- Nói như vậy, Lâm huynh đến Đại La thành là để tham gia chiêu sinh?

Hoàng Thiên trong lòng tự nhiên có một cỗ vui sướng, trò chuyện với Hàn Lâm cũng thoải mái hơn.

Hàn Lâm còn chưa kịp trả lời, bỗng nhiên đám thiếu niên bàn bên cười phá lên, một tên trong số đó nói lớn:

- Ha ha, ta nghe không nhầm chứ, tên nhà quê kia cũng đến tham gia chiêu sinh, cười chết mất.

Hoàng Thiên mày kiếm nhíu lại, lạnh lùng liếc qua đám thiếu niên. Hàn Lâm bị đối phương nói vậy có chút bất mãn, nhưng sau khi nhìn thấy trang phục của bọn hắn thì giật mình, chút bất mãn khi nãy đành phải nén xuống.

Nhìn thấy thái độ của Hoàng Thiên, hắn vội nói:

- Hoàng Thiên huynh bớt nóng giận, bọn họ không dễ chọc.

Nghe Hàn Lâm nói vậy, Hoàng Thiên rốt cục thu hồi ánh mắt, không để ý đến đám người nữa.

Thế nhưng hắn không muốn chọc đối phương không có nghĩa là đối phương chịu buông tha hắn.

- Thế nào, tức giận sao?

Tên thiếu niên vừa nãy hô lên, giọng điệu thách thức.

- Ngậm cái mõm chó của ngươi lại.

Hoàng Thiên bắt đầu cảm thấy nóng đầu, nếu đối phương còn tiếp tục càn rỡ, hắn cũng không ngại mà dạy cho bọn hắn một bài học. Đại La thành mặc dù cấm tranh đấu trong thành, nhưng nếu không đến mức sinh tử hay phá hoại quá lớn thì cũng chẳng mấy ai quan tâm.

Tên thiếu niên khi nãy bị Hoàng Thiên chửi thì lửa giận bốc lên, đang định phát tác thì bị cản lại, hắn quát lên:

- Ngô sư đệ đừng cản ta, ta phải dạy cho hắn một bài học.

- Lục sư huynh bình tĩnh, nên nhớ Đại La thành cấm tranh đấu.

Tên thiếu niên họ Ngô khẽ nói, đồng thời đánh mắt sang thiếu nữ bên cạnh. Thiếu nữ ngầm hiểu ý, liền mở miệng:

- Ngô sư huynh nói đúng đấy, Lục sư huynh không phải vì hai tên nhãi mà vi phạm Thành quy.

Tên thiếu niên nghe vậy thì bất mãn hừ lạnh, liếc nhìn hai người Hoàng Thiên:

- Hừ, coi như bọn ngươi may mắn.

Hoàng Thiên cười khẩy, miệng khẽ lẩm bẩm:

- Chó sủa thì chó cứ sủa, còn người ăn thì người vẫn cứ ăn, chỉ là mất ngon.

Lời hắn nói không lớn, nhưng đám thiếu niên không phải điếc, đều nghe thấy rõ ràng, mặt mũi kẻ nào kẻ nấy đều khó coi.

Để lại trên bàn vài viên Linh thạch, Hoàng Thiên từ biệt Hàn Lâm, rời khỏi tửu lâu. Trước khi đi còn nhắc nhở Hàn Lâm một câu khiến Hàn Lâm nội tâm rung động không ngừng:

- Có thể cúi đầu trước kẻ mạnh hơn mình, nhưng tuyệt đối không thể quỳ gối, ta yếu nhưng ta cũng có ngạo khí của riêng mình.

oOo

Học Viện Hoàng Gia tọa lạc trên Long Giác sơn, phía Tây Đại La thành, chiếm diện tích mấy ngàn dặm vuông, chia làm bốn khu vực chính: Khu tu luyện, khu học tập, khu nội trú, và khu giải trí.

Lúc này tại Đông Thiên môn dưới chân Long Giác Sơn, nơi này thường ngày vốn vắng vẻ, nhưng hôm nay lại trở nên phi thường náo nhiệt, tu sĩ từ khắp nơi đổ về ghi danh.

Chỉ thấy trên quảng trường lớn rộng chừng mười dặm vuông đã đứng chật ních người, già trẻ đều có. Phía xa xa là ba tòa đình viện, trong đó tòa ở chính giữa treo một tấm biển có bốn đại tự: Học Viện Hoàng Gia. Bên dưới còn khắc bốn chữ nhỏ rất rõ nét: Đông Thiên Môn!

Tại một góc quảng trường, Hoàng Thiên bình tĩnh quan sát hết thảy, lòng thầm than một tiếng.

- Mọi người trật tự!

Một âm thanh trầm hùng vang lên, lan khắp quảng trường, truyền vào trong tai từng người. Ngay lập âm thanh ồn ào liền lắng xuống, cả quảng trường trở nên tĩnh lặng. Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào một trung niên nam tử phía xa. Hắn một thân đạo bào trắng, đứng trên bục thềm cao của đại điện, phóng tầm mắt nhìn xuống mọi người.

- Hôm nay là ngày cuối cùng Học Viện Hoàng Gia chiêu sinh, những ai tham gia khảo thí thì bước lên phía trước, những người còn lại xin mời lui về phía sau.

Dòng người rất nhanh di chuyển, tách thành hai nhóm lớn. Nhóm những người tham gia khảo thí toàn bộ là thiếu niên không quá 18 tuổi, số lượng lên tới mười ngàn người. Nhóm người còn lại phần lớn là người nhà của đám thiếu niên, cũng có một ít học viên của Học Viện rảnh rỗi chạy ra xem khảo thí.

Hoàng Thiên đang di chuyển chợt có cảm giác như có ai đó đang nhìn mình, khẽ quay đầu về phía sau, hắn liền bắt gặp mười mấy ánh mắt không thiện cảm. Hóa ra là đám thiếu niên hắn gặp ngày hôm qua.

- Ý gì đây, muốn ăn đòn đây mà.

Mặc kệ ánh mắt của bọn chúng, Hoàng Thiên nhanh chóng đứng vào trong hàng, chờ đến lượt mình.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, đã quá trưa, số lượng người khảo thí chỉ còn lại một phần ba. Rốt cục cũng tới lượt Hoàng Thiên, hắn tiến lại bàn báo danh, sau đó nhận lấy một lệnh bài khảo thí.

Đây là một tấm lệnh bài màu cổ đồng, lớn cỡ bàn tay, có ba ô vuông trống chiếm phần lớn diện tích, phía trên có hai chữ nhỏ “Hoàng Thiên”.

- Mang theo lệnh bài này, nộp cho giám thị khảo thí, họ sẽ chỉ cho ngươi làm như thế nào.

Giọng của lão nhân giám thị vang lên, Hoàng Thiên khẽ gật đầu sau đó theo dòng người đi về phía cửa khảo thí thứ nhất “Lực Lượng”.

Chỉ thấy giữa sân có hơn ba mươi cái thạch bàn lớn, hình thù kỳ lạ, trên bề mặt mỗi thạch bàn đều có khảm mười tám viên linh thạch thượng phẩm, kết nối với nhau tạo nên một trận pháp phức tạp. Phía trên là một cây thước dài trong suốt, được chia làm năm mươi phần đều nhau, đánh số lần lượt từ không cho tới năm mươi.

Từng cái thiếu niên lần lượt tiến tới, dùng hết sức đánh một quyền lên thạch bàn, ngay lập tức cây thước nhấp nháy rồi lóe sáng, cột sáng không ngừng cao lên đến một mức nhất định rồi dừng lại. Ba mươi người kết quả không giống nhau, nhưng tuyệt nhiên không có ai kết quả vượt quá vạch số hai mươi.

- Không thông qua, toàn bộ loại.

Âm thanh lạnh lùng vang lên, ba mươi thiếu niên khuôn mặt nhăn nhó, chán nản rời khỏi.

- Lượt tiếp theo, Phùng Trung, Hồ Nguyệt, Tiểu My, Hoàng Thiên…

Nghe thấy tên mình, Hoàng Thiên vội vàng tiến về phía thạch bàn, trong lòng không khỏi cảm thấy hồi hộp. Đợi ba mươi người ổn định vị trí, giọng nói trầm thấp của tên giám thị lại vang lên.

- Bắt đầu.

Hoàng Thiên cả thân hình lùi về một bước, nắm chặt bàn tay, Nguyên lực khẽ động một quyền mạnh mẽ giáng về phía trước.

Mười tám viên linh thạch đồng thời vận chuyển, một luồng lực lượng vô hình mạnh mẽ ngăn cản quyền của Hoàng Thiên. Cây thước ngay lập tức nhấp nháy, mười, mười ba, mười sáu, mười tám, hai mươi, cột sáng không ngừng cao lên, mãi cho tới vạch số 32 mới dừng lại.

- Số ba Tiểu My, vạch số 28, thể lực trung bình, đạt. Số 4 Hoàng Thiên, vạch số 32, thể lực trung bình, đạt. Số còn lại không thông qua, loại.

Đám thiếu niên còn lại vẻ mặt tràn đầy thất vọng, đồng thời nhìn về phía Hoàng Thiên cùng thiếu nữ kia một cách hâm mộ.

Hoàng Thiên tò mò nhìn về phía thiếu nữ, khẽ lẩm bẩm:

- Không nghĩ một cô gái nhỏ nhắn như nàng thể lực lại mạnh đến vậy.

Hắn không khỏi tưởng tượng đến cảnh tên nào mù mắt mà chọc phải nàng, bị nàng vả cho một cái thì xác định vỡ quai hàm a.

Nhận lại lệnh bài trắc thí, chỉ thấy ô vuông dưới cùng xuất hiện thêm một dấu ấn kỳ lạ. Hoàng Thiên cùng thiếu nữ tên Tiểu My được dẫn rời khỏi quảng trường, tiến vào trong tòa đại điện bên phải.

Không gian bên trong đại điện thập phần rộng lớn, giám thị của điểm khảo thí này là một lão nhân chừng bảy mươi tuổi. Mặc dù thoạt nhìn qua có vẻ già yếu, thế nhưng Hoàng Thiên lại cảm nhận được sự cường đại phát ra từ trên người hắn.

Đây là uy thế không phải một tu sỹ bình thường có thể có được, hiển nhiên tu vi của lão đã vượt qua Nguyên đan kỳ.

- Thể lực không tệ, mong là thể chất cũng như thế.

Liếc nhìn thông tin trên lệnh bài, lão giả gật gù, ánh mắt có chút mong chờ nhìn về phía Tiểu My.

Hạng mục khảo thí thứ hai chính là khảo thí mức độ hòa hợp của cơ thể đối với thiên địa nguyên tố. Cơ thể con người từ khi sinh ra luôn có một sự liên kết với thế giới, mức độ hòa hợp của cơ thể với nguyên tố nào càng cao thì ngươi tu luyện nguyên lực nguyên tố đó càng dễ.

Trước mặt Hoàng Thiên có một bệ đá, trên bệ đá đặt một hạt châu màu trắng lớn bằng đầu người, thoạt nhìn giống như một viên thạch châu.

Khảo Thí châu.

Bên trong thạch châu khắc rất nhiều trận pháp, đối với tu sĩ dưới Ngưng nguyên, khi đặt tay lên thạch châu sẽ có một luồng Nguyên lực tự động được truyền vào cơ thể qua đó dò xét mức độ hòa hợp. Còn đối với tu sỹ Ngưng nguyên kỳ trở lên, khi Nguyên lực truyền vào thì phải đợi một quá trình dung hợp giữa nội Nguyên và Ngoại nguyên mới có thể đưa ra đánh giá.

- Hoàng Thiên, bắt đầu đi.

Hoàng Thiên khẽ gật đầu, đặt tay lên thạch châu màu trắng. Thạch châu mới đầu không có chút biến hóa nào, nhưng rất nhanh sau đó trên bề mặt xuất hiện nhiều đường vân huyền ảo, tản mát ra ánh sáng bảy màu, chậm rãi chuyển động.

Một lát sau, hào quang bảy màu trên bề mặt thạch châu chuyển thành màu đỏ lửa nhàn nhạt.

Ngay lúc này, Hoàng Thiên chợt cảm thấy một luồng nguyên lực mạnh mẽ từ thạch châu truyền vào trong cơ thể, theo kinh mạch của cánh tay nhanh chóng di chuyển lên, dọc đường không ngừng phát tán ra tinh quang thẩm thấu vào nhục thể.

Trong đan điền, Linh hồ vốn đang tĩnh lặng đột nhiên nổi sóng, từng dòng từng dòng Nguyên lực ngay lập tức chuyển hóa thành Hỏa nguyên, điên cuồng vận chuyển lên, hình thành nên một con Hỏa Long khổng lồ. Hỏa Long gầm lên một tiếng, vọt khỏi không gian đan điền, theo kinh mạch nhanh chóng di chuyển tới.

Hai luồng nguyên lực rất nhanh chóng gặp nhau, luồng Ngoại nguyên lực chợt dừng lại, hóa thành một đầu Phượng hoàng lửa, uốn lượn không ngừng.

Hoàng Thiên vội vàng ngưng thần, chăm chú quan sát.

- Này…

Đầu Phượng hoàng vốn được lập trình sẵn sẽ dung hợp với Nguyên lực trong cơ thể của Hoàng Thiên, nên không ngần ngại tiếp cận Hỏa Long. Nhưng là Hỏa Long lúc này đột nhiên gầm lên một tiếng, long trảo biết lớn, một trảo đánh tan đầu Phượng hoàng. Việc này khiến cho Hoàng Thiên dở khóc dở cười không biết phải làm sao.

Vài lần muốn dung hợp nhưng đều không thành công, đầu Phượng hoàng nhanh chóng theo đường cũ trở về. Có điều Hỏa Long lại không chịu buông tha, nhanh chóng đuổi theo.

Long trảo liên tục đánh tới, đầu Phượng Hoàng chật vật chống đỡ, thậm chí tan biến mấy lần, thể tích chỉ còn hơn phân nửa, rốt cục cũng thoát ly được cơ thể Hoàng Thiên, trở về thạch châu.

Hoàng Thiên lúc này không biết nên khóc hay nên cười, vội vàng thu hồi tinh thần trong cơ thể, quan sát biến hóa của thạch châu. Nếu lúc này để ý, dễ thấy trong lòng bàn tay hắn mơ hồ xuất hiện một hư ảnh Hỏa Long, uốn lượn mấy vòng rồi sau đó mới tan biến.

Ở bên ngoài, đám người không hay biết chuyện gì xảy ra, chỉ chăm chú quan sát thạch châu. Lúc này, hào quang đỏ nhạt trên bề mặt thạch châu lại phát sinh biến hóa lần nữa, nhưng màu sắc cũng chỉ trở nên đậm hơn một chút. Nhìn qua không có gì đặc biệt.

Hoàng Thiên bất đắc dĩ rời tay khỏi viên thạch châu, hào quang trên thạch châu liền biến mất không nhìn thấy tung tích nữa.

Lão giám thị thấy vậy thì thở dài, nói:

- Hỏa hệ, phẩm chất hạ đẳng, coi như miễn cưỡng hợp cách.

Hoàng Thiên thầm chửi, nếu không phải tại Hỏa Long thì hắn chắc cũng thuộc vào trung đẳng rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play