Đừng quên, kiếp trước Lục Thiếu Hoa là quản lý ký thuật, hắn cả ngày không làm gì, ngoại trừ đọc tiểu thuyết, thời gian còn lại đều là chơi trò chơi, như kiếp trước hắn nói là giết thời gian.

Sau khi tái sinh, Lục Thiếu Hoa ngược lại, không có nhiều thời gian, cũng không phải Lục Thiếu Hoa đã quên những ham thích của kiếp trước, xem tiểu thuyết, chơi trò chơi, Lục Thiếu Hoa vẫn yêu thích như cũ.

Tuy nhiên lại nói, chơi trò chơi do chính công ty của mình sản xuất, Lục Thiếu Hoa có thể chơi, Lục Thiếu Hoa cũng không cần phải lo lắng, nhưng tiểu thuyết thì không thế.

Hai năm nay thì tốt hơn, có tiểu thuyết trên mạng, mấy năm trước, Lục Thiếu Hoa đã liều mạng lên diễn đàn sách, giờ thì tốt rồi , người viết tiểu thuyết ngày càng nhiều, Lục Thiếu Hoa cũng có nhiều sự lựa chọn hơn.

Lúc này, Lục Thiếu Hoa còn đang suy nghĩ một vấn đề, có nên mua lại diễn đàn tiểu thuyết, làm ông chủ, Lục Thiếu Hoa có thể tự ý tìm tiểu thuyết để đọc, thậm chí đến tình tiết hấp dẫn có thể bảo tác giả đem đến đây trước.

Đương nhiên, Lục Thiếu Hoa dù sao cũng là một thương nhân, mạng tiểu thuyết hàng năm lợi nhuận nhiều hay ít, Lục Thiếu Hoa có thể đoán được, nếu thu mua lại mạng tiểu thuyết, hơn nữa có Tập đoàn Phượng Hoàng làm hậu thẫn, diễn đàn tiểu thuyết có thể trở thành trang web văn học Trung Quốc lớn nhất thế giới, không hề khó chút nào.

Cũng không những không khó, ngược lại sẽ rất dễ dàng, thậm chí là có thể trong một khoảng thời gian dài.

Nhưng hiện tại Lục Thiếu Hoa cần làm không phải là suy nghĩ có mua diễn đàn truyện hay không mà là bụng hắn đang đối, Tăng Vũ Linh cũng gọi hắn xuống ăn cơm.

Về nhà, ăn đồ ăn do mẹ tự nấu, Lục Thiếu Hoa thật sự hoài niệm.

Nói thật, nhiều năm như vậy, Lục Thiếu Hoa đều đã ăn rất nhiều sơn hào hải vị, nhưng đồ ăn dù ngon thế nào, cũng cảm thấy không ngon bằng mẹ nấu, vì thế Lục Thiếu Hoa ăn đến hơn ba bát, xem như là ăn nhiều nhất.

Cơm nước xong, không cần nhiều lời, mọi người ngồi ở phòng khách, nghỉ ngơi uống trà.

Nghệ thuật uống trà của người Triều Sán là nhất, hơn nữa những năm gần đây, Lục Thiếu Hoa đều duy trì thói quen uống trà. Về đến nhà, trà càng là thức uống không thể thiếu.

Vừa uống trà vừa lấy bao thuốc ra, đưa cho cha mình một điếu, còn lại đưa cho Lý Thượng Khuê và mọi người trong phòng.

Mấy người Đỗ Hiểu Phong là trẻ mồ côi, có lẽ lúc đầu cứ đến nhà Lục Thiếu Hoa, sau làm bảo vệ cho người nhà Lục Thiếu Hoa, thuận tiện giúp việc kinh doanh hoa quả của cha hắn. Thật không ngờ, bọn họ đã ở đây được hai mươi năm.

Đến hiện tại, nhà họ Lục không còn kinh doanh hoa quả nữa, mấy người Đỗ Hiểu Phong cũng đã lớn tuổi, cũng đã kết hôn, Lục Gia Diệu lại cho bọn họ phòng ở, đều đã có con, cũng không muốn rời đi, rõ ràng đều ở gần đây, một mặt làm người nhà của Lục Thiếu Hoa, mặt khác cùng sống ở thôn quê.

Thật ra từ khi Lục Thiếu Hoa tăng số nhân viên từ bên Chau Phi sang đây, Đỗ Hiểu Phong cũng không phải bảo vệ người nhà Lục Thiếu Hoa nữa, hoàn toàn là những vệ sĩ dã trưởng thành, bình thường dạy dỗ các vệ sĩ khác, còn lại là quản gia của nhà họ Lục.

Lục Thiếu Hoa không quên công lao của bọn họ, cho nên, về mặt kinh tế, Lục Thiếu Hoa thường cho bọn họ một khoản tiền, làm cho bọn họ không cần lo đến cuộc sống sau này.

Nhưng mấy người Đổ Hiêur Phong lần nào cũng từ chối không nhận tiền của Lục Thiếu Hoa. Nguyên nhân là bọn họ có cuộc sống của người nhà họ Lục, tiền đối với bọn họ không quan trọng.

Đây là hiện tượng lạ, mấy người Đỗ Hiểu Phong và gia đình họ nghiêm nhiên biến thành thành viên của nhà họ Lục.

Đối với tình hình này, Lục Thiếu Hoa cũng không nói gì, chẳng những không nói gì, Lục Thiếu Hoa ngược lại cảm thấy rất tốt, một gia tộc, không có phải chỉ dựa vào nhà họ Lục để duy trì. Nói vậy, mặc dù là phát triển mấy trăm năm cũng không có khả năng phát triển trở thành dòng họ lớn. Có người gia nhập thêm là hoàn toàn tất yếu.

Tuy nhiên ngẫm lại, mấy người con của Đỗ Hiểu Phong cũng hơn mười tuổi, tất cả đều đang học trung học, con đường sau này của bọn chúng, Lục Thiếu Hoa là người cầm quyền của nhà họ Lục không thể không lo.

-Hiểu Phong, mấy người con của cậu đã đến tuổi học xong, có nên đưa đến Hồng Kông hay không? Giáo dục bên Hồng Kông tốt hơn đại lục nhiều.

Lục Thiếu Hoa thản nhiên nói.

- Hai đứa con của tôi đọc sách không được tôi, tôi đang tính thêm một thời gian nữa cho chúng sang bên chỗ cua rLck. Bảo Lý Chí Kiệt rèn luyện cho bọn chúng, trở về làm cho đại ca Trần Quốc Bang.

Đỗ Hiểu Phong hình như có suy nghĩ từ trước.

- Ừ,

Lục Thiếu Hoa gật gật đầu, không phản đối ý kiến của Đỗ Hiểu Phong, dù sao Đỗ Hiểu Phong cũng đã có quyết định. Từng là một quân nhân, quyết định rồi sẽ không thay đổi

- Vậy thì sắp xếp thời gian đi, hoàn cảnh bên đó cũng không tồi.

Nói xong, Lục Thiếu Hoa nhìn về phía Phương Gia Sinh hỏi

- Anh Sinh, còn các con anh.

- Con gái thì đi sang Hồng Kông còn con trai cũng theo con của Đỗ Hiểu Phong.

Lục Thiếu Hoa còn có thể nói cái gì, chỉ có thể đồng ý thôi, sau đó hỏi tiếp vài người, căn bản là học tiếp không có mấy người, tất cả đều theo chân cha họ. Tất cả đều muốn được sang bên Châu Phi.

Điều này làm Lục Thiếu Hoa không có cách nào, cha họ xuất thân là lính, vả lại đều là bộ đội đặc chủng. Xem ra, bọn họ được rèn luyện từ nhỏ, cũng bị ảnh hưởng rồi.

Nhưng hiện tại họ đã xem là người của nhà họ Lục, Lục Thiếu Hoa có cái gì bọn họ đương nhiên biết, đưa họ vào bộ đội cũng không có vấn đề gì. Nhưng bọn chúng lại không nghĩ đến, dù sao, như cha chú bọn chúng, cứ theo nhà họ Lục, mà đi bộ đội cho nhà nước, sau này có thể phát sinh thay đổi không chừng.

Nói dùa, cha chúng đã đi bộ đôi, vài chục năm mới thoát ra được, bọn chúng giờ lại tiếp tục, nhìn thế có vẻ không dễ lắm.

Còn nữa, Căn cứ Hổ Gầm bên Châu Phi là nơi như thế nào, bọn họ rõ ràng đều biết. Nơi đó chắc chắn là một nơi làm người ta trưởng thành, mạnh mẽ, tương lai trở lại sẽ thành người tài.

Mấy người Đỗ Hiểu Phong đều có chung suy nghĩ, Lục Thiếu Hoa tất nhiên hiểu được. Nên hắn cũng không nói gì, là lựa chọn của bọn họ, Lục Thiếu Hoa cũng không can thiệp, nhưng Lục Gia Diệu không thế, ông ta hoàn toàn không biết tình hinh bên Châu Phi, cho nên ông ta nói:

- Ta nghĩ, cho con các cậu đi bộ đội vài năm mới đúng

Lắc đầu, mọi người đều lắc đầu với đề nghị của Lục Gia Diệu, đó là từ chối, điều này làm Lục Gia Diệu không hiểu lắm. Ông ta nghĩ, đến Châu Phi là một nơi nghèo khổ, một đứa trẻ hơn mười tuổi đến đó, có thể bồi dưỡng được cái gì.

Còn nữa, Trong lòng Lục Gia Diệu, quân đội mới là người phục vụ cho địa phương, bên Châu Phi ông ta không biết là gì

- Chẳng lẽ tôi nói sai sao?

Đối với câu hỏi của phụ thân, Lục Thiếu Hoa vô cùng buồn bực, tuy nhiên hắn lại không thể nói gì, hắn không thể nói về căn cứ bên Châu Phi, như vậy chắc chắn Lục Gia Diệu sẽ mắng hắn là đồ phản quốc.

Nhưng Lục Thiếu Hoa không thể không nói không có nghĩa là mấy người Đỗ Hiểu Phong không nói, chẳng qua Đỗ Hiểu Phong áp dụng phương pháp khéo léo,

- Lục lão, ông có biết bảo vệ biệt thự đến từ đâu không?

Lục Gia Diệu lắc đầu, tỏ vẻ không biết.

- Bọn họ là đến từ Châu Phi, trên thế giới, có một tổ chức gọi là đoàn lình đánh thuê, những người đó là từ đoàn lính đánh thuê đến, mà đây lại là đoàn lính đánh thuê lớn nhất thế giới, mà phụ trách đoàn lính đánh thuê này chính là Lý Chí Kiệt.

Tạm dừng một chút, Đỗ Hiểu Phong dường như sợ Lục Gia Diệu không biết Lý Chí Kiệt là ai, lại nói tiếp:

- Lý Chí Kiệt ông cũng đã gặp, chúng con là bạn bè.

Lục Gia Diệu cũng không phải là thằng ngốc, rất nhanh liền phản ứng laij, nhìn Lục Thiếu Hoa một cái, thấy hắn không có phản ứng gì. Lục Gia Diệu liền hiểu được, con hắn còn có một đoàn lính đánh thuê.

Đỗ Hiểu Phong là bạn bè, giống như mấy người Trần Quốc Bang.Mà Lục Thiếu Hoa lại tuyển rất nhiều bạn bè của Trần Quốc Bang, Lục Gia Diệu sẽ không khó phát hiện họ đều có liên hệ đến đoán lính đánh thuê.

Lắc lắc đầu, Lục Gia Diệu rất buồn bực, tuy nhiên ông ta không nói gì thêm, cái gọi là con cháu đều là phúc, Lục Thiếu Hoa đã làm chuyện gì, không phải cha hắn có thể lo. Ma cho dù ông ta muốn, cũng không thể lo được.

Dứt lời, Lục Gia Diệu chuyển sang những chuyện phiế khác, thực ra là giảm bớt không khí trong phòng.

- Tiểu Hoa, mấy ngày trước lãnh đạo thành phố đến đây, ý của bọn họ là kinh tế thị trấn chúng ta lạc hậu, Tập đoàn Phượng Hoàng có thể quay về thành phố đầu tư.

Lục Gia Diệu đột nhiên nghĩ đến nói.

Lục Thiếu Hoa là người ra sao, hắn có thể không rõ ý của lãnh đạo thành phố, nhìn bên ngoài, là muốn đến đầu tư, nhưng trên thực tế, bọn họ là vì thành tích mà đến, nào là kinh tế thànhphố lạc hậu đó là điều vô nghĩa.

Được rồi, bọn họ lo lắng đến kinh tế thành phố, nhưng một khi Tập đoàn Phượng Hoàng đến đây, thành tích của bọn họ cũng có, con đường lên chức liền mở rộng.

Đối với những người này, Lục Thiếu Hoa lựa chọn làm như không thấy, nếu quê hương có hoàn cảnh tốt, Lục Thiếu Hoa không cần bọn họ nói nhiều, sẽ đến đầu tư để phát triển kinh tế quê hương, nhưng hoàn cảnh này, Lục Thiếu Hoa quả thật không muốn nói.

Cũng là vấn đề hoàn cảnh, Lục Thiếu Hoa mới không nghĩ đến đầu tư về đây, lần này cũng không phải là ngoại lệ, Lục Thiếu Hoa lắc đầu nói:

- Ba, về sau những người đó lại đến, ba nói với họ, đợi bọn sâu mọt chết hết, con sẽ về đầu tư

Không cần nói cũng biết, ý của Lục Thiếu Hoa rất rõ ràng, căn bản là không cần giải thích.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play