Một lời cảnh cáo khiến cho Bạch Khôi sắc mặt tái nhợt, ánh mắt không thể nào che giấu được sự khiếp sợ trong đó.
Hắn không sợ sao được, khi mà hai năm trước người thần bí trước mắt này dễ dàng đánh cho hắn không đường hoàn thủ. Một chiêu kiếm vừa ra, ngay cả tồn tại bất hủ như Nhất Diễm Phần Thương Thiên cũng bị doạ cho kinh hồn táng đảm, buộc phải thiêu đốt chân mệnh bản nguyên để đào thoát.
Có thể nói, nếu hôm đó không có sự trợ giúp của thần hoả, hắn đã sớm bị người này một chiêu chém chết rồi, nào còn sinh mệnh để ở đây nhảy nhót. Mặc dù sau này trở về nghe ngóng được đối phương đã bị Thiên Không Trấn Ma tháp trấn áp, nhưng hắn vẫn còn kiêng kỵ vô cùng, một mực ẩn thân không dám xuất thế.
Hai năm trôi qua không có chút tin tức nào về đối phương, lại thêm thực lực bản thân tinh tiến một đoạn dài, hắn mới xuất thế tìm đến Diệp Vọng cùng hợp tác, những mong sẽ tìm lại Anh Vũ cùng Hoàng Thiên để báo thù. Thật không thể nào mà ngờ được, hôm nay hắn lại lần nữa gặp được người này.
Sợ hãi, sau đó là không cam lòng. Hắn là một siêu cấp thiên tài của đại lục, tự lâu đã đứng trên đỉnh cao, người người kính ngưỡng, có bao giờ bị người chèn ép đến thê thảm thế này. Đối phương rất mạnh, nhưng không đồng nghĩa với hắn yếu. Hơn hai năm thời gian, hắn cũng không có dậm chân tại chỗ, hắn không tin bản thân lại lần nữa thua thiệt trước kẻ này.
- Kiếm Ma, để cho hắn tới.
Đang thời điểm Bạch Khôi chìm trong suy nghĩ, phía bên kia Hoàng Thiên bỗng nhiên lên tiếng. Chỉ mấy chữ đơn giản, nhưng lại khiến cho rất nhiều người biến sắc. Chỉ có Kiếm Ma là như cũ bình tình, nghe chủ nhân nói vậy thì nhẹ gật đầu, không có một chút thắc mắc thu kiếm lui về sau.
Hơn ai hết, hắn biết rõ thực lực của Hoàng Thiên đáng sợ đến mức nào, đừng nói là hai cái Bạch Khôi cùng Diệp Vọng, dù là Sinh Thần cảnh cường giả ở đây cũng không làm gì được hắn.
- Cả hai người các ngươi cùng lên đi.
Để cho Kiếm Ma lui về sau, Hoàng Thiên sắc mặt lành lạnh hướng về hai người Bạch Khôi và Diệp Vọng mà nói.
Hắn từ đầu tới cuối vẫn đứng yên một chỗ, bất động như thái cổ thần sơn. Một lời vừa ra liền như mồi lửa đốt bùng lên sự giận giữ của kẻ địch. Hắn vậy mà muốn một mình đối chiến hai cái siêu cấp thiên tài, thật sự không biết là tự tin hay là cuồng vọng.
- Đã như vậy, để ta lĩnh giáo xem ngươi mấy năm nay tiến bộ như thế nào.
Trông thấy Kiếm Ma không có ý định ra tay, Bạch Khôi tảng đá trong lòng thoáng chốc như biến mất. Đồng thời một cỗ lửa giận như thuỷ triều bồng phát, Hoàng Thiên lại dám xem thường hắn, thật là muốn chết.
Chỉ thấy hắn quát to một tiếng, thần xích trong tay chớp mắt quay tròn, giống như hoá thành lốc xoáy hướng Hoàng Thiên oanh tới.
Hoàng Thiên không có nhiều lời, dường như rất xem thường cùng hai kẻ này nói chuyện. Trước thế tới của Bạch Khôi, hắn chỉ nhàn nhạt cười đưa tay huy kiếm.
Vút… Phanh!
Tiếng xé gió vút qua, sau đó là tiếng nổ vang của kim loại va chạm vào nhau. Vòng xoáy do thần xích tạo thành cường hãn là thế, không ngờ lại bị một chiêu kiếm này phá tan. Thân thể Bạch Khôi như đạn pháo bay ngược về sau, liên tiếp đạp nổ năm sáu cái hố lớn mới miễn cưỡng dừng lại được.
- Ha ha! Quả nhiên không tầm thường chút nào. Ngươi ẩn giấu cũng thật sâu đấy. Thực lực đại giảm do đạo thương, suốt ngày ăn chơi sa đoạ đều là ngươi cố ý biểu hiện ra đi.
Bị Hoàng Thiên bức lui, Bạch Khôi trong lòng xác thực có chút kinh ngạc. Hắn mặc dù vừa nãy không có xuất ra toàn lực, nhưng cũng phải bảy phần lực lượng, vậy mà Hoàng Thiên có thể dễ dàng phá giải như thế, hiển nhiên thực lực không thua kém hắn quá nhiều.
- Không biết vì lý do gì mà ngươi phải làm như vậy, nhưng mà cũng không quan trọng nữa rồi. Vì hôm nay ngươi phải chết.
Vạch trần ra những hành động của Hoàng Thiên, Bạch Khôi khoé môi nụ cười càng thêm lạnh lẽo. Thần xích lần nữa tung ra, hắn nghiêng người tiến lên, trên cơ thể bạch diễm bốc cháy hừng hực, chớp mắt lan ra cả thân xích.
Vút… Vút…
Một quất đánh ra như hoả long cuồng nộ, bạo nổ ra lớp lớp sóng nhiệt công kích, nối tiếp nhau hạo đãng lao về phía Hoàng Thiên.
Đối mặt với những công kích này, Hoàng Thiên cũng không dám ngạnh kháng. Cửu Đạp Hoành Không bí chớp mắt thi triển ra, bóng dáng theo bước chân tiêu thất khỏi không gian.
Khoảng chừng hơi thở sau đó, thân hình của hắn xuất hiện ở bầu trời đằng sau Bạch Khôi. Dương ánh mắt nhìn xuống đối phương như đang nhìn xem một con khỉ diễn trò, khoé môi của hắn không khỏi nhếch lên lạnh lẽo.
Nhận ra bản thân nãy giờ đang bị bỡn cợt, Bạch Khôi lửa giận bốc lên trên đầu, dữ dội trước nay chưa từng có. Hắn cười gằn một tiếng, thân thể chớp mắt biến hoá kinh người, cước bộ đạp không mà lên.
Sự cường đại của huyết mạch Bạch Linh được hắn một lần nữa thi triển ra, so với phân thân trước đây thì mạnh hơn không biết bao nhiêu lần. Hai ống tay áo trắng nổ tung, để lộ ra hai cánh tay bắp thịt cuồn cuộn. Dưới làn da trắng như tuyết, như có như không tồn tại vô số ngọn thần diễm đang thiêu đốt, tanh tách doạ người.
Thần xích trên tay lần nữa biến hoá, dưới sự thiêu đốt của bạch diễm mà huyễn hoá thành một đầu bạo long hung ác, gào rú rung động cả góc trời.
Nhìn Hoàng Thiên mà nở một nụ cười ác độc, Bạch Khôi hai tay hợp làm một nắm lấy đuôi của bạo long, điên cuồng quất tới. Sóng âm rung động ù ù khiến người tê cả da đầu. Dọc đường đi của bạo long, không gian như tấm kính mỏng manh, liên tiếp bùng nổ tan tác.
Đối diện một đòn khủng bố như thế này, Hoàng Thiên lại không hề có ý định lui bước. Chỉ thấy hắn bàn tay vẽ ra một vòng thái cực trên không, sau đó chớp mắt được bao bọc bởi lân phiến hắc sắc, sinh sinh đón đỡ một chiêu này.
Ầm!
Tiếng nổ đinh tai nhức óc truyền ra, đại địa dưới chân Hoàng Thiên từng khúc rạn nứt. Hình thành một cái mạng nhện khổng lồ lan tràn khắp bốn phương xung quanh.
Hoả diễm tán ra đầy trời, bạo long vì bị chặn đứng mà tan nát, trở về hình thái thần xích ban đầu. Mà phía bên kia sợi xích đã bị bàn tay đen nhánh của Hoàng Thiên nắm chặt lấy, đem nó bóp cho biến dạng, tựa hồ muốn hỏng mất.
Bạch Khôi lần đầu tiên biến sắc, mũi chân đạp xuống khoảng không, điểm mạnh một cái thuận thế đánh về phía Hoàng Thiên. Hai cánh tay của hắn biến hoá thành trọng chuỳ, hừng hực hoả diễm bạch sắc bao quanh.
Hoàng Thiên không lùi mà tiến, cánh tay còn lại cũng tiến vào trạng thái Ma Thần biến, chủ động đón lấy trọng chuỳ của Bạch Khôi.
Sức mạnh của trạng thái Ma Thần biến là cường đại không phải bàn, đừng nói là một cái Bạch Khôi mới chỉ đạt Hoá Linh hậu kỳ, dù cho Sinh Thần cường giả có mặt ở đây muốn phá vỡ nó cũng không phải chuyện dễ dàng. Phải biết năm đó, Vương Bân với tu vi Vấn Đỉnh mấy lần ra tay với Hoàng Thiên đều không thể phá vỡ phòng ngự của hắn. Mặc dù phần lớn là vì Hoàng Thiên Hùng âm thầm bảo vệ, nhưng cũng có một phần là xuất phát từ sự cường đại của Ma Thần Cửu Biến.
Chỉ nghe phanh một tiếng chói tai, trọng chuỳ tốc độ vốn nhanh như chớp lúc này đây liền bị dừng lại đột ngột trên không, nổ ra sóng năng lượng càn quét kinh người.
Răng rắc… boang…
Ngay sau tiếng nổ do va chạm là tiếng nứt vỡ của kim loại. Không chỉ có thần xích bị bóp nát, mà trọng chuỳ do hai tay của Bạch Khôi biến thành cũng bạo nứt, chớp mắt phun ra vô số bạch huyết trắng ngần.
Phản chấn cực mạnh truyền vào hai cánh tay, Bạch Khôi sắc mặt tái nhợt bay ngược ra ngoài. Xa hơn ba bươi mét mới có thể dừng lại, thậm chí còn lảo đảo mấy cái mới đứng vững được thân hình. Hai cánh tay của hắn đã biến hoá trở lại trạng thái ban đầu, cơ thịt cùng gân mạch đều đã rách toác.
- Làm sao có thể?
Bạch Khôi cúi đầu nhìn hai cánh tay vỡ toác, run rẩy thốt lên trong kinh sợ.
Hoàng Thiên nhìn một màn này, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh lẽo. Hắn mặc dù có đủ năng lực trong vài chiêu giết chết đối phương, nhưng hắn không làm. Bởi vì cái hắn muốn, là để cho đối phương phải nhấm nháp trong đau khổ, phải tuyệt vọng mà chết. Đó, mới chân chính là trả thù.
- Vút… Oành!!!
Khi mà Hoàng Thiên đang còn chú ý vào Bạch Khôi, phía bên hông hắn bỗng nhiên vang lên tiếng xé gió. Một cái hư ảnh trường côn phá không mà qua, oanh kích lên thân thể của hắn.
Mặc dù có phòng bị trước, nhưng Hoàng Thiên vẫn bị một côn này bức lui xa mấy chục mét. Hướng ánh mắt về phía người vừa xuất thủ, hắn không chút nào ngạc nhiên, xem ra Diệp Vọng cuối cũng cũng không đợi được nữa rồi.
Thấy Diệp Vọng ra tay hỗ trợ, Bạch Khôi trong lòng dù có chút không muốn, nhưng vẫn không có ý kiến gì. Đơn giản vì hắn nhận ra, bản thân đã không phải đối thủ của Hoàng Thiên.
Hai cái siêu cấp thiên tài, đỉnh tiêm trong giới trẻ của Thiên Nguyên đại lục, hôm nay đã phải cùng nhau liên hợp lại chỉ để đối phó với một người. Kẻ mà trước đây trong mắt bọn chúng, chỉ là một tên phế vật không hơn không kém.
Thù cũ, thù mới, mâu thuẫn giữa bọn họ đã từ lâu không thể nào hoà giải được nữa, hôm nay chắc chắn sẽ có một trong hai bên phải nằm xuống.
- Hôm nay cả hai người các ngươi đều phải chết.
Hoàng Thiên nụ cười trên môi càng thêm lạnh, khí thế quanh thân đột ngột tăng vọt. Chớp mắt đưa bản thân vào trạng thái Ma Thần Đệ Nhất biến, một cỗ năng lượng khổng lồ tự trong cơ thể bạo phát. Như muốn nghiền ép chư thiên thần ma, huỷ diệt chúng sinh vạn vật.
- Đáng lẽ năm đó ta phải giết ngươi mới đúng.
Nhìn trạng thái của Hoàng Thiên, Diệp Vọng hít một hơi thật sâu kìm nén chấn động trong lòng, trong tròng mắt tràn đầy u tối. Nếu như năm đó hắn đủ độc ác ra tay với Hoàng Thiên, thì sẽ không có ngày hôm nay, không có cơ hội cho tên phế vật này quật khởi.
Hoàng Thiên không có trả lời hắn, chỉ có một vẻ mặt tràn đầy châm biếm ý tứ. Tựa như đang thể hiện cho đối phương biết rằng, hối hận cũng đã quá muộn rồi.
Hai nắm tay siết chặt lại vang lên tiếng ken két rợn người, phía sau lưng hắn nhị khí tung hoành, kết lại thành một đồ án thái cực khổng lồ. Một vòng vận chuyển, sức mạnh bạo phát ra cường đại đến mức kinh người. Đại địa phía dưới run rẩy như đang động đất, những vết nứt một lần nữa bạo trướng ra ngoài, không khác gì tai kiếp đang ập xuống nhân gian.
Rõ ràng thực lực của Hoàng Thiên đã tiến tới một cảnh giới cực kỳ đáng sợ. Mặc dù tu vi vẫn như cũ chưa đạt tới Hoá Linh cảnh giới, nhưng hai viên Nguyên đan đã ban cho hắn một sức mạnh khủng bố không thể nào đong đếm, thậm chí Hoá Linh hậu kỳ đỉnh cũng không có tư cách sánh cùng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT