- Răng… rắc.

Cố Tinh Cực Đạo thạch thân là bảo vật tiên thiên, độ bền mặc dù không dám xưng vô địch, nhưng so với cái gọi là Thánh khí Thần binh thì không biết mạnh hơn bao nhiêu mà nói.

Vậy mà, lúc này đây trước sự co siết của sợi xích đen, lại có phần không bảo vệ được quỷ hồn của Hàn Lâm, để cho hồn thể của hắn răng rắc vỡ tan, tựa hồ muốn bị siết chết.

Quỷ mặt đen trông thấy một màn, khoé môi càng nhếch lên tiếng cười rên lạnh lẽo. Một con tiểu quỷ yếu nhược mà thôi, còn dám ở trước mặt hắn tác oai tác quái, quả là chán sống trên đời.

- Ngươi dám giết hắn, ta sẽ khiến cho các ngươi đến địa phủ cũng không thể trở về.

Đúng vào thời điểm hắn đang cực kỳ đắc ý, một đạo thanh âm băng lãnh bỗng nhiên vang lên trong tâm trí hắn, phảng phất ẩn chứa thiên uy, cuồn cuộn không ngừng. Mà thế giới xung quanh, sau lời nói ấy bỗng nhiên như bị một cỗ lực lượng vô hình bao phủ. Cả ba cái quỷ hồn như bị rớt vào vòng xoáy lỗ đen, bị hút một cái biến mất khỏi thế giới âm u này.

Đến khi bọn hắn kịp thời phản ứng lại, mới phát hiện ra bản thân mình vậy mà bị cuốn vào một vùng ý thức.

Một tên thanh niên tóc trắng không biết tự lúc nào xuất hiện đằng sau Cố Tinh Cực Đạo thạch, một tay nắm chặt xích đen, một tay sờ lên mặt đá, lòng bàn tay phát ra tiên quang an tường, ổn định lại trạng thái hỗn loạn của quỷ hồn.

- Thiên… là ngươi sao?

Hàn Lâm trông thấy tên thanh niên, sắc mặt vốn tràn đầy đau đớn bỗng nhiên trở nên vui mừng cực độ, miệng cười run run nói.

- Mẹ nó… ta biết là ngươi không dễ chết như vậy mà, ha ha, tốt quá rồi...

Chỉ là, dường như chịu phải tổn thương quá lớn, hắn tồn tại ở bên ngoài không đến năm giây, lời nói còn chưa nói xong liền phải trốn vào trong Cố Tinh Cực Đạo thạch, tiến vào trạng thái ngủ say phục hồi.

- Một cái súc sinh thấp kém mà thôi, giết hắn thì lại như thế nào? Thậm chí cả ngươi, nếu không có sắc lệnh của Minh Phủ là phải bắt sống trở về, bản quỷ thần đã đem ngươi bóp chết, há có thể ở đây lắm mồm.

Bị Hoàng Thiên bắt vào trong biển ý thức, Hắc Bạch Vô Thường mặc dù có chút bất ngờ, nhưng hiển nhiên không có chút sợ hãi nào.

Ngược lại, khi nghe đối phương dám uy hiếp mình, tên quỷ mặt đen còn nổi lên thịnh nộ, sắc mặt khó coi vô cùng. Chỉ thấy ánh mắt hắn phóng ra từng đạo quang mang rét lạnh, lần nữa kích hoạt lên xích sắt, không có ý định buông tha Hàn Lâm.

- Ngươi muốn chết.

Hoàng Thiên vừa rồi xuất hiện cấp bách, mặc dù nắm tay bắt được sợi xích, nhưng hắn bây giờ cũng chỉ là hồn thể, vẫn không tránh được sự khắc chế của sợi xích này, nhất thời chưa thể gỡ Cố Tinh Cực Đạo thạch ra ngoài.

Lúc này xích sắt lần nữa quấn lên huynh đệ mình, không khỏi khiến cho lòng hắn cuồng nộ. Tiếng quát vừa ra, khí tức trên người càng trở nên điên cuồng cực điểm, thoáng chốc như biến thành một vầng mặt trời rực rỡ.

Một lời của hắn vừa ra, hai chân liền nhẹ bước.

- Phanh…

Một bước tưởng chừng chậm, nhưng thực tế lại nhanh đến không thể nào tưởng tượng nổi. Chỉ nghe một tiếng nổ động trời, tinh không thất sắc.

Dưới tiếng nổ này, thân thể của quỷ mặt đen như bị thiên thạch đâm ngang, nắm tay đang nắm xích sắt cũng suýt nữa vuột khỏi tầm kiểm soát, quỷ khí cuồn cuộn tuôn ra tràn đầy trong thất khiếu.

- Súc sinh, ngươi còn dám phản kháng?

Bị Hoàng Thiên một tát đánh bay, trên mặt tên quỷ mặt đen thoáng chốc lộ ra sự dữ tợn, gằn lên từng hồi lạnh lẽo.

- Phản kháng? Ngươi sai rồi, ta muốn cả hai người các ngươi đều phải chết.

Hoàng Thiên so với quỷ mặt đen càng thêm điên cuồng, bước ra một bước tiếp tục đánh giết về phía kẻ địch. Một cỗ sức mạnh quỷ hồn phô thiên cái địa bao phủ bốn phương, đem cả biển ý thức này dậy sóng, kinh khủng đến tận cùng.

Đó, là sức mạnh của Luyện Hồn Trấn Quỷ pháp.

Một đạo hào quang hắc ám từ lòng bàn tay Hoàng Thiên phát ra, không những đem quỷ mặt đen đánh cho lui lại vài chục bước, còn trực tiếp từ trên cổ hắn xé rách một ít âm hồn, sát ý chi vị đậm đặc kinh người.

- Thủ đoạn thật ác độc.

Quỷ mặt đen sinh ra là tồn tại khắc chế âm hồn, chưa từng nghĩ tới một tên âm hồn cỏn con lại có thể đem mình tổn thương, ánh mắt bỗng nhiên trở nên lăng lệ cực kỳ.

- Vô duyên vô cớ dồn huynh đệ của ta vào chỗ chết, ngươi cũng có tư cách nói ra hai chữ ấy?

Hoàng Thiên mở miệng cười gằn, hai lần xuất thủ nhưng không thể cứu được Hàn Lâm khiến cho ánh mắt của hắn âm trầm lạnh lẽo đến rợn người.

- Giết chết một cái sâu kiến mà thôi, ngươi lại là cái thá gì mà dám bình xét tư cách của chúng ta?

Bị Hoàng Thiên chất vấn, quỷ mặt đen không khỏi nhếch lên nụ cười lạnh, khinh thường mà nói.

Cánh tay hắn cũng vào lúc đó mà thu về sợi xích, đem Cố Tinh Cực Đạo thạch nắm vào trong lòng bàn tay, ánh mắt nhìn Hoàng Thiên tràn đầy miệt thị.

- Ha ha… Sâu kiến, sâu kiến…

Trông thấy đối phương thật sự động sát ý với Hàn Lâm, Hoàng Thiên như là giận quá mà hoá cười, nắm tay sớm siết chặt lại thành đấm, cũng không thể nào che giấu sự cuồng nộ tự trong tận đáy lòng.

- Các ngươi nói Hoàng Thiên ta là người ác độc, là kẻ tâm ngoan thủ lạt, giết người không chớp mắt, ta chưa bao giờ để ý.

Ánh mắt âm trầm lạnh lẽo, hắn nói với Hắc Bạch Vô Thường, mà lại tựa như đang nói với cả thế nhân, nói với tất cả những kẻ từng là kẻ thù của hắn.

- Các ngươi xem thường ta, đối xử với ta ác độc tàn nhẫn, hết lần này đến lần khác muốn dồn ta vào chỗ chết, ta cũng không một lần than oán.

Cảm nhận sinh cơ yếu ớt của Hàn Lâm truyền ra, hắn nổi giận đến mức cười gằn, lời nói âm âm khủng bố.

Một cỗ nộ khí siêu cường người hắn tản ra, khiến cho toàn bộ biển ý thức này cũng phải lạnh xuống, không gian đông cứng và căng thẳng đến rợn người.

- Nhưng các ngươi hết lần này đến lần khác hãm hại người thân của ta, khiến cho họ kẻ chết người thương, âm dương xa cách, các ngươi lại có tư cách gì đứng trước mặt ta mà cao cao tại thượng, mà buông lời chất vấn?

Đầu tiên là đầu, sau đó là thân, cuối cùng là chi, thân thể Hoàng Thiên không đến nửa tích tắc liền tiến vào hình thái chiến đấu của Ma Thần Cửu Biến.

Không phải là đệ nhất biến, cũng không phải đệ nhị biến, mà là trạng thái kết hợp cả đệ tam và đệ tứ biến, gọi là Sinh Tử Ma Thần Luân. Đằng sau bóng lưng cao lớn ngưng ra một cái quang luân hai màu, lẫn nhau xoay chuyển như đến từ khởi nguyên của thế giới.

Không chỉ là vật chất, mà là khởi nguyên của tất cả tồn tại trên thế giới này… luân hồi.

- Xem thường huynh đệ ta, đả thương huynh đệ ta. Các ngươi dù là cái thá gì cũng đều phải trả giá.

Uy áp kinh khủng phô thiên cái địa hàng lâm, Hoàng Thiên bước một bước lên trên bầu trời, tóc trắng bay bay, bá khí xuyên thủng cả vùng ý thức.

Sát khí lạnh lùng, một đoàn kim quang bỗng nhiên tự hư không vụt ra trước mặt hắn. Một khắc ấy vùng biển ý thức chấn động, kiếm khí hoành không. Thiên Kiếm giây phút ấy rơi vào bàn tay hắn, bộc phát ra khí tức cuồng nộ trước nay chưa từng có.

- Súc sinh ngông cuồng.

Quỷ mặt đen bị Hoàng Thiên đánh lui, lại bị buông lời uy hiếp, sắc mặt thoáng chốc trở lên lạnh lẽo cực kỳ, gằn lên từng chữ.

Đầy người quỷ khí, nắm tay hắn vung lên chớp mắt triệu hồi xích sắt, lực lượng vung lên trái phải, phá nát không gian hướng về phía Hoàng Thiên mà đánh giết.

- Ra tay với quan viên Minh Phủ, đây sẽ là hành động sai lầm nhất của cuộc đời ngươi đấy, thiếu niên.

Quỷ mặt trắng lúc này cũng rốt cục mở lời, đôi mắt chẳng khác gì hàn băng lạnh lẽo.

Hắn một bước tiến lên, trong cơ thể tựa hồ có sức mạnh vô cùng vô tận. Quạt trắng trong tay cũng theo sức mạnh tăng lên mà chợt động, phối hợp với quỷ mặt đen mà đánh tới.

Hoàng Thiên không nói thêm lời nào, con ngươi thít chặt. Cùng lúc đối diện hai tôn Quỷ Thần, hắn dù cường đại những cũng cảm nhận được một cỗ áp lực kinh khủng không gì sánh được. Đó, không phải là áp lực của sức mạnh, mà là áp chết tuyệt đối đến từ linh hồn.

- Phanh!

Một cú va chạm, ba thần binh đối kháng, trực tiếp khiến cho tinh không thức hải nổ tung, sóng linh hồn phóng tận tầng không.

Hoàng Thiên sau cú va chạm bị oanh ngược trở về sau, âm hồn đau đớn đến vặn vẹo. Mi tâm âm hồn không biết tự lúc nào xuất hiện ra một vết rách thật dài, làm lộ ra cả con ngươi thứ ba của Thiên Nhãn, nhìn thấy mà giật mình.

Không chỉ có như vậy, mà bên trên hồn thể cũng bắt đầu xuất hiện rạn nứt, tựa như mạng nhện lan đi, phảng phất như đồ sứ sắp sửa vỡ tan.

- Hối hận? Ra tay đả thương huynh đệ của ta, các ngươi mới là kẻ phải hối hận.

Giao phong thiệt thòi, nhưng Hoàng Thiên không những không sợ, mà lửa giận càng thêm tăng, không có chút nào nhún nhường chi ý.

Chẳng phải hắn sính anh hùng, mà bản tính từ xưa của hắn đã là như thế. Hắn không cao thượng, hắn chỉ là một người ích kỷ, ích kỷ đến mức bao che khuyết điểm, bao che người mình. Sỉ nhục huynh đệ hắn, dồn huynh đệ hắn vào con đường chết, còn muốn hắn uỷ khúc cầu toàn, suy nghĩ thiệt hơn, gần như là điều không thể.

Hắn chỉ muốn đối phương phải trả giá, đắt.

- Ha ha, vậy để ta bóp chết hắn xem ngươi có thể làm gì được.

Quỷ mặt đen nghe thế thì lạnh cười, nắm tay giơ lên Cố Tinh Cực Đạo thạch khẽ siết, như cố ý trêu ngươi đối thủ.

Nhưng rất nhanh, nụ cười trên môi của hắn trở nên cứng lại, đồng tử co rút tràn đầy sợ hãi.

Bởi vì, Hoàng Thiên không biết bằng cách nào đã xuyên qua không gian xuất hiện ngay trước mặt hắn, ánh mắt rét lạnh cúi nhìn xuống.

Mà trên thân thể Ma Thần, nơi trung tâm không biết tự lúc nào xuất hiện hư ảnh của một giọt chất lỏng, lóng lánh hào quang.

Đó là ánh sáng của sinh cơ bừng bừng, của sinh mệnh lực khủng bố như khởi nguyên thế giới. Toàn bộ biển ý thức lúc đó như được trùng sinh, hết thảy ý thức đều thoáng chốc trở nên tươi mới cực kỳ.

Mà hồn thể của Hoàng Thiên sau khi có sự xuất hiện của giọt chất lỏng ấy, sinh cơ liền tăng trưởng một cách điên cuồng. Vẻn vẹn thời gian một ánh nhìn, hắn liền khôi phục như chưa hề trải qua chiến đấu. Vết thương hồn ấn sau khi va chạm với Hắc Bạch Vô Thường đều biến mất, không còn tăm hơi.

- Cái gì?

Quỷ mặt đen kinh ngạc hồi lâu mới kịp thời phản ứng, tầm mắt nhìn Hoàng Thiên vốn đã kinh sợ, lúc này đây càng thêm thít chặt, tràn đầy không thể tưởng tượng nổi.

- Ta không có thể làm gì, nhưng ta có thể khiến cho ngươi sống không bằng chết…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play