Thiên Nguyên Học Viện, tại một căn phòng ký túc xá dành cho học viên.
Trên chiếc giường lớn nằm bên góc phòng, đồ đạc lộn xộn một mớ, một chiếc mền xám bung ra trải đều trên giường, ở giữa lại nổi lên một cục lớn, giống như đang trùm lên một vật gì đó vậy, thi thoảng còn phát ra tia sáng nhẹ.
- Chu choa…
Một tiếng than non nớt vang lên từ trong mền, là một chất giọng rất đỗi quen thuộc. Nếu Hoàng Thiên có mặt tại đây liền có thể nhận ra, chính là giọng của Cẩu Thủ - con khỉ vô sỉ nhất thiên hạ. Không biết nó đang làm cái gì mà lại rúc vào trong mền như thế, thi thoảng lại vang lên tiếng than non nớt nhưng đê tiện đến khó tả.
Nó ngồi khoanh chân như con người, trên đùi đặt một phiến đồ vật kỳ lạ. Thứ này có hình chữ nhật, to gấp bốn lần bàn tay người lớn, phía dưới góc phải được khảm vào một viên ngọc giản. Đồ vật này vốn là trong suốt đấy, nhưng ngọc giản lại phát ra ánh sáng, chiếu lên đó rất nhiều hình ảnh kỳ lạ.
Cẩu Thủ tinh thần hoàn toàn tập trung vào thứ đồ vật này, đôi mắt long lanh không ngừng đảo tới đảo lui, thỉnh thoảng lại giơ tay điều chỉnh ngọc giản.
Hình ảnh trên đó không ngừng biến hóa, chỉ thấy hiện lên hình ảnh của một thiếu nữ, dung nhan thập phần xinh đẹp. Nàng lúc này toàn thân không có một mảnh vải, làn da trắng bóc không một chút tỳ vết, hai ngọn núi trước ngực hiên ngang mà hùng vĩ, cuốn hút đến lạ thường.
Mặc dù chỉ là hình ảnh tái tạo, nhưng quả thực rất chân thực, đủ để khiến bất cứ tên nam nhân nào cũng phải mê đắm.
Mà phía sau nàng lúc này là một tên thanh niên chừng hai mươi tuổi, cao to vạm vỡ, thân thể cũng không có một mảnh vải che thân. Nhìn chăm chăm vào thiếu nữ, tên thanh niên khuôn mặt nở một nụ cười dâm đãng kéo nàng vào lòng. Hai bàn tay bất giác hoạt động, một tay xoa nhẹ vùng ngực kiêu hãnh, tay còn lại thâm nhập xuống dưới, nhẹ nhàng mà uyển chuyển.
Thiếu nữ cả người run lên, uốn éo không ngừng, hai mắt nhắm nghiền, phát ra từng tiếng rên rỉ mê người. Thứ thanh âm này quả thực quá mức kích thích, lại khiến cho Cẩu Thủ cả người nóng ran, cái miệng nhỏ há ra hết cỡ không biết vì nguyên nhân gì.
Đôi nam nữ vẫn tiếp tục mơn trớn nhau như thế, thanh âm ngày một lớn, dâm đãng đến tột cùng. Rốt cục Cẩu Thủ không thể nhịn được nữa, vội vàng điều chỉnh ngọc giản, khiến hình ảnh chạy nhanh đi. Cho tới khi hai người thân thể một trận điên cuồng rung động, sau đó ghì chặt lấy nhau, không còn chuyển động gì nữa thì thôi.
- Ây da… không có Tam Phương Tinh Diện quả nhiên là một tổn thất lớn a.
Ánh mắt không rời đi, Cẩu Thủ chậc lưỡi tiếc nuối, đang định cất đi thì đột nhiên tấm mền bị giật phăng ra, kèm theo một thanh âm càu nhàu:
- Cẩu Thủ… giữa trưa nắng thế này ngươi đắp mền làm…
Thanh âm đến đây thì ngưng lại, không có tuôn ra hết được. Vì lúc này chủ nhân của thanh âm hai mắt trừng lớn, miệng mở chữ o, bàn tay vẫn giữ nguyên động tác giật mền, đây chính là bị kinh ngạc tới mức không biết ứng xử thế nào đấy.
Người tới hóa ra là Anh Vũ.
Cẩu Thủ bị người bắt quả tang, ngẩn ngơ mất một hồi, sau đó vội vàng đem thứ đồ vật kia giấu đi, mặt mày đỏ bừng vì xấu hổ.
Thế nhưng Anh Vũ há lại để cho nó đắc thủ, hắn thoát khỏi trạng thái kinh sợ, vội vàng giật lấy đồ vật đó từ tay Cẩu Thủ, quan sát thật kỹ, sau đó gào lên:
- Tiên sư con bà nó… Nhược Doanh sư muội… là kẻ nào phong ấn nàng vào đây… hu hu… là tên khốn kiếp đáng chết nào…
Hắn quơ bàn tay còn lại của mình nắm lấy cổ của Cẩu Thủ, xách nó lên như con gà, hết sức mà bóp.
Cẩu Thủ trợn mắt há mồm, cố gắng vùng vẫy nhưng không thể thoát khỏi. Cuối cùng nó đành phải xuất ra một chiếc chùy lớn, đem Anh Vũ đánh cho hộc máu mồm văng ra xa.
Anh Vũ lúc này dường như không biết đau là gì, hắn nằm ngửa ra nền nhà, hai tay vẫn giơ đồ vật kia trước mắt mà khóc lóc:
- Ta theo đuổi nàng bao lâu nay… đến nắm tay còn chưa được nắm… vậy mà… vậy mà nàng lại bị tên kia làm rồi…
Cẩu Thủ rớt xuống nền nhà, nó ho khan một hồi, nắn nắn lại cái cổ còn đau nhức, nhìn Anh Vũ với ánh mắt căm tức.
Đoạn nó tiến tới, thấy Anh Vũ còn đang khóc lóc, nó trợn mắt giật đồ vật kia từ Anh Vũ, quát nói:
- Hừ! Chỉ là một con đàn bà mà thôi… ngươi đau khổ cái gì chứ?
Anh Vũ vội vàng bò dậy, muốn giành lại, nói rằng:
- Cẩu Thủ huynh đệ… xin ngươi thả nàng ra a…
Lần này Cẩu Thủ đã có đề phòng, Anh Vũ còn chưa kịp làm gì, nó đã đem cất vào trong giới chỉ, sau đó nói:
- Đây chỉ là trình chiếu hình ảnh, không phải là phong ấn đồ vật làm sao mà thả được…
Nghe Cẩu Thủ nói thế, ánh mắt Anh Vũ hơi sáng lên, vội nói:
- Vậy là nàng không có bị phong ấn…
Nhìn biểu hiện của Anh Vũ, Cẩu Thủ tức đến trợn mắt, rất muốn táng cho hắn vài cái, tên này thường ngày thông minh là thế, cớ sao giờ lại ngu như thế. Nó giải thích:
- Đây chỉ là hình ảnh ta thu được từ Lưu Ảnh Tinh Cầu, sao chép qua ngọc giản rồi đem ra trình chiếu trên Tinh Diện mà thôi.
Anh Vũ nghe đoạn hiểu đoạn không, suy ngẫm một lát rồi lại than vãn:
- Vậy là nàng bị làm thật sao… tại sao lại như thế? A… A… A
Cẩu Thủ lúc này đã lấy lại được phong thái bình tĩnh cao thâm thường ngày, nó với tay lên vỗ vỗ vào vai của Anh Vũ, an ủi:
- Ta sớm đã biết nàng là loại đàn bà không tốt lành gì. Nhưng sợ nói ra thì ngươi không tin, nên đành phải cất công đi nằm vùng, lưu lại những hình ảnh này cho ngươi xem. Mong rằng ngươi có thể sớm ngày tỉnh ngộ, đừng để nàng lợi dụng mình.
Phải nói rằng vẻ mặt của nó lúc này vô cùng chính khí, giống như một kẻ hảo bằng hữu, có thể vì huynh đệ mà vào sinh ra tử vậy, đâu còn nét dâm ô bỉ ổi như khi nãy.
Anh Vũ nước mắt lưng tròng, giống như cảm nhận được chân tình của Cẩu Thủ, gật đầu nói:
- Hảo huynh đệ… Cám ơn ngươi rất nhiều.
Cẩu Thủ trong lòng nở hoa, rất muốn cười nhưng không dám cười, vẻ mặt nghiêm nghị nói:
- Mạnh mẽ lên… thế gian này thiếu gì đàn bà, không cần vì một ả không ra gì mà đau khổ.
Anh Vũ đứng dậy, không có đi than vãn nữa, lấy ống tay áo lau đi vết máu trên mặt, vẻ mặt đồng tình với lời nói của Cẩu Thủ.
Đắn đo một hồi, rốt cục hắn vẫn không nhịn được tò mò, nhìn Cẩu Thủ với ánh mắt mong chờ, hỏi:
- Huynh đệ, có thể cho ta xem lại đồ vật khi nãy không?
Quả thực không thể nào mà hiểu nổi tên này, mới khi nãy còn gào khóc đau khổ là thế, vậy mà bây giờ đã thay đổi một trăm tám mươi độ, cười cười một cách gian manh như vậy.
Cẩu Thủ trợn mắt, ném cho hắn một cái nhìn khinh bỉ, nói:
- Ngươi làm ta quá thất vọng, ài…
Tên này chắc chắn là không hứng thú với đồ vật này, mà là hứng thú với những hình ảnh kia đấy. Quả nhiên chẳng phải dạng tốt lành gì a.
Anh Vũ như đoán được ý nghĩ của nó, vội vàng thanh minh:
- Ngươi đừng hiểu lầm, ta vừa nghĩ ra được một kế hoạch rất hay, mà cần phải có thứ đồ kia của ngươi thì mới có thể thực hiện được đây này.
Thấy Cẩu Thủ còn nửa tin nửa ngờ, Anh Vũ liền bế xốc nó lên bàn, sau đó ghé tai nó mà thì thầm:
- Chúng ta sẽ…
Cẩu Thủ chăm chú nghe từ đầu tới cuối, ánh mắt ngày càng sáng, bất giác liếm môi liên tục. Dường như rất ủng hộ kế hoạch này của Anh Vũ đấy.
Cuối cùng nó không chút do dự, liền xuất ra những thứ cần thiết, đặt tại trên bàn, sau đó giảng giải từng thứ cho Anh Vũ. Từ tên gọi, công dụng, cách sử dụng đều chỉ điểm tường tận, không bỏ sót chút nào.
Về cơ bản thì có ba thứ đồ vật chính, là Lưu Ảnh Tinh Cầu, ngọc giản thông tin và Tinh Diện.
Lưu Ảnh Tinh Cầu thì Anh Vũ đã biết, nó có công dụng lưu lại các hình ảnh xảy ra trên thực tế, sau đó phát lại cho người xem. Chỉ là thứ đồ vật này ở thời đại này quả thực như phượng mao lân giác, không phải là có tiền mà mua nổi. Không biết tại sao con khỉ này lại có một cái, hơn nữa lại là một cái cao cấp, có thể ghi được cả âm thanh.
Đồ vật thứ hai là ngọc giản thông tin, đúng như cái tên của nó, chính là đồ vật lưu giữ thông tin phổ biến nhất thế giới này. Người ta có thể ghi thông tin vào trong ngọc giản, lưu lại thông tin rất lâu, thậm chí có thể lưu tới tận khi ngọc giản bị hỏng.
Vật thứ ba chính là Tinh Diện, nó là một bề mặt trong suốt được chế tác một cách đặc biệt, có thể trình chiếu thông tin từ trong ngọc giản ra bề mặt, giúp người ta quan sát dễ dàng hơn.
Ngoài ra còn có một vật nữa, nhưng hiện tại Cẩu Thủ không có nên không thể lấy ra được, tên là Tam Phương Tinh Diện. Nghe Cẩu Thủ nói thì thứ này cùng Tinh Diện có cùng công dụng là trình chiếu hình ảnh, nhưng ở cấp độ cao cấp hơn.
Nếu Tinh Diện chỉ trình chiếu hình ảnh trên bề mặt của nó thì Tam Phương Tinh Diện lại trình chiếu hình ảnh trực tiếp lên không gian, khiến cho hình ảnh càng thêm sinh động như thực, khó mà phân biệt được thật giả nếu chỉ quan sát bằng mắt thường.
Công cụ đều đã chuẩn bị đầy đủ, một người một khỉ bắt đầu vạch ra kế hoạch cụ thể cho âm mưu của mình, thi thoảng lại vang lên tiếng cười khoái trá đầy đê tiện.
Không biết bọn chúng sẽ làm ra những việc nhân tiên cộng phẫn gì, khiến người ta căm tức như thế nào. Nhưng có lẽ, Học Viện Hoàng Gia từ giờ sẽ khó mà yên ổn nổi. Truyền thuyết về một người một khỉ có lẽ bắt đầu từ lúc này, lưu truyền đến mãi về sau.
Thiên Hạ Đệ Nhất Khỉ Vô Sỉ và Thiên Hạ Đệ Nhất Nhân Đê Tiện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT