Người đàn ông phải đặt sự nghiệp lên trên hết, đương nhiên cũng có một số người đặt tình yêu lên trên hết, nhưng chắc chắn Lục Thiếu Hoa không thuộc trong số này. Hắn là người coi sự nghiệp là thứ quan trọng nhất trong cuộc đời, điều này có thể thể nhận ra qua quá trình hai mươi năm hắn lẳng lặng phát triển Tập đoàn Phượng Hoàng.

Bây giờ Tập đoàn Phượng Hoàng gặp được thời cơ trăm năm có một, cũng là lúc Lục Thiếu Hoa cần đến một khoản tiền lớn, đương nhiên hắn phải coi trọng cơ hội này. Hôm trước vừa đến gặp Tăng Âm Quyền, Sếp lớn nhất của Hồng Kông, ngày hôm sau, Lục Thiếu Hoa lại phải đi gặp một Sếp lớn khác.

Sếp này so với Tăng Âm Quyền còn lớn hơn, đó là lãnh đạo tối cao. Vì kế hoạch, Lục Thiếu Hoa không thể không vào thủ đô một lần nữa. Không ngại vất vả, trước tiên hắn gọi điện cho một số lãnh đạo hẹn trước, sau đó mới đáp máy bay riêng tới thủ đô.

Toàn bộ đều liên quan đến việc ra tay với tập đoàn Goldman Sachs.

Ngoài ra, Lục Thiếu Hoa cũng cần trao đổi với lãnh đạo tối cao một số chuyện quan trọng. À không, nói chính xác thì hắn có một số việc quan trọng muốn nhắc nhở lãnh đạo tối cao.

Chuyện này là chuyện gì thì tạm thời chưa nói tới, bây giờ điều Lục Thiếu Hoa muốn làm rất đơn giản, đó là trước hết phải xác định rõ ràng chuyện ra tay với tập đoàn Goldman Sachs, còn những chuyện gì khác hoàn toàn có thể bàn sau.

Trải qua mấy giờ bay, rốt cục đã đến được Bắc Kinh. Tại một căn cứ quân sự ở đây, đã có một đoàn xe chờ sẵn, không cần nói cũng biết đó là đoàn xe tới đón Lục Thiếu Hoa.

Lục Thiếu Hoa lên xe, xe liền chạy về phía Trung Nam Hải. Khi tới cổng Trung Nam Hải, các xe hộ tống phía trước và phía sau Lục Thiếu Hoa đều rẽ hướng khác, chỉ có xe chở Lục Thiếu Hoa là chạy thẳng vào.

Trung Nam Hải- trung tâm quyền lực của Trung Quốc, đây là nơi ở của những lãnh đạo chóp bu của Trung Quốc. Việc canh phòng nơi ở của những lãnh đạo cao cấp như vậy vô cùng nghiêm mật, việc Lục Thiếu Hoa đến đây lúc này đều đã được sắp đặt trước, cho nên về căn bản, sự an toàn của hắn là không cần lo lắng.

Nơi này không phải là lần đầu tiên Lục Thiếu Hoa đặt chân đến, tuy rằng không có đi dạo khắp, nhưng con đường lớn ở giữa này thì hắn rất quen thuộc. Đó là đường dẫn tới biệt thự của lãnh đạo tối cao.

Xe dừng trước cửa biệt thự dùng làm văn phòng làm việc của lãnh đạo tối cao. Ở cửa đã có một thư ký đợi sẵn, Lục Thiếu Hoa biết người đàn ông trung niên này, ông ta là thư ký riêng của lãnh đạo tối cao.

Thấy Lục Thiếu Hoa xuống xe, vị thư ký vội vàng bước tới đón, khuôn mặt lộ vẻ tươi cười một cách khiêm nhường, giọng nói rất có khí thế:

- Tổng giám đốc Lục, lãnh đạo đang chờ ngài ở phòng làm việc.

Lục Thiếu Hoa không vội trả lời, chỉ nhìn thoáng qua ông ta, gật đầu, cười đáp lễ:

- Tốt, ông dẫn đường đi!

- Mời theo lối này.

Đi vào cửa chính, vòng qua đại sảnh, Lục Thiếu Hoa theo vị thư ký đi vào phòng làm việc của lãnh đạo tối cao. Không cần phải nói Lục Thiếu Hoa cũng biết đây là nơi lãnh đạo tối cao tiếp một số ít người có quan hệ thân mật.

Ở Trung Quốc, lễ nghi này nọ là có những tiểu tiết rất tinh vi, nhưng rất được coi trọng, chẳng hạn như việc lãnh đạo tối cao tiếp khách, nếu ông ta tiếp khách ở đại sảnh, điều đó có nghĩa là lấy tư cách chính phủ mà tiếp, còn nếu ông ta tiếp khách ở phòng làm việc, có nghĩa là giữa khách và chủ có chút quan hệ thân mật.

Đương nhiên tiếp khách thân mật cũng có thể bàn chuyện công, như Lục Thiếu Hoa chẳng hạn, vì có quan hệ thân mật nên mới được mời tới phòng làm việc của lãnh đạo tối cao.

- Tới đây đi.

Lãnh đạo tối cao cũng không dựa vào tuổi tác mà tỏ ra bề trên, ngược lại, ông ta choà đón Lục Thiếu Hoa bằng thái độ như giữa hai người ngang hàng

Đối với biểu hiện của lãnh đạo tối cao, Lục Thiếu Hoa đã thấy quen mắt, nhẹ nhàng gật đầu, cũng không vì đối diện với người lãnh đạo tối cao của đất nước mà cảm thấy lúng túng, ngược lại hắn còn rất thoải mái, ngồi xuống bên cạnh lãnh đạo tối cao, không nói lời nào.

- Cậu đến là vì chuyện tập đoàn Goldman Sachs?

Lãnh đạo tối cao hỏi.

Thật ra, ông cũng không cố ý hỏi, những lời này chẳng qua là một câu dạo đầu cho câu chuyện mà thôi. Đối với lý do đến đây của Lục Thiếu Hoa, ông đã biết đại khái, bởi vì trước đó Trưởng đặc khu hành chính Hồng Kông Tăng Âm Quyền đã báo cáo cho ông ta.

Nghe vậy, Lục Thiếu Hoa cũng không kinh ngạc, lại gật đầu, nói:

- Tôi muốn tống khứ tập đoàn Goldman Sachs khỏi Trung Quốc, tiếp thu cơ sở của họ ở Trung Quốc.

Lục Thiếu Hoa nói rất thẳng thắn, hắn cảm thấy đối mặt với lãnh đạo tối cao, tốt nhất là nói trắng ra, đồng thời cũng bớt phải giải thích nhiều lời.

Dường như lãnh đạo tối cao đã đoán trước Lục Thiếu Hoa sẽ có thái độ như vậy, ông khẽ gật đầu, không vội lên tiếng mà trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi mới nói:

- Những việc mà tập đoàn Goldman Sachs đã làm ở trong nước, ta đều biết rõ. Nhưng thế lực sau lưng tập đoàn Goldman Sachs không đơn giản chút nào. Cho dù có bất mãn đối với hành động của bọn họ cũng không thể hành động thiếu suy nghĩ. Một người ngồi ở vị trí như tôi cần có sự suy xét toàn diện.

Lãnh đạo tối cao nói ra khổ tâm của ông, nhưng chưa hết ý, liếc nhìn phản ứng của Lục Thiếu Hoa một chút, thấy hắn vẫn bình tĩnh, ông ới nói tiếp:

- Hơn nữa, trong nước cũng có một nhóm người ủng hộ tập đoàn Goldman Sachs, thoạt nhìn thì như vẽ đường cho huo7u chạy, thật ra là không phải, là họ bị tập đoàn Goldman Sachs che mắt.

Lục Thiếu Hoa là một người như thế nào, lãnh đạo tối cao có sự hiểu biết nhất định về hắn. Hắn chính là một người mà cát có rơi vào mắt cũng không chớp, từ những hành động trong quá khứ cho thấy Lục Thiếu Hoa không trung thành với quốc gia cho lắm, nhưng lãnh đạo tối cao tin chắc rằng ở thời điểm cần thiết, hắn có thể dùng thủ đoạn để nhúng tay vào.

Không thể nghi ngờ, ở đây là lãnh đạo tối cao giải thích cho Lục Thiếu Hoa nghe, sợ hắn hiểu lầm mình ủng hộ tập đoàn Goldman Sachs mà tức giận, sẽ gây ra những chuyện kinh thiên động địa.

Đừng quên, vợ Lục Thiếu Hoa là người của nhà họ Tăng, mà Tăng gia có một vị khai quốc công thần, tuy rằng ông cụ đã về hưu, không quản đến mọi chuyện nữa, nhưng nếu như Lục Thiếu Hoa to nhỏ bên tai ông cụ thì không chừng ông lại chạy thẳng tới Trung Nam Hải đại náo một trận.

Nỗi khổ tâm của lãnh đạo tối cao, đương nhiên Lục Thiếu Hoa biết, nhưng hắn cũng không nói gì, chỉ gật đầu tỏ vẻ hiểu, sau đó lái câu chuyện về đề tài chính:

- Hiện tại, cuộc khủng hoảng tài chính toàn cầu đã bắt đầu, tập đoàn Goldman Sachs đang phải co cụm lại, lúc này mà xuống tay đối với bọn họ là thời cơ tốt nhất. Đương nhiên, tôi cũng nhìn trúng sản nghiệp của họ ở trong nước, đó là một miếng bánh tất to lớn.

Lục Thiếu Hoa không hề nhắc tới cái gì mà “vì quốc gia trừ hại” này nọ.

- Ừ.

Lãnh đạo tối cao lên tiếng, rồi dừng một lúc thật lâu, sau đó mới nói:

- Chính phủ có phần trong những sản nghiệp của tập đoàn Goldman Sachs, nếu cậu muốn tống khứ tập đoàn Goldman Sachs đi thì những sản nghiệp đó phải xử lý thế nào?

- Ngài tin tưởng Tập đoàn Phượng Hoàng chứ?

Lục Thiếu Hoa hỏi.

- Nói về Tập đoàn Phượng Hoàng thì không cần nhiều lời, nó chiếm vị trí số một, số hai của thế giới.

Lãnh đạo tối cao đáp.

- Vậy thì rất đơn giản, trong lúc chưa có hành động gì, ngài cứ cung cấp toàn bộ thông tin về việc hợp tác nghiệp vụ với tập đoàn Goldman Sachs cho tôi, tôi sẽ cho người nghiên cứu trước, đợi đến lúc hành động, tôi sẽ phái người tới tiếp nhận, cam đoan là sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng nào.

Lục Thiếu Hoa nói một cách chắc chắn và chân thành.

Đầu tư và phục vụ tài chính cũng như tư vấn tài chính, là những nghiệp vụ mà trước đây Tập đoàn Phượng Hoàng không tham gia, nhưng không có ngĩa là tập đoàn phượng hoàng sẽ không làm. Phải biết rằng Tập đoàn Phượng Hoàng là một tập đoàn rất lớn, nếu có thêm một bộ phận như lời Lục Thiếu Hoa nói thì đúng là không có vấn đề gì.

- Việc đó không thành vấn đề, cậu muốn như thế nào thì cứ làm như thế đi! Ừ, nhưng cậu cũng phải cẩn thận một chút, muốn chỉnh Goldman Sachs, chắc chắn sẽ đụng chạm đến lợi ích của một số người, đến lúc không phải là không có khả năng sẽ nhảy ra đối đầu với cậu.

Lãnh đạo tối cao không quên nhắc nhở hắn một câu.

- - không phải còn có ngài đó sao? Tôi lo lắng việc này làm gì!

Lục Thiếu Hoa buông thõng một câu, tiếp đó lại nói:

- Tập đoàn Goldman Sachs là kẻ gây hại, tôi đấy là muốn trợ giúp cho quốc gia, ngài cũng không thể ngồi nhìn tôi bị tấn công tứ phía như vậy chứ!

Chưa hết, Lục Thiếu Hoa bằng giọng điệu không sợ trời không sợ đất, nói tiếp một câu:

- Những người bị che mờ mắt này, tôi nghĩ họ không nên xuất hiện ở chính trường!

Đây là ý gì?

Thằng ngốc cũng có thể nghe hiểu được ý của Lục Thiếu Hoa qua câu nói này, nói đơn giản là hắn bảo những người đó không xứng đáng làm “quan”, lại còn có ẩn ý là thừa cơ hội này thanh trừ bọn họ luôn.

Chứ sao nữa? Bị tập đoàn Goldman Sachs xỏ mũi, đem tiền của quốc gia đút vào túi người ta, đây là cái kiểu bị người ta mang đi bán lại còn giúp người ta kiếm tiền, những người như vậy mà làm quan thì làm sao có thể tạo phúc cho dân?

Nhưng lãnh đạo tối cao bị lời nói của Lục Thiếu Hoa làm cho không biết phải trả lời sao:

- Cậu thật là, haiz…

- Uỷ ban Kỷ luật Trung ương cũng không là một ngành vô tác dụng.

Lục Thiếu Hoa lại tiếp tục cái giọng “không sợ ai” của hắn.



Chuyện này thì lãnh đạo tối cao cũng hết chỗ nói rồi, đành cười khổ, lắc đầu:

- Được rồi, cậu muốn làm như thế nào thì làm, tuy nhiên cậu phải nhớ kỹ, voà lúc này, ổn định mới là điều quan trọng nhất.

Đúng vậy, lúc này tình hình đã thế nào, quốc gia không thể loạn, loạn khiến bọn người cơ hội sẽ lợi dụng, hơn nữa khủng hoảng tài chính đang đến, nấu lại có rối loạn nữa thì xem như quốc gia xong đời.

- Tô sẽ hành động có chừng mực.

Lục Thiếu Hoa cam đoan.

- Vậy thì tốt rồi.

Lãnh đạo tối cao rõ ràng là thở phào nhẹ nhõm, sau đó không nhắc đến vấn đề đó nữa, chuyển sang chuyện khác:

- Chú của cậu làm việc không tồi, tạo được tiếng tốt, tuy rằng có cậu hỗ trợ một tay, nhưng năng lực của ông ấy thì vẫn phải công nhận.

- Đó là do chú tôi đã được ông Đặng chỉ đạo đấy ạ!

Lục Thiếu Hoa cũng không khách khí, còn có ý mượn hơi lãnh tụ.

- Mới khen cậu hay cậu đã vểnh đuôi lên rồi!

- Ha ha…

Lục Thiếu Hoa cười to.

- Được rồi.

Lãnh đạo tối cao thấy Lục Thiếu Hoa cười không nói gì, không khỏi xua tay, có ý kết thúc đề tài này, rồi lại hỏi:

Tôi nghĩ lần này cậu đến không đơn giản chỉ vì chuyện của tập đoàn Goldman Sachs thôi, không có việc không trèo lên cung Tam Định, nói đi.

Lục Thiếu Hoa không trả lời, nhưng lúc này vẻ mặt của hắn đã hoàn toàn biến đổi, hết sức nghiêm túc, và cũng hết sức tập trung, dường như muốn cho người ta thấy điều hắn sắp nói là vô cùng quan trọng.

Lãnh đạo tối cao đã nhận thấy vẻ mặt của Lục Thiếu Hoa, dường như cũng lây cảm xúc trên khuôn mặt hắn, ông cũng tỏ vẻ rất nghiêm túc.
Vẻ mặt trầm tư của của Lục Thiếu Hoa không phải là giả vờ mà là vẻ mặt thật sự, vì chuyện hắn sắp nói ra thật sự khá nghiêm trọng, ừm, mà không, chính xác mà nói, điều mà hắn sắp nói ra liên quan tới tính mạng của hàng trăm thậm chí là hàng triệu người, cũng khó trách Lục Thiếu Hoa lại tỏ ra nghiêm trọng như vậy.

- Ông nên biết trong tay tôi có rất nhiều nhân tài, trong đó không những có chuyên gia quân sự mà còn có chuyên gia hàng không, thậm chí là các chuyên gia y học nữa.

Lời dẫn đầu của Lục Thiếu Hoa có chút gì đó khoe khoang nhưng không thể phủ nhận, những điều Lục Thiếu Hoa nói đều là sự thật.

Thật ra Thủ trưởng số 1 biết những gì Lục Thiếu Hoa đang nói, mà chuyện ông biết cũng giống như Lục Thiếu Hoa đã nói, chuyện này thật sự là sự thật hơn nữa Thủ trưởng số 1 cũng biết, đây là những chuyện đã biết, vậy còn chuyện chưa biết thì sao?

Lục Thiếu Hoa không hề tiết lộ, Thủ trưởng số 1 vốn dĩ không có cơ hội để tìm hiểu nó, cho đến giờ này những gì ông biết chỉ nằm trong những chuyện mà Lục Thiếu Hoa đã nói mà thôi

- Chuyện này thì tôi biết nhưng nó có liên quan gì không?

- Có

Lục thiếu hoa không hề do dự nói ra một câu, sau đó nói tiếp

- Ông không hề biết là trong tay tôi đang có những chuyên gia địa chất, hơn nữa những chuyên gia này mấy năm trước đã liên kết với những nhà khoa học để nghiên cứu ra một thứ, đó chính là máy thăm dò địa chất.

Lục Thiếu Hoa chỉ nói một nửa, những chuyện này thì Thủ trưởng số 1 đều biết, cho nên ông không hề nói xen vào mà dùng ánh mắt chờ đợi để nhìn Lục Thiếu Hoa, im lặng lắng nghe câu tiếp theo của hắn, còn Lục Thiếu Hoa cũng không để ông thất vọng, hắn ngừng một chút rồi nói tiếp

- Dựa vào kết quả báo cáo mà tôi nắm bắt được thì thứ đồ đó có thể thăm dò địa chất, mà căn cứ vào những thăm dò trước mắt thì năm nay là năm có nhiều trận động đất, hơn nữa nước ta sẽ đón nhận trận động đất lớn.

Không sai, cái mà Lục Thiếu Hoa nói chính là trận động đất lớn, còn về cái thứ gọi là thăm dò gì đó thì toàn là do Lục Thiếu Hoa bịa đặt ra, toàn là chuyện không có căn cứ, Lục Thiếu Hoa sở dĩ nói Trung Quốc sẽ xảy ra trận động đất lớn là hoàn toàn do dựa vào ký ức còn lại của hắn mà ra.

Vào lúc 14 giờ 28 phút 4 giây ngày 12 tháng 05 năm 2008 ở Vấn Xuyên Tứ Xuyên, Bắc Xuyên sẽ có trận động đất cấp 8, mặt đất rung chuyển, núi non nứt lở, khắp nơi bị tàn phá, sinh ly tử biệt… khắp nơi Tây Nam đều có người bị thương. Đây là thời điểm đất nước bị tàn phá mạnh nhất từ khi Trung Quốc cải cách, cũng là trận động đất mang tính phá hoại ở phạm vi rộng nhất từ trước tới giờ. Trận động đất lần này ước tính độ thiệt hại ở Trung Quốc khoảng 500 000km.

Trận động đất này khiến cho 69 227 người gặp nạn, 364 643 người bị thương, 17 923 người mất tích, tài chính kinh tế bị thiệt hại khoảng 845, 2 tỷ nhân dân tệ. Trong đó Tứ Xuyên bị thiệt hại nặng nhất, thiệt hại khoảng 91,3%, Can Túc khoảng 5,8% , Thiểm Tây khoảng 2,9%. Cục thống kê Quốc gia chia mức độ thiệt hại làm ba loại, loại 1 là thiệt hại về người ( số người bị thương vong), loại 2 là thiệt hại về tài sản, loại 3 là thiệt hại về môi trường. Về thiệt hại tài sản thì mức độ thiệt hại nhà cửa chiếm số lượng lớn nhất, thiệt hại về nhà cửa ở nông thôn và thành phố chiếm khoảng 27,4%. Bao gồm các thiệt hại về trường học, bệnh viện và những căn nhà trống khác chiếm khoảng 20,4%, ngoài ra còn có thiệt hại về cơ sở hạ tầng, đường xá, cầu cống và các cơ sở vật chất khác trong thành phố chiếm khoảng 21,9%, ba loại này có tỷ lệ thiệt hại khá nhiều, 70% thiệt hại trở lên đều xuất phát từ 3 mặt này.

Còn phạm vi ảnh hưởng cũng rất lớn, bao gồm địa chấn trong phạm vi 50 km nội thành và 200 km trong phạm vi các thành phố lớn. Các tỉnh trong nước như Thiểm Tây, Can Túc, Ninh Hạ, Thiên Tân, Thanh Hải, Bắc Kinh, Sơn Tây, Sơn Đông, Hà Bắc, Hà Nam, An Huy, Hồ Bắc, Hồ Nam, Trùng Khánh, Qúy Châu, Vân Nam, Nội Mông Cổ, Quảng Tây, Quảng Đông, Hải Nam, Tây Tạng, Giang Tô, Thượng Hải, Triết Giang, Liêu Ninh, Phúc Kiến và ( các khu vực tự trị và trực thuộc thành phố) như Hồng Kông, Macao, đặc biệt là các khu vực hành chính và khu vực Đài Loan là chịu ảnh hưởng rõ nhất. Trung Quốc ngoại trừ Hắc Long Giang, Cát Lâm và Tân Cương ra thì đều có những trận động đất ở mức độ khác nhau. Trong đó 3 tỉnh Tứ Xuyên, Thiểm Tây, Can Túc là tỉnh chịu ảnh hưởng nghiêm trọng nhất. Thẩm chí cả các thủ đô của các nước lân cận như Băng Cóc của Thái, Hà Nội của Việt Nam, Philippines, Nhật Bản cũng chịu ảnh hưởng.

Đây chính xác là một thiên tai, là điều con người không thể tránh khỏi nhưng Lục Thiếu Hoa đã được tái sinh trở lại, hắn có năng lực thay đổi ý trời, vào lúc này, Lục Thiếu Hoa phải đứng ra, như vậy thì 69 227 người gặp nạn đó sẽ không sao cả, 374 643 người bị thương đó cũng chẳng hề gì, 17 923 người mất tích cũng có thể ở nhà vui vẻ bên người thân.

Để tránh cho bi kịch không xảy ra thì Lục Thiếu Hoa sợ gì mà không bịa đặt chuyện, hắn tin rằng ông trời cũng sẽ tha thứ cho hắn thôi, không đúng sao?

Lục Thiếu Hoa bịa ra một câu chuyện là có thể cứu được 69 227 người không bị mất mạng, càng tránh cho 374 643 người không bị thương và càng không có 17 923 người mất tích.

Nhưng lời nói của Lục Thiếu Hkhiến người nghe có chút gì đó dựng cả tóc gáy, Thủ trưởng số 1 lúc đầu cứ nghĩ là Lục Thiếu Hoa đang nói đùa nhưng khi thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Lục Thiếu Hoa thì trực giác của ông mắc bảo, Lục Thiếu Hoa thật sự không giống như đang nói đùa.

- Cậu chắc chắn chứ?

Thủ trưởng số 1 hỏi

- Chắc chắn

Lục thiếu hoa nghiêm túc trả lời

- Có thể xác định địa điểm không?

Thủ trưởng số 1 lại hỏi

- Trước mắt chỉ có thể xác định một địa điểm cơ bản, chính là Tứ Xuyên

Nói xong, Lục Thiếu Hoa ngừng một chút rồi bổ sung thêm

- Giả sử nếu phải xác định địa điểm chính xác thì phải cho tôi thời gian nửa tháng

- Có thể biết được sẽ lớn thế nào không?

Thủ trưởng số 1 không trả lời câu hỏi của Lục Thiếu Hoa mà chuyển sang câu khác.

- Ít nhất là cấp 8 trở lên

Lục thiếu hoa mặt không biến sắc nói

- Thời gian, có thể xác định được không?

Thủ trưởng số 1 lại hỏi

- Thời gian là còn 4 tháng, chắc chắn không quá 4 tháng

Lục Thiếu Hoa trầm giọng nói

Bây giờ cũng gần tháng 2 rồi, cách thời gian xảy ra trận động đất ở Vấn Xuyên chính xác là không đến 4 tháng, điểm này thì Lục Thiếu Hoa nói không sai.

Im lặng, Thủ trưởng số 1 chỉ biết im lặng.

Không thể trách tại sao Thủ trưởng số 1 lại im lặng như vậy, vì chuyện ông nghe được hôm nay thật sự quá chấn động rồi, trận động đất cấp 8 trở lên hơn nữa còn là ở Tứ Xuyên nữa.

Tứ Xuyên là một nơi thế nào, Thủ trưởng số 1 là người biết rõ nhất, chỗ đó nhiều núi, hơn nữa cũng là trung tâm nghiên cứu công nghệ quân sự nhiều nhất của Quốc gia, giả sử nơi đó xảy ra động đất, gây ra nhiều thiệt hại thì nói gì, lỡ gây thiệt hại đến trung tâm nghiên cứu công nghệ quân sự thì sẽ thế nào đây?

Đây chỉ là thứ yếu, còn nếu trận động đất cấp 8 xảy ra ở nơi tập trung dày đặc dân cư thì khi động đất xảy ra, nhà nước sẽ bị tổn thất bao nhiêu, cần phải biết là bây giờ là thời điểm cơn lốc tài chính nổ ra, tốt nhất là không nên để xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Hơn nữa, về vấn đề người dân nữa, đó là những người có máu có thịt, Thủ trưởng số 1 đương nhiên biết điều đó, vậy thì phương pháp duy nhất chính là giảm thiệt hại xuống mức thấp nhất để bảo toàn tính mạng.

- Cậu chắc chắn máy dò thám không có gì sai sót chứ?

Một hồi lâu Thủ trưởng số 1 lại hỏ thêm 1 câu

- Một trăm phần trăm

Lục Thiếu Hoa lúc này mới nói ra một câu đảm bảo, nhưng hắn vẫn chưa yên tâm nên nói thêm vào

- Cho đến thời điểm hiện tại thì ít nhất trong 10 năm dò thám này vẫn chưa xảy ra sai sót nào, cho dù là một chút xíu sơ suất.

Một Lục Thiếu Hoa hơn 30 tuổi, người không có ý định phản quốc, lại có thể tiết lộ kỹ thuật về chiến hạm hàng không, lại chế rạo ra vũ khí hạt nhân, lợi hại hơn là chế tạo ra thứ kỹ thuật cao cấp nhất vệ tinh gián điệp này, còn mấy thứ vũ khí vũ trụ gì đó nữa.

Không thể không nói đây là một kỳ tích nhưng đằng sau sự kỳ tích đó là gì?

Thủ trưởng số 1 quá hiểu rõ, phía sau sự kỳ tích đó là thế lực, thế lực của Lục Thiếu Hoa lớn, lớn thế nào thì bạn không thể biết được, nếu không có Lục Thiếu Hoa thì sẽ không làm được gì, vậy thì thứ máy dò tìm địa chấn gì đó mà Lục Thiếu Hoa đã nói chắc chắn là có, Lục Thiếu Hoa xác định là có hơn nữa còn thăm dò ra động đất nữa.

Không nói nhiều lời, Thủ trưởng số 1 gọi người thư ký riêng vào, rồi nghiêm túc căn dặn một câu

- Gọi 8 người kia tới đây hết, còn những cán bộ cấp cao của Uỷ ban quân sự cũng gọi tới luôn, ừ, hơn nữa thông báo cho các lãnh đạo trong khu quân sự để họ kịp thời chuẩn bị.

- Vâng

Thư ký riêng của ông đáp lại một tiếng rồi lui đi, đi làm chuyện mà Thủ trưởng số 1 đã chỉ thị.

Thời gian trôi thật nhanh, tất cả mọi người đều có mặt đầy đủ ngồi đầy cả phòng khách, ngoài những thủ lĩnh cấp cao trong khu quân sự chưa tới thì tất cả những người còn lại đều đông đủ cả.

Lúc mọi người đều có mặt đầy đủ thì Lục Thiếu Hoa cũng nói lại những gì vừa nói với Thủ trưởng số 1 một lần nữa, cho đến bây giờ thì sứ mệnh của Lục Thiếu Hoa đã kết thúc.

Nhưng đã thật sự kết thúc chưa?

Chưa hẳn, nhiệm vụ cao cả này của lục thiếu hoa chưa thể kết thúc nhanh như vậy được.

- Tiểu Hoa, cậu là Thượng tướng của Quốc gia, lúc này, cậu có toàn quyền phát biểu, cậu nói thử cách nghĩ của mình xem sao.

Thủ trưởng số 1 không hề trưng cầu ý kiến của người khác mà đưa mắt với Thủ tướng để âm thầm dò ý, sau đó mới hỏi

Lục Thiếu Hoa không nghĩ tới Thủ trưởng số 1 lại hỏi mình câu này, một phút ngỡ ngàng nhưng rất nhanh, lục thiếu hoa liền cười gượng nhưng hắn cũng không từ chối trả lời mà sau khi sắp xếp các ngôn từ xong rồi nói

- Đất đai đường xá bị tàn phá có thể phục hồi nhưng con người không còn nữa thì sẽ khiến người thân đau lòng, cách nghĩ của tôi là giải tán, đợi sau khi biết chi tiết địa điểm thì hãy cho mọi người giải tán, để tránh bị thương vong.

Sau khi ngừng một lúc Lục Thiếu Hoa lại nói tiếp

- Tôi cũng biết, giải tán với quy mô lớn như vậy sẽ gặp khó khăn, hơn nữa cũng dễ dàng dẫn đến hỗn loạn nhưng ngoài cách này ra thì không còn cách nào khác nữa. Đồng thời ti cũng muốn thể hiện ý của mình, nếu các vị đồng ý giải tán thì tôi tình nguyện quyên góp 20 tỷ đô la Mỹ để giúp những người sắp xếp chỗ ở.

Một cách nghĩ, lại có thêm một lời hứa nữa, đây là một giới hạn lớn nhất mà lục thiếu hoa có thể làm.

20 tỷ đô la Mỹ, đó cũng chính là 120 tỷ nhân dân tệ, đủ để trang trải cho nhiểu người, ừ, còn có thể dư một số tiền để sửa chữa lại đường xá nhà cửa nữa.

Im lặng, một sự im lặng khủng khiếp, không hề có một tiếng động nào.

- Tôi đồng ý với ý kiến của Tiểu Hoa

Thủ trưởng số 1 luôn là người có sự quyết đoán nhất, nhanh chóng cho ra quyết định thể hiện ý kiến ủng hộ Lục Thiếu Hoa.

Mà với vai trò là Thủ tướng viện quốc vụ thì không thể là người không có sự quyết đoán, ngược lại với vai trò Thủ tướng Trung Quốc thì sẽ có dư thừa sự quyết đoán

- Tôi cũng đồng ý

Hai lãnh đạo lớn cũng đã đồng ý rồi, những người còn lại đương nhiên cũng không có ý kiến gì, tất cả đều đồng ý nhưng trước mắt vẫn còn khá nhiều vấn đề, ví dụ như khủng hoảng xảy ra thì phải làm sao? Sau khi khủng hoảng xảy ra thì phải giải quyết thế nào?... cả một chuỗi vấn đề đều xuất hiện.

Đúng vậy, phải làm thế nào?

Đây là vấn đề cấp thiết cần giải quyết trước mắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play