- Ha ha! Ta là ai, về mà hỏi Lâm Thanh Phong đi, lão sẽ nói cho các ngươi biết.
Vương Bân cười lớn, hai tay chắp sau lưng tràn đầy ngạo nghễ. Hắn đứng một mình nơi đó, so với số đông người có mặt tại nơi này thì có vẻ cô độc, nhưng thực lực mà hắn bộc phát ra khi nãy lại hoàn toàn áp chế tất cả mọi người.
Lâm Tam bị đánh bại, mọi người xung quanh không một ai có ý giúp đỡ, thậm chí đến thái độ cũng không dám lộ ra, có thể là sợ cũng có thể là ích kỷ. Mọi việc đang diễn ra trước mắt, dường như không hề liên quan đến bọn chúng vậy.
Cũng may, Vương Bân sau khi phế đi chiến lực của Lâm Tam liền không để ý đến hắn nữa, mà quay người tiến lại phía Hoàng Thiên.
Góc đại điện nổ nát vừa nãy còn chìm trong bụi mù, lúc này đã lắng xuống tự khi nào. Để lộ ra một cái hố cực lớn, đất đá lởm chởm. Điều kinh ngạc là lúc này ở dưới đáy hố lại có một bóng người đang đứng, quần áo rách nát tả tơi bị nhuộm đen bởi máu*, tóc xõa rối mù. Không là Hoàng Thiên thì là ai?
- Rất khá! Dưới một chưởng của ta lại có thể sống sót được, không hổ là đệ tử chân truyền của Vương Đình. Nhưng mà… hôm nay không có ai cứu được ngươi đâu.
Việc Hoàng Thiên có thể sống sót sau một chưởng kinh khủng đó lại không khiến Vương Bân ngạc nhiên, giống như đã sớm đoán được vậy. Hai mắt của hắn híp lại, trên môi lộ ra một nụ cười độc ác, làm người ta không tự chủ được mà cảm thấy rét lạnh.
Khí thế của hắn lần nữa bộc phát ra, đem khoảng không gian xung quanh Hoàng Thiên vặn vẹo co rút lại, sức mạnh hùng hồn tựa như cả tòa núi lớn mạnh mẽ ép xuống cơ thể của hắn, muốn nghiền nát hắn thành thịt vụn.
- Mẹ kiếp, đi chết đi!
Ở phía bên kia, Hàn Lâm nhìn Hoàng Thiên gồng mình trong đau đớn, khóe mắt hắn gần như nứt ra, bật cả máu tươi. Thân thể run lên vì sợ hãi, nhưng không phải sợ hãi vì thực lực của đối phương, mà sợ hãi vì huynh đệ mình sẽ chết.
Hắn biết là sẽ chẳng thể làm gì được Vương Bân, nhưng vẫn cứ liều mạng điên cuồng đánh tới. Chẳng vì gì cả, chỉ vì hắn không thể trơ mắt nhìn huynh đệ mình bị người khác giết chết như thế.
Tình cảm huynh đệ, đôi khi khiến cho con người ta mất đi lý trí, trở nên ngu ngốc như vậy. Hắn chỉ biết hắn phải cứu huynh đệ của mình, hắn phải ngăn cản Vương Bân dù cho đó là điều vô vọng, dù cho bản thân hắn sẽ phải chết. Chẳng phải hắn tự cho bản thân mình có khả năng cứu được Hoàng Thiên, chẳng phải hắn cố gắng tạo ra một tia hi vọng. Mà đơn giải chỉ vì bản năng, vì suy nghĩ của hắn cố chấp như thế, cố chấp vì cứu huynh đệ của mình.
Hàn Lâm hắn, chưa bao giờ suy nghĩ nhiều về một việc, cái gì nhẫn nhịn, cái gì phải sống sót để báo thù… tất cả đều là ngụy biện mà thôi. Báo thù, cũng không thể khiến cho huynh đệ mình sống lại, có chăng chỉ là sự thỏa mãn cho lòng ích kỷ và sự dằn vặt của bản thân con người.
Cái Hàn Lâm hắn muốn, không phải là báo thù cho huynh đệ, mà là muốn huynh đệ mình được sống, hoặc chí ít, hắn được chết cùng huynh đệ của mình.
Và tất nhiên, hành động của hắn chẳng khác nào tìm đến cái chết. Cấp độ của đối phương không phải là cảnh giới mà hắn có thể nào sánh với.
Nhìn tên tiểu bối vô tri đang lao tới, Vương Bân nhếch môi cười nhàn nhạt, quả thực là không biết sống chết. Hắn đang định vung tay đánh chết Hàn Lâm, nhưng đột nhiên không biết suy nghĩ gì trong đầu, lại không có ra tay.
Chỉ thấy hắn vươn tay một cái, dụng lực hút Hàn Lâm bay về phía mình, bàn tay thô ráp túm lấy cổ của Hàn Lâm khẽ siết chặt, rồi nhìn về phía Hoàng Thiên mà mỉm cười đầy ẩn ý.
- Tiến vào trạng thái mạnh nhất của ngươi đi, để cho ta xem xem ngươi có thể mạnh đến mức nào?
Mọi người xung quanh còn chưa hiểu chuyện gì, Vương Bân đã cười lạnh một tiếng, vươn tới nắm lấy cánh tay phải của Hàn Lâm, dụng lực giật mạnh một cái.
Phốc!
A! A! A!
Hàn Lâm thảm thiết kêu lên, cánh tay của hắn đã bị đối phương giật đứt, nơi bả vai rách toạc lòi cả khớp xương, từng dòng máu nóng quyện lại với nhau tuôn rơi xuống nền đá, đau đớn đến tột cùng.
Phía bên kia, Anh Vũ ngây dại một chỗ, tơ máu trong hai mắt đã trương lên đến cực hạn. Trong đầu hắn ông ông trống rỗng, không còn một chút thông tin gì ngoài hình ảnh huynh đệ của mình và… màu đỏ lòm của MÁU.
Lâm Tam sợ hắn làm liều, vội vàng tiến tới điểm huyệt khiến hắn lâm vào hôn mê, sau đó lui hẳn về phía xa.
A!...
Lại là một tiếng hét thê lương nữa vang lên, nhưng không phải là Hàn Lâm, mà là của Hoàng Thiên.
Hắn tru lên tựa như một con sói đang lâm vào tuyệt vọng, thê lương đến cực cùng. Hắn điên cuồng vùng vẫy, cơ thể dưới sự áp chế của không gian đã sớm xuất hiện những vết thương cực lớn, nhưng không hề đau một chút nào. Hắn chẳng còn cảm giác gì nữa rồi.
Trông thấy trạng thái của Hoàng Thiên, Vương Bân tràn đầy thỏa mãn. Cánh tay lại một lần nữa huy động, xuyên thẳng vào bụng của Hàn Lâm, lần lượt bóp nát từng bộ phận lục phủ ngũ tạng của hắn.
Hàn Lâm không còn khí lực để hét lên nữa rồi, hắn gục đầu thở phì phì một cách khó khăn. Nơi cửa miệng và mũi liên tục trào ra máu, qua mỗi nhịp thở đều hình thành nên những bong bóng nhỏ, bắn ra tung tóe. Hắn sắp chết, nhưng vẫn cố gắng ngẩng đầu lên, khóe môi miễn cưỡng nở ra một nụ cười với huynh đệ của mình.
Hoàng Thiên!
Hắn lúc này đã không còn là con người nữa rồi. Đôi mắt của hắn, đã sớm bị nhuộm đen bởi máu, đôi hàm răng vỡ nát vì nghiến quá chặt, từng dòng máu đen ngòm không ngừng rỉ qua bờ môi, tí tách rơi xuống. Tâm trí của hắn ù đi, chỉ còn lại bản năng điên cuồng cùng ham muốn giết chóc.
Sức mạnh của cơ thể hắn bị cưỡng ép bộc phát đến cực hạn, đem theo bản năng mà đánh tới, không gian trói buộc đều ầm ầm vỡ nát.
Rầm! ầm! ầm!
- Rất tốt! Tức giận nữa đi, điên cuồng nữa đi, cho thế giới này xem bản chất thật của ngươi đi.
Nụ cười trên môi của Vương Bân càng thêm đắc ý, rút cánh tay từ bụng của Hàn Lâm ra, hắn lại tiếp tục vươn tới cánh tay còn lại.
Phốc!
Không có kết quả nào khác, cánh tay còn lại của Hàn Lâm cũng bị xé toạc ra rách nát. Máu cũng chẳng còn bao nhiêu để chảy, chỉ có một chút đỏ thẫm rỉ ra chầm chậm, trộn lẫn với từng mớ thịt bầy nhầy.
- Khặc khặc!
Dùng chút khí lực cuối cùng của mình, Hàn Lâm há miệng cười điên dại. Trong khóe miệng đã sớm không còn hình thù, bị hắn nghiến nát vì đau đớn, mỗi nhịp cười lại phun ra từng mảnh răng vỡ nát cùng máu đỏ.
Chỉ có đôi mắt của hắn là bình thản đến lạ kỳ, không có ánh lên sợ hãi, không có sự đau đớn, cũng không có sự hối hận. Chỉ có một nét thỏa mãn cùng tự hào, hôm nay hắn hết lòng vì huynh đệ của mình.
Hàn Lâm hắn từ khi sinh ra đến khi lớn lên, luôn là một kẻ hiền lành nhút nhát, không phân tranh với người khác. Hắn là người trầm tĩnh hướng nội, hành sử lúc nào cũng suy nghĩ cho người khác, dĩ hòa vi quý. Mặc dù sau khi trở thành huynh đệ của hai người Hoàng Thiên, tính cách của hắn đã cởi mở hơn, nhưng sâu trong lòng hắn, về bản chất vẫn không có gì thay đổi.
Cũng vì thế mà trước khi từ giã cõi đời này, trong lòng hắn chẳng có hận thù, chẳng có sợ hãi. Chỉ có một sự yên bình thỏa mãn, cuộc đời của hắn, tuổi trẻ của hắn… có được những người huynh đệ, khiến hắn phải hết mình như thế.
Thế giới trước mắt hắn mờ đi, nhạt đi rồi biến mất. Ánh mắt của hắn yên bình, nhưng vô hồn và lạnh ngắt, hắn đã chết.
Đoàng! Đoàng!
Trong lòng của Hoàng Thiên lúc này mờ mịt hỗn độn, cái giây phút huynh đệ của mình chết đi, thế giới trong mắt hắn ầm ầm nổ lớn. Ma khí trước đây bị hắn trấn áp lúc này toàn bộ được giải phóng, như trường giang đại hải tràn ngập khắp cơ thể.
Ma Thần Thái Cực đồ nằm tại trung tâm vũ trụ thức hải như được tiếp thêm năng lượng, điên cuồng xoay chuyển tuôn ra Ma Thần chi khí. Toàn bộ cơ thể của hắn chìm trong quang mang cùng hắc ám, hắc phiến bóng loáng liên tục mọc lên, đem hắn vào trong trạng thái chiến đấu mạnh nhất của mình từ trước tới nay.
Ma Thần Cửu Biến, Đệ Nhất Biến.
Hôm nay… Ma Thần huyết mạch trong Hoàng Thiên hắn một lần nữa thức tỉnh.
Trên tay hắn, Thiên Kiếm xuất hiện từ lâu, nó như cảm nhận được lửa giận của chủ nhân, ong ong rung động. Không một ai biết được cấp độ của cây kiếm này ra sao, sức mạnh ẩn chứa trong nó lớn đến như thế nào. Chỉ biết từ khi nhận Hoàng Thiên làm chủ, nó chưa bao giờ để chủ nhân của mình phải lâm nguy. Bất kể kẻ thù là ai, có mạnh tới mức nào đi chăng nữa, nó vẫn có thể bảo toàn tính mạng cho chủ nhân. Thiên Kiếm là nó, nó là Thiên Kiếm, nó từ xưa tới nay vẫn luôn bí ẩn và thần kỳ như thế.
Chỉ là trong mắt người khác, cây kiếm này chẳng khác gì những linh kiếm bình thường, không hề có một chút đặc biệt nào. Bởi vì chính bản thân nó đã biến hóa để che mắt những kẻ phàm tục kia, hình dạng thực của nó không phải những kẻ tầm thường có thể nhìn thấy.
Vương Bân ý cười trên môi càng thêm đậm, rốt cục hắn cũng có được kết quả như ý muốn. Nhìn tên thiếu niên đang điên cuồng trước mắt này, vẻ mặt của hắn tràn đầy vẻ châm chọc cùng tự đắc.
Quăng cái xác vô hồn của Hàn Lâm tới trước mặt Hoàng Thiên hắn mỉm cười đắc ý:
- Năm đó nghe danh Ma Thần huyết mạch dũng mãnh vô thường, vô địch trên trời dưới đất, hôm nay rốt cục cũng được nhìn tận mắt. Chỉ có điều dường như không mạnh như trong truyền thuyết a.
Lời của hắn dùng phương thức truyền âm, rõ ràng là không muốn cho người khác biết được những chuyện này.
Dường như hắn biết rất rõ về huyết mạch Ma Thần của Hoàng Thiên, và mọi hành động từ đầu đến giờ của hắn chính là đang bức ép Hoàng Thiên phải bộc lộ ra đấy.
Nhưng mà Hoàng Thiên lúc này nào còn tâm trí để ý đến chuyện đó nữa, thẫn thờ nhìn thân thể lạnh ngắt của huynh đệ mình, khóe mắt hắn cay cay. Hôm nay, lại có một người thân của hắn phải ra đi, vì hắn mà chết. Tại sao lại như thế, tại sao lại nhẫn tâm như thế, tại sao?
Quỳ phục trên nền đất, đôi cánh tay của hắn run run đỡ lấy thân thể Hàn Lâm, bế xốc vào lòng. Vẫn là cái ôm của huynh đệ, nhưng không còn sự ấm áp như lúc trước, mà lạnh lẽo đến vô tình. Máu nhuộm đỏ hai cánh tay hắn, chảy dài trên những lớp vảy bóng loáng.
Hắn đã tiến vào trạng thái mạnh nhất của bản thân, sức mạnh có thể nói đủ để bạt núi rời non. Nhưng sao lại cảm thấy khó khăn như vậy, thân xác của huynh đệ hắn lúc này tựa như cả trời đất, nặng đến vô cùng.
Hay là… Nỗi lòng của hắn… nặng nề như thế.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT