Là một người môi giới chứng khoán thì danh tiếng rất là quan trọng. Nếu giúp một công ty thao tác thành công thì có thể lan truyền được tiếng tăm của mình. Có được thanh danh còn sợ không kiếm được tiền sao? Đây chính là lý do khiến cho Lý Tông Ân do dự. Y biết nếu đáp ứng yêu cầu của Lục Thiếu Hoa thành lập một công ty nước ngoài rồi đứng đằng sau điều hành thì tên tuổi của y sẽ không bao giờ được biết đến.

Tuy nhiên, Lý Tông Ân cũng suy nghĩ lại. Cái gọi là có được thanh danh cũng không phải là để kiếm tiền cho mình sao? Tiếp quản công ty nước ngoài cho Lục Thiếu Hoa còn sợ không kiếm được tiền sao? Chưa kể là sau cuộc khủng hoảng thị trường chứng khoán Nhật Bản lần này, y cũng đã kiếm được không ít hoa hồng đến hơn mười triệu đô la Mỹ. Hơn nữa, Lục Thiếu Hoa còn thưởng thêm cho bọn họ mỗi người mười triệu đô la Mỹ nữa. Có thể thấy Lục Thiếu Hoa không phải là con người keo kiệt. Chỉ cần y quản lý công ty cho tốt thì về sau sẽ không kiếm tiền được sao.

Nghĩ đến đây, Lý Tông Ân đã có quyết định cho mình. Có tiền thì có tất cả, còn thanh danh chẳng qua chỉ là một hư danh mà thôi. Quyết định xong, Lý Tông Ân gật đầu:
- Khi nào thì tôi có thể tiến hành đăng ký?

Lục Thiếu Hoa nghe Lý Tông Ân hỏi như vậy là biết y đã đồng ý rồi.
- Đăng ký thì nhanh thôi. Về phần tuyển nhân sự thì anh có thể thương lượng với anh Minh Chương. Nhưng nhất định phải thận trọng, tuyệt đối không để xảy ra sai sót.

Lý Tông Ân và Lưu Minh Chương cùng gật đầu. Bọn họ đều hiểu được việc thành lập công ty nước ngoài phải tuyệt đối giữ bí mật. Nếu chẳng may tiết lộ ra ngoài, thì việc thành lập công ty này chẳng còn tác dụng gì nữa.

Thấy hai người đều hiểu dụng ý của hắn thì lập tức thở phào nhẹ nhõm. Đây là một công việc cuối cùng. Bàn giao xong thì hắn sẽ trở nên rảnh rỗi.

- Tốt lắm! Cũng không còn việc gì nữa. Mọi người nếu không còn ý kiến gì thì chúng ta vào bên trong uống tách trà đi. Đây là loại trà em mang từ trong quê ra.
Lục Thiếu Hoa thản nhiên nói. Người dân sinh sống tại Quảng Đông đều là người thích uống trà. Lục Thiếu Hoa cũng không ngoại lệ. Cho nên lần này quay trở về Thâm Quyến, hắn đã theo Ông Văn Đức mua một cân loại trà ngon nhất Thiết Quan Âm mang tới đây.

- Được đó! Bây giờ mà có tách trà thì thật là tốt!
Lưu Minh Chương nói. Cho dù là năm 87 hay là 89, y đã cùng sinh sống với Lục Thiếu Hoa dưới một mái nhà, trải qua một thời gian dài thì cũng bị hắn ảnh hưởng thói quen thích uống trà.

Lục Thiếu Hoa liếc Lưu Minh Chương một cái.
- Muốn uống thì vào nhanh đi.

Mọi người cùng ở trong biệt thự uống trà, nói chuyện phiếm với nhau đến tận trưa, con người dù là sắt thép cũng cần ăn cơm, Lục Thiếu Hoa cũng muốn ăn cơm, huống chi hiện giờ mọi người cũng không có việc gì làm, Lục Thiếu Hoa mời tất cả mọi người ra nhà hàng dùng cơm trưa.

Thịt cá là món ăn thường xuyên của Lục Thiếu Hoa cho nên hắn gọi những món ăn hợp khẩu vị của mình. Còn về phần tiền bạc thì mặc kệ là Lục Thiếu Hoa hay là Lưu Minh Chương thì cho dù ăn đến căng bụng cũng có thể trả được.

Sau khi ăn trưa xong, mọi người đều tản ra lo công việc của mình. Lục Thiếu Hoa vừa mới quay trở về từ Thâm Quyến nên vẫn còn mệt, cơm nước xong muốn về nghỉ ngơi một lúc. Tuy nhiên khi hắn chuẩn bị đi về thì bị Lưu Minh Chương gọi lại.

Nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Lưu Minh Chương, Lục Thiếu Hoa ngạc nhiên hỏi:
- Có chuyện gì vậy?

Lưu Minh Chương không vội trả lời Lục Thiếu Hoa mà nhìn xung quanh xem có ai đứng đó không rồi mới mở miệng nói:
- Mấy hôm trước, anh được nhà họ Hoắc mời đến tham gia một bữa tiệc. Khi bữa tiệc sắp kết thúc, ông Hoắc muốn mời em đến nhà gặp mặt.

Lục Thiếu Hoa bật cười. Tưởng chuyện gì hệ trọng chứ chuyện này thì hắn đã đoán được rồi. Việc tiếp xúc với nhà họ Hoắc sớm hay muộn gì thì cũng sẽ xảy ra thôi. Tuy nhiên, đúng như Lục Thiếu Hoa đã nói, nếu so về tài sản thì Hoắc gia không bằng hắn nhưng Hoắc gia lại có địa vị tại Hongkong cho nên hắn cần phải đề phòng:
- Gặp thì gặp nhưng họ có nói khi nào không?

- Không, lúc ấy anh vẫn chưa nhận lời. Anh chỉ bảo là sẽ về hỏi lại em.
Lưu Minh Chương nói rất rõ ràng là y vẫn chưa đáp ứng yêu cầu gặp mặt của ông Hoắc. Lục Thiếu Hoa cũng không cần phải nhận lời đi gặp ông ta.

Tuy nhiên Lục Thiếu Hoa có đi không? Câu trả lời dĩ nhiên là có. Cho dù nhà họ Hoắc không đề cập đến việc muốn gặp hắn thì Lục Thiếu Hoa cũng sẽ đi gặp họ. Dù sao cũng là chuyện sớm hay muộn, sớm chút thì cũng như nhau thôi.

Ngẫm nghĩ một chút, Lục Thiếu Hoa nói tiếp:
- Tháng sau sẽ đi. Hiện tại trường học đã khai giảng, em còn phải đi học. Anh gặp bọn họ nói là tháng sau em sẽ đến thăm hỏi.

Lưu Minh Chương không rõ tại sao Lục Thiếu Hoa lại nhận lời. Cái đó gọi là rồng mạnh nhưng không đè được rắn địa phương. Lục Thiếu Hoa là con rồng mạnh, còn nhà họ Hoắc là rắn địa phương. Như vậy theo lý mà nói thì Lục Thiếu Hoa sẽ không tiếp xúc với nhà họ Hoắc. Vậy tại sao hắn còn cố tình muốn đi gặp mặt?

Đối với Lục Thiếu Hoa mà nói thì chẳng có cái gì gọi là rồng mạnh hay là rắn địa phương. Trong mắt hắn chỉ có kẻ mạnh người yếu mà thôi. Người mà có thực lực chính là kẻ mạnh. Lục Thiếu Hoa hiện tại có rất nhiều tiền. Tuy không thể nói có tiền thì là kẻ mạnh nhưng có tiền thì sẽ làm được nhiều thứ, bao gồm luôn cả việc giết người.

Bình thường Lúc Thiếu Hoa rất ghét việc thuê giết người bởi vì hắn căn bản không cần phải làm điều đó. Tuy rằng nhìn bề ngoài thì cứ tưởng Lục Thiếu Hoa chỉ có tiền nhưng đừng xem nhẹ đất nước mà Trần Quốc Bang đang ở. Chỉ cần Lục Thiếu Hoa đồng ý cung cấp tiền thì sẽ có rất nhiều người ở Liên Xô tình nguyện làm việc cho hắn, bao gồm luôn cả việc giết người. Cho nên Lục Thiếu Hoa không hề sợ nhà họ Hoắc.

Tuy nhiên đó là dựa vào sức mạnh ở bên ngoài, Lục Thiếu Hoa không muốn nhờ cậy vào sức mạnh bên ngoài quá nhiều. Cho nên hắn cảm thấy phải tổ chức một lực lượng vũ trang của riêng mình. Lục Thiếu Hoa đã sớm có quyết định, chỉ cần thời cơ đến thì sẽ bắt đầu tiến hành.

- Em thật sự muốn đi?
Lưu Minh Chương hỏi.

- Không có gì phải sợ. Đi đến gặp ông Hoắc hay không thì cũng chỉ là vấn đề sớm muộn. Hiện tại chúng ta xem như là một cổ đông của công ty họ thôi.

Lưu Minh Chương nhìn thấy thái độ tự tin của Lục Thiếu Hoa thì trong lòng thầm nghĩ:
- Có lẽ tại mình suy nghĩ nhiều quá.
Nhưng sau đó lại lắc đầu nói:
- Ta nên gọi điện thoại báo cho họ trước. Từ đây đến tháng sau chỉ còn có hai mươi ngày thôi mà.

- Ừ!
Lục Thiếu Hoa lên tiếng.
- Anh tiếp tục theo dõi tiến độ thu mua cổ phiếu như thế nào. Nhớ làm bí mật một chút.

Lục Thiếu Hoa quyết định hai mươi ngày sau mới gặp mặt là có nguyên nhân của hắn. Trong khoảng thời gian này, lợi thế trong tay hắn sẽ càng lớn mạnh hơn. Nhưng đây chỉ là lý do thứ nhất, nếu chỉ muốn lợi thế trong tay lớn hơn một chút thì hắn cũng không cần chờ đến hai mươi ngày, còn nguyên nhân khác thì chỉ có hắn mới biết được.

- Anh hiểu rồi!
Lưu Minh Chương gật đầu một cách nặng nề.

- Ừ, thôi anh quay về công ty đi. Em cũng muốn trở về biệt thự.
Nói xong, Lục Thiếu Hoa không đợi Lưu Minh Chương phản ứng gì, bước nhanh về phía chiếc xe.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play