- Tốt lắm, tôi tuyên bố, bắt đầu hành động.

- Ha ha! Cuối cùng cũng bắt đầu rồi, cuối cùng cũng bắt đầu rồi.
Lưu Minh Chương tay nắm chặt. Y đã đợi thời khắc này bốn tháng rồi, không, chuẩn xác mà nói y đã đợi thời khắc này hai năm. Từ sau trải nghiệm ngày thứ Hai đen tối, không lúc nào là y không nghĩ đến việc có thể tái diễn sự kiện này một lần nữa. Cảm giác này thực sự rất phấn khích.

Theo trí nhớ của hắn, thị trường chứng khoán Nhật Bản toàn bộ đều tăng lên, mà tháng 9 chính là tháng khởi đầu giai đoạn điên cuồng. Cho nên Lục Thiếu Hoa chọn tháng 9 bắt đầu ra tay, việc này khiến hắn có thể bỏ tiền ít mà thu được nhiều tiền hơn. Dù sao mua vào với giá càng thấp thì lợi nhuận thu được càng nhiều.

Một chỉ thị của Lục Thiếu Hoa cũng có nghĩa là khai hỏa cho một trận chiến. Đúng vậy, đây chính là một cuộc chiến, trận chiến trong thị trường chứng khoán. Trong trận chiến này, Lục Thiếu Hoa cùng đóng vai là kẻ xâm chiến, cùng là người bảo hộ. Hắn sắm vai kẻ chiếm đoạt, một kẻ chiếm đoạt của cải đứng sau màn để tước đoạt của cải của những nhà giầu Nhật bản.

Lục Thiếu Hoa không rõ khủng hoảng chứng khoán lần này hắn có thể kiếm được bao nhiêu lợi nhuận. Nhưng hắn biết, hơn 1,5 tỉ được rót vào, lợi nhuân thu về sẽ không thấp hơn 10 tỉ. Lịch sử ghi nhận lần khủng hoảng chứng khoán này, Nhật Bản tổn thất hơn 200 tỉ. Vậy hơn 200 tỉ này đi đâu? Còn không phải là bị bọn đầu cơ tài chính cắt xén rồi chia chác cho nhau đó sao. Lần này Lục Thiếu Hoa đến đây, tái tạo lại cơn rung chuyển thị trường chứng khoán, hắn có khả năng phân chia lại khối bánh ga tô làm mấy phần? Điều này phải chờ sau khi kết thúc lần khủng hoảng này thì mới biết được.

- Đế quốc kinh tế, cho tôi thời gian vài tháng, ta sẽ cho các ngươi trở về xuất phát điểm.

Bọn Lưu Minh Chương đều đã phân công nhau đi làm việc. Lục Thiếu Hoa ngồi một mình trong đại sảnh, trong lòng thật lâu mới bình tĩnh trở lại. Ngày xưa lang bạt kiếm sống ở Thâm Quyến mười mấy năm đã tôi luyện cho hắn có được trạng thái tâm lý tốt. Nhưng lúc này, trong lòng hắn không kìm nổi kích động, liền đứng dậy, bởi vì hắn biết, qua mấy tháng mà lợi nhuận ước tính thu được 10 tỉ, hoặc tính đến vài trăm triệu đô la. Quả thật trước đây không thể so sánh. Không, không thể nói là không thể so sánh, chuẩn xác hơn mà nói, đến số lẻ thôi cũng không so được.

Đương nhiên nếu lần này lịch sử sẽ tái diễn. Nói cách khác nếu lịch sử không thay đổi thì hết thảy những thứ đó sẽ trở thành sự thật. Nhưng lịch sử có thật sẽ không thay đổi?

- Hô.
Bàn tay nắm chặt, hắn thì thào tự nói:
- Nếu ông trời cho mình một cơ hội nữa, thì bắt đầu từ thời khắc này…

Kể từ khi tái sinh đến nay, đến lúc thuyết phục Lục Gia Diệu vận chuyển hoa quả đến Thâm Quyến bán, lại đến việc dùng tiền của Lục Gia Diệu cho chiến dịch Ngày Thứ Hai đen tối đã kiếm được khoản lợi nhuận đầu tiên. Sau đó lại thu mua nhà máy sản xuất đồ gia dụng, mượn cớ xuất khẩu để buôn lậu kiếm được khoản lợi nhuận thứ hai. Lần này lại sử dụng mánh khóe, đầu cơ thị trường chứng khoán. Tất cả, tất cả thật không dễ dàng gì.

Lượng vốn lớn đưa vào thị trường, giống như đánh vào tâm điểm thị trường chứng khoán điên cuồng, khiến giá cổ phiếu tăng cao. Đặc biệt, Lục Thiếu Hoa lại càng đẩy mạnh để đạt được mục tiêu, nên giá cổ phiếu tăng lên mạnh hơn so với bình thường nhiều.

Mười ngày đã trôi qua kể từ khi bắt đầu hành động, hàng ngày Lưu Minh Chương đều trở lại biệt thự báo cáo tình hình sau khi kết thúc các phiên giao dịch cuối ngày tại thị trường chứng khoán. Không còn cách nào khác, chính Lục Thiếu Hoa đã yêu cầu như vậy. Nguyên nhân là do Lục Thiếu Hoa tuy có thể xem qua TV nhưng lại không hiểu tiếng Nhật, do vậy chỉ có thể nhờ Lưu Minh Chương trở về trực tiếp báo cáo.

Hôm nay, Lưu Minh Chương đợi đến tối mới trở lại biệt thự. Vừa vào đến cửa liền lôi một văn kiện trong tập công văn đưa cho Lục Thiếu Hoa xem.
- Đây là kết quả của mười ngày gần đây.

Lục Thiếu Hoa thuận tay cầm lấy, ra hiệu cho Lưu Minh Chương ngồi xuống, bản thân bắt đầu xem phần văn kiện. Suốt mười lăm trang giấy đều tràn lan các con số ghi lại số liệu trong năm ngày vừa rồi tại thị trường chứng khoán.

Thời gian thấm thoắt trôi qua, nháy mắt đã qua nửa giờ đồng hồ. Lục Thiếu Hoa nửa giờ đã xem xong cả mười lăm trang giấy. Hít một hơi, ngẩng đầu liếc nhìn Lưu Minh Chương, thản nhiên hỏi.
- Tất cả vốn đều dồn hết vào thị trường rồi sao?

- Ừ.
Lưu Minh Chương gật đầu.

Vốn dĩ Lưu Minh Chương có thể trong vài ngày dốc luôn số vốn tám trăm triệu vào thị trường chứng khoán, nhưng do lo ngại đột nhiên đổ vốn như vậy sẽ gây chú ý nên chỉ có thể từ từ rót vốn. Điều này cũng là do Lục Thiếu Hoa chỉ bảo.

Sở giao dịch chứng khoán Tokyo là vậy. Lý Thanh Vân và Lý Tông Ân phải dẫn dắt một nhóm người nữa cũng là vì vậy. Tuy rằng vốn trong tay họ không nhiều, nhưng Lục Thiếu Hoa cũng là đề phòng rủi ro nên dùng biện pháp này.

Để văn kiện xuống bàn, day day mắt, hắn mở miệng.
- Hiện tại đã đưa hơn 15 tỉ tiền vốn đổ vào thị trường chứng khoán rồi. Việc bây giờ các anh cần phải làm đó là chờ đợi. Mỗi ngày đều phải chú ý đến tình hình bên trong thị trường chứng khoán.

- Điều này anh biết. Nhưng…
Lưu Minh Chương nói nửa chừng bỗng ngưng lại.

- Đã nói thì nói luôn đi. Đừng có ấp a ấp úng.
Lục Thiếu Hoa nhíu mày nói.

- Ừ. Là anh cảm thấy hiện tại Nhật Bản, dù là thị trường chứng khoán hay là bất động sản đều không ổn định. Anh sợ tình hình như vậy sẽ không kiên trì được lâu.
Lưu Minh Chương có chút lo lắng nói.

- Ha ha. Điểm ấy thì anh có thể yên tâm. Đến thời điểm em tự khắc sẽ nói cho anh hay. Hiện tại xem chừng người Nhật Bản đang điên cuồng. Kiên trì thời gian mấy tháng không có vấn đề gì, tối thiểu có thể duy trì qua năm 1989 cũng không thành vấn đề.
Nếu lịch sử không thay đổi, thị trường chứng khoán Nhật Bản đến năm 1990, thiên niên kỷ mới, sẽ hạ như điên. Vì vậy mà Lục Thiếu Hoa mới dám nói những lời này.

Đối với lời nói của Lục Thiếu Hoa, Lưu Minh Chương tin tưởng trăm phần trăm.
-Anh an tâm rồi. Hề hề.

- Ha ha! Em xem chính là anh nên lo cho mấy trăm vạn kia đi.
Lục Thiếu Hoa nói giỡn.

- A! Anh đều đã nhìn ra hết rồi.
Lưu Minh Chương làm bộ mặt không thể tin nổi nói.

Lục Thiếu Hoa liếc Lưu Minh Chương một cái. Ở chung lâu như vậy, Lưu Minh Chương là người như thế nào dĩ nhiên là hắn biết. Tuy nhiên công ty đã đầu tư hơn 15 tỉ, như vậy Lục Thiếu Hoa đã dắt lưng 10 tỉ đô la.

Lưu Minh Chương bắt đầu làm việc bên Lục Thiếu Hoa từ nằm 1987, nếu nói không lo lắng là giả. Về phần y, mấy trăm vạn của y, y cũng không thực lo lắng như vậy. Bởi vì y luôn tin rằng với tài trí của y thì kiếm mấy trăm vạn cũng không phải là việc gì khó khăn.

Lưu Minh Chương bận rộn hơn mười ngày nay, Lục Thiếu Hoa cũng không vội chuyện trò với y, mà để y đi nghỉ ngơi trước. Hắn một mình ngồi lại ở đại sảnh, hai mắt khép hờ, trong đầu hồi tưởng hết thảy khoảng thời gian này.

Từ năm ngày trước, Lý Vân Thanh và Lý Tông Ân đều thường xuyên gọi điện đến, nói đã đầu tư toàn bộ vốn vào thị trường. Hai ngày trước Lưu Minh Chương cũng đã đầu tư vốn. Thời gian tiếp theo chính là chờ đợi, chờ cho đến lúc cuối năm giá cổ phiếu lên cao chính là thời điểm hắn ra tay.
- Không biết lần này ra tay có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Mấy trăm triệu? Mấy tỉ?

Lục Thiếu Hoa cũng chỉ có thể mong đợi…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play