Đại lục Tuyết Vũ, ba mươi năm kể từ khi binh biến, chiến hoả không ngừng, Cố Gia trở thành đại gia tộc đứng đầu toàn bộ đại lục, vượt qua cả Khương Gia, Cao Gia gộp lại.
Mặc dù Cố Sở sau trận chiến Thiên Nguyên năm đó không có trở về, thậm chí mất tích suốt ba mươi năm trời, nhưng điều đó cũng không thể cản trở Cố Gia trở thành lãnh tụ trong liên minh tứ tộc, cùng với Khương Gia, Cao Gia, Nhiếp Gia lãnh đạo toàn bộ thế cục của vùng đất phía nam Nguyên Giới này.
Nhất là những năm gần đây, Tuyết Vũ trở thành vùng chiến hoả, bị Thiên Nguyên ưu ái dẫn quân phản chiến, vai trò của Cố Gia càng thêm quan trọng, gần như cung cấp một phần tư chiến lực đỉnh cao, liên tiếp đẩy lùi Thiên Nguyên xâm lược.
Nhưng chiến tranh mà, làm gì có cái gọi là kẻ thắng. Dù cho Cố Gia có đẩy lùi được quân đội Thiên Nguyên, nhưng thân là kẻ đứng đầu, cây cao đón gió, thiệt hại của bọn hắn cũng là to lớn nhất.
Người chết không nói, người thương lại càng nhiều, chỉ mới có vài năm chiến hoả, tài nguyên trong tộc đã không còn đủ để cung cấp cho binh lính, phải tăng cường thu vét tài nguyên, khiến cho thế lực phụ thuộc và dân chúng bắt đầu có nộ oán.
Cứ nói chiến tranh bảo vệ quê hương, trách nhiệm không riêng một người. Nhưng cuộc chiến dù cho có chính nghĩa đến mức nào, cũng có giới hạn cuối cùng của nó. Cố Gia hiện giờ nhìn có vẻ phong quang vô hạn, nhưng ở một góc độ khác mà nhìn, bọn hắn đang bị đẩy sát tới bên bờ vực thẳm.
Một khi rớt xuống, không chỉ có cửa nát nhà tan, mà thế gian cũng sẽ không còn Cố Gia nữa.
…
Một vùng chiến hoả phía bắc đại lục Tuyết Vũ.
Giữa trưa, nhưng bầu trời hắc ám. Vân tiêu đen như mực cuộn trào trong gió lốc, thi thoảng xoẹt qua những đạo lôi quang chói sáng, tàn sát nhân gian đổ nát, uy áp đem toàn bộ đất trời đều đè ép.
Trên đỉnh núi cao nhất nằm giữa quân doanh của một cứ địa thuộc phương bắc Tuyết Vũ, một cô gái mặc quân phục tắm rửa trong lôi kiếp, mái tóc phiêu diêu. Nàng mặc dù vận trên mình giáp phục, nhưng vẫn xinh đẹp diễm lệ một cách lạ thường, mi mục như hoạ, hoạ thuỷ hồng nhan.
Mà lôi vân phía bên trên, rõ ràng chính là vì nàng mà đến, thậm chí cả linh khí thiên địa cũng bị nàng cuốn theo, hoá thành từng đầu thần long quấn quanh thân thể, trợ nàng độ kiếp.
Cố Lệ Yên, em gái Cố Anh, được Hoàng Thiên xem là đệ nhất thiên tài của Cố Gia, thậm chí tư chất của nàng so với Cố Anh càng thêm mạnh mẽ. Năm đó khi bọn hắn rời đi, nàng mới chỉ dừng bước ở Hoá Linh hậu kỳ, nhưng sau ba mươi năm tham gia chiến tranh, trưởng thành từ trong chém giết, nàng mạnh mẽ đâu phải chỉ một hai lần.
- Lệ Yên, đừng cố chấp nữa. Mau chạy đi.
Phương xa, có tiếng chém giết kinh thiên, quân doanh lúc này vậy mà lâm vào chiến hoả, loạn thành một bầy. Một gã hán tử máu me đầy mình, vừa cùng với quân địch giết lên sườn núi đối đầu, vừa quay lại nhìn nàng mà hét lớn.
Nếu như Hoàng Thiên có mặt tại nơi này, có lẽ sẽ nhận ra được tên hán tử này, chính là một trong những tên thiếu niên va chạm với hắn ở ngoài cửa Cố Phủ năm xưa, bị hắn dạy dỗ. Hán tử đã không còn là vẻ non nớt năm xưa, mà là một trung niên lớn tuổi, mái tóc có hoa mai, da thịt nhiều vết chém, gần như đã kiệt sức đến nơi rồi.
Nhìn thấy Lệ Yên vẫn cố chấp đột phá không chịu rời đi, hắn không khỏi nổi giận thét gào, hai con mắt mơ hồ lộ ra huyết sắc.
- Đúng vậy, mau đi đi. Bọn hắn quá mạnh, dù ngươi có đột phá cũng chỉ có một con đường chết mà thôi.
Bên cạnh hắn, cũng là một tên thiếu niên năm đó, người Cố Gia, vội vàng hô lớn. Trong lúc thất thần, hắn bị một tên tu sỹ Thiên Nguyên quân chém đứt rời bàn tay, máu tươi nhuộm đỏ khắp người.
- Lệ Yên, ngươi là hi vọng lớn nhất của Cố Gia. Ngươi phải sống, mới có thể giúp chúng ta báo thù.
Lại có người quát lớn, khiến cho Lệ Yên dù sét đánh không đau cũng phải khẽ run người, con ngươi tràn đầy hơi nước.
- Ta không muốn…
Tận mắt chứng kiến người thân, bạn bè mình từng người ngã xuống, Cố Lệ Yên đau đớn quặn lòng, trong mắt càng thêm tràn đầy cố chấp. Một khắc này, nàng đã không còn là Lệ Yên xinh đẹp dễ thương, kinh diễm vạn người, mà là một nữ chiến thần bị ép đến đường cùng.
Dứt lời, nàng liền như bị điên lao thẳng vào chiến trường phía dưới, mang theo phía sau là lôi kiếp ngợp trời.
Phía dưới, hàng trăm vạn binh lính đang điên cuồng chém giết bỗng nhiên có cảm giác lông tơ dựng đứng, sống gáy lạnh toát, theo bản năng ngước mặt nhìn trời.
- Ầm… ầm… ầm…
Chỉ thấy trên đầu bọn hắn, trời đất như bị người nào làm cho giận giữ, khiến cho biển lôi đổi hướng, thẳng xuống nhân gian trút vào. Từng đạo từng đạo lôi đình tím ngắt thô to như đại thụ nổ xuống, không phân địch ta đánh cho vô số người bắn tung ra hàng chục ngàn mét.
- Giết…
Ở giữa biển lôi thét gào, Cố Lệ Yên giận giữ mà cười, tấm lưng nhỏ bé đón lấy từng đợt bạo lôi đánh xuống, y giáp cũng vỡ tan, lộ ra từng đường da bóng loáng.
Phía sau nàng, lôi đình ngưng tụ đáng sợ, cơ hồ hoá thành một mảng trời màu tím mênh mông, bao phủ lấy toàn bộ vùng đất của quân doanh. Khí cơ cương mãnh khủng bố, khiến vô số người sợ hãi, không ít binh gia, pháp khí bị sét đánh nổ thành tro tàn.
- Giết nàng.
Cố Lệ Yên khuấy đảo chiến trường, rất nhanh khiến cho một ít cao tầng chú ý tới. Một lão già mang theo hàng trăm tên quân binh giết tới, pháp khí oanh oanh ngợp trời.
Lão già kia rõ ràng là cường giả tối đỉnh, thậm chí có nửa bước chân chạm vào Hồng Trần hậu kỳ. Trông thấy Cố Lệ Yên dám lợi dụng thiên kiếp giết người của mình, hắn nổi giận kinh thiên, chớp mắt ngự ở trên trời, bàn tay lật ra vỗ xuống.
- Phanh… oanh… oanh…
Bàn tay to lớn nện lên trên thân người cô gái, truyền đến âm thanh rung chuyển đất trời, át đi cả tiếng sét, lan ra tứ phía chân trời. Không gian tứ phân ngũ liệt, sấm sét đều dạt ra, Cố Khinh Yên bị một tát này đánh gãy, cả người bắn đi trở về phía núi lớn, đem trăm dặm đá vôi đều bạo nổ, bắn tứ tung khắp trời.
- Còn non lắm.
Lão già vừa đánh bại Cố Khinh Yên, cũng không có khinh thường mà trực tiếp lao về phía sườn núi, cánh tay thô gầy lần nữa vươn ra, hiển nhiên không muốn cho nàng có cơ hội thở dốc.
- Ta liều mạng với ngươi.
Hán tử vừa rồi trông thấy Cố Lệ Yên bị tát bay thì nổi giận kinh người, bất chấp lão già hơn mình mấy cảnh giới, cắm đầu lao lên. Nhưng mới được nửa đường đã bị chấn bay ra ngoài, hung hăng đâm vào vách đá, đem núi bạo hố sâu, không rõ sống chết thế nào.
- Không…
Bên kia, Lệ Yên trông thấy hán tử gần như chết đi, đau đớn thét lên. Sắc mặt nàng chớp mắt trắng bệch hẳn đi, máu tươi lúc này đã chảy đầy quần áo.
- A… a… a.
Cổ nhân từng nói, điên cuồng, khiến cho người ta có sức mạnh vượt qua giới hạn của mình. Lệ Yên cắn phá bờ môi, chống đất đứng dậy, lôi quang quanh nàng vẫn hừng hực gào thét, nhưng rất nhanh liền bị một cỗ lực lượng mênh mông nổ tung thành hư ảo, trong khoảnh khắc nàng đứng thẳng người, khí cơ bộc phá mạnh mẽ đến vô cùng, không khác gì thần long tỉnh giấc, côn bằng vọt bay lên trời.
Nàng đột phá.
Lực lượng cuồn cuộn theo cơn giận của nàng theo tới, chớp mắt trực tiếp nghiền nát bàn tay của lão già đang vươn ra. Khiến cho vẻ mặt cao thượng của lão biến thành sợ hãi, con ngươi thít chặt bỏ chạy ra bên ngoài.
Nhưng, lão chạy được không khi mà đằng sau lão là một người đã bị dồn đến tận cùng của nộ khí. Lệ Yên vừa đột phá, lại có tiên cơ, làm sao có thể bỏ qua trả thù. Chỉ thấy lực lượng cuồn cuộn từ nàng áp tới trên người lão giả, khiến cho đường đường là cường giả Hồng Trần trung kỳ cũng không thụ nổi, tại trong chớp mắt vùng lưng nổ tung, máu tươi tung toé khắp trời.
- Đáng chết.
Lão già văng đi xuống đại địa, cơn đau phía lưng khiến lão giận không thể nào chịu nổi, rõ ràng chỉ là một con nhóc mới bước vào Hồng Trần sơ kỳ, vậy mà dám đánh lén lão trọng thương, đơn giản là mất mặt.
Dứt lời, lão chớp mắt xoay lưng, trong tay xuất ra một thanh chuỳ, bàn chân dẫm đất, phá ra một cỗ phản chấn kinh thiên, vọt về đối trọng với Lệ Yên. Sau va chạm, lấy hai người làm trung tâm khuếch tán, đất rừng rung chuyển, lôi quang hoá thành vòng sáng vạn mét lan đi, càn quét khắp trời.
Lão già thân là Hồng Trần trung kỳ, làm sao không mạnh. Nhưng đáng tiếc cho lão là Lệ Yên so với lão càng thêm mạnh mẽ, không phải tự nhiên mà Hoàng Thiên lại đánh giá nàng cao hơn cả Cố Anh.
Chỉ thấy vừa va chạm vào nhau, dư lực còn chưa tán, một vầng sáng đã từ trên người Lệ Yên phóng thích tới, đem lão già bao phủ vào trong. Theo sau vầng sáng, cánh tay ngọc ngà của nàng bỗng nhiên xuất ra một thanh binh khí, mang theo uy thế bắn thẳng vào mây trời. Một cái xoay người, như diều gặp gió, đem bầu trời phía trên lôi hải đều chấn động đến một hồi bốc lên, chém thẳng vào đầu đối thủ.
- Không…
Lão già lúc đến dữ tợn doạ người, lúc đi thì hãi nhiên hét lớn, không chút nào do dự quay đầu bỏ chạy, nhưng mới chỉ chạy được vài trăm mét, kiếm khí đã chém xuống dưới đầu, đem sọ não của lão chẻ làm hai phần, dọc xuống dưới tận vùng eo mới lệch ra ngoài, máu tươi òng ọc bắn ra ngoài.
Một cái cường giả Hồng Trần trung kỳ cứ như vậy chết đi, hai nửa xác rớt xuống chiến trường, máu tươi sôi trào bắn phá, khiến cho mặt đất bạo phá hàng trăm vùng lỗ thủng.
Binh lính Tuyết Vũ khi trông thấy một màn đều bị doạ sợ, nhưng sau đó lại hưng phấn vô cùng, trong người như có nhiệt hoả cháy lên, từng cái há miệng thét gào, hung hăng chém giết.
Lệ Yên chém giết lão già, vội vã bay đi về phía hán tử chôn vùi, mới phát hiện hắn đã chết, càng thêm bi thảm chảy lệ, nắm tay siết chặt trường kiếm, sát ý vô cùng lao ngược về phía tinh không chiến trường.
- Phốc… phốc.
Chiến tranh vốn là có quy ước, chiến trường bên dưới không được phép có cường giả cấp bậc Hồng Trần tham gia. Cho nên Lệ Yên vừa mới gia nhập vào chiến trận, liền không khác gì tử thần hiện thế, mỗi một kiếm vừa ra liền có không ít người nằm xuống. Dù cho phía trên rất nhanh phái xuống cường giả Hồng Trần hậu kỳ trảm sát nàng, cũng nhất thời không thể nào cản nổi.
- Vút… Phanh….
Đang lúc Lệ Yên sắp đồ sát thêm một đám binh lính, đánh nát ý chí của Thiên Nguyên quân, một đạo ánh sáng kinh thiên bỗng nhiên từ trên trời vọt xuống, trong nháy mắt nối liền đất trời, sinh sinh va chạm với trường kiếm trong tay nàng, vậy mà suýt nữa đem trường kiếm đập nát, thậm chí chính nàng cũng bị đánh bay ra hàng chục dặm, bàn tay nắm kiếm toác ra máu đỏ, thê thảm vô cùng.
- Cố Lệ Yên?
Bên trên bầu trời, mây đen vẫn còn bao phủ. Giữa tinh không mịt mờ hơi nước, một đạo âm thanh phiêu miểu lan đi, quanh quẩn khắp chốn truyền vào trong tai tất cả mọi người.
Lệ Yên cố nén đau đớn trên thân, ánh mắt tràn đầy ngưng trọng ngẩng đầu nhìn tới. Chỉ thấy đập vào mắt nàng, giữa mây đen là một cái thân ảnh cao lớn vĩ ngạn, giáp phục toàn thân óng ánh, vai gánh thiết bổng ngàn cân, lãnh đạm nhìn xuống phía nàng.
Hắn không có toả ra khí tức nào mạnh mẽ, chỉ lẳng lặng đứng nhìn ở đó, nhưng lại tạo ra cảm giác như là thần tướng, khiến cho vô số người sinh ra cảm giác muốn quỳ.
Càng đáng sợ hơn là trên giáp phục của hắn, có một cái đồ án hình hoả phượng, sống động vô cùng. Đó là dấu hiệu biểu tượng của Chuẩn Tướng trong Thiên Nguyên quân, chỉ huy quân đội cấp liên châu, thống lĩnh hàng trăm triệu binh lính.
Uy thế của hắn quả thực quá mức doạ người, khiến cho không ít binh lính tu vi yếu đuối đều không dám động, run rẩy như muốn quỳ xuống, trong đầu chỉ còn một ý niệm, đó là Vấn Đỉnh.
Chỉ có Vấn Đỉnh cường giả mới có thể có khí cơ đáng sợ đến như thế này.
- Tướng quân…
- Tham kiến Vũ tướng quân.
Phải, hắn là tướng quân, là cường giả Vấn Đỉnh, và hắn là Lâm Anh Vũ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT