Năm giờ chiều, Lục Thiếu Hoa mới đưa hai cô gái về nhà, kéo lê thân thể mỏi mệt không chịu nổi của chính mình về cửa hàng hoa quả. Vừa vào trong cửa hàng, ngồi còn chưa nóng đít thì Lục Gia Thành đến nói với Lục Thiếu Hoa là Tăng Ái Dân gọi điện thoại cho hắn, bất đắc dĩ, Lục Thiếu Hoa đành đứng dậy gọi điện thoại cho Tăng Ái Dân.

Gọi điện đến văn phòng của Tăng Ái Dân, điện thoại kêu hai tiếng thì nghe trả lời, đầu ống nghe truyền đến giọng nói trầm ổn của Tăng Ái Dân, sau khi Lục Thiếu Hoa xưng tên, Tăng Ái Dân chỉ nói một câu.
- Chỗ đất cháu mua đã được phê chuẩn, ngày mai cháu qua đây làm một ít thủ tục bắt buộc, sau đó chỗ đất đó là thuộc về cháu.

Nghe xong những lời này, Lục Thiếu Hoa cũng không kinh ngạc, hắn có thể khẳng định là Tăng Kiến Quốc đã can thiệp vào chuyện này, bằng không thì cũng không có câu trả lời thuyết phục nhanh như vậy. Cúp máy, hắn mỉm cười hài lòng, vặn cái thân mình mỏi mệt, huýt sáo tìm ghế dựa ngồi xuống, đúng là con người gặp chuyện vui thì tinh thần cũng sảng khoái.



Sau một đêm, sáng hôm sau khi mặt trời mới mọc, Lục Thiếu Hoa đã rời khỏi giường, ăn một chút đồ ăn sáng đơn giản liền đi tới Ủy ban Nhân dân Thành phố. Mặc dù trên điện thoại Tăng Ái Dân đã nói bán mảnh đất đó cho hắn, nhưng chưa bắt tay vào làm thủ tục, thì Lục Thiếu Hoa trước sau vẫn chưa yên tâm, sợ giữa chừng có chuyện.

Sau khi vào văn phòng làm việc của Tăng Ái Dân, Tăng Ái Dân cũng không nói nhiều, sắc mặt xanh mét, ném một phần hợp đồng cho Lục Thiếu Hoa, giọng đông cứng nói:
- Các thủ tục khác làm xong hết rồi, cháu chỉ cần ký vào hợp đồng là được.

Lục Thiếu Hoa sửng sốt, nhìn vẻ mặt Tăng Ái Dân có vẻ khó chịu. Nghĩ kỹ càng thì liền hiểu ra, trên mặt có chút tươi cười. Chắc chắn là Tăng Ái Dân bị ai đó lên lớp, mà người đó chắc là lão già Tăng Kiến Quốc. Lục Thiếu Hoa cứ coi như là chuyện không liên quan tới mình, mặc kệ, cầm lấy ký tên mình lên trên là xong việc.



Khi xong hết thủ tục thì đã là hơn chín giờ sáng, Lục Thiếu Hoa thấy thời gian còn sớm, liền gọi luôn tại văn phòng Tăng Ái Dân cho Phó Trấn Thái, bảo ông ta hẹn một nhân viên đồ họa của công ty chờ hắn. Tuy rằng hắn là người tái sinh nhưng cũng không phải vạn năng, về xây dựng kiến trúc thì cần phải có người chuyên nghiệp. Mà hiện giờ đất kia đã thuộc về hắn, còn không bằng sớm quy hoạch kiến trúc, để hắn trả lời lại bên Hồng Kông nhanh một chút.

Sau khi nói chuyện điện thoại xong thì lại ngồi nói chuyện với Tăng Ái Dân một lúc, nhìn lên thấy thời gian đã muộn liền bảo Trương Khánh Vân lái xe đi đón Phó Trấn Thái và vị nhân viên thiết kế kia nhanh chóng đến quận Bảo An.

Đường từ quận Phúc Điền đi tới quận Bảo An cũng không gần, nên khi tới điểm hẹn thì cũng đã hơn mười giờ. Nhìn bầu trời xanh xanh của khu đất trống, Lục Thiếu Hoa không khỏi thầm nghĩ: “Vài năm sau, chỗ này sẽ biến thành một khu nhà máy lớn”





Đối với mảnh đất trống này, Lục Thiếu Hoa không chỉ muốn xây một khu nhà máy, còn muốn xây dựng một khu chung cư cao cấp nhỏ để cho những nhân viên cấp cao ở về sau. Trước mắt nhiệm vụ chính là xây dựng tiểu khu này, về phần phân xưởng sản xuất thì phải chờ tới khi mang được nhiều kỹ thuật viên từ Liên Xô về thì mới thảo luận đến chuyện đó, như vậy mới có thể sử dụng không gian hợp lý.

- Ông Phó, tôi có ý như thế này, ông cảm thấy khu cư xá cho nhân viên xây ở vị trí kia có tốt không?
Lục Thiếu Hoa nói ý nghĩ của mình cho ‘lão gia’ đất đai Phó Trấn Thái.

- Ừ, tôi thấy khu nhà ở phải nằm xa khu nhà xưởng mới hợp lý, tránh sự ồn ào, sinh hoạt cũng thoải mái, mà nhà xưởng của cậu khẳng định là gần quốc lộ, cá nhân tôi cho rằng, tiểu khu này xây ở phía trong cùng mới hợp lý.
Phó Trấn Thái nhìn khu đất trống suy xét hồi lâu rồi mới từ từ nói.

- Ha ha, ý tưởng của ông với tôi không tính mà hợp. Tốt, vậy xây ở vị trí phía sau đó đi.
Lục Thiếu Hoa cười ha hả. Giống như Phó Trấn Thái nói, nhà nghỉ cho nhân viên nên rời xa chỗ công nhân làm việc, về sau không tránh khỏi việc phải sản xuất ngày đêm, tiếng máy móc chạy ồn ào chắc chắn có, còn nữa, nhân tài kỹ thuật từ Liên Xô tới, không loại trừ trường hợp họ mang theo cả gia đình tới.

Chưa hết, nếu đã quyết định vị trí, Lục Thiếu Hoa liền nói ra suy nghĩ về tiểu khu, nói như thế nào thì người ta cũng từ nước Liên Xô xa xôi đến Trung Quốc, phòng ở cũng nên theo phong cách giống Liên Xô mới được, như vậy chẳng những làm cho họ ở thoải mái mà còn khiến họ có cảm giác như ở nhà.

- Ừ, cậu có suy nghĩ như vậy cũng đúng, nhân viên cũng có thể thoải mái mà cố gắng công tác, ha ha!
Cũng từng thành lập công ty, làm ông chủ nên Phó Trấn Thái biết rõ đạo lý này, có môi trường tốt thì nhân viên tự nhiên sẽ làm việc nhiều hơn.

- Ha ha!
Lục Thiếu Hoa mỉm cười, tuy rằng kiếp trước chưa từng làm ông chủ, chỉ đi làm công nhưng hắn càng hiểu được những gì trong lòng một người làm công.
- Ông Phó, cứ quyết định như vậy đi, ông hỗ trợ việc quy hoạch một chút, công trình tiểu khu này giao cho ông làm.

- Được!
Phó Trấn Thái có chút kích động đáp. Thoạt nhìn công trình chỉ có một tiểu khu nhưng hắn biết, khối lượng công việc của công trình này so với Cửa sổ Thế giới cũng không ít hạng mục, cả hai đều được cho là công trình lớn.

Tiếp đến, Lục Thiếu Hoa và Phó Trấn Thái bắt đầu quy hoạch tiểu khu, ở bên cạnh nhân viên kiến trúc ở công ty của Phó Trấn Thái ghi chép số liệu, khi trở về sẽ bắt đầu lập bản vẽ.

Tuy nói Lục Thiếu Hoa không hiểu biết lắm về vật liệu xây dựng, nhưng hắn dù sao cũng là người tới từ thế kỷ 21, kiến thức cũng khác biệt, những đề xuất về cấu tạo tiểu khu đều rất dồi dào, cứ như vậy sửa cái cũ, tạo cái mới làm nổi bật lên ý kiến của mình.



Giữa trưa, mặt trời lên cao, nhưng mấy người Lục Thiếu Hoa cũng không nghỉ ngơi mà tiếp tục thảo luận trên khu đất trống. Cũng may là nhiệt độ không khí tháng một cũng không cao lắm, cho dù mặt trời lên cao cũng không phải phơi nắng. Lúc này đang ăn trưa ở giữa khu đất trống, đương nhiên cơm do Trương Khánh Vân lái xe đi mua ở gần đó, thức ăn nhanh nên cũng không có thịt cá như bình thường.

Thời gian như thoi đưa, trong nháy mắt đã đến ba giờ chiều. Lúc này đã quy hoạch được khá nhiều, chỉ còn lại một khối đất trống ở trung tâm chưa có kế hoạch gì.

- Tiểu Hoa này, cá nhân tôi cho rằng, khối đất trống ở trung tâm này nên làm một công viên thư giãn nhỏ đi. Tòa nhà có vẻ hơi nhỏ, nhưng khu chung cư cũng có nhiều tầng, cũng đủ để cung cấp nhà ở cho nhân tài kỹ thuật của một nhà máy rồi.
Phó Trấn Thái thản nhiên nói.

- Ha ha, tôi nghe ông.
Lục Thiếu Hoa cười ha hả nói.

Phó Trấn Thái nghe Lục Thiếu Hoa đồng ý thì hít một hơi, nhiệm vụ lập bản vẽ hôm nay được trọn vẹn.
- Tốt, quyết định như vậy đi, sau vài ngày nữa sẽ đem bản vẽ đến cho cậu xem lại, cần sửa cái gì thì sửa.

- Không thành vấn đề!
Lục Thiếu Hoa cũng hô một hơi.
- Đi tôi, về thôi!

- Ừ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play