Bộ trưởng Tài chính Mỹ chỉ có thể giải thích cho Lục Thiếu Hoa một vấn đề, còn hai chuyện còn lại ông ta không thể giải thích được, nói đúng hơn ông không có quyền hạn để giải thích.
Bộ trưởng Tài chính chuyên quản lý về tiền, tuy rằng là một quan chức lớn của nhà nước nhưng liên quan đến FBI còn có nhiều lãnh đạo cao cấp khác, là một Bộ trưởng Tài chính không có khả năng hỏi đến hoặc là trả lời cho Lục Thiếu Hoa được.
Cũng chính vì là một Bộ trưởng Tài chính nên không trả lời được câu hỏi này nên Lục Thiếu Hoa mới gặp ông ta, rõ ràng muốn làm khó ông ta, nhưng cũng có thể nói Lục Thiếu Hoa làm vậy cũng có lý do, dù sao để đối ngoại cũng phải là một lãnh đạo cấp cao, là đại biểu cho một quốc gia.
Nếu người đại biều cho một quốc gia, vậy quốc gia làm sai chuyện đương nhiên phải tìm người đại biểu đó để tìm câu giải thích, mặc kệ đó là Bộ trưởng Tài chính hay là Tổng Thống, hoặc là một người của đảng phái khác, miễn là người đại diện cho chính phủ đến là được.
Mà chẳng phải Bộ trưởng Tài chính lần này đại diện cho chính phủ Mỹ sao?
Câu trả lời là phải.
Như vậy Lục Thiếu Hoa tính toán không sai, nhưng vấn đề người ta không thể đưa ra cho Lục Thiếu Hoa câu trả lời thuyết phục được, cuối cùng chỉ làm gián đoạn cuộc họp mà thôi.
Đúng vậy với danh nghĩa là Bộ trưởng Tài chính Mỹ ông ta không thể cho Lục Thiếu Hoa một lời giải thích thuyết phục được mà tạm thời xin tạm dừng cuộc họp, nói rằng sẽ lập tức xin ý kiến của Tổng Thống Mỹ sau đó sẽ trả lời cho Lục Thiếu Hoa.
Đồng thời Bộ trưởng Tài chính cũng bày tỏ lần này tới Hồng Kông là mang theo thành ý và còn nói mong muốn của chính phủ Mỹ muốn duy trì tình hữu nghị với Lục Thiếu Hoa.
Điều đó thật vô ích, những lời này Lục Thiếu Hoa chỉ cười nhạt mà cho qua, hắn không phải là một quan chức chính phủ cao cấp cũng không phải là một chính trị gia, điều này đối với Lục Thiếu Hoa không có nghĩa lý gì, hắn là một thương nhân nên việc mà hắn quan tâm hàng đầu là lợi ích.
Hiện Mỹ nhận thấy rõ nguy cơ mình phải đối mặt, nguy cơ đó lại nằm trong tay Lục Thiếu Hoa cho nên hắn không để ý đến thành ý của vị Bộ trưởng Tài chính, chẳng những không khách sáo ngược lại tất cả chỉ nói đến vấn đề công việc.
- Tôi muốn chính phủ Mỹ các vị càng sớm cho tôi câu trả lời càng tốt, đặc biệt là việc chính phủ Mỹ sắp đặt để Thời báo Phố Wall bôi nhọ Tập đoàn Phượng Hoàng khiến chúng tôi tổn thất đến gần 7 tỷ đô la Mỹ. Lục Thiếu Hoa lại trở lại vấn đề, cuối cùng còn ca thán một câu: - Hiện tại Tập đoàn Phượng Hoàng đang gặp nhiều khó khăn, tôi hi vọng các vị nhanh chóng cho tôi câu trả lời.
Ý này rất rõ ràng đó là phải bổi thường, 10 ngàn tỷ đô la Mỹ. Tuy rằng Lục Thiếu Hoa không nói đến chuyện bồi thường mà nói Tập đoàn Phượng Hoàng đã phải chịu tổn thất rất lớn, hiện đang rất khó khăn, như vậy ý đã rất rõ ràng.
Ngoài ý đó ra còn hàm ý khác đó là uy hiếp, Lục Thiếu Hoa uy hiếp Mỹ, hiện tại Tập đoàn Phượng Hoàng đang rất khó khăn, nguyên nhân vì đâu ai cũng biết, Lục Thiếu Hoa đầu tư vào thị trường chứng khoán.
Ban đầu gây dựng sự nghiệp với hai bàn tay trắng nay Lục Thiếu Hoa giàu có như vậy đương nhiên phải nghĩ cách kiếm tiền, mà kiếm tiền từ đâu, dĩ nhiên kiếm lời ở thị trường chứng khoán.
Phải kiếm tiền từ thị trường chứng khoán, không thể nghi ngờ gì nữa đúng là muốn công kích thị trường chứng khoán ở Mỹ.
Như vậy ý đã rõ ràng, nếu Mỹ không bồi thường, tốt lắm, Lục Thiếu Hoa sẽ kiếm tiền ở thị trường chứng khoán Mỹ sau đó còn muốn Thời báo Phố Wall bồi thường, xem như song hướng kiếm tiền.
Được rồi, cứ coi như Lục Thiếu Hoa có ý uy hiếp nhưng vấn đề là hắn không nói rõ sau khi bồi thường thì hắn có buông tha cho thị trường chứng khoán Mỹ hay không, đây mới là điều khiến người ta đau đầu.
Xem bộ dạng Lục Thiếu Hoa rõ ràng biết hắn sẽ hành động thế nào nhưng Lục Thiếu Hoa không nói câu trả lời chính xác, có thể Lục Thiếu Hoa nghĩ không cần phải đưa ra câu trả lời.
Trước tiên phải đòi bồi thường 10 ngàn tỷ đô la Mỹ rồi tiếp sau sẽ tính.
Ý hiện tại của Lục Thiếu Hoa là như vậy.
Không biết phải làm sao, thật không biết phải làm sao.
Bộ trưởng Tài chính Mỹ chán nản quay trở về khách sạn gọi điện về các lãnh đạo Mỹ để báo cáo việc, bước tiếp theo như thế nào tùy các lãnh đạo quyết định.
Rất nhanh sau đó đã có câu trả lời, các lãnh đạo cùng bạn bạc và đi đến thống nhất là tạm thời không thể để cho Lục Thiếu Hoa biết được thực chất mọi việc, Bộ trưởng Tài chính trở về Mỹ ngay, còn việc đối phó như thế nào sau khi về thảo luận sẽ tính tiếp.
Lặng lẽ trở về.
Đúng vậy, cùng ngày Bộ trưởng Tài chính Mỹ lên đường về nước nhưng không nói lời nào, đại sứ quán Mỹ bố trí máy bay để Bộ trưởng Tài chính trở về, sau đó đại sứ quán Mỹ gọi điện cho Lục Thiếu Hoa nói rằng ở Mỹ có chuyện gấp cần xử lý nên Bộ trưởng Tài chính đã lên đường trở về mà không kịp nói lời tạm biệt.
Nghe vậy Lục Thiếu Hoa dở khóc dở cười, tuy nhiên Lục Thiếu Hoa cũng đã sớm đoán kết quả sẽ là như vậy cho nên hắn không lấy làm bất ngờ.
Kỳ thực nếu như vậy Lục Thiếu Hoa thấy rất thoải mái, hắn cũng không muốn ngồi cả ngày cùng Bộ trưởng Tài chính Mỹ để nói những lời vô nghĩa, Bộ trưởng Tài chính Mỹ sớm về nước khiến Lục Thiếu Hoa bớt việc hơn.
Bất kể là thế nào, Lục Thiếu Hoa đã sớm quyết định sẽ công kích Mỹ, hắn sẽ không thay đổi quyết định của mình cho dù Mỹ có bồi thường 10 ngàn tỷ đô la Mỹ đi chăng nữa, Lục Thiếu Hoa cũng sẽ không buông tha.
Nếu đã có quyết định thì tất cả những lời nói đó đều vô nghĩa, để thời gian để làm những việc thiết thực hơn.
Vào buổi tối Lục Thiếu Hoa nhận được điện thoại của Thủ trưởng số 1, qua điện thoại Thủ trưởng số 1 bày tỏ là Bộ trưởng Tài chính Mỹ đến Trung Quốc hỏi mượn tiền nhưng ông ta đã từ chối, Thủ tướng cũng từ chối, sau đó Bộ trưởng Tài chính Mỹ mới đến Hồng Kông.
Vốn đây là chuyện cơ mật của quốc gia nhưng Thủ trưởng số 1 lại nói với Lục Thiếu Hoa, điều đó rõ ràng có chủ ý, thứ nhất Thủ trưởng số 1 muốn Lục Thiếu Hoa nói về vấn đề vay tiền của Mỹ cho họ biết.
Thứ hai ý của Thủ trưởng số 1 là muốn cho Lục Thiếu Hoa biết quốc gia đã sẵn sàng, đợi cơn lốc tài chính Trung Quốc sẽ đứng lên, cùng đợi Lục Thiếu Hoa tuyên bố người nắm giữ đồng nhân dân tệ, chính thức thực hiện hành động lớn.
Lục Thiếu Hoa hiểu ý của Thủ trưởng số 1, lại thầm thán phục con mắt nhìn người của Đặng lão.
Có thể nói đương nhiệm vị trí Thủ trưởng số 1 hoàn toàn do một tay Đặng lão đề bạt, năm đó người đảm nhiệm vị trí Thủ trưởng số 1 quản lý khu vực Tây Tạng, lúc đó khu vực này đang nổi loạn ông ta không hề xin chỉ thị của trung ương trực tiếp thẳng tay tiêu diệt, dùng thủ đoạn tàn nhẫn nhất, phong cách làm việc quyết đoán.
Sau đó việc này được báo trung ương đưa tin, lúc đó Đặng lão vẫn còn sống, nghe tin vậy rất lấy làm vui mừng đang tính dự định bổ nhiệm vị trí Thủ trưởng số 1, nhân cơ hội vậy Đặng lão liền lên tiếng nói là ban thưởng cho ông ta.
Sau đó Đặng lão cho ông trở về trung ương, bồi dưỡng để tiếp nhận chức vụ Thủ trưởng số 1.
Thủ trưởng số 1 cũng không phụ công của Đặng lão, hiện tại làm rất tốt vai trò của mình, và rất có tầm nhìn.
Nhìn bề ngoài Lục Thiếu Hoa đợi cho cơn lốc tài chính qua đi liền tuyên bố người nắm giữ đồng nhân dân tệ, nâng cao địa vị đồng nhân dân tệ trên quốc tế, nếu thành công có thể đem nhân dân tệ thay thế đồng đô la Mỹ, thành đồng tiền lưu thông trên quốc tế
Tất cả đều tốt nhưng cũng không hẳn vậy.
Trung Quốc hiện giờ chưa phát triển, địa vị cũng chưa có nhiều, như vậy đồng tiền quốc gia có thể nào thành đồng tiền lưu thông trên quốc tế không?
Mạo hiểm, đúng vậy, rất mạo hiểm.
Nếu thành công kinh tế Trung Quốc sẽ có điều kiện phát triển nhảy vọt, chưa đầy hai năm có thể thành một quốc gia cường thịnh, đây là một việc hệ trọng, đây là một mốc quan trọng trong lịch sử của những người đảm nhiệm vị trí Thủ trưởng số 1.
Nếu thất bại sẽ trở thành tội nhân.
Nếu đốt cháy giai đoạn hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng, sẽ khiến kinh tế Trung Quốc trở thành như bong bóng, nếu bong bóng to lên sẽ bị vỡ, hậu quả khi đó sẽ khó gánh được.
Một lần khủng hoảng chứng khoán khiến cho Nhật Bản thụt lùi hẳn 10 năm.
Nếu so với Nhật Bản năm đó thì cơn lốc tài chính lần này thật đáng sợ, như vậy Trung Quốc có khả năng kém phát triển đến 20 năm, thậm chí 30 năm, lại trở về ban đầu.
Không thể nghi ngờ đây là một lần đánh cược.
Nhưng mà Thủ trưởng số 1 dám đánh cược, điểm ấy khiến Lục Thiếu Hoa khâm phục.
Nhưng Thủ trưởng số 1 dám đánh cược cũng có lòng tin, ông tin tưởng ở Lục Thiếu Hoa, biết đây là cơ hội duy nhất, chỉ cần Lục Thiếu Hoa không việc gì thì nhất định kế hoạch sẽ thành công.
Cho dù Lục Thiếu Hoa có thể xảy ra chuyện và không thể thành công nhưng Thủ trưởng số 1 cũng có biện pháp giảm bớt nguy cơ.
Đã bỏ rất nhiều tiền vào cơn lốc tài chính, hiện tại cơn lốc tài chính đã bùng phát, số tiền đầu tư trước kia cũng giống quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn, cho nên Thủ trưởng số 1 không sợ, cho dù cuối cùng có thất bại, duy trì hiện trạng hoặc khiến nền kinh tế Trung Quốc thụt lùi hai năm cũng không có gì to tát.
Thụt lùi trong 1 hoặc 2 năm không thành vấn đề gì, thực ra nếu trước đó không có Lục Thiếu Hoa nhắc nhở về sự bùng phát của cơn lốc tài chính hai năm trước quốc gia đã không có kế hoạch bố trí thì đến nay cơn lốc tài chính diễn ra cũng có thể khiến kinh tế Trung Quốc thụt lùi không chỉ là 1, 2 năm.
Cho nên dù Thủ trưởng số 1 có thất bại thì chỉ là hậu quả của cơn lốc tài chính tạo thành mà thôi, nhưng nêu bỏ lỡ cơ hội như vậy thì rất đáng tiếc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT