Phiên đấu giá đầu tiên được tổ chức tại một đấu trường ngoài trời cực kỳ lớn, thuộc phạm vi của Thiên Nguyên quảng trường. Đấu trường này sức chứa vô cùng khủng bố, có thể lên tới hơn trăm vạn người. Được thiết kế theo hình lòng chảo, cứ một tầng lại sau lại cao hơn tầng trước, càng lên trên thì càng rộng, nhìn sơ qua có lẽ cũng phải hơn một trăm tầng. Nơi trung tâm là một lôi đài lớn bằng đá, là đất diễn của người chủ trì đấu giá và là nơi trưng bày sản phẩm.

Khi mấy người Hoàng Thiên tới nơi, thì hội đấu giá đã diễn ra từ lâu. Một tiếp viên nữ nhanh chóng tiến tới chào hỏi, sau đó cung kính dẫn đường cho bọn họ.

Anh Vũ vốn có phòng riêng của mình, nhưng suy nghĩ một hồi liền không tới nữa, mà chạy theo Hoàng Thiên cùng Cố Sở. Riêng tên tiểu hòa thượng thì khỏi phải nói, nếu như không có đi theo mấy người Hoàng Thiên thì đến tư cách vào cửa nó cũng chẳng có.

Nhờ có Cố Sở lo liệu, căn phòng của bọn họ thuộc dạng thượng hạng, ngay ở tầng thứ hai từ dưới lên, vị trí khá là thuận lợi vì ở gần vật phẩm nhất, cảm nhận và đánh giá có thể chuẩn xác hơn rất nhiều.

Dọc đường đi, Hoàng Thiên gặp khá nhiều người đi lại, lướt qua đánh giá một chút, không khỏi kinh ngạc trong lòng. Bởi vì có rất nhiều người thoạt nhìn trẻ tuổi, nhưng lại tạo cho hắn cảm giác nhìn không thấu. Hiển nhiên đều là cao thủ trong cao thủ.

Rồi trong một thoáng chốc, bước chân của hắn hơi chững lại, bàn tay siết chặt răng rắc. Sát khí trong lòng suýt chút nữa mất kiểm soát mà bốc lên, ánh mắt sắc lẹm như lưỡi dao.

Phía trước cách nhóm người bọn hắn không xa, trên hành lang dài hẹp, mấy cái thân ảnh đang chầm chậm bước đi, nói cười vui vẻ. Một tên thanh niên nổi bật hẳn lên với một thân đồ trắng tinh khiết, ngay cả mái tóc cũng một màu trắng, chính là Bạch Khôi. Mà trong tay của hắn lúc này đang ôm một thiếu nữ xinh đẹp, thân hình thon dài đầy gợi cảm.

Điều quan trọng là cô ta không phải Lan Nhi.

Dường như cảm thụ được sát khí, Bạch Khôi nghi ngờ quay đầu lại nhìn tới. Khi thấy khuôn mặt lạnh như băng của Hoàng Thiên, khóe môi của hắn nhếch lên nở một nụ cười đầy ẩn ý. Nhưng lại không có nhìn quá lâu mà nhanh chóng quay đầu lại tiếp tục bước đi.

Nội tâm của Hoàng Thiên thoáng nổi lên phức tạp, mới hôm kia thôi hắn còn thấy Lan Nhi vui vẻ bên Bạch Khôi, vậy mà hôm nay hắn lại trông thấy tên này thân mật với một cô gái khác. Lan Nhi liệu có biết chăng, bây giờ nàng ra sao rồi.

Nội tâm phức tạp là thế, nhưng hắn cũng không có ý định đi tìm hiểu. Bởi vì hắn bây giờ đã có Thiên Phương, hắn không muốn mình lại dính dáng đến người con gái khác nữa.

Biến hóa này của hắn tuy rất ngắn, nhưng vẫn không thể qua mắt được mấy người bên cạnh. Anh Vũ và Cố Sở đã biết nguyên nhân nên chỉ im lặng không nói gì, riêng tên tiểu hòa thượng là tò mò không thôi, mặt dày hỏi dò Hoàng Thiên mấy lần, mãi tới khi đến phòng mới chịu thôi.

Căn phòng của bọn hắn là loại thượng hạng, tất nhiên bày biện trang trí không thể tầm thường được. Ngay ở trung tâm của phòng có một bộ bàn ghế dựa làm bằng gỗ tùng ngàn năm, trên bàn có một ấm trà thượng hạng đã pha sẵn. Ngoài ra nền nhà còn được lát bằng ngọc thạch thanh sắc, ba bức tường được ốp bằng gỗ quý lâu năm tỏa ra hương thơm dìu dịu, khiến lòng người cực kỳ thoải mái.

Phía đối diện không có tường mà để trống không, để cho khách nhân có thể nhìn ra phía trung tâm đấu giá. Tuy nhìn qua là để trống không như vậy, nhưng thực ra là có một trận pháp ngăn cách, chỉ có thể từ bên trong nhìn ra ngoài. Điều này nhằm đảm bảo bí mật thông tin thân phận, cũng như tạo không gian riêng tư cho khách nhân.

An vị ngồi vào ghế, Hoàng Thiên hơi ngả người ra sau, ánh mắt thoáng nhìn xuống dưới.

Hội đấu giá đã diễn ra khá lâu, do một vị lão nhân cùng một cô gái xinh đẹp chủ trì. Lão nhân thì không nói làm gì, riêng cô gái thì quả thực rất nổi bật. Chưa nói tới khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, thì thân thể động lòng người của nàng cũng đủ khiến cho rất nhiều tên nam nhân dẫm đạp lên nhau mà tranh đoạt. Lại kết hợp thêm bộ trang phục bó sát ngắn cũn, chắc chắn khiến không ít người phải nóng đầu hay chảy máu mũi, hận không thể nhảy lên vật nàng ra mà hành hạ một phen.

- Chúc mừng khách nhân ở phòng số 2322 đã thành công đấu giá được gốc Tử Tinh Thảo này.

Thanh âm của cô gái nhẹ nhàng vang lên, có vài phần êm tai cùng ấm áp, khiến cho lòng người ta có cảm giác rất thoải mái. Quả nhiên không hổ là đại hội đấu giá lớn nhất Thiên Nguyên Đại Lục. Lựa chọn một cái chủ trì đấu giá thôi mà cũng là vưu vật cỡ này, có lẽ khiến không ít kẻ ngây ngất mà ra giá không kịp suy nghĩ đây. Cổ nhân đã nói quả nhiên không có sai, hồng nhan họa thủy a!

- Vật phẩm đấu giá tiếp theo là một phiến tinh thiết ngoại vực, chưa xác định được chất liệu, nhưng cứng rắn vô cùng, gần như không thể nào phá vỡ. Giá khởi đầu ba mươi vạn trung phẩm linh thạch, mỗi lần ra giá không kém hơn năm vạn trung phẩm linh thạch.

Vật phẩm tiếp theo được mang lên, lão nhân tiến tới kéo chiếc khăn phủ ra, mỉm cười giới thiệu.

Nhìn khối vật liệu kỳ quái này, Hoàng Thiên lại có chút hứng thú. Nếu nói hắn bây giờ thiếu thứ gì nhất thì chính là trận kỳ, mà ngoại vực tinh thiết chính là nguyên liệu tốt nhất để chế tạo trận kỳ, hắn tất nhiên sẽ không bỏ qua. Còn cái gì không thể phá vỡ, có Cố Sở và sư phụ hắn ở đây, còn lo mấy vấn đề cỏn con này sao?

Nhưng không phải ai cũng như hắn, một khối tinh thiết không xác định được chất liệu, lại không thể luyện chế thì có khác gì phế phẩm? Vậy mà có giá lên tới ba mươi vạn trung phẩm linh thạch, chỉ có kẻ điên mới ra giá. Thành ra trước sau chỉ có một người lên tiếng, cuối cùng thì thuận lợi rơi vào tay Hoàng Thiên với giá bốn mươi vạn trung phẩm linh thạch.

- Chúc mừng khách nhân ở phòng 1928 đã thành công đấu giá khối ngoại vực tinh thiết này.

Lão nhân gõ phát búa thứ ba xuống, mỉm cười chỉ tay về phía phòng của Hoàng Thiên.

- Tiếp theo sau đây là một vật phẩm vô cùng quý hiếm - Dưỡng Hồn Thạch. Có lẽ các vị ở đây đều biết rồi, ta không cần phải nói công dụng của nó nữa ah. Giá khởi điểm tám mươi vạn trung phẩm linh thạch, mỗi lần tăng giá không thấp hơn năm vạn trung phẩm linh thạch.

Ngay sau khi lão nhân thực hiện xong thủ tục, cô gái liền mỉm cười tiến lên giới thiệu vật phẩm tiếp theo.

Hoàng Thiên trong lòng đang có chút thoải mái khi đấu giá thành công, nghe thấy vật phẩm tiếp theo là Dưỡng Hồn Thạch thì khiếp sợ không thôi, trái tim thoáng chốc đập nhanh hẳn lên. Hắn mở to con ngươi, nhìn chằm chằm vào phiến đá đen đang nằm giữa khay gỗ, chính xác là Dưỡng Hồn Thạch.

Nắm đấm thoáng siết chặt lại, ánh mắt hắn lộ ra vẻ quyết tâm, hắn phải giành bằng được thứ đồ này. Bởi vì đây là một trong những thứ cần thiết để giúp Hàn Lâm sống lại.

Rất nhanh sau đó, liền có người lên tiếng ra giá:

- Tám mươi lăm vạn trung phẩm linh thạch!

- Chín lăm vạn trung phẩm linh thạch!

- Một trăm vạn trung phẩm linh thạch!

- …

Không cần phải nói, công dụng của dưỡng hồn thạch quá đặc biệt, tất nhiên sẽ thuộc đối tượng săn đón của nhiều người. Giá cả nhanh chóng được kéo lên với một tốc độ chóng mặt, chớp mắt đã gần tới hai vạn thượng phẩm linh thạch rồi.

Riêng Hoàng Thiên vẫn ngồi im bất động, chưa hề có ý định ra giá. Hắn không muốn ra giá chơi như thế, mà muốn đợi đến sau cùng sẽ tung ra cú chót, chắc chắn phải đem thứ đồ này vào tay.

- Tiêu Tuấn của Thiên Huyền Môn, ba vạn thượng phẩm linh thạch. Món đồ này đối với ta vô cùng quan trọng, kính mong các vị nể mặt. Coi như ta nợ mọi người một cái ân tình.

Đột nhiên đúng lúc đó có một thanh âm ra giá, cái tên Tiêu Tuấn vừa ra lại khiến cho nhiều người có ý định tiếp tục ra giá thoáng do dự. Hiển nhiên là có phần e ngại người này.

Rất nhiều người biết rõ, Tiêu Tuấn này không phải là một người đơn giản. Hắn thân là đệ tử chân truyền của một vị thái thượng trưởng lão Thiên Huyền Môn, một trong mười đại thế lực, có ai dám đắc tội.

Chưa kể thiên tư của hắn cũng rất mạnh, thực lực kinh người, nghe nói năm đó mới chỉ Nguyên Đan trung kỳ tu vi đã có thể một lúc chém chết mười tên Nguyên Đan hậu kỳ, mạnh mẽ đến mức biến thái. Bây giờ hắn đã là Nguyên Đan hậu kỳ, so với năm đó chỉ mạnh hơn chứ không kém, bảo sao người khác không e ngại cho được..

Tiêu Tuấn này cũng quá là bá đạo, rõ ràng cố ý nói ra thân phận của mình, trong lời nói còn biểu thị ra quyết tâm tranh đoạt, còn có kẻ nào dám cùng hắn tranh giá nữa chứ.

Tuy nói thông tin và thân phận khách nhân ở đây được đảm bảo bí mật, nhưng thủ đoạn của một trong mười đại thế lực cũng không phải dạng vừa. Nhỡ may để hắn điều tra ra được, thì được không bù nổi mất. Chẳng ai muốn đắc tội với đệ tử chân truyền của một đại thế lực chỉ vì một khối Dưỡng Hồn Thạch.

Vì vậy sau khi Tiêu Tuấn ra giá, không còn ai dám đứng lên ra giá nữa. Phía dưới đài đấu giá, lão nhân sắc mặt vẫn duy trì nét tươi cười thân thiện, nhưng cô gái lại có vài phần không thoải mái. Theo nàng thấy thì khối dưỡng hồn thạch này ít nhất phải hơn bốn vạn thượng phẩm linh thạch. Vậy mà tên này chỉ bỏ ra ba vạn đã đòi lấy được, quá là keo kiệt đi.

Phía bên trên phòng đấu giá, Hoàng Thiên khóe môi khẽ nhếch lộ ra vẻ khinh thường, đừng nói là một cái đệ tử chân truyền của Thiên Huyền Môn, dù cho là tông chủ của bọn chúng chạy tới hắn cũng phải tranh đoạt bằng được Dưỡng Hồn Thạch. Bởi vì thứ này liên quan tới tính mạng của Hàn Lâm, hắn quyết không bỏ qua.

Nhưng mà khi hắn vừa định mở miệng hô giá thì nơi phương xa đã có thanh âm vang lên:

- Vị cô nương xinh đẹp này, không biết có thể giúp ta chuyển lời với chủ nhân của viên Dưỡng Hồn Thạch này hay không?

Giọng nói này tựa như tiên âm lượn lờ, không quá cao cũng không quá thấp, khiến người ta không thể phân biệt được là giọng nam hay giọng nữ.

- Chuyện này…

- Đương nhiên là có thể!

Trên đài lão nhân thoáng lộ vẻ do dự, nhưng cô gái đã mỉm cười gật đầu nói, sau đó phân phó cho một nữ tiếp viên rời đi.

Theo nàng thấy hành động này cũng không có vi phạm quy củ của hội đấu giá, miễn sao chủ nhân của Dưỡng Hồn Thạch chia phần trăm đầy đủ là được. Hơn nữa lại có thể làm cho tên khốn kiếp Tiêu Tuấn kia bẽ mặt, khiến nàng cảm thấy rất thoải mái.

Biến cố bất ngờ này khiến cho Hoàng Thiên không kịp phản ứng, nội tâm thầm hô không ổn. Nếu như chẳng may người thần bí kia có thể đổi được thì hắn chẳng còn cơ hội gì nữa rồi.

Quả nhiên không tới mười phút sau, tiếp viên kia nhanh chóng trở lại thông báo. Cô gái kia nghe xong thì mỉm cười hài lòng, gõ búa thông báo, giọng điệu có chút vui mừng:

- Chúc mừng khách nhân ở phòng 3422, chủ nhân của Dưỡng Hồn Thạch đã đồng ý trao đổi.

- Hừ!

Kết quả được công bố, từ phòng của Tiêu Tuấn truyền ra tiếng hừ lạnh, tuy rằng trong lòng hắn đầy bất mãn nhưng cũng không thể nào làm gì được, đành phải buông tha cho.

Hoàng Thiên ngồi tựa lưng vào ghế, ánh mắt có phần hơi híp lại tựa như đang suy nghĩ gì đó. Một hồi sau hắn siết chặt nắm tay, ánh mắt trở nên sắc lạnh đến đáng sợ, truyền âm cho Cố Sở:

- Theo dõi chặt động tĩnh của tên kia, khi nào hắn rời khỏi thì chúng ta đi theo. Dưỡng Hồn Thạch này nhất định phải đoạt được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play