Run run trong tâm trí, Cửu U phảng phất như nhớ về một màn gặp gỡ trước kia, có ai đó từng nói với hắn rằng, cô gái trước mắt này chính là lý do vũ trụ Thương Sinh còn tồn tại. Khi ấy hắn chỉ xem như là một câu nói ngông cuồng tự đại, như gió thoảng bên tai. Nào ngờ đâu, chính hắn mới là kẻ tự cho mình là đúng, thực chất vô tri không biết gì.
“Hắn” thật sự có thể làm ra những việc điên rồ nhất vì nàng, không màng hậu quả.
- Ngươi thật muốn giết ta sao?
Hoàng Thiên xuất hiện, Cửu U nào còn dám hung hăng càn quấy, thậm chí còn cảm nhận được tử vong cận kề, khiến cho sắc mặt hắn tái nhợt hẳn đi, run sợ liên tục lui bước về sâu trong vùng cấm.
Trái ngược với vẻ kinh hoàng của hắn, đệ nhị hồn của Hoàng Thiên lại bình tĩnh đến vô cùng, không giận không vui, mà chỉ có sát khí lạnh người, khiến cho Cửu U tràn đầy tuyệt vọng.
Trong chớp mắt sau đó, Thiên Thương đột nhiên rời bàn tay hắn, khí thế như thiên, tiêu diệt vạn cổ, ở trước sự sợ hãi của Cửu U rạch phá bầu trời, hướng thẳng trung tâm vùng cấm mà phóng xuống.
- Không… Thiên Vương cứu ta.
Cửu U nhìn Thiên Thương phóng tới đem theo sự huỷ diệt tận cùng thì đại biến, không còn cách nào khác gào lên, dường như đang cầu xin người nào đó.
Quả nhiên, ngay tại khoảnh khắc Thiên Thương sắp đem toàn bộ Cửu U này nổ nát, phương xa thăm thẳm như có vang lên tiếng thở dài.
Trong chớp mắt hư không rung động, từng đạo sóng gió khiến đất trời biến đổi, hàng tỉ tinh quang ngưng tụ vào nhau, hoá thành một cây gậy gỗ, vắt ngang đất trời.
Gậy gỗ to lớn vượt thời không, xuyên thủng bầu trời đâm thẳng vào Thiên Thương phóng tới, sát na sau đó bộc phát ra nổ lớn, khiến cho đất trời đều hoá mông lung vô định, tựa như bị huỷ diệt thành không có gì.
Đệ nhị hồn của Hoàng Thiên nhìn về phía gậy gỗ thông thiên, hơi nhíu mày, Thiên Thương chớp mắt hồi về lòng bàn tay, không có tiếp tục truy sát nữa. Bởi vì hắn biết người vừa mới ra tay là ai.
Đúng vậy, đó là Đồng Tử Thiên Vương, người năm đó truyền cho hắn Tam Nguyên Kỳ Môn Độn Giáp, giúp cho hắn có những biến hoá nghiêng trời lệch đất sau này, thậm chí viễn siêu cực hạn của vũ trụ. Theo một cách nhìn gần gũi, nói Đồng Tử Thiên Vương là thầy của hắn cũng không quá phận.
Cho nên ngay khi Đồng Tử Thiên Vương ra tay, hắn liền rút về, không muốn cùng đối phương đối kháng.
- Bé con, ngươi thật sự trưởng thành rồi.
Âm thanh của Đồng Tử Thiên Vương vang lên tràn đầy cảm khái, tựa như trưởng bối bất ngờ vì sự biến hoá của con cháu mình, rất vui mừng, nhưng nhiều hơn là bất đắc dĩ.
Một chiêu vừa rồi của Hoàng Thiên mặc dù bị hắn dễ dàng ngăn lại, nhưng không đồng nghĩa với việc hắn mạnh bằng Hoàng Thiên. Bởi vì hơn ai hết, hắn biết đây không phải là Hoàng Thiên ở trạng thái cực cường.
Bao nhiêu năm chứ? Hoàng Thiên so với hắn kém đâu chỉ mấy kỷ nguyên, thậm chí lần đầu tiên gặp hắn trong không gian động phủ, tiếp nhận truyền thừa, hắn vẫn chỉ là một thằng nhóc vừa mới Nguyên Đan. Vậy mà bây giờ đã đạp tới một độ cao cả đời hắn hướng tới, quả thực quá mức doạ người.
Phía bên này hàng triệu dặm, hư ảnh của Hoàng Thiên vẫn chắn trước người Thiên Phương, không nói không rằng, ánh mắt nhìn chăm chăm vào Cửu U đang run rẩy trốn đằng sau Đồng Tử Thiên Vương.
- Ta biết ngươi nổi giận vì hắn muốn giết nàng. Nhưng ngươi cũng phải biết được hắn không thể chết ah? Quy tắc bảo toàn thực tại bảo vệ hắn, ngươi giết hắn, chính là giết nàng, ngươi phải suy nghĩ cho kỹ.
Trông thấy Hoàng Thiên không tiêu trừ sát ý với Cửu U, Đồng Tử Thiên Vương vô cùng bất đắc dĩ, chỉ có thể thở dài truyền âm cho riêng hắn, rõ ràng không muốn Thiên Phương biết được chuyện này.
Quả nhiên khi hắn vừa nói ra, sắc mặt Hoàng Thiên liền trở nên khó nhìn xuống, nắm tay siết Thiên Thương phát ra tiếng ken két lạnh người. Sau đó hắn hơi ngửa đầu nhìn lên tinh không như đang nhìn ai đó, không nói thêm lời nào ôm lấy Thiên Phương và bản thể của mình biến mất khỏi cấm địa.
Tử thần rời đi, Cửu U lúc này mới dám đứng thẳng người, ánh mắt âm trầm không gì sánh được. Rõ ràng là đối với Hoàng Thiên và Thiên Phương ôm hận ý vô cùng.
Đồng Tử Thiên Vương nhìn hắn, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói ra:
- Làm sao, ghi hận hắn?
Cửu U hơi gật đầu, không cam lòng nói:
- Ta không nhịn được ah, rõ ràng mọi thứ ta làm đều là hắn sắp xếp, nhưng bây giờ hắn lại muốn giết ta, nào có cái lý đó?
Đồng Tử Thiên Vương nghe được hắn uất ức thì suýt nữa bật cười, gậy gỗ thò ra gõ gõ vào đầu hắn, dậy bảo:
- Tên ngốc này, thành tinh mấy tỉ năm rồi vẫn còn ngốc. Hắn giận dữ không phải vì chuyện kia, mà là vì ngươi lại dám nổi lên sát ý với nàng ấy.
Một lời khiến cho Cửu U ngây ngẩn, như một thằng nhóc bị dạy bảo, đưa tay xoa đầu, không hiểu nói:
- Chỉ là một nữ nhân, có đáng như vậy sao?
Đồng Tử Thiên Vương liếc hắn cười, rút về gậy gỗ, khe khẽ nói:
- Tất cả những gì hắn làm bao năm nay đều là vì nàng, ngươi nói xem, có đáng không?
Cửu U giật mình, không nói mà như lâm vào trong suy nghĩ, sau đó dương ánh mắt nhìn theo hướng nhìn của Đồng Tử Thiên Vương, có chút nặng nề.
- Đúng là một đôi oan gia mà…
Âm thanh thoang thoảng vang truyền, Đồng Tử Thiên Vương quay người trở vào sâu trong vùng cấm, đồng thời nghĩ tới Cửu U quả là quá may mắn, được hắn che chở mới không sao.
Đâu như một người một rồng kia, cũng là lợi dụng Hoàng Thiên, cuối cùng bị nàng biết được, sai một đám thuộc hạ đến tận nhà, đem Huyết Sắc Giới và Hoả Linh Sơn quậy tung trời đất, không biết đã sửa sang lại thế nào.
Lại nói, thế gian gần đây bắt đầu biến hoá rõ ràng rồi, rất nhiều người cũ cũng đã lục đục tỉnh giấc, duỗi ra bàn tay của mình vào cách cục. Không biết là hoạ, hay là phúc.
…
Biến cố của Cửu U Chi Địa, nói lớn không lớn, nhưng nói nhỏ cũng chẳng nhỏ. Chỉ là đối nhân gian bên ngoài chẳng hề có chút ảnh hưởng nào, thậm chí có thể coi là không có.
Tuyết Vũ, thời gian thấm thoát trôi qua, đã mấy chục năm từ khi binh biến. Xuôi hướng phía nam của căn cứ quân sự vừa mới bị công phá cách đây vài hôm, là một khu rừng già rộng lớn.
Nơi đây vẫn còn thuộc phạm vi Bắc Tuyết Vũ, khí hậu ôn hoà, lại gần biển, vô cùng thích hợp cho kiểu rừng mưa ôn đới phát triển. Mảng rừng tồn tại không biết đã bao nhiêu năm tháng, cho nên gần như tất cả cây cối ở nơi này đều là cổ thụ to lớn, tán lá che khuất bầu trời.
Không giống với rừng mưa nhiệt đới, nơi đây chỉ có hai tầng thực vật chính, bao gồm tán cao của cổ thụ và tán thấp bên dưới, đa phần là cỏ dại và rêu phong, khoảng cách giữa các cây lại rất lớn, cho nên vô cùng dễ dàng di chuyển.
Lúc này trời đã sẩm tối, hung thú dã thú bắt đầu hoạt động nhiều, đáng lẽ sẽ có rất ít người lui tới, nhưng không hiểu sao vẫn có một binh đoàn lựa chọn băng qua nó, nhân số ước chừng hơn trăm ngàn người. Cờ hiệu viết rõ hai chữ Thiên Nguyên.
Dẫn đầu binh đoàn là một tên thanh niên cao lớn, thân mặc giáp phục tối màu, trên vai có lệnh bài hình thanh giao lấp lánh, ở Thiên Nguyên quân chính là quân hiệu của Thống Lĩnh, cường giả Hồng Trần sơ kỳ.
Nếu như Hoàng Thiên có mặt tại nơi này, chắc chắn sẽ nhận ra được hắn, chính là Đồng Dũng, tên thiếu niên năm đó trong khảo thí bị phát hiện là siêu đẳng linh căn. Làm náo loạn không nhỏ trong Thiên Nguyên Học Viện một thời gian.
Mấy chục năm, hắn đã không còn cái vẻ ngây ngô chất phác như ngày xưa, thay vào đó là một sự kiên nghị rắn rỏi, rất có phong phạm của một tên thống lĩnh, nắm trong tay hàng vạn người. Có lẽ những năm nay Thiên Nguyên liên tiếp lâm vào biến cố, lại thêm chiến tranh kéo dài đã mài rũa hắn, giúp hắn trưởng thành nhanh chóng.
Thời gian này, hắn được điều động theo chân Anh Vũ chinh chiến trên chiến trường Tuyết Vũ, lập được không ít công lao to lớn. Hôm nay chính là đang thi hành nhiệm vụ, truy tìm và tiêu diệt một nữ nhân, chính là Cố Lệ Yên.
Chỉ là nhiệm vụ truy sát cũng không dễ dàng như hắn nghĩ, chưa nói tới việc có tìm được Cố Lệ Yên hay không, chỉ việc hành quân trên đất địch cũng vô cùng nguy hiểm, không chỉ có bị dân chúng phản kháng, mà còn bị rất nhiều tàn binh của Tuyết Vũ đánh lén, khổ sở vô cùng.
- Lần này thiệt hại bao nhiêu?
Đồng Dũng ngồi ở bên trên lưng một con Tam Tinh Hoả Nhãn hổ, ánh mắt nghiêm nghị nhìn bao quát chúng quân, khẽ hỏi một tên phó thống lĩnh bên cạnh mình.
- Bẩm thống lĩnh, 116 tinh binh, 21 kỳ binh, ba chánh cơ trưởng, một binh đoàn trưởng.
Tên phó thống lĩnh cũng là một cường giả Hồng Trần sơ kỳ, nhưng đã lớn tuổi, so ra với Đồng Dũng thì có chút gì đó không bằng, nghe hắn hỏi thì vội vàng bẩm báo.
Đồng Dũng nghe xong thì thoáng trở nên nặng nề, ánh mắt có phần co lại, hiển nhiên không nghĩ lần này tổn thất sẽ nặng thế này. Tinh binh và kỳ binh không nói, nhưng Chánh cơ trưởng và Binh đoàn trưởng thật sự đã là nhân vật chủ chốt, vậy mà chết đi tới bốn người.
Thiên Nguyên quân năm đó được tổ chức vô cùng chặt chẽ, bao gồm cửu phẩm quan tước. Từ đội trưởng tính là bắt đầu cửu phẩm, càng lên cao càng cần có điều kiện hà khắc, nhất là tu vi. Một Chánh cơ chưỡng đã là cao thủ Sinh Thần sơ kỳ, không cần nói tới Binh đoàn chưởng Sinh Thần hậu kỳ.
Cường giả bậc này, trong giao tranh thông thường thật sự rất khó hi sinh, trừ khi đối phương cố ý nhằm vào bọn hắn. Rõ ràng đây chính là một lời cảnh cáo, nếu còn không dừng tay, người chết sẽ càng quan trọng hơn nữa.
- Thiên Vân hội đáng chết, bọn hắn rốt cục là muốn làm cái gì chứ?
Bên cạnh cách hắn không xa, một tên phó thống lĩnh khác không nhịn được quát lên, ánh mắt chỉ hận không thể đem kẻ thù băm thành ngàn mảnh.
Đúng vậy, lần này tấn công bọn hắn không phải tàn quân Tuyết Vũ, mà là một tổ chức phi quân đội, tên là Thiên Vân hội.
Thiên Vân hội, nói tới phải bắt đầu từ hàng chục năm về trước, chỉ sau khoảng thời gian Thiên Nguyên Học Viện được lập ra tầm một năm, nó mới bắt đầu manh nha xuất hiện trên giang hồ đại lục.
Vẻn vẹn chỉ là một thế lực non trẻ, nhưng không biết bằng một cách thần kỳ nào đó, nó chỉ dùng thời gian vài năm liền trở thành một thế lực mà vô số người phải chú ý. Bởi vì nó hoạt động trong lĩnh vực tình báo, đặc biệt là tổ chức trung gian cho những giao dịch hắc ám.
Thực lực tổng thể của nó không quá mạnh, nhưng đáng sợ ở chỗ bí mật và dây dưa rất nhiều tầng quan hệ. Đến mức rất nhiều cường giả cao tầng của đại lục đã ra lệnh tìm diệt không dưới trăm lần, nhưng kết quả cuối cùng vẫn chỉ là công cốc.
Mấy chục năm liên tục bành trướng, tất cả các giao dịch của Thiên Vân hội không có cái nào là thất bại, tin tức tình báo càng là trải rộng khắp mọi tầng lớp, trở thành một thương hiệu vô cùng uy tín.
Tất nhiên, Thiên Vân hội phát triển càng to lớn, nó đụng chạm lợi ích lại càng nhiều, trong quá khứ đã xảy ra rất nhiều va chạm, nhưng tuyệt nhiên không có một lần nào bọn hắn ăn thua thiệt. Cho nên sau đó, trừ khi bị đụng chạm quá mức, nếu không bình thường người ta sẽ không muốn cùng nó đối nghịch.
Quả thật không nghĩ tới, Thiên Vân hội không chỉ có ở Thiên Nguyên mà còn có ở cả Tuyết Vũ, thậm chí phát triển còn kinh khủng hơn Thiên Nguyên gấp vạn lần. Bởi vì đây là lần đầu tiên bọn hắn thấy người của Thiên Vân hội dám đụng độ trực tiếp với quân đội chính quy.
Chẳng lẽ nó có liên quan đến Cố Gia, Cố Lệ Yên?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT