Vừa thoáng một cái đã hết một tháng, Lục Thiếu Hoa đến Tokyo đã được tám tháng, hắn cho là đã đến lúc về nước rồi. Mấy ngày trước đón năm mói, lại vừa mới ra tay, nên hắn quên mất cả ngày tháng, đợi đến lúc việc thu mua các nhà máy được hoàn thành, mới nghĩ đến việc về thì năm mới đã qua đi rồi.

Tết năm nay không về, Lục Thiếu Hoa sinh ra ở Quảng Đông đều biết, cả nhà chắc sẽ tìm hắn ở khắp nơi, mặc dù lúc đó có nói với Dương Kiến Long là phải đi xa một chuyến, nhưng hắn không nói là sẽ đi đâu, nên Lục Thiếu Hoa đoán rằng mọi người trong nhà sẽ phải đi tìm điên đảo. Không còn cách nào khác, Lục Thiếu Hoa lần này đến Nhật là để kiếm tiền cho đế quốc kinh tế của hắn, đợi một năm không về đoàn tụ cùng gia đình kể cũng đáng.

- Hừ!
Hừ một tiếng, Lục Thiếu Hoa nhìn Lưu Minh Chương nói:
- Từ ngày mai trở đi, thanh lý hết tất cả, chúng ta có thể trở về Hong Kong.

- Á!
Lưu Minh Chương kinh ngạc kêu lên một tiếng, y nghĩ đến số tiền cổ phiếu ở hai sở giao dịch chứng khoán kia không nhiều bằng số y đang nắm trong tay, bán hết cũng được, nhưng y thì không nghĩ như vậy, khi lần đầu tiên bán tháo ra, y có hơn 98 tỉ đô, bây giờ cổ phiếu còn đang hạ, chỉ cần hạ thêm một ngày nữa, số lượng sẽ không ngừng tăng lên, y không hiểu tại sao Lục Thiếu Hoa lại chọn thời điểm này để bán tháo đi.

Lưu Minh Chương giật giật miệng như là muốn nói điều gì, nhưng bị Lục Thiếu Hoa ngăn lại:
- Đủ là được rồi, đến Nhật đã 8 tháng nay, bây giờ nên về thôi.

Lục Thiếu Hoa vốn dĩ có thể chưa cần bán tháo, vì theo như trí nhớ, Nhật Bản con có một thời gian dài nữa mới rơi vào tình trạng hạ giá cổ phiếu, chỉ có điều là hạ xuống ít, Lục Thiếu Hoa căn bản là không còn hứng thú gì để chơi tiếp nữa, nếu như cứ chơi tiếp thì không biết chừng lộ ra chân tướng, Vả lại, hiện nay trong tay đã có hàng trăm tỉ đô, để làm vốn ban đầu, tương lai vẫn còn có cơ hội.

Lưu Minh Chương mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng nghĩ đến việc ở Nhật đã 8 tháng rồi, cũng nhớ nhà lắm, lúc từ Hong Kong đi cũng chưa kịp nói gì với gia đình, đến một cú điện thoại cũng không, không chừng cả nhà cũng đang rất lo lắng.
- Được, ngày mai tôi sẽ bắt đầu phân công cho cấp dưới bán tháo đi.

- Được! Sau khi làm xong, còn mấy người môi giới chứng khoán mỗi người cho thêm một bao lì xì, dù sao bọn họ cũng đã vất vả 8 tháng nay rồi. Đến tết cũng không thể đoàn tụ với gia đình, chúng ta nên bồi dưỡng cho người ta một ít,
Lục Thiếu Hoa bình thản nói.

Dù sao thì Hong Kong cũng là người Trung Quốc, cũng gọi là cùng có một quê hương, cho người ta thêm ít tiền cũng là để cấp dưới cảm thấy ông chủ cũng có tình người, mua lấy lòng người mà thôi!

- Vâng! Nhưng đưa thêm cho mỗi người bao nhiêu, số người lần này cũng không phải là ít.
Lưu Minh Chương hỏi. Anh ta nói như vậy là có hai ý, số người đông cũng phải có vài trăm vạn, nếu như đưa lì xì ít thì bọn họ lại cho là ông chủ nhỏ mọn, nếu như đưa nhiều Lưu Minh Chương lại thấy xót.

Lục Thiếu Hoa là người ra sao, thông minh như thế nào, làm sao hắn lại không hiểu được ý tứ của Lưu Minh Chương.
- Mỗi người một bao 1 triệu đô la Mỹ tặng cho người ta.

Bây giờ đối với Lục Thiếu Hoa 1 triệu đô không là gì, 15 người mới là 15 triệu đô la Mỹ, so với hàng trăm tỉ đô mà hắn kiếm được mới chỉ là hạt cát trong sa mạc mà thôi.

- Ừ, đợi tính toán xong tiền hoa hồng cho bọn họ, tôi sẽ tiện thể đưa cho họ lì xì.
Lưu Minh chương gật gật đầu, rồi đảo mắt lại hỏi:
- Lần này sau khi trở về, những người này thì để lại hay là thanh toán hợp đồng.

Lục Thiếu Hoa cười, lúc đó hắn nghĩ là đầu óc Lưu Minh Chương có phải là có vấn đề hay không, đối với những người môi giới chứng khoán này, hắn để cho anh ta mất cả hơn một năm để bồi dưỡng bọn họ, làm gì có chuyện thanh lý hợp đồng.
- Để họ lại, sau lần này, để bọn họ đi, đến lúc nào đó em sẽ tự mình sắp xếp.

Thực ra Lưu Minh Chương cũng biết Lục Thiếu Hoa nhất định sẽ giữ những người này lại, chỉ có điều là y không biết sau chuyến đi Nhật này làm thế nào để sắp xếp bọn họ, nên mới lấy cớ là hỏi xem có nên giữ bọn họ lại, để làm cho Lục Thiếu Hoa nói ra cách sắp xếp. Bây giờ Lục Thiếu Hoa nói là sẽ sắp xếp, trước tiên cho bọn họ ra đi, sau khi về Hong Kong sẽ lại bố trí sau.
- Anh hiểu rồi.

- Ừ, thế anh đi đi!
Mọi chuyện đã nói hết, Lục Thiếu Hoa cũng không giữ Lưu Minh Chương lại, y muốn đi nghỉ hay làm gì, thì tuỳ ý.

Chuyến đi Nhật Bản chỉ đợi Lưu Minh Chương thanh toán hết là có thể chính thức kết thúc, tiếp theo chính là đế quốc kinh tế, tuy nhiên đế quốc kinh tế còn cần phải qua một thời gian nữa, Hong Kong là tứ tiểu long ở châu Á nên Lục Thiếu Hoa sẽ không từ bỏ, cái gì đáng đầu tư thì đầu tư một chút.

Về phần nên đầu tư cái gì, Lục Thiếu Hoa sớm đã có kế hoạch rồi, lúc ấy để Lâm Tề Toàn và Hà Thừa Ích về Hong Kong khảo sát thị trường bất động sản là có thể chuẩn bị tấn công vào thị trường. Ngoài bất động sản, Lục Thiếu Hoa cũng không ngại đầu tư vào lĩnh vực giải trí, như là đầu tư vào lĩnh vực điện ảnh.

Nói thế nào đi nữa, hắn là một kẻ được tái sinh, bộ phim nào có thể nóng, phòng vé của bộ phim nào bán được nhiều, Lục Thiếu Hoa quá là rõ ràng, đây là khoản đầu tư quá ổn định, không thể thất thoát đi đâu được. Các ngành nghề khác, Lục Thiếu Hoa cũng có hứng thú tương tự, chỉ có điều hiện tại đang tập trung vào một số ngành nghề có thể kiếm tiền nhanh chóng, những ngành phát triển chậm hơn, cũng cần đợi đến khi có chỗ đứng vững chãi ở Hong Kong mới có thể tiến hành được.

Nói đến lúc vững chân ở Hong Kong, Lục Thiếu Hoa nghĩ là không quá khó, đừng nhìn là một Hong Kong nhỏ bé, nhưng tốt xấu lẫn lộn, không có một hậu trường vững chắc, chỉ có mỗi tiền thì rất khó, tuy vậy đối với Lục Thiếu Hoa cũng sớm có kế hoạch rồi. . .

Công ty tài chính Phượng Hoàng làm cho người ta có một cảm giác thần bí, năm 1987 bỗng nhiên lại nổi lên như là Cửu Long Đường, không ai biết ông chủ đứng đằng sau là ai. Đây chính là do Lục Thiếu Hoa cố ý nhả đạn tung khói.Hong Kong phát triển, chỉ cần đứng sau danh nghĩa công ty tài chính Phượng Hoàng, hắn tin là không ai dám đến gây rối, nên Lục Thiếu Hoa lúc ấy mới phát hành cổ phần của hàng loạt các công ty để khoa trương tên tuổi, đây cũng làm nền móng cho việc trở về phát triển ở Hong Kong.

Ngày thứ hai, Lưu Minh Chương cũng vẫn như bình thường, khi phiên giao dịch vẫn chưa mở đã sớm đến sở chứng khoán Tokyo, vừa mới bước chân vào sở đã đi khắp xung quanh, câu nói đầu tiên là:
- Hôm nay bán tháo tất cả đi.

Câu nói trên vừa thốt ra xong, các nhà môi giới chứng khoán nhộn nhịp xoa tay, kích động vô cùng, bọn họ đều biết, lần này sẽ là lần cuối cùng, hoàn thành nốt việc này xong là có thể về Hong Kong cùng đoàn tụ với gia đình.

Nhìn dáng vẻ bọn họ, Lưu Minh Chương cũng rất vui, ha ha cười lớn, nói:
- Ông chủ nói, làm nốt lần này, ai cũng sẽ được thưởng.

- Vâng!Tổng giám đốc, có thể bật mí trước là được bao nhiêu tiền lì xì không?
Một cậu thanh niên trẻ tuổi hỏi.

- A!Cậu tiểu tử này làm tốt việc của mình đi đã, đợi đến lúc kết thúc là sẽ biết ngay mà.
Lưu Minh Chương trong lúc đứng trước mấy người môi giới chứng khoán này cả ngày đều rất nghiêm túc, cũng có lúc thỉnh thoảng nói đùa, nhưng khi có việc quan trọng, y biết phải hạ lệnh, mà bọn họ cũng hiểu là như thế, nên bình thường có thể đùa một chút, nhưng trong khi làm việc thì nhất định phải làm nghiêm chỉnh, nếu không chỉ có một kết cục chờ đợi bọn họ: bị đuổi việc.
- Được rồi, bắt tay vào làm thôi, sau khi bán hết thì mọi người có thể trở về Hong Kong đoàn tụ với gia đình.

- Vâng!

Hai ngày liên tiếp đã thanh toán hết, cuối cùng đến ngày thứ ba, tất cả cổ phiếu trong tay đều đã hết sạch. Lưu Minh Chương bắt đầu tổng kết số liệu, mất đến 2 tiếng mới tính được con số cuối cùng, lúc nhìn thấy con số ghi trên giấy, Lưu Minh Chương mở to mắt, miệng há thành hình chữ O. . .

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play