Học Viện Hoàng Gia rộng lớn vô cùng, mang trong mình một nét cổ kính xa xưa khiến lòng người không khỏi hoài niệm. Ánh mặt trời xuyên thấu qua những đám mây lớn, trải dài trên những sơn mạch rộng lớn.
Trời vừa chớm thu, nhưng cái không khí dịu mát của tiết thu đã sớm thấm vào trong trời đất. Trong một tòa đại điện rộng lớn, tọa trấn trên đỉnh núi cao nhất Học Viện Hoàng Gia.
Hơn hai trăm người ngồi ngiêm chỉnh trong đại điện, vẻ mặt ai nấy cũng căng thẳng, khiến cho bầu không khí có chút nặng nề.
- Các vị, tình hình Thiên Nguyên đại lục của chúng ta hiện tại rất cấp bách, không biết có ai có cao kiến gì không?
Một thanh âm trầm bổng vang lên phá tan không khí tĩnh lặng trong đại điện. Người nói là một lão nhân lớn tuổi, mái tóc đã ngả hoa râm, cơ thể cũng thập phần già yếu. Thế nhưng sắc mặt lại uy nghiêm khó tả, trên cơ thể như có như không tản ra một cỗ khí tức bá đạo mạnh mẽ, bừng bừng hùng tâm.
Nếu Hoàng Thiên có mặt ở đây, sẽ nhận ra lão nhân có vài nét rất giống với Trác Mộc.
Phải, ông ta chính là Lâm Thanh Phong, gia gia của Trác Mộc, đồng thời là một nhân vật phong vân, dậm chân một cái là cả Thiên Nguyên đại lục cũng phải rung động theo.
- Thanh Phong tiền bối, thứ cho ta nói thẳng, Thiên Nguyên đại lục chúng ta tuy mạnh, nhưng tứ đại lục cũng chẳng yếu hơn bao nhiêu. Nếu quả thực xảy ra chiến tranh, chỉ sợ chúng ta chưa đánh đã bại.
Lời nói là một nam tử trung niên mặc trường sam màu đỏ, tỏa ra từng luồng khí thế trầm ổn. Hiển nhiên là một cao thủ.
- Ta phi! Diệp Lăng ngươi sợ chết thì cứ nói, cần gì phải hạ thấp uy phong quân mình. Thiên Nguyên đại lục chúng ta không muốn gây chuyện, nhưng cũng không phải là quả hồng mềm, muốn cướp Nguyên giới chi tâm, ăn một chùy của lão tử trước đã.
Một thanh âm bất mãn vang lên, nam tử trung niên bị chửi nhất thời vẻ mặt xấu xí, nhưng trông thấy khuôn mặt người nói thì rụt cổ, cũng không dám phản bác.
- Dương Bằng huynh nói rất hay, bọn chúng muốn cướp Nguyên giới chi tâm, khác nào cướp đi sinh mệnh của Thiên Nguyên đại lục chúng ta.
Lời của Dương Bằng vừa dứt, đã có một người đứng dậy ủng hộ, khiến cho không khí trở nên náo nhiệt. Có người thứ nhất mở đầu, ắt sẽ có người thứ hai, thứ ba đứng lên:
- Phải! Muốn cướp Nguyên giới chi tâm, phải bước qua xác của Ba Lỗ ta.
- Thiên Nguyên đại lục chúng ta vốn là đệ nhất đại lục của Nguyên giới, há lại sợ bọn ngoại biên. Đến bao nhiêu, chúng ta giết bấy nhiêu.
- Phải! giết hết bọn chúng.
Từng thanh âm hùng hồn vang lên, khiến tất cả mọi người trong đại điện như sôi trào, ồn ào hẳn.
- Thanh Phong tiền bối, người là một trong bảy đại chí cường giả Nguyên giới. Tu vi cao nhất nơi đây, chúng ta nguyện nghe theo sắp xếp của ngài.
Nhìn thoáng qua tất cả mọi người trong đại điện, Lâm Thanh Phong toát ra một phong thái uy nghiêm, ánh mắt càng là sắc bén khiếp người. Chỉ có điều sâu trong ánh mắt sắc bén ấy lại chất chứa đầy muộn phiền.
Lão hiểu rất rõ tình thế của Thiên Nguyên đại lục lúc này, bốn giới cùng đánh, chỉ sợ Thiên Nguyên đại lục có cường đại hơn gấp mấy lần cũng phải thất bại a.
Thế nhưng lão còn lựa chọn nào khác sao? Chiến tranh là điều chắc chắn không thể tránh khỏi. Đánh cũng chết mà không đánh cũng chết, như vậy thà đánh một trận cho thống khoái, đánh cho bọn chúng biết muốn Nguyên giới chi tâm phải trả giá lớn như thế nào.
- Các vị! đánh! Chúng ta sẽ đánh! Nhưng mọi chuyện cần phải chuẩn bị thật kỹ.
- Tiền bối có ý kiến gì, cứ nói thẳng, chúng ta nghe theo tiền bối.
- Được!
Lâm Thanh Phong ngừng một lát, sau đó nói:
- Trong Nguyên giới, kẻ có tu vi bằng ta có sáu người, trong đó Nạp Lan, Xích Tâm, Thiết Hải, Tuyết Vũ tứ đại lục đều có một người. Nếu như cả bốn kẻ kia cùng lúc tới, chỉ sợ mình ta không đối phó nổi.
Lời của lão khiến cho không khí trong đại điện nhất thời trầm xuống, tứ đại chí cường giả cùng lúc vây công, dù cho Lâm Thanh Phong có ba đầu sáu tay đi nữa cũng không phải là đối thủ.
- Cũng may hai người còn lại có giao tình cùng ta rất tốt, có lẽ sẽ mời được họ tương trợ. Ta cùng họ sẽ cầm chân tứ đại chí cường giả.
Đạt đến cấp độ như bọn họ, những thứ lợn ích nho nhỏ đã không còn quá quan trọng. Muốn cho bọn họ sống chết vì lợi ích của tứ đại lục quả thực là điều không tưởng. Do đó, chỉ cần Lâm Thanh Phong có thể mời hai vị chí cường giả kia ra hỗ trợ, liền có thể cầm chân được bốn người kia. Như vậy Thiên Nguyên đại lục ít nhất cũng có thêm hi vọng.
- Ta không cần nói chắc mọi người cũng biết được, chủ lực của lần chiến tranh này chính là Hóa Linh cùng Sinh Thần tu sỹ. Điều quan trọng là số lượng Hóa Linh cùng Sinh Thần tu sỹ của chúng ta quá ít, rất khó nắm được phần thắng…
Lâm Thanh Phong nói ra điều này, chính là nỗi lo lớn nhất của hắn. Mấu chốt của trận chiến này chính là tu sỹ Hóa Linh cùng Sinh Thần, điều mà Thiên Nguyên đại lục không thể nào so sánh cùng tứ đại lục.
- Mẹ nó! Nếu không phải bọn chúng lấy bốn đánh một, chúng ta liền có cơ hội.
Dương Bằng vỗ bàn tức giận quát lên, hắn không tức giận sao được. Luận thực lực, Thiên Nguyên đại lục không sợ cùng một đại lục khác chiến tranh. Nhưng cùng bốn đại lục khai chiến, Thiên Nguyên đại lục thực lực còn kém xa lắm.
- Như vậy phải làm sao bây giờ?
Tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Lâm Thanh Phong, giờ đây chỉ có lão mới có thể khiến người ta có một chút hi vọng.
- Khoảng cách giữa các đại lục rất lớn, tu sỹ bình thường khó mà vượt qua được, dù cho sử dụng cửu phẩm phi hành pháp bảo cũng phải mất hơn mười năm. Mười năm không dài cũng không ngắn, vừa đủ để chúng ta chuẩn bị.
Nói đến đây, trong mắt lão hiện lên vẻ quyết đoán, quét qua toàn bộ mọi người trong đại điện:
- Ta thấy lớp trẻ của Thiên Nguyên đại lục chúng ta tư chất hơn người, cũng có không ít thiên tài kiệt xuất. Nếu như nghiêm khắc dậy dỗ, sẽ là một lực lượng không nhỏ.
Lời lão vừa dứt, liền khiến cho không khí trong đại điện lần nữa ồn ào trở lại, liên tiếp những âm thanh tranh luận vang lên không ngớt:
- Phải, bọn nó chính là tương lai của Thiên Nguyên đại lục chúng ta. Càng mạnh thì càng có hi vọng a.
- Ý của tiền bối là?
Trầm mặc một hồi, lão mới nói:
- Từ hôm nay, chúng ta cần tập trung toàn bộ lớn trẻ có tiềm năng trên Thiên Nguyên đại lục, ra sức đào tạo. Ta cũng mong các thế lực có thể không tiếc bỏ ra đại giới, nhằm giúp những kẻ có tiềm lực có cơ hội được phát triển. Một khi chúng lớn mạnh, đồng nghĩa với chúng ta có thêm một phần cơ hội.
Lời lão vừa dứt, không khí trong đại điện lại một lần nữa lâm vào trầm mặc. Hiển nhiên việc bỏ ra đại giới để đào đạo những kẻ không thuộc thế lực của mình khiến bọn hắn có chút do dự.
Âu cũng là điều dễ hiểu, khi nãy bọn hắn có thể mạnh miệng, khí khái bất phàm, anh dũng vô song, thấy chết không sờn. Nhưng một khi việc đó trực tiếp đụng chạm đến lợi ích của bản thân thì quả thực khó mà nghe theo được.
Như đã biết trước điều này, Lâm Thanh Phong vẫn thập phần bình tĩnh, không biểu lộ thái độ gì, chỉ nhàn nhạt nói:
- Các vị yên tâm! Lớp trẻ mà ta nói đến bao gồm cả người trong thế lực của các vị, hơn nữa… ta dự định sau khi tuyển chọn, sẽ đưa những kẻ ưu tú đến Táng Binh Chi Địa và Cửa U Chi Địa…
Lão thừa hiểu, muốn những thế lực này nhả ra lợi ích thì cũng phải bỏ ra một chút gì đó khiến chúng hài lòng. Hiển nhiên chút gì đó mà lão bỏ ra chính là Táng Binh Chi Địa cùng Cửu U Chi Địa.
Kết quả không làm lão thất vọng, không khí trong đại điện sau khi lão thốt ra tám từ Táng Binh Chi Địa cùng Cửu U Chi Địa liền trở nên im phăng phắc. Im lặng ở đây không phải vì đắn đo suy nghĩ, mà là vì kinh sợ, kinh sợ triệt để.
Nếu như cái tên Táng Binh Chi Địa khiến người ta liên tưởng đến những cây thần binh từ thời thượng cổ, những thiên đại cơ duyên khiến ngươi một bước lên mây, thì Cửu U Chi Địa lại chính là địa phương khi mà nhắc tới sẽ khiến người ta run rẩy, một địa phương đào tạo ra những cường giả đỉnh cao của đại lục.
Truyền thuyết về Cửu U Chi Địa có rất nhiều, thế nhưng không một ai có thể biết được chính xác bên trong nó là gì. Chỉ biết khi có người xông vào mà toàn vẹn trở ra, thì hắn sẽ chân chính trở thành một cường giả đỉnh cao của đại lục.
Năm đó Lâm Thanh Phong mới vừa bước vào Sinh Thần cảnh giới, thậm chí bị người truy sát phải trốn vào trong Cửu U Chi Địa. Vậy mà trong vòng một năm khi mà hắn trở ra đã đạt tới cấp độ chí cường, trở thành một trong bảy kẻ mạnh nhất Nguyên Giới.
Sau khi Lâm Thanh Phong trở ra, đã tạo nên một oanh động không nhỏ. Như một hiệu ứng dây chuyền bùng nổ, liên tiếp có người xông vào để thử vận may. Thế nhưng đại cấm địa há lại dễ dàng như thế, tất cả những người sau đó chỉ có vào mà không có ra khiến người ta không còn dám mơ tưởng tới nơi đó nữa.
Thế nhưng lần này, chính Lâm Thanh Phong – kẻ bước ra từ Cửu U Chi Địa đồng ý sẽ mang người trở vào, bảo sao bọn hắn không kích động cho được. Chỉ cần con cháu, đệ tử của mình có thể đạt được cơ duyên thì cái giá bỏ ra quá đáng đi.
- Được! Cứ nghe theo Thanh Phong tiền bối a! Có lẽ cũng chỉ có cách này mới khiến chúng ta có thêm chút hi vọng.
Rất nhanh đã có người đứng lên đồng ý, quả nhiên sức dụ hoặc của Cửu U Chi Địa là rất lớn. Không chịu yếu thế, tất cả những đại cự đầu trong đại điện đều gật đầu đồng ý, bỏ ra một chút lợi tức để đổi lại một cường giả siêu cấp, quả thực là làm ăn có lãi mà.
- Rất tốt, quyết định như vậy đi. Các vị thu xếp về thông báo cho tất cả mọi người. Kế hoạch chi tiết ta sẽ gửi đến sau.
Mọi chuyện được giải quyết, các thế lực rất nhanh cũng giải tán đi. Đại điện đông đúc thoáng chốc liền vắng tanh, chỉ còn lại hai người Lâm Thanh Phong cùng Dương Bằng.
- Thanh Phong tiền bối, người đã nghĩ kỹ chưa?
Nhìn về phía Thanh Phong, Dương Bằng không khỏi thở dài hỏi. Người khác có thể không biết nguy hiểm trong Cửu U Chi Địa, nhưng hắn lại rất rõ ràng. Lấy thực lực bây giờ của Lâm Thanh Phong đi vào cũng cửu tử nhất sinh chứ đừng nói còn mang theo một đám nhóc.
- Còn cách nào khác sao? Nếu không xuất ra thứ khiến cho bọn chúng hứng thú thì bọn chúng sẽ bỏ ra lợi ích sao?
Nhàn nhạt cười, ngón tay lão không ngừng gõ lên mặt bàn.
- Khốn kiếp, lũ ngu ngốc này…
Dương Bằng không nhịn được mà quát lên, lũ người kia quả thực quá ngu ngốc mà.
Không để ý đến thái độ của Dương Bằng, lão lại hỏi:
- Ngươi đã có thông tin về nàng chưa?
Dương Bằng bất lực lắc đầu:
- Chủ thượng hành tung bí ẩn, đã hơn nửa năm ta không thấy nàng, ngay cả Hữu hộ pháp cũng không thấy.
Lâm Thanh Phong thở dài, ánh mắt như trĩu nặng xuống, tràn đầy lo lắng:
- Đáng tiếc… Mong là Thiên Nguyên đại lục có thể vượt qua được kiếp nạn này a.
Bên ngoài trời đã quá trưa, cái nắng đầu thu không còn quá oi bức như ngày hè, nhưng cũng đủ khiến người ta cảm thấy khó chịu trong lòng. Thiên Nguyên đại lục trước đây như mặt trời giữa trưa, phồn hoa và thịnh vượng.
Nhưng chỉ có một số ít người biết rằng đại nạn sắp xảy ra, một kiếp nạn có thể khiến cho Thiên Nguyên đại lục lụi tàn, giống như mặt trời giãy dụa giữa chiều tà hắc ám.
Tất cả các thế lực đều đã đồng ý, đại cục đã định. Thiên Nguyên đại lục cũng bắt đầu có những thay đổi chóng mặt. Những thiếu niên, thanh niên sẽ được tụ hội, cọ sát với nhau trên con đường tu đạo của mình. Sẽ có bạn bè mới, người quen mới, hoặc kẻ thù mới, tất cả đang chờ bọn họ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT