Lục Thiếu Hoa đã từng ngồi máy bay hai lần nên thành thói quen, ngồi trên máy bay là chỉ để ngủ, khi tỉnh lại thì máy bay đã đáp xuống sân bay Tokyo.
Mới vừa đi tới cửa ra của sân bay, Lưu Minh Chương liền mỉm cười, ra sức vẫy tay Lục Thiếu Hoa và hai người đi cùng làm như bọn họ không nhìn thấy y:
- Ở đây, ở đây…
Lục Thiếu Hoa đã từng từ Hong Kong đến Nhật đã báo trước cho Lưu Minh Chương bay chuyến bay nào, nên mới có cảnh Lưu Minh Chương xuất hiện ở sân bay đón Lục Thiếu Hoa. Đây cũng là vì không có cách nào khác, Lục Thiếu Hoa ba người bọn họ không nói được tiếng Nhật, hơn nữa lại không biết chỗ của Lưu Minh Chương đang ở nên chỉ có thể để y tới đón thôi.
Khi Lục Thiếu Hoa đi qua đại sảnh để ra khỏi sân bay thì Lưu Minh Chương dẫn mọi người đi tới chỗ chiếc xe hơi Toyota ở bên cạnh, mở phía sau xe rồi quay đầu lại ra hiệu mọi người mau cất hành lý rồi lên xe. Tiếp theo lại là Lục Thiếu Hoa lên tiếng, hóa ra chiếc xe này là của bạn cùng lớp khi y du học. Bởi vì đến Nhật căn bản là không có xe lại muốn tới sân bay đón Lục Thiếu Hoa nên Lưu Minh Chương chỉ có thể mượn chiếc xe của bạn thôi.
Lục Thiếu Hoa chỉ biết thản nhiên gật đầu, lẳng lặng mà nghe Lưu Minh Chương bắt đầu nói về chuyện xe. Hắn tất nhiên biết còn có chuyện để nói, quả nhiên không ngoài dự đoán…
Sau khi giới thiệu một mạch về xe hơi, một lát sau Lưu Minh Chương mới nói tiếp:
- Anh và người kia học cùng lớp, cùng chuyên ngành là tài chính nhưng do anh ta không hài lòng với công việc nên bây giờ đang ở nhà không có việc gì làm cả.
Đã nói rõ ràng như thế rồi, Lục Thiếu Hoa làm sao không nghe rõ được! Mà thôi cũng không cắt ngang, để Lưu Minh Chương tiếp tục nói:
- Ngày mai dẫn người bạn cùng lớp kia tới gặp em đi!
Đây không phải là giữ thể diện cho Lưu Minh Chương mà là Lục Thiếu Hoa thực sự cần nhân viên, vả lại có lẽ là nhân viên người dân Nhật Bản có thể hiểu rõ Nhật Bản sẽ giúp được rất nhiều chuyện. Tuy nhiên cũng không phải là tùy tiện chọn người nào cũng được, cái này phải đợi gặp mặt mới biết được.
Lưu Minh Chương mua biệt thự ở gần sở giao dịch chứng khoáng Tokyo. Từ biệt thự đi tới sở giao dịch chứng khoán cũng chỉ mất 20 phút, nếu lái xe thì chỉ mất 10 phút. Bố cục bên ngoài của biệt thự với biệt thự ở Hong Kong na ná nhau, đều cao hai tầng, bốn phía có tường che, mặt trước của tòa nhà có một hồ bơi nhỏ. Điểm duy nhất khác nhau chính là trong phòng, phòng khách không có người Hong Kong, đồ dùng cũng bày trí khác nhau. Về phần cửa sổ cũng khác nhau, tất cả đều theo phong cách Nhật, chọn cửa kéo.
Đối với biệt thự, Lục Thiếu Hoa chỉ nhìn đại khái, kiếm tiền mới là nhiệm vụ hắn muốn làm. Về phần cảnh vật xung quanh tuy rằng có chút đòi hỏi nhưng cũng không soi mói nhiều.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lục Thiếu Hoa thức dậy sớm, chạy bộ quanh biệt thự, chạy liên tục đến khi toàn thân đều mệt. Đang chuẩn bị vào bên trong tắm rửa, không ngờ từ bên ngoài một chiếc xe Toyota chạy vào. Nhìn kỹ mới biết được đó là chiếc xe hôm qua ở bãi đậu xe mà Lưu Minh Chương đã đón hắn.
Dù cho Lục Thiếu Hoa nhìn thấy xe hơi thì xe đã chạy đến và dừng bên cạnh hắn. Người xuống xe đầu tiên là Lưu Minh Chương, tiếp theo mới nhìn qua thì một thanh niên tuổi tác cũng xấp xỉ Lưu Minh Chương, gương mặt hình chữ Quốc, tóc chẻ xéo một bên, trên sống mũi là một gọng kính màu đen. Tuy có mắt kính che nhưng không có cách nào che giấu được tia sáng lấp lánh của đôi mắt đầy trí tuệ ấy.
- Đến đây, tôi giới thiệu cho mọi người một chút.
Lưu Minh Chương lấy tư cách là người trung gian, mở miệng nói trước:
- Vị này là bạn học của tôi, tên là Lý Tông Ân. Vị này chính là ông chủ của tôi, họ Lục.
Lục Minh Chương giới thiệu rất thành thạo, cũng không có giới thiệu tên Nhật Bản của anh ta, chỉ giới thiệu tên Trung Quốc. Còn Lục Thiếu Hoa, trường hợp ở đây hắn cũng không tiện xưng thẳng tên. Hiện tại, Lý Tông Ân có thể làm việc cho hắn hay không vẫn chưa xác định cho nên chỉ có thể nói tên họ mà thôi.
- Xin chào!
Lý Tông Ân khẽ mỉm cười, dùng tiếng Trung đơn giản để chào hỏi Lục Thiếu Hoa, cũng không có tỏ ra là người Nhật Bản, nói những lời như “mong được chỉ giáo nhiều hơn” hay đại loại như thế.
Lục Thiếu Hoa gật đầu như là đáp trả anh ta, giống như im lặng là vàng, cũng không có mở miệng chỉ khua tay ta hiệu đi vào trong, liền xoay người đi vào trong trước.
Đi vào biệt thự, Lục Thiếu Hoa để Lý Tông Ân ngồi xuống trước còn hắn chạy đi tắm nước nóng. Một hồi lâu sau, Lục Thiếu Hoa mới lấy khăm mặt lau khô, vừat lau đầu, vừa ngồi xuống ghế ở đại sảnh.
Lau nước trên đầu rồi Lục Thiếu Hoa mới đem khăn mặt đặt sang một bên, hai mắt nhìn chăm chú nhìn vào Lý Tông Ân, nhìn xem hắn không dám nhìn nhau:
- Tôi chỉ có hai yêu cầu. Thứ nhất phải giữ bí mật, không được tiết lộ tin tức cho bên ngoài. Thứ hai phải nghe sự sắp xếp của tôi, không thể nửa đường đứt gánh. Có thể làm được không?
Cái yêu cầu thứ nhất vốn là điều mà người môi giới chứng khoán phải tuân thủ, nhưng Lục Thiếu Hoa vẫn là không nhịn được nên nhắc lại một lần. Về phần yêu cầu thứ hai, hắn chỉ để phòng hờ nếu chẳng may đến lúc đó đang ở thời khắc mấu chốt, Lý Tông Ân nửa đường nói mặc kệ như vậy thì rất phiền phức. Đến lúc đó tìm người thay cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Lý Tông Ân trầm ngâm một hồi lâu. Cái yêu cầu thứ nhất anh ta đã biết rồi. Còn cái yêu cầu thứ hai, anh ta cần có chút thời gian suy nghĩ, tuy nhiên dường như cũng không phải là chuyện cố sức, cũng không phải bảo anh ta đi giết người phóng hỏa, anh ta chỉ là một người môi giới chứng khoán.
- Không thành vấn đề. Tôi có thể làm.
Lục Thiếu Hoa tin tưởng sự tiến cử người của Lưu Minh Chương không phải là người thất lễ, bất tài. Nếu Lý Tông Ân không đủ năng lực nhất định Lưu Minh Chương tuyệt đối không giới thiệu, cho nên mới đề ra những yêu cầu rõ ràng. Đương nhiên với con mắt nhìn người của hắn càng tin tưởng hơn. Từ lúc Lý Tông Ân xuống xe, ánh mắt của Lục Thiếu Hoa không hề rời khỏi anh ta.
- Ừ! Ngày mai tôi sẽ nói Minh Chương làm hợp đồng cho anh ký.
Lục Thiếu Hoa vừa nói xong liền có âm thanh bên tai khiến hắn không kiềm được phải quay đầu. Vừa nhìn mới biết hóa ra là hai người ngành bất động sản đến từ Hong Kong.
- Lâm Tề Toàn, Hà Thừa Ích, lại bên này ngồi đi.
Lưu Minh Chương vẫy tay với bọn họ ra hiệu cho bọn họ đến.
Về tên của bọn họ, Lục Thiếu Hoa đã biết từ lâu rồi. Lúc ấy chính hắn xem sơ yếu lí lịch của họ đương nhiên đã biết. Tuy nhiên hai người họ lại không biết Lục Thiếu Hoa là người ra sao. Bởi vì ngày hôm qua Lục Thiếu Hoa mới vừa quay về biệt thự phải đi ngủ ngay, căn bản không có cơ hội giới thiệu.
Lưu Minh Chương cũng biết hai người họ không biết Lục Thiếu Hoa vì thế lại sắm vai là người trung gian giới thiệu cho bọn họ.
Nghe được Lục Thiếu Hoa chính là ông chủ, hai người họ rất ngạc nhiên.. Trước khi đến Nhật Bản, có biết Lưu Minh Chương trên báo nhưng mà trên danh nghĩa là ông chủ công ty Tài chính Phượng Hoàng, bọn họ trong lòng cũng thầm đoán ông chủ chính thức là ai nhưng bọn họ không thể tưởng tượng chính là…không ngờ ông chủ huyền bí phía sau màn lại là Lục Thiếu Hoa.
Lục Thiếu Hoa cũng không để ý sự ngạc nhiên của họ, đây là chuyện hắn đã dự liệu, hắn phất tay nói:
- Ngồi đi, tôi có chuyện cho các anh đi làm.
Nghe Lục Thiếu Hoa nói hai người mới từ ngạc nhiên tỉnh ngộ trở lại, ngồi xuống, im lặng ngồi xuống. Tuy nhiên trong lòng đều suy đoán Lục Thiếu Hoa sẽ chỉ bảo chuyện gì cho bọn họ đi làm, nhưng mà không thể đoán chính xác được, phải chờ Lục Thiếu Hoa mở lời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play