- Quy Nguyên đệ tam bước?
Tâm trí của Trần Quý Huân như bị thiên lôi đánh trúng, run rẩy nhắc lại mấy từ kia. Nếu như nói vừa rồi bị thực lực của lão nhân kia doạ sợ, thì hắn bây giờ không biết phải dùng từ gì để nói.
Hãi nhiên, nực cười, đáng thương và phẫn hận, tất cả mọi loại tâm tình đều có. Một cảm giác bị người đùa bỡn và xem thường chớp mắt ngập tràn trong tâm trí hắn, khiến cho lý trí đều có chút mơ hồ sụp đổ.
Năm đó hắn và Phong Võ đều là cường giả nhất phương của thành Thiên Hoả, vì cùng yêu một người phụ nữ mà trở thành kẻ địch. Ban đầu hắn vốn cực kỳ tự tin có thể dễ dàng chiến thắng đối phương, nhưng sau đó lại cay đắng nhận ra nàng chẳng hề yêu mình, ngược lại còn lựa chọn Phong Võ.
Lúc ấy hắn thật sự vô cùng tức giận và không cam lòng, bởi vì hắn thấy bản thân mình không thua gì Phong Võ, thậm chí phía sau hắn còn có con quái vật Trần Gia, đại tộc của toàn bộ vùng Thiên Hoả. Thế là hắn nhiều lần dây dưa với nàng, khiến cho Phong Võ nổi giận lôi đình, đem hắn đánh suýt thì phế bỏ.
Cũng là từ thời khắc đó, hắn đem lòng hận đối phương, nhưng không hiểu sao lại không thể hận luôn người phụ nữ ấy, thậm chí còn vì nàng mà bỏ qua việc báo thù. Sự thất bại trong tình cảm dường như giúp cho hắn trở nên trưởng thành gấp bội, không đến bảy năm liền phấn đấu trở thành gia chủ Trần Gia, rồi nắm được đại quyền của toàn bộ vùng đất đó.
Hắn cưới vợ sinh con, tưởng chừng như sẽ không còn liên quan đến chuyện cũ nữa, nếu như không có sự kiện đáng quên năm đó. Phong Võ vậy mà lại hại chết nàng. Điều này khiến cho ranh giới cuối cùng của hắn gần như vỡ tan, nỗi hận Phong Võ càng thêm khủng bố.
Thế là hắn có chút điên cuồng trả thù, vận dụng gần như toàn bộ sức mạnh và quyền năng của mình, ép Phong Võ đến đường cùng không lối thoát, thậm chí phải cun cút bỏ xứ mà đi.
Trả được thù cho người mình thương, hắn hả lòng hả dạ, vốn đã nghĩ sẽ bỏ qua cho con trai của bọn họ, Phong Lang. Ai ngờ được, Phong Lang lại thừa hưởng tư chất kinh người của cha hắn, tiến cảnh nhanh doạ người, thậm chí không ít lần mạo hiểm điều tra quá khứ năm xưa, hướng mũi dùi về hắn, mang đến cho hắn một nỗi bất an cực kỳ lớn.
Thù cũ hận mới, khiến cho hắn không ít lần muốn ép Phong Lang vào chỗ chết, cho tới đỉnh điểm là ngày hôm nay, ngay khi đối phương vừa đột phá vào Hồng Trần cảnh giới, có thể sinh ra nguy cơ đến Trần Gia của hắn.
Vậy mà bây giờ hắn lại được người ta nói cho, Phong Võ không phải là người thường, mà là cường giả Quy Nguyên. Có khác nào nói, hắn suốt từng ấy năm, đều là bị đối phương đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Điều ấy, đối với một kẻ kiêu ngạo và tự cao như hắn, quả thực không khác gì cú tát vang, bỏng rát và đau đớn hơn bất kỳ nỗi đau thể xác nào.
- Làm sao ngươi biết được chuyện này… Ngươi là ai?
Đúng vào lúc hắn còn đang trong hoảng loạn, âm thanh của ông lão đột ngột vang lên bên dưới. Nếu như chuyên chú lắng nghe, không khó để phát hiện âm thanh của lão ẩn chứa biên độ âm cực lớn, rõ ràng đang cố tình che giấu đi tâm tình rung độ và sợ hãi bên trong tâm trí.
- Mấy chục năm không gặp, ngươi liền quên rồi. Năm đó ta còn từng “giúp” các ngươi một lần đó a.
Nam tử lúc này mới để ý đến lão nhân, khoé môi không khỏi nhếch lên một nụ cười, âm thanh cực kỳ băng hàn, đặc biệt nhấn mạnh từ “giúp” khiến cho nó trở nên mỉa mai quá đỗi.
Vừa nói, khí thế của hắn cũng bắt đầu leo lên kinh thiên động địa, đem thời không xung quanh đền vặn xoắn. Uy thế Ma Thần tản mát từng chân tơ kẽ tóc, lấy hắn làm trung tâm hướng thẳng đối phương mà khuếch tán.
Phải, hắn chính là Ma Thần, hắn là Hoàng Thiên.
Tại thời điểm âm thanh cuối của hắn theo miệng mà ra, đại hoang bỗng ngừng gió lớn, theo sau đó là một cỗ sát sinh vạn vật điên cuồng nở rộ, theo lưỡi kiếm của hắn băng hàn phát ra. Hắn đạp chân rất mạnh về sau, đem không gian đều đạp nứt, cả người biến mất đi, thoắt cái đã xuất hiện ngay trên đầu ông lão.
- Oanh… phanh… phanh…
Liên tiếp là những đòn va chạm kinh thiên, Thiên Kiếm dưới bóng đêm rực rỡ hào quang, tôn lên bóng hình chủ nhân nó, khắc vào đại hoang như một cự nhân khủng bố.
Mỗi một kiếm chém ra, tựa như trảm đứt thời không nhân quả, bá đạo không gì cản nổi, cho dù là lão nhân tu vi mạnh hơn hắn mấy lần cũng khó lòng ngạng kháng, liên tiếp lui bạo về sau.
- Thật muốn ép ta tới đường cùng sao?
Đối mặt Hoàng Thiên áp bách, lão nhân tái mét mặt mày, nhưng càng nhiều hơn là nộ khí, vừa lui về vừa gầm lớn, ánh mắt dán tại người hắn ẩn hàm sát khí kinh người.
Đường đường là cường giả Vấn Đỉnh sơ kỳ, cuộc đời lão ngoài những khi ẩn nhẫn đã bao giờ bị một thằng nhóc thua mình một cảnh xem thường đến thế. Nếu chẳng phải cảm nhận được sự uy hiếp cực lớn từ đám người đằng sau, lão thật muốn đem tên nhóc con này đập chết.
Vậy mà, đối phương còn không biết điều, liên tục dồn ép lão, thật nghĩ lão không dám bất chấp đem hắn chém chết hay sao?
- Các ngươi cũng biết chủ nhân ta là Quy Nguyên tam bước, có nghĩ tới cái giá phải trả chưa?
Đến đường cùng, lão không thể không cất lời uy hiếp, muốn dùng cái uy của chủ nhân đem đối phương doạ xuống.
Đáng tiếc rằng, cái uy hiếp này của lão chẳng những không khiến Hoàng Thiên dừng tay, mà còn làm hắn suýt phát cuồng. Hay cho một câu cái giá phải trả, Phong Võ năm đó tính kế chia tách hắn và Hoàng Vân, muốn hại nó, có từng nghĩ tới cái giá.
- Gọi Phong Võ tới đây, ta cho ngươi thấy cái giá.
Không nhắc tới thì thôi, vừa nhắc tới, tâm tình của hắn càng thêm lạnh lẽo, băng hàn quát lên. Thiên Kiếm trong tay không chút nào ngừng công kích.
- Ngông cuồng.
Lão nhân gầm lớn, rốt cục không chịu nổi nữa, bất chấp gào lên. Theo tiếng quát của hắn, trường kiếm trong tay lập tức hoành lên, gần như bộc phát ra sức mạnh vô hạn của Vấn Đỉnh sơ kỳ.
Vấn Đỉnh, đúng như cái tên của nó, là cảnh giới mà năng lượng nội sinh của tu sỹ gần như đạt tới ngưỡng cao nhất của phàm thân, vô cùng mạnh mẽ. Lão nhân bộc phá hết sức mạnh bình sinh, thậm chí triệu hồi ra cả lĩnh vực, hướng về Hoàng Thiên xoắn tới, muốn đem hắn đánh thành trăm ngàn mảnh.
- Đến đây…
Hoàng Thiên dường như đang cố gắng phát tiết sát khí trong lòng, trông thấy lão ra tay toàn lực thì càng thêm hưng phấn thét gào. Âm thanh của hắn tại bát phương thiên địa quanh quẩn, thậm chí vang đi đến cuối chân trời còn phản lại, như ngưng kết thành tiếng sấm rung động lòng người.
- Giết…
Lão nhân cũng vì hắn mà phát cuồng, trong tiếng thét kéo dài, quanh thân lão bất ngờ nổi lên bão tố. Lão đạp không mà đứng, tứ phương đại hoang gió lốc rít gào, đất đá lá cây chen nhau hợp thành dòng bão, xoắn nát rồi hội tụ thành hàng trăm tỷ lưỡi kiếm, nương gió bay lên áp đảo khắp trời cao.
Lĩnh vực của lão, vậy mà lại là kiếm đạo lĩnh vực.
Oanh… oanh… oanh.
Hàng tỉ đạo kiếm hoành hoành trên không là cảnh tượng hùng vỹ bậc nào? Dù cho là Hoàng Thiên cũng có chút không thụ nổi, liên tiếp bị lưỡi kiếm chém vào trên thân, quần áo xé nát.
Cảm thụ cơn đau đớn không ngừng truyền tới, Hoàng Thiên bề ngoài tuy tỏ ra ngông cuồng, nhưng trong lòng lại vô cùng nghiêm túc, không dám có chút chủ quan.
Hắn xưa nay mặc dù vô cùng biến thái, không ít lần vượt cấp giết người, nhưng lần này lại khác. Tu vi của đối phương mặc dù trên ý nghĩa chỉ hơn hắn một tầng nhỏ, nhưng về bản chất lại là một đại cảnh lớn. Vấn Đỉnh, dù chỉ là sơ kỳ nhưng chung quy vẫn là Vấn Đỉnh, há có thể là một cái Hồng Trần có thể ngang tay.
Nếu không phải bản thân hắn có quá nhiều chỗ ỷ vào, chỉ sợ riêng mình khí thế, đối phương đã đem hắn ép quỳ.
Thiên Kiếm trong tay hắn uyển chuyển vòng quanh, tốc độ dần dần nhanh tới mức hoá thành một vệt sáng, bao trùm tại thân thể. Sau lưng song dực huyễn hoá mà ra, vỗ mạnh tạo nên hai đường gió lốc.
Lão nhân sau khi khởi động lĩnh vực nhưng vẫn không giết được Hoàng Thiên, ngược lại còn trông thấy hắn hành tẩu trong biển kiếm thì nổi giận quát, biến chiêu nhất chuyển, khiến cho lốc bão tách thành hai đường, sau đó đổ ập vào Hoàng Thiên ở giữa.
- Phanh… phanh…
Không khác gì thiên lôi động nộ, hàng tỷ lưỡi kiếm phun ra chém vào, đổ ập vào nhau bạo lên như sấm nổ, uy năng kinh thiên đến mức ngàn dặm xa cũng còn nghe thấy.
Hoàng Thiên dĩ nhiên không thể dứng trơ trơ cho đối phương chém giết, chỉ thấy hắn ngửa mặt lên trời quát lớn, Thiên Kiếm rốt cục không di chuyển vòng quanh, mà hướng thẳng lên trời một chỉ, sau đó điên cuồng trảm xuống.
Ánh sáng từ lưỡi kiếm phóng lên tận trời, xuyên qua hắc ám triệu hồi trăm dặm mây đen, cuồn cuộn thành một lớp màn trời khủng bố. Đến khi kiếm của hắn chém đi, màn trời như được người dẫn dắt, tuôn xuống hành trăm tỉ tấn nước, hoá thành mưa rơi, đóng băng thành kiếm.
Dẫn đầu là một lưỡi kiếm dài nhọn hoắt, theo sau là hàng tỷ lưỡi xếp tầng lớn lên, nhìn từ xa không khác gì một lưỡi kiếm băng khổng lồ đang xuyên phá bầu trời đâm vào mặt đất.
- Hợp…
Bên dưới rừng già, lão nhân trông thấy một màn tóc tai đều dựng đứng, hét lên một tiếng vang vang triệu hội dòng bão kiếm của mình tách khỏi Hoàng Thiên, sau đó dang rộng hai tay hợp về phía trước, khiến chúng cũng hội tụ thành một thanh thần kiếm, mang theo ti tỉ đạo phá thủng trời cao.
- Oanh… oanh… oanh…
Hai lưỡi kiếm khổng lồ một băng một đất đá đâm thẳng vào nhau, đem hàng tỷ đạo kiếm hình thành nên chúng càn phá thành hơi nước và bụi mù bẩn thỉu, hoá sóng lan ra khắp trăm dặm
[1]xung quanh. Thậm chí là Thành Thiên Hoả cách tới mười sáu dặm cũng bị dư chấn đánh cho rung liên hồi, tường thành nứt toạc, hỗn loạn không gì chịu nổi.
- Thiên Lang Kinh Kiếm.
Dư chấn kinh thiên đáng sợ, nhưng còn chưa đến mức khiến cho cả hai người bạo lui. Lão nhân cuồng hống một câu, sau đó đem lĩnh vực lần nữa triển khai, lập tức khiến cho những tàn dư còn lại của đất đá hội tụ vào ở giữa, hoá thành một đầu sói khổng lồ, cao ngạo vô thượng, giương nanh múa vuốt vỗ xuống đầu Hoàng Thiên.
[1] Trăm dặm ở đây là ám chỉ diện tích, không phải bán kính.