Vất vả cả một buổi tối, rốt cục thì cũng tháo rời bốn bộ phận của vệ tinh gián điệp cho lên tàu. Sau khi bốn tàu ngầm hạt nhân rời khỏi, bốn xe vận tải nằm ở trong biệt thự của Lục Thiếu Hoa cũng đã chạy tới bờ biển vận chuyển vệ tinh gián điệp lên, sau đó do 450 binh lính đặc chủng của doanh trại áp tải đưa về trung tâm.
Lần này không chỉ là vệ tinh gián điệp, còn có một quả tên lửa và hai mươi chuyên gia tên lửa, bọn họ theo tàu ngầm hạt nhân cùng đến, hiện tại đã lên bờ, vệ tinh gián điệp được chở đi, tên lửa cũng được chia thành hai bộ phận, nhưng không cần phải lo lắng không có chổ thể bốc lên, tìm hai chiếc container là có thể chuyên chở được.
Vệ tinh gián điệp đã được chở đi, còn lại tên lửa nên không quan trọng, Lục Thiếu Hoa cũng không ở lại bờ biển mà dẫn theo hai mươi chuyên gia tên lửa về biệt thự, bảo phòng bếp làm chút thức ăn chiêu đãi hai mươi chuyên gia, bản nhân Lục Thiếu Hoa cũng ăn bữa ăn khuya, sau đó mạnh ai nấy đi ngủ.
Do thời gian định phóng vệ tinh gián điệp là ba ngày sau, nên hai mươi chuyên gia tên lửa nhất định là không có nhiều ngày để nghỉ ngơi, vào ngày hôm sau liền lái chuyên cơ của Lục Thiếu Hoa đi tới Giang Tây.
Lục Thiếu Hoa cũng đi theo, tuy nhiên Lục Thiếu Hoa không xuống ở Giang Tây mà chỉ hai mươi chuyên gia xuống, sau đó Lục Thiếu Hoa lại bay đến Bắc Kinh.
Vệ tinh gián điệp, tên lửa, nhân viên tất cả đã đến đây, do quân đội tiếp nhận tất cả, vụ giao dịch này đến đây xem như kết thúc, Lục Thiếu Hoa tất nhiên muốn đi gặp thủ trưởng số 1, ngoài chính thức chấm dứt giao dịch lần này ra, Lục Thiếu Hoa còn phải gặp thủ trưởng số 1 để nhận tiền đi.
Không thể không nói, Lục Thiếu Hoa hiện tại là một người nghèo, vốn lưu động của Tập đoàn Phượng Hoàng không nhiều lắm, căn cứ Hổ Gầm cũng không thể xuất tài chính ra cung cấp cho bên này sử dụng, nếu trong khoảng thời gian này phát sinh việc bất ngờ thì Lục Thiếu Hoa thật đúng là không thể rút đâu ra tài chính để ứng phó.
Trong túi có tiền thì lượng không khí để thở mới đầy đủ.
Lục Thiếu Hoa nghĩ như vậy cho nên tám trăm tỷ đô la Mỹ kia Lục Thiếu Hoa muốn nhận ngay từ tay thủ trưởng số 1, lượng không khí thở của hắn mới có thể tràn đầy.
Dường như thủ trưởng số 1 đã biết ý đồ của Lục Thiếu Hoa khi đến, khi nhìn thấy Lục Thiếu Hoa chỉ cười, nói. - Yên tâm đi, tôi đã hạ lệnh rồi tiền sẽ chuyển qua ngay lập tức, tôi nghĩ không cần đợi lâu cậu đã có thể nhận được báo cáo.
Thủ trưởng số 1 dường như tính thời gian rất chuẩn, vừa dứt lời không bao lâu, Lục Thiếu Hoa liền nhận được điện thoại của người phụ trách ngân hàng Phượng Hoàng, báo cáo có khoản tiền tám trăm tỷ đô la Mỹ được chuyển vào tài khoản của Lục Thiếu Hoa.
Tiền đã chuyển, Lục Thiếu Hoa còn gì lo, nhìn thủ trưởng số 1 nhẹ nhàng cười, sau đó gật gật đầu, cho biết đã nhận được tiền, còn các mặt khác hắn không nói gì.
Đến lúc này, này vụ giao dịch cuối cùng đã kết thúc, Lục Thiếu Hoa cũng thở phào nhẹ nhõm, thở phào vì Lục Thiếu Hoa đã hoàn thành đúng lời hứa với Đặng lão.
Lúc đó khi Đặng lão còn sống, Lục Thiếu Hoa từng hứa với Đặng lão phải giúp quốc gia mạnh lên về thực lực quân sự. Hiện tại chế ra vệ tinh gián điệp, còn có cả vũ khí vũ trụ, trong khoảng thời gian ngắn quốc gia có thể nâng cao một bậc thực lực quân sự.
Đương nhiên, chỉ dựa vào hai thứ vũ khí đó, muốn nói nâng cao toàn diện thì không có khả năng, còn phải thêm nhiều kỹ thuật nữa mới được, nhưng cho tới thời điểm này, hai hạng kỹ thuật cực tiên tiến này đã là thứ mà Lục Thiếu Hoa có thể đưa ra, về phần kỹ thuật khác, Lục Thiếu Hoa mặc dù có, nhưng quốc gia cũng không phải rất kém cỏi, hợp lại hoàn toàn không có vấn đề gì.
Cho nên, tới giờ khắc này, Lục Thiếu Hoa xem như hoàn thành lời hắn đã hứa với Đặng lão, về phần sau này ra sao Lục Thiếu Hoa thật đúng không nghĩ qua.
Có lẽ thế, có lẽ về sau Lục Thiếu Hoa còn có thể chế ra kỹ thuật tiên tiến hơn, nhưng, có thể khẳng định một chút là không thể nhanh như vậy, có lẽ là mười năm sau, cũng có khả năng là hai mươi năm sau, thời gian bao lâu Lục Thiếu Hoa không thể có một đáp án khẳng định.
Lục Thiếu Hoa ở Bắc Kinh một ngày, cùng Lục Khiếu xem một trận đấu cầu lông, đêm đó hắn rời Bắc Kinh trở về Hongkong.
Sau khi về Hongkong, Lục Thiếu Hoa lại một lần nữa thị sát tất cả các công ty con của Tập đoàn Phượng Hoàng, lần thị sát này có thể nói là lần thị sát cuối cùng, một lần cuối trước khi cơn lốc tài chính tiến đến.
Đúng vậy, Lục Thiếu Hoa vẫn lo lắng về sức phòng ngự, vốn không cần tái thị sát, dù sao Lục Thiếu Hoa cũng đã thị sát qua nhưng bởi vì lần này cơn lốc tài không giống những lần bình thường, nên Lục Thiếu Hoa cũng có chút lo lắng.
Có lẽ nguyên nhân là thời gian, cách thời điểm bùng phát toàn diện còn một khoản thời gian, Lục Thiếu Hoa thị sát tất cả các công ty con do cẩn thận quá, một công ty bất kể lớn hay nhỏ ít nhất phải thị sát trước bốn ngày, như công ty tiêu thụ Phượng Hoàng Lục Thiếu Hoa ước chừng dùng thời gian mười ngày.
Không có biện pháp, công ty tiêu thụ Phượng Hoàng là công ty con lớn nhất của Tập đoàn Phượng Hoàng nên Lục Thiếu Hoa phải cẩn thận một chút, huống chi công ty Phượng Hoàng tiêu thụ chính là cửa sổ đối ngoại của Tập đoàn Phượng Hoàng ở lĩnh vực thực nghiệp, sự tình bên trong rất phức tạp và rất nhiều, Lục Thiếu Hoa bỏ ra một chút thời gian cũng là chuyện bình thường.
Hai mươi lăm ngày, Lục Thiếu Hoa ước chừng dùng hai mươi lăm ngày mới đi hết tất cả các công ty con, có vấn đề thì lập tức giải quyết, không có vấn đề thì khích lệ động viên cho bọn họ làm tốt chuẩn bị.
Khi Lục Thiếu Hoa thị sát xong tất cả các công ty con khi, thì đã là ngày bảy tháng chin. Vào ngày này Lục Thiếu Hoa nghỉ ngơi một ngày, tới tối Lục Thiếu Hoa mới bảo Lưu Minh Chương, Lý Vân Thanh cùng Lý Tông Ân và Lâm Nghị đến nhà.
Nhóm Lưu Minh Chương không nói nhiều lời, bọn họ là tam đại đầu sỏ của Phượng Hoàng tài chính, Lâm Nghị hiện tại tuy không thể xem như đại đầu sỏ, nhưng bởi vì Lý Vân Thanh và Lưu Minh Chương hai người không có mặt trong cơn lốc tài chính, y là quản lý nghiệp vụ của công ty Tài chính Phượng Hoàng.
Cơn lốc tài chính không nghi ngờ là sẽ có ảnh hưởng rất lớn đến Hongkong, như vậy người nắm giữ Phượng Hoàng tài chính cần phải nghe vì liên quan đến nghiệp vụ với rất nhiều công ty Hongkong.
Còn không, Lục Thiếu Hoa nói về công ty tài chính Phượng Hoàng đầu tiên, dù sao công ty tài chính Phượng Hoàng là đầu đàn của Tập đoàn Phượng Hoàng, Hongkong lại là đại bản doanh của Tập đoàn Phượng Hoàng, nếu đại bản doanh xong đời thì Tập đoàn Phượng Hoàng có gì thể ở giới tài chính hô mưa gọi gió sao.
- Cơn lốc tài chính đã quét đến, tôi tin các anh cũng cảm giác được, Hongkong là một trong những thị trường tài chính của toàn cầu chịu ảnh hưởng là chuyện không thể tránh khỏi. Lục Thiếu Hoa vào đề rất rõ ràng không vòng vo, cái hắn nói là sự thật không thể phủ nhận, may mà Lục Thiếu Hoa không thích nói lời vô nghĩa, không thế, lời vừa nói xong nhìn Lâm Nghị nói. - Lâm Nghị, anh quản lý nghiệp vụ chủ yếu của công ty tài chính Phượng Hoàng , anh nói đi.
- Ừ, vậy tôi nói đây. Lâm Nghị gật gật đầu, tạm dừng, sau mới nói tiếp. - Khi trước, công ty đã chuẩn bị xong, trong đó có một hạng mục là đưa cổ phiếu của các công ty có quan hệ không nhiều với tập đoàn chúng ta lặng lẽ bán ra ngoài, phòng ngừa khi cơn lốc tài chính tiến đến chúng ta bị kẹt về tài chính.
- Một vài công ty có quan hệ cùng tập đoàn chúng ta, đều là thành viên thương hội Trung Hoa, chúng ta tăng cường cổ phiếu nắm giữ, và chuẩn bị một phần tài chính, đề phòng đến lúc đó giá cổ phiếu trượt thì chúng ta có thể trợ giúp. Lâm Nghị chậm rãi nói.
Đây là quyết sách do Lâm Nghị đưa ra, mặc kệ là Lục Thiếu Hoa hay là Lý Vân Thanh, hoặc là Lưu Minh Chương đều không can thiệp. Kỳ thật đó cũng là sách lược trước kia, có thể nói là giống nhau không có phát sinh thay đổi gì.
Vào năm 97, cơn lốc tài chính Châu Á bùng phát, lúc ấy Lục Thiếu Hoa đã ra quyết sách như vậy, thời điểm đó Lâm Nghị đã vào công ty tài chính Phượng Hoàng làm việc, vả lại còn tham dự hành động trong cơn lốc tài chính Châu Á, có thể nói là hiểu về quyết sách này.
Lúc này đây Lục Thiếu Hoa toàn quyền cho bọn họ ra quyết sách, anh ta tất nhiên hấp thụ kinh nghiệm của quyết sách lần trước. Đương nhiên, Lâm Nghị cũng không làm y chang lần trước, có một số chỗ cần thay đổi, tỷ như nói dự án đi, Lâm Nghị chuẩn bị rất đầy đủ.
- Cá nhân tôi cảm thấy, lần này không giống bình thường, không thể so sánh với năm 97 vì quy mô sẽ lớn hơn rất nhiều, dựa vào tài chính mà công ty tài chính Phượng Hoàng hiện có chỉ sợ không chu toàn. Lâm Nghị nói tới đây cố ý ngừng lại, nhìn sắc mặt của Lục Thiếu Hoa một chút, nhìn xong thấy không có phản ứng quá lớn, Lâm Nghị mới nói tiếp. - Cá nhân tôi cảm thấy, thời điểm cần buông tay thì phải quyết đoán, nếu không thể chống đỡ, chúng ta chỉ có một đường là vứt bỏ.
Câu cuối cùng mới là mục đích cuối cùng của Lâm Nghị, giống như y nói, lần này đây cơn lốc tài chính rất lớn, so với năm 97 thì lớn hơn nhiều. Hiện tại Phượng Hoàng tài chính lượng tài chính hiện có cũng không nhiều, nên không thể phân ra để trợ giúp các công ty đầu tư.
Nếu công ty không có tài chính chống đỡ, Phượng Hoàng tài chính cũng chỉ có đường buông tha. Đúng vậy, buông tha chính là phân án thứ hai của Lâm Nghị.
Tuy nhiên, Lâm Nghị dù sao cũng là Lâm Nghị, y hiểu về Lục Thiếu Hoa có hạn, cũng không biết Lục Thiếu Hoa thích nghe nói thật, cho dù là là nói năng lực Tập đoàn Phượng Hoàng yếu kém, chỉ cần là sự thật, Lục Thiếu Hoa đều thích nghe.
Cũng do Lâm Nghị không hiểu điểm ấy của Lục Thiếu Hoa, cho nên, y nói chuyện rất cẩn thận, sợ Lục Thiếu Hoa mất hứng. Điểm ấy khi Lâm Nghị nói chuyện tầm mắt luôn nhìn chằm chằm Lục Thiếu Hoa, xem trên mặt là có thể biết được.
Nhưng, Lục Thiếu Hoa sẽ tức giận sao?
Không, Lục Thiếu Hoa sẽ không tức giận, chẳng những không giận, vả lại còn vui mừng, dù sao Lâm Nghị nói ra phương án thứ hai là rất chính xác, kiên quyết và quyết đoán, có được nhân viên như vậy, khiến cho Lục Thiếu Hoa giảm bớt chút gánh nặng, Lục Thiếu Hoa có gì mà không vui.
Lời của Lâm Nghị nói Lưu Minh Chương và Lý Vân Thanh nghe qua cũng rất vui mừng, ở trong lòng hô to vì có người tiếp bước.
Hai người Lưu Minh Chương và Lý Vân Thanh có thể có thành tựu của hôm nay, do bọn họ thỉnh thoảng quyết đoán rất kiên quyết, tránh được rất nhiều lần nguy hiểm, cũng vì Phượng Hoàng tài chính mang đến cho họ rất nhiều lợi ích, hiện tại bọn họ nhìn thấy một hậu bối giống bọn họ, thử hỏi sao có thể không vui đây.
Phải biết rằng, Lưu Minh Chương và Lý Vân Thanh đã quản lý Phượng Hoàng tài chính rất nhiều năm, hiện tại xuất hiện một người có thể có thể đảm đương vị trí của họ, về sau có thể họ chỉ nắm giữ đại cục, không cần đi quản chuyện của Phượng Hoàng tài chính.
- Có thể nhàn hạ . . .
Đấy là nguyên nhân mà hai người Lưu Minh Chương và Lý Vân Thanh cao hứng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT