Lời của hắn khiến cho Hoàng Thiên đang đau đớn cũng phải ngẩn ra. Tâm đã chết… Một người không có tâm lại có thể tồn tại sao?
Chuyện này nói ra quả thực rất khó tin, nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút, Hoàng Thiên lại không nghi ngờ lời của Vô Diện Nhân. Bởi vì người bình thường tiếp một chiêu Nhất Kiếm Diệt Chân Tâm của hắn không thể không bị ảnh hưởng gì như thế. Phải biết một chiêu này dù là Vương Bân có cấp độ Vấn Đỉnh cũng phải ngây người trong giây lát, trong khi đó Vô Diện Nhân thực lực bày ra mới chỉ đạt Nguyên Đan hậu kỳ.
Nếu đúng như lời đối phương nói, thì mọi chuyện sẽ dễ giải thích rồi, bởi vì một khi tâm đã chết thì Nhất Kiếm Diệt Chân Tâm có mạnh đến mấy, cũng chẳng có chút uy hiếp nào cả. Ngươi không thể giết chết một thứ vốn đã không tồn tại.
Nghĩ đến đây, trong lòng Hoàng Thiên không khỏi có chút tự giễu. Hôm nay hắn thua, không phải vì đối phương mạnh hơn hắn, mà bởi vì hắn quá tự tin, quá ỷ lại vào một chiêu kiếm đó. Để rồi gặp phải một người có năng lực khắc chế tuyệt đối nó, khiến hắn mất đi toàn bộ tiên cơ, để bản thân lâm vào tình trạng nguy nan như thế.
Cảm nhận cơn đau truyền đến từ lồng ngực, nắm tay Hoàng Thiên siết chặt lại đến rớm máu. Trong lòng tràn đầy suy nghĩ, hắn biết hôm nay nếu không tiến vào trạng thái Ma Thần đệ nhất biến, thì hắn không thể nào chiến thắng được đối phương, thậm chí có thể phải bỏ mạng tại nơi này.
Dẫu sao cũng phải công nhận rằng, đối phương quá quỷ dị, không thể dùng quy chuẩn bình thường để xem xét. Là một người đồng cấp ít ỏi có đủ tư cách khiến hắn phải tiến vào hình thái chiến đấu mạnh nhất của bản thân.
Nhưng mà ngay khi hắn chuẩn bị kích phát Ma Thần Thái Cực Đồ, thì Vô Diện Nhân bỗng nhiên mỉm cười bí ẩn, cánh tay vươn dài quăng thân thể hắn ra xa.
- Không cần phải tiến vào trạng thái đó đâu, hôm nay đến đây là đủ rồi.
Lăng không mấy vòng, Hoàng Thiên miễn cưỡng tiếp đất bằng hai chân, có chút bất ngờ nhìn tới. Dĩ nhiên là không ngờ được Vô Diện Nhân lại dễ dàng buông tha cho mình như thế. Hơn nữa, trạng thái trong lời đối phương là nói đến Ma Thần đệ nhất biến ư? Làm sao đối phương lại biết được hắn chuẩn bị tiến vào hình thái này chứ?
Như đoán được thắc mắc trong lòng Hoàng Thiên, Vô Diện Nhân lắc lắc đầu cười cợt:
- Đừng ngạc nhiên như thế! Những thứ ta biết về ngươi còn nhiều hơn ngươi tưởng tượng đấy. Hình thái biến hóa đó của ngươi rất mạnh, ta bây giờ còn chưa là đối thủ, cho nên không cần phải tiến vào đâu… Ha Ha…
Lời nói của hắn không lớn, nhưng chất giọng lại cứng cáp hữu lực, mang theo một phong thái tự tin tuyệt đối. Hắn mặc dù thừa nhận bản thân không mạnh bằng Hoàng Thiên trong trạng thái đệ nhất biến, nhưng hàm ý cũng rất rõ ràng, rằng hiện tại hắn chưa là đối thủ nhưng tương lai thì chưa chắc.
Hoàng Thiên nhíu mày suy nghĩ, trong lòng càng ngày càng cảm thấy người trước mắt này thần bí, không thể nào mà phán đoán được. Kẻ này từ năng lực đến suy nghĩ và hành động đều rất khác người, khiến hắn không biết đường nào mà lần.
Vô Diện Nhân cũng không chú ý đến biểu hiện của Hoàng Thiên, bàn tay khẽ đảo một cái liền lấy ra một thứ đồ vật, nhẹ nhàng vuốt ve.
Không ngờ lại là Dưỡng Hồn Thạch.
- Hôm nay nhận được không ít lợi ích từ ngươi, vật này tặng cho ngươi vậy.
Dứt lời, hắn liền quăng Dưỡng Hồn Thạch về phía Hoàng Thiên, không hề có một chút do dự nào. Có vẻ như, ngày hôm nay hắn cố ý tranh đoạt thứ đồ vật này vào tay cũng chỉ để dẫn dụ Hoàng Thiên tới nơi này mà thôi. Không biết mục đích của hắn khi dụ Hoàng Thiên tới đây là gì, nhưng chắc chắn là đã đạt được, cho nên Dưỡng Hồn Thạch này cũng không còn quan trọng nữa.
Vươn tay bắt lấy Dưỡng Hồn Thạch, Hoàng Thiên ánh mắt tràn đầy phức tạp. Thậm chí trong lòng còn có cảm giác lạnh lẽo truyền đến. Thì ra tất cả mọi chuyện từ đầu tới giờ là do một tay đối phương sắp đặt sao?
Nếu là thật thì quả thực đáng sợ, bởi vì đối phương không chỉ biết rất rõ mọi chuyện liên quan về hắn, mà ngay cả tính cách của hắn cũng nắm trong lòng bàn tay. Không biết mục đích của đối phương là gì, nhưng chắc chắc một điều rằng, đây là một cái đối thủ cực kỳ khủng khiếp.
Có một cái kẻ thù quỷ dị như vậy, dù cho là Hoàng Thiên xưa nay luôn tự tin vào bản thân cũng phải cảm thấy rét lạnh trong người.
- Ồ! Không cần cảm kích ta đâu! Trao đổi lợi ích mà thôi.
Nhìn thấy trạng thái của Hoàng Thiên, Vô Diện Nhân cợt nhả một tiếng, hai tay khoanh trước ngực, giọng điệu có phần khiêu khích.
Hoàng Thiên lúc này mới ổn định được tâm trạng một chút, cũng không để ý đến sự khiêu khích của đối phương, nhanh chóng thu Dưỡng Hồn Thạch vào trong giới chỉ, sau đó mới cất tiếng hỏi:
- Ngươi rốt cục là ai?
Hắn quả thực rất muốn biết tên tu sỹ trước mặt này là ai. Một kẻ trẻ tuổi mà có thực lực kinh khủng như thế, tuyệt đối không thể là một người có bối cảnh tầm thường được.
Thực ra hắn cũng muốn hỏi xem đối phương có liên quan gì tới mình, tại sao lại nắm rõ về hắn như thế, và sắp đặt những chuyện này nhằm mục đích gì. Nhưng mà hắn cũng biết đối phương sẽ không trả lời những câu hỏi đó, cho nên chỉ hỏi tên mà thôi. Có đôi khi chỉ cần một cái tên, cũng có thể giúp chúng ta trả lời được rất nhiều nghi vấn.
- Ồ! Suýt nữa thì quên mất, ta là Vô Diện Nhân.
Vô Diện Nhân ồ lên một tiếng, sau đó đưa tay vỗ trán mấy cái, tựa như suýt quên đi một việc gì đó quan trọng vậy, vội vội vàng vàng nói ra.
Hoàng Thiên lẩm bẩm cái tên này mấy lần, như muốn lục lọi trong trí nhớ của mình xem có từng nghe qua chưa, nhưng cuối cùng chẳng được chút thông tin gì, trong lòng không khỏi thở dài một tiếng.
Rắc… rắc… ầm!
Đột nhiên lúc này từ phương xa vang lên tiếng nứt vỡ, sau đó là tiếng nổ lớn rung trời, khiến cho toàn bộ mặt đất nơi đây run rẩy không ngừng.
Vô Diện Nhân thoáng bất ngờ giây lát, sau đó mỉm cười nhàn nhạt, nói với Hoàng Thiên:
- Hừm! Lão già đi theo ngươi cũng được đấy, chừng ấy thời gian đã có thể phá được Phong Cương Huyễn Tâm trận của ta. Thôi các ngươi ở lại chơi vui vẻ nhé, ta đi đây.
Chẳng để cho Hoàng Thiên có cơ hội phản ứng, thân ảnh quỷ dị của hắn đã nhạt dần nhạt dần rồi như tan vào trong không khí, không thấy đâu nữa. Thậm chí đến mội tia khí tức cũng không còn sót lại, giống như hắn chưa bao giờ tồn tại ở nơi này vậy.
- Chủ nhân! Ngươi không sao chứ?
Ngay lúc đó, thân ảnh của Cố Sở đột nhiên xuất hiện bên cạnh Hoàng Thiên, dáng vẻ chật vật không thôi, có lẽ là nếm không ít mùi đau khổ. Quả thực nếu không tận mắt chứng kiến thì không thể nào nghĩ ra được, một nhân vật như lão lại có thể bị một tên Nguyên Đan cỏn con hành ra cho thê thảm đến như thế này.
Lão vừa xuất hiện liền nhìn thấy trạng thái của Hoàng Thiên không ổn chút nào, nơi vùng ngực có một vết thương chí mạng, gần như xuyên qua thân thể, loại vết thương như thế này nếu xuất hiện trên người thường thì tuyệt đối khó mà sống nổi.
Tuy biết sinh mệnh lực của Hoàng Thiên rất cường đại, nhưng lão vẫn rất lo lắng, vội vàng lên tiếng hỏi.
Hoàng Thiên nhìn thoáng qua, thấy lão không có vết thương nào trên người mới yên tâm gật nhẹ đầu. Lại nhìn về phía Vô Diện Nhân rời đi, trầm mặc một lát không biết suy nghĩ gì trong đầu.
Trận chiến hôm nay để lại cho hắn rất nhiều bài học xương máu, nhưng lại không bị đả kích quá lớn. Dẫu sao từ khi bước chân vào tu luyện tới giờ, đây cũng không phải lần đầu tiên hắn bị tu sỹ đồng cấp đánh bại. Điều quan trọng nhất là, mỗi lần bị đánh bại như thế, hắn càng thêm chững chạc và trưởng thành. Đó mới là điều đáng sợ nhất của con người hắn.
Và cũng giống như Vô Diện Nhân đã nói khi nãy. Hôm nay mặc dù hắn thua đối phương, nhưng tương lai gặp lại thì chưa chắc.
- Hắn… cũng là một người rất thú vị.
Bất giác nhếch môi mỉm cười, Hoàng Thiên tựa như nói với Cố Sở, lại tựa như đang nói với chính mình. Sau đó quay người rời đi, để lại một mình Cố Sở đứng đó ngơ ngác không hiểu gì.
…
Cùng vào lúc đó, ở một nơi cách xa vị trí của hai người Hoàng Thiên, không gian thập phần yên tĩnh. Một làn khói đen đột nhiên xuất hiện trong không khí, cuồn cuộn không ngừng, mang theo một làn nhiệt độ lạnh lẽo đến thấu xương, thậm chí đem không gian xung quanh cũng đóng băng lại.
Hơn mười giây sau, làn khói mới có thể hội tụ lại, hóa thành một thân ảnh cao gầy, chính là Vô Diện Nhân. Nhìn vẻ bề ngoài của hắn không khác gì so với khi nãy, nhưng khí tức lại thập phần yếu nhược, trạng thái có chút hỗn loạn. Hắn không ngờ lại bị thương.
- Không hổ là Ma Thần huyết mạch, một chiêu kiếm quả thực khủng bố. Lần này sơ suất rồi.
Tự mình lẩm bẩm mấy câu trong miệng, giọng điệu của hắn không khỏi tự giễu. Lần này nếu không phải gặp may mắn, Hoàng Thiên lại không có ý định liều mình thì hắn quả thực lành ít dữ nhiều.
Hồi nãy hắn nói Hoàng Thiên là kẻ thua cuộc, nhưng thực ra chính là lưỡng bại câu thương thì đúng hơn. Cả hai người không có kẻ nào thực sự chiến thắng cả.
Tâm của hắn đã chết là thực, hắn không hề nói dối Hoàng Thiên. Chỉ là Nhất Kiếm Diệt Chân Tâm của Hoàng Thiên cũng không đơn giản như vẻ bề ngoài, ngược lại càng thêm khủng bố. Một chiêu kiếm không chỉ có trảm tâm, mà còn có phục tâm.
Vừa nãy hắn đỡ một chiêu này, cái tâm đã chết của hắn kèm theo ký ức kinh khủng kia lại một lần nữa ngóc dậy, khiến cho bản thân hắn lâm vào tình trạng mâu thuẫn, tự đả thương chính mình. Điều này giống như một kẻ đang sống lại phát hiện ra bản thân mình đã chết, mâu thuẫn nội tại dẫn đến hỗn loạn khó mà khống chế.
Cho nên biểu hiện hoảng loạn phức tạp của hắn lúc đó, không phải là giả, chẳng qua là hắn cưỡng ép đè nén nên mới nhanh chóng ổn định lại được, đánh lừa Hoàng Thiên mà thôi.
- Cũng may là mục đích đã đạt được…
Khóe môi của hắn nở một nụ cười tà dị, cánh tay khẽ đưa lên trước, lòng bàn tay không biết tự lúc nào xuất hiện một giọt máu đỏ tươi, lơ lửng trên không khí.
Chỉ là một giọt máu, nhưng lại toát ra một cỗ khí tức khó có thể hình dung, cường đại và mạnh mẽ, như bễ nghễ khắp đất trời thương khung.
Đó… là tinh huyết của Ma Thần.
…
Thời gian lúc này đã là xế chiều, mặc dù hội đấu giá vẫn đang diễn ra, nhưng Hoàng Thiên cũng không có hứng thú bao nhiêu, mà một đường thẳng về khách điếm.
Đấu giá hội cấp một không phải là mục đích của hắn, chẳng qua vì Anh Vũ nên hắn mới phải lết thân tới, dẫu sao cũng không thể để huynh đệ của mình đơn độc đi đến đó mà. Hơn nữa, hắn đã lấy được Dưỡng Hồn Thạch, cần phải dành thời gian để nghiên cứu phương pháp phục sinh Hàn Lâm.
Sau đó, hắn cùng Cố Sở bàn bạc qua một chút về việc đấu giá sắp tới, đến khi mặt trời khuất bóng mới thấy đám người Anh Vũ trở về. Vẻ mặt tên nào tên nấy đều không giống nhau. Anh Vũ và Cẩu Thủ thì hớn hở đắc ý, hiển nhiên là thu hoạch được rất nhiều hàng tốt. Còn riêng tên tiểu hòa thượng thì mặt mày có chút hậm hực, thi thoảng còn liếc qua phía hai tên kia với ánh mắt căm tức, giống như hận không thể nào nhào tới tẩn cho chúng một trận.
Có lẽ là nó đã biết người bán ra Tinh Diện chính là hai tên đồng bọn của mình nên mới có thái độ như thế. Âu cũng đúng, bỏ ra mười mấy vạn thượng phẩm linh thạch để tranh đoạt nó, cuối cùng lại biết được người bên cạnh mình có tới một đống, muốn sao chép bao nhiêu thì sao chép, bảo sao không tức cho được.
Anh Vũ tâm trạng đang rất tốt, vừa về tới liền xông vào trong phòng huyên thuyên một hồi, nước bọt nước dãi văng ra tứ tán. Sau đó mặc kệ sắc mặt khó coi của Hoàng Thiên, lôi cổ hắn đi ra ngoài ăn tối. Lần này hắn và Cẩu Thủ kiếm được không ít, trở thành một phú hào rồi, nên bao huynh đệ mình ăn một bữa cũng là bình thường ah.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT