nhiên ngạc nhiên thì ngạc nhiên, ông chủ công ty Phượng Hoàng đằng sau Hoắc Chấn Vũ không thể đắc tội, cũng không cần thiết phải đắc tội. Vốn lấy súng nhắm người khách chính là chuyện không lễ phép, hiện giờ làm người ta nhìn ra rồi. Hoắc Chấn Vũ buộc phải ra cứu giúp, vội lấy tay đánh một thế kỳ quái, sau đó mỉm cười hướng về phía xe đi tới.

Trong nháy máy nguy hiểm đã được giải quyết, tuy nhiên bọn Lý Thượng Khuê cũng không thể nhanh chóng lơ là, vẫn phòng bị nhìn bốn phía. Đến khi Hoắc Chấn Vũ đi tới, quay về phía Lý Thượng Khuê mỉm cười gật gật đầu, lúc này Lý Thượng Khuê mới mở cửa để Lục Thiếu Hoa xuống xe.

Lục Thiếu Hoa ngồi trong xe sớm đã biết Hoắc Chấn Vũ, chỉ có điều không biết anh ta là người nào của ông Hoắc thôi. Tuy nhiên không lâu cũng có thể đoán ra một chút, dù sao ra đón ông chủ phía sau công ty Phượng Hoàng như hắn phải là người có địa vị nhất định, nếu không là biểu hiện sự thất lễ của Hoắc gia rồi.

Khi Lục Thiếu Hoa xuống xe, Hoắc Chấn Vũ lại kinh ngạc. Ái! Không phải kinh ngạc, anh ta biết người ngồi trong chiếc xe Rolls-Royce là ông chủ phía sau công ty Phượng Hoàng. Nhưng anh ta thật không ngờ ông chủ phía sau không ngờ là một cậu bé, vừa nhìn qua chỉ là đứa bé mười tuổi.

Hoắc Chấn Vũ đứng lặng người ra đó, đầu óc trống rỗng, trong lòng có ý tưởng duy nhất là “Hôm nay là ngày Cá tháng Tư sao?”

Lúc này, Lưu Minh Chương cũng đi tới, anh ta nhìn thấy Hoắc Chấn Vũ đứng lặng người ở đó, khẽ mỉm cười, làm bộ ho khan, sau khi khụ hai tiếng mới giới thiệu:
- Đây là ông chủ của chúng tôi, ông Lục..

Từ lúc Lưu Minh Chương khụ hai tiếng Hoắc Chấn Vũ đã tỉnh lại.Như anh ta lăn lộn bao nhiêu năm trên thương trường với cha, vẫn có thể ngăn mình lại, khẽ mỉm cười
- Xin chào, anh Lục, tôi là con thứ hai của ông Hoắc, Hoắc Chấn Vũ.

- Xin chào!
Lục Thiếu Hoa thản nhiên trả lời. Giơ ngón tay non nớt ra cầm tay Hoắc Chấn Vũ. Sau khi nhìn chăm chú vào anh ta, dường như đang đợi một lời giải thích, một giải thích vì sao lại làm cho Lý Thượng Khuê cảm thấy nguy hiểm.

Nhận được lời mời của nhà họ Hoắc, sau khi đến lại gặp phải nguy hiểm, điều này Lục Thiếu Hoa không thể dễ dàng bỏ qua. Nếu không có một lời giải thích rõ ràng, Lục Thiếu Hoa sẽ khiêu khích nhà họ Hoắc, hắn cũng không cho nhà họ Hoắc còn chút mặt mũi nào, xoay người liền rời đi, mà chờ nhà họ Hoắc sẽ nhận sự trả thù điên cuồng trên thương trường.

Thấy ánh mắt Lục Thiếu Hoa, Hoắc Chấn Vũ vội vàng giải thích
- Đó là vệ sĩ của nhà chúng tôi.
Đây chỉ là cách nói tránh đi của anh ta, mặt ngoài nhìn qua là vệ sĩ, chỉ có điều những vệ sĩ này cấp bậc không giống bình thường thôi.

Thay đổi cách nghĩ, Lục Thiếu Hoa cũng có thể hiểu được, trên mặt xuất hiện nụ cười.

Nhìn thấy Lục Thiếu Hoa cười, Hoắc Chấn Vũ biết hắn đã tiếp nhận lời giải thích, tiếp sau nụ cười là một lời mời:
- Cha tôi đang đợi cậu đến chơi, xin mời.

- Ừ.
Lục Thiếu Hoa liền lên tiếng, theo sau Hoắc Chấn Vũ đi về phía biệt thự.

...

Đi vào phòng khách ngôi biệt thự, hiện lên trước mắt Lục Thiếu Hoa là ông già năm, sáu mươi tuổi, vóc dáng cũng không quá cao, đeo cặp kính gọng vàng. Nhưng kính mắt lại không cách nào che giấu ánh sáng lấp lánh trí tuệ trong ánh mắt. Ông già nhìn thấy Lục Thiếu Hoa đi vào, từ trên ghế đứng dậy, vẻ mặt tươi cười nhìn hắn. Mà khi ông lão đứng lên, người đàn ông trung niên đeo kính mắt với gọng kính màu đen ngồi bên cạnh ông lão cũng đứng lên. Vị này thoạt nhìn vẫn còn là người đàn ông trung niên mà Lục Thiếu Hoa biết, chỉ có điều là nhìn qua ảnh, còn chưa gặp trực tiếp thôi.

Nếu người ngồi bên cạnh Lục Thiếu Hoa biết, như vậy ông già đeo cặp kính vàng tơ là ai Lục Thiếu Hoa đương nhiên cũng biết, hiển nhiên là ông Hoắc nhà họ Hoắc, Hoắc Anh Đông.

- Cha, đây là anh Lục. Hoắc Chấn Vũ cung kính giới thiệu.

- Xin chào! Ông Hoắc.
Sau khi Hoắc Chấn Vũ giới thiệu xong, Lục Thiếu Hoa nói. Tuy hắn là khách, nhưng cũng là vai dưới người ta, chào hỏi trước cũng không hề quá mức.

Hoắc Anh Đông mỉm cười, tuy nhiên ông cười lại không tự nhiên. Đằng sau nụ cười vẫn có chút kinh ngạc, không sai, là kinh ngạc. Ông đang kinh ngạc về tuổi của Lục Thiếu Hoa. Chỉ có điều kinh nghiệm xã hội phong phú làm ông che giấu phần nào kinh ngạc thôi
- Ha hả! Xin chào! Mời ngồi.
Dừng một lát, Hoắc Anh Đông lại nói về phía Lưu Minh Chương
- Giám đốc Lưu, cũng mời cậu ngồi đi.

Lục Thiếu Hoa tự nhiên cũng không khách sáo, ngồi xuống ngay bên người mời. Lưu Minh Chương cũng vậy, sau khi chủ nhà mời thì ngồi bên cạnh Lục Thiếu Hoa. Còn Lý Thượng Khuê và Trương Khánh Vân thì vẫn đứng sau Lục Thiếu Hoa.

- Ha hả! Tôi giới thiệu trước một chút, đây chính là bạn tốt của tôi...
Hoắc Anh Đông chỉ vào người ngồi cạnh đang chuẩn bị giới thiệu.

- Không cần ông Hoắc giới thiệu, nói vậy vị này chính là người nhà họ Lý rồi.
Lục Thiếu Hoa ngắt lời Hoắc Anh Đông nói. Đúng vậy, vị đeo kính gọng kính đen kia đúng là người nhà họ Lý - Lý Gia Thành, Lục Thiếu Hoa kiếp trước có thể thấy ảnh của vị này, tự nhiên thấy quen thuộc.

Hoắc Anh Đông không bất ngờ khi Lục Thiếu Hoa biết Lý Gia Thành. Vì công ty Tài chính Phượng Hoàng cũng thu mua cổ phiếu công ty Lý Gia Thành. Đã mua cổ phiếu công ty anh ta, biết anh ta cũng là bình thường.

Lý Gia Thành cũng không cảm thất bất ngờ, anh ta cũng giống Hoắc Anh Đông, hôm nay mời đến chính là ông chủ đằng sau công ty Phượng Hoàng, cũng chính là công ty Tài chính Phượng Hoàng đã thu mua cổ phiếu công ty anh ta, hôm nay anh ta mới có thể đến đây, muốn có ý chào hỏi Lục Thiếu Hoa.

Mọi người ngồi vào chỗ của mình, cần giới thiệu cũng đã giới thiệu rồi. Phòng khách bỗng nhiên im lặng, Lục Thiếu Hoa nhìn qua Hoắc Anh Đông. Hắn biết cần phải vào chủ đề rồi, chỉ có điều không biết Hoắc Anh Đông rốt cuộc muốn nói gì thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play