Sương khói tan đi, tất cả mọi người quan chiến đều ngây ngốc nhìn hiện trường tan nát, uy lực vừa nãy bùng nổ đậm đặc sát khí cùng tính hủy diệt, làm tất cả bọn họ đều bị thương không nhẹ.

Nơi đây đều lâm vào yên tĩnh, bởi vì tất cả mọi người lúc này miệng lưỡi khô khốc, không biết nói gì cho phải. Chỉ còn một nỗi hoảng sợ từ sâu trong nội tâm lan tràn ra.

- Rốt cục là có chuyện gì xảy ra? Năng lượng bùng nổ vừa nãy tuyệt đối không thể nào là chiến đấu cấp Nguyên đan có thể phát ra đấy.

Hoàng Thiên mới chỉ đạt tới cấp độ Nguyên đan trung kỳ, làm sao trong chiến đấu lại có thể phát ra một kích uy lực như thế? Điều này phá vỡ nhận thức của rất nhiều người, khiến bọn họ có chút mịt mờ.

Cơ bản là, trận chiến khi nãy đã bị Cửu hung tru linh trận che khuất, trừ Bạch Khôi ra, không ai có thể quan sát diễn biến bên trong. Nên mọi người không ai biết sự xuất hiện của ba tên Hóa linh tu sỹ, cũng như biến hóa của Hoàng Thiên.

Mà trung tâm của hiện trường lúc này, mặt đất vốn đã vỡ nát giờ đây chi chít vết kiếm. Hoàng Thiên đã trở về trạng thái nhân hình, quần áo rách nát tả tơi. Hắn đứng im như trời trồng, thẫn thờ nhìn về một phía, không nói câu nào.

Nơi ấy, là nơi tiếng khóc phát ra, thê lương cùng đau đớn.

Nơi ấy, là nơi kiếm khí của hắn tung hoành mạnh nhất.

Nơi ấy, có ba bốn người nằm xuống, thân thể bị cắt nát, ánh mắt vô hồn. Bọn họ đều đã chết.

Nơi ấy có một cô gái, hai chân đứt lìa, vẫn gắng gượng lết tới, ôm lấy một cái xác không hồn mà khóc lóc nỉ non.

Hoàng Thiên sắc mặt tái đi, trong lòng xuất hiện một cỗ không nói nên lời. Có hoảng sợ, có đau đớn, có hối hận, có thương tâm…

Hắn đã giết chết người vô tội, hắn đã phế đi cuộc đời của nhiều người, hắn vừa thực hiện một tội ác… phải không?

Vừa nãy, hắn còn chửi ba tên Hóa linh kia là một lũ súc sinh, một lũ không có nhân cách, vì hãm hại hắn mà muốn giết chết người vô tội.

Giờ đây, chính tay hắn đoạt đi tính mạng của những người đó, hủy hoại đi cuộc đời của một cô gái. Vậy hắn là thứ gì đây?

Đầu óc hắn ông ông, như quanh đi quẩn lại vang lên lời nói của tên Hóa linh tu sỹ:

- Muốn tồn tại, ngươi hoặc giết người hoặc bị người giết, đó quy luật sinh tồn mà ngươi dù muốn hay không cũng phải chấp nhận.

Câu nói này, khi nãy hắn còn cho rằng đối phương ngụy biện, cho rằng đối phương dối trá. Giờ đây ứng nghiệm vào chính bản thân hắn, hắn tước đoạt tính mạng của nhiều người để bản thân được sống, được tồn tại.

Cả thế giới trước mắt hắn như sụp đổ, chỉ còn lại một màu đen hắc ám mịt mù. Không gian ầm ầm vỡ nát, một tiếng cười như từ vô tận hư không truyền đến, vang vang khắp thiên địa:

- Ha ha! Cái gì Thần… cái gì Ma… cái gì Ma Thần? Tất cả đều không thoát nổi một ý niệm. Sống trong thế giới này thì phải tuân theo quy tắc của nó, nếu không ngươi sẽ bị chính nó hủy diệt.

Lúc này, Hoàng Thiên ánh mắt vô hồn, sắc mặt một mảnh tái nhợt. Khóe miệng chảy ra một tia máu đỏ tươi. Cả cơ thể run rẩy không ngừng, bởi vì Đạo của hắn lung lay, vì Đạo của hắn đang bị phá vỡ. Hắn bị Thiên Đạo phản phệ, hắn bị Đạo thương.

- Là ngươi… Chính ngươi đã giết chết huynh ấy? Tại sao? Tại sao? Ngươi trả huynh ấy lại cho ta… hu hu.

Phía bên kia, cô gái thân thể run run, thanh âm khàn khàn đi vì đau đớn, chỉ thẳng mặt hắn mà hét lên, nàng căm thù, nàng muốn giết chết hắn. Thế nhưng có thể sao? Ngay cả bản thân nàng lúc này cũng đã tàn phế, không đi lại được, làm sao giết hắn.

Rốt cục nàng cũng bất lực, chỉ còn biết vùi mặt vào cái xác, khóc nấc lên từng hồi đau đớn.

Máu từ chân nàng, từ cơ thể của nam tử kia, chảy dài trên mặt đất, hòa quyện thành một màu đỏ tươi, ấm nóng mà thê lương.

Phốc!

Hoàng Thiên rốt cục không chịu được nữa, phun ra một búng máu. Trong ý niệm của hắn, đạo tâm như một tấm thủy tinh trong suốt, giờ đây chi chít vết nứt, tùy thời có thể tan vỡ bất cứ lúc nào.

Một khi đạo tâm vỡ nát, chính là khi bản thân hắn bỏ mạng, thân tử đạo tiêu. Nếu không phải lúc này có một lực lượng thần bí đang không ngừng chữa trị, hắn đã sớm chết rồi.

Một bên phá hủy, một bên chữa trị, Hoàng Thiên bị dằn vặt trong đau đớn. Mọi chuyện lúc này đều nằm trong một ý niệm của hắn, chỉ cần hắn buông xuôi, từ bỏ Đạo của chính mình, hắn sẽ chết.

Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật si vô cẩu.

Thiên đạo là quy luật của trời đất, lạnh lùng và vô tình, không tư vị ai cả, bởi thế nên nhân gian mới xưng hai từ “bất nhân”. Ty sỹ một đường tu luyện, truy cầu Đại đạo, sớm hay muộn cũng sẽ trở thành như thế, hành sử theo quy luật của trời đất.

Khi đó, ngươi có còn là ngươi?

Là thiên đạo thương hại, mở ra cho vạn vật sinh linh một con đường. Nhưng con đường này lại không thông, bởi khi ngươi tu luyện, đến cuối cùng ngay cả bản thân cũng đánh mất. Đó là bi ai cỡ nào, đó còn là nhân sinh sao?

Mà con đường tu luyện đó, Hoàng Thiên đã từ bỏ không tiến vào. Hắn không muốn lựa chọn bất cứ thứ gì, hắn muốn tự bản thân đi ra một con đường mới.

Hắn đã thành công, nhưng hôm nay gặp phải đả kích như thế, đạo tâm của hắn muốn tan vỡ.

Cả thế giới biến mất trong tầm mắt hắn, không có không gian, không có thời gian chỉ có từng luồng đạo niệm phiêu dật không ngừng, một đạo tâm tràn đầy vết nứt, đang tiến về phía hủy diệt.

- Đạo cho ngươi lựa chọn, nhưng ngươi không lựa chọn. Ngươi nghĩ rằng bản thân đã đi ra được một con đường mới, ngươi nghĩ rằng ngươi đã vượt ra khỏi thế giới này?

- Ngươi sai rồi! Bởi vì ngươi không lựa chọn, chẳng phải cũng là một lựa chọn sao?

Hoàng Thiên rống lớn một tiếng, đạo tâm rạn nứt càng thêm khủng bố, vẻ mặt hắn tái nhợt, trong mắt lộ ra vẻ mờ mịt.

Hắn sắp không xong rồi.

Ngay lúc này, khi mà đạo tâm của hắn gần như đổ nát. Đệ nhị hồn trong cơ thể đột nhiên mở mắt, vươn tay chỉ về phía trước. Không gian sụp đổ, giống như có sấm sét nổ vang khiến tâm thần của hắn thanh tĩnh trở lại. Đạo tâm đang trong trạng thái tan rã liền ngưng trệ, xuất hiện xu thế lành lại.

Thế nhưng vết nứt thủy chung quá nhiều, không phải ngày một ngày hai là có thể lành. Đạo tâm bị tổn thương, cần chính ngươi ngộ đạo để chữa lành cho nó.

Hoàng Thiên chật vật mở mắt, hồi tưởng lại những gì vừa xảy ra, trong lòng toát lên từng trận mồ hôi lạnh. Nếu khi nãy không có đệ nhị hồn xuất thủ, có lẽ hắn đã thân tử đạo tiêu, triệt để chết đi rồi.

Đây là Thiên đạo phản đối, muốn hủy diệt đi đạo của hắn, không cho phép đạo của hắn tồn tại.

Một cỗ suy yếu bộc phát khiến hắn có cảm giác như mình sắp ngất đi, khí huyết trong cơ thể sôi trào, lập tức khụy xuống, nửa quỳ nửa ngồi cố gắng chống đỡ.

Trên bầu trời phương xa, dị tượng kéo đến, mây mù che phủ bầu trời, phảng phất như tận thế.

Đùng!

Nổ lớn rung trời, một phiến lôi điện xẹt ngang tinh không, cả bầu trời như bị đánh nứt làm đôi, vô cùng khiếp người. Trong cơn mơ hồ, Hoàng Thiên cảm nhận được loại này lôi điện quá mức đáng sợ, bất kỳ một đạo đều đủ để đánh nát một đại lục.

Điều kỳ lạ là dường như chỉ có mình hắn nhìn thấy được những dị tượng đó. Bởi vì mọi người xung quanh vẫn thập phần bình thường, không có để ý đến bầu trời, giống như không có gì xảy ra vậy.

Điều này làm trong lòng Hoàng Thiên nhảy lên kịch liệt, đây là muốn làm gì? Là cảnh cáo hắn, hay là dự báo trước một tương lai?

Mà cũng chính là vào lúc này, hắn nhìn thấy Lâm Thanh Phong đi tới, vẻ mặt già nua tràn đầy lo lắng. Nắm chặt vai hắn, sau đó đưa hắn rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play