Khe nứt không gian dần khép lại, thân ảnh của hai người Hoàng Thiên và Cố Sở cũng biến mất, chỉ để lại một tràng cười đắc ý vang vọng.
Phía bên dưới, vô số ánh mắt kinh hoàng cùng sợ hãi nhìn về phía bầu trời vụn vỡ. Cú va chạm vừa nãy quá mức khủng bố, đến tận lúc này vẫn còn lưu lại từng luồng năng lượng không gian vặn vẹo, thi thoảng lại phóng ra một tia chớp rạch ngang bầu trời.
Không có một ai có thể ngờ được, đường đường là trụ sở lớn nhất của Hiệp Hội Luyện Dược Sư lại bị một người mạnh mẽ đánh nát không còn một mảnh.
Một thân ảnh lăng không đứng trên đống đổ nát của Dược Thương Các, sắc mặt âm trầm, không biết đang suy nghĩ cái gì.
- Hội Phó…
Lão giả Hồng Trần cảnh vốn còn đang chìm trong kinh sợ, lúc này nhìn thấy khuôn mặt của người mới ra tay thì thoáng tái đi, vội vàng bay tới trước mặt hắn, chắp tay cung kính.
Hóa ra kẻ đánh ra hư ảnh bàn tay khủng bố khi nãy chính là hội phó của Hiệp Hội Luyện Dược Sư – Lương Tuấn.
- Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Sắc mặt của Lương Tuấn hơi tối lại, nhìn về phía lảo giả Hồng Trần cảnh mà nói.
Lão giả kia da đầu run lên, sắc mặt tràn đầy khủng hoảng. Bởi vì khi nãy đích thân Hội phó ra tay nhưng vẫn không thể giữ chân được người thần bí kia, đủ thấy thực lực của hắn mạnh cỡ nào, chí ít là không thua kém hội phó đấy. Mà hội phó của hắn tu vi đã sớm đạt tới Vấn Đỉnh trung kỳ, đây là chuyện đáng sợ cỡ nào?
Lão vội vàng kể lại mọi chuyện từ đầu tới cuối, không dám bỏ sót một chi tiết.
Lương Tuấn chăm chú nghe, càng về sau thì vẻ mặt càng thêm âm u, hiển nhiên là cực kỳ tức giận. Cuối cùng hắn cũng không nhịn được nữa, giáng cho lão giả kia một cái bạt tai đau điếng mà quát lên.
- Ngu ngốc.
Hắn không thể nào nghĩ được một chuyện vốn ban đầu không có gì nghiêm trọng lại thành ra cơ sự này. Chuyện xảy ra hôm nay không chỉ gây thiệt hại cực lớn mà còn để lại đại họa về sau, Hiệp Hội Luyện Dược Sư từ nay khó mà yên bình.
Đắc tội với một cường giả ở cấp độ này, có lẽ khi mà người kia trở lại, Hiệp Hội Luyện Dược Sư không chỉ đơn giản là trả một cái giá đắt.
Thế nhưng mọi việc dù không muốn cũng đã xảy ra rồi, không thể nào mà thay đổi được nữa. Điều quan trọng nhất lúc này là tìm được cách giải quyết đây.
Lương Tuấn liếc qua đám người một hồi, sau đó hừ lạnh bay đi. Hắn cần phải gặp Hội trưởng, có lẽ cũng chỉ có lão Hội trưởng mới có đủ kinh nghiệm cùng năng lực để giải quyết việc này.
Thời gian trôi qua, đám người may mắn thoát nạn bắt đầu thu lại tâm tình của mình, tiến hành dọn dẹp mới đổ nát. Sự việc hôm nay chắc chắn sẽ nhanh chóng truyền khắp Thiên Nguyên đại lục, uy danh của Hiệp Hội Luyện Dược Sư sẽ giảm xuống một đoạn dài a.
- Hoàng Thiên sao? Ngươi càng ngày càng thú vị a.
Tại vùng đất đổ nát của Dược Thương Các, Bạch Khôi nhìn chăm chăm về phía bầu trời, khóe môi nở một nụ cười tán thưởng, lẩm bẩm nói. Không ngờ hắn lại có thể đoán được, người thiếu niên ra tay với mình là Hoàng Thiên.
Mà bên cạnh hắn lúc này có một lão giả, vẻ mặt tràn đầy ngưng trọng nói với hắn:
- Có thể chống lại Lương Tuấn, tu vi của tên kia ít nhất phải Vấn Đỉnh trung kỳ. Thiên Nguyên đại lục đạt tới cấp độ này không quá ba mươi người, hắn rốt cục là ai? Tại sao lại đi theo tên tiểu tử này?
Bạch Khôi suy nghĩ một hồi, sau đó nhàn nhạt cười:
- Hắn chưa chắc đã là người của Thiên Nguyên đại lục… hừm… Ta càng ngày càng thấy hứng thú rồi đấy…
Lời của hắn lại làm cho lão giả kia thoáng biến sắc, nếu như là thật thì hệ quả của việc này sẽ vô cùng nghiêm trọng đây.
- Được rồi, trở về thôi. Đấu giá hội lần này có thứ chúng ta cần đấy, phải chuẩn bị thật kỹ a.
Bạch Khôi mỉm cười lắc lắc đầu, hai tay chắp sau lưng bước đi trên đống đổ nát.
Lần đầu tiên từ sau khi xuất quan, hắn cảm thấy hứng thú với một người như thế. Giống như số mệnh đã sắp đặt từ đầu, hắn và người kia là thiên địch của nhau.
Hắn đã từng “thua” một lần, nhưng có lẽ sẽ không có lần thứ hai, vì hắn tin vào bản thân mình.
…
U Linh Nhai.
Từ Thượng Cổ tới giờ vẫn thế, mông lung và huyền bí. Không gian lúc nào cũng mịt mờ vô phương, toát nên một vẻ cổ đại xa xưa hiếm có.
Vương Đình một thân đạo bào trắng đả tọa trên không, mái tóc bạc trắng phất phơ trong gió. Quanh thân tỏa ra một thứ năng lượng huyền ảo khó mà nắm bắt, phảng phất như có mùi vị của thời gian, kỳ dị vô cùng.
Lĩnh vực thời gian từ xưa tới nay luôn là một lĩnh vực cực kỳ khó chạm tới, không chỉ vì sự huyền bí khó giải thích của nó, mà còn vì hậu quả cực kỳ khó lường. Đừng nhìn thấy Sùng Lãm dễ dàng đem Hoàng Thiên trở về Thượng Cổ mà nghĩ nó đơn giản. Chỉ cần có một sai sót nhỏ, bản thân hắn sẽ vĩnh viễn bị xóa bỏ khỏi dòng chảy thời gian.
Không nghĩ tới Vương Đình lại cũng chạm được tới lĩnh vực này.
Đột nhiên vào lúc này, phía sau lão không gian phá toái, thân ảnh Hoàng Thiên cùng Cố Sở bay vụt ra, lăng không mà đứng.
- Sư phụ.
Tiến lại gần Vương Đình, Hoàng Thiên cất tiếng chào.
Đôi mắt của Vương Đình vốn đang nhắm hờ lúc này chợt mở, phát ra từng đợt quang mang mãnh liệt, đem không gian xung quanh chấn động không ngừng.
- Phá phách vậy đủ chưa?
Thu hồi lại khí tức của mình, Vương Đình mới trợn mắt nhìn Hoàng Thiên, không do dự vỗ cho hắn một cái vào ót mà mắng, hiển nhiên là đã biết việc hắn đại náo Hiệp Hội Luyện Dược Sư vừa nãy.
Hoàng Thiên chậm dãi gỡ chiếc mặt nạ xuống, để lộ ra một khuôn mặt tái nhợt, nơi khóe miệng còn vương một vết máu đen xì. Đó là dấu hiệu của Đạo Thương, không hề có một chút tiến triển tốt đẹp nào. Có lẽ hắn không còn sống được lâu nữa.
- Bọn chúng đáng chết.
Bị Vương Đình trách mắng, hắn lại suy nghĩ về Bạch Khôi, nhất thời vẻ mặt hơi trầm xuống, nhẹ giọng nói.
Điều này khiến cho Vương Đình không khỏi thở dài bất lực. Tên tiểu tử này từ Táng Binh Chi Địa trở ra liền như biến thành một người khác. Không còn sự năng động nhiệt tình, không còn hài hước nghịch ngợm như trước nữa.
Thái độ của hắn lúc nào cũng âm u khó đoán, hành động thì ác độc cùng tàn nhẫn hơn rất nhiều. Mọi chuyện trên đời dường như chẳng còn gì quan trọng đối với hắn nữa, một sự thờ ơ vô tâm mà đáng ra, một thiếu niên ở độ tuổi như hắn không nên có.
Biến cố đó thực sự sẽ đánh ngã hắn sao?
Ngẫm nghĩ một hồi, lão không còn trách móc hắn nữa. Đặt bàn tay lên vai hắn, lão nói:
- Cô ta đáng để con phải trở nên như vậy sao?
Hoàng Thiên khẽ run lên, ánh mắt u oán nhìn về phía chân trời, ánh mắt ấy như tràn đầy thống khổ cùng bi thương, còn có cả thù hận nữa.
Cố Sở từng nói với hắn rằng sống trong cuộc đời này, nên biết khi nào nắm lúc nào buông. Đôi lúc cố chấp chỉ khiến bản thân càng thêm đau khổ cùng bi ai mà thôi.
Phải!... hắn cố chấp, và hắn mệt mỏi vì sự cố chấp của bản thân.
Hắn không muốn buông tay, và hắn đau thương vì thứ mà hắn không buông được.
Buông bỏ những thứ không thuộc về mình, từ bỏ sự cố chấp của bản thân, nói thì dễ… nhưng mấy ai có thể làm được?
Chí ít đến bây giờ, Hoàng Thiên hắn còn chưa. Nếu không thì hắn đã không ra tay ngăn cản Trần Doanh.
Nhìn thấy ánh mắt của hắn tràn đầy tuyệt vọng, cảm nhận bờ vai của hắn run rẩy, Vương Đình nội tâm không khỏi thương xót. Chứng kiến đồ đệ của mình đau đớn, chứng kiến đồ đệ của mình nhập ma, đau lòng sao?
Cuối cùng lão chẳng biết nên khuyên hắn như thế nào, chỉ biết thở dài nhắc nhở:
- Được rồi! Khoảng thời gian này nên hạn chế ra ngoài, nếu có thì phải cẩn thận, đừng chọc vào người khác nghe chưa! Vi sư có việc phải đi vắng một thời gian, sẽ không thể bảo vệ con được.
Hoàng Thiên chầm chậm gật đầu, quay sang hỏi:
- Có chuyện gì xảy ra sao? Sư phụ đi đâu?
Vương Đình gật đầu đứng dậy, hai tay chắp sau lưng, nhìn ra phía xa khẽ nói:
- Ta nhận được tin tức. Có thành viên của Ma Tộc xâm nhập Nguyên Giới, cần phải đi điều tra một chút.
- Ma Tộc?
Hoàng Thiên còn chưa có biểu hiện gì, Cố Sở đứng phía sau đã bị dọa cho kinh sợ mà thốt lên. Chỉ có những người có cấp độ như lão mới có thể hiểu được hai chữ này kinh khủng như thế nào.
Tuy rằng Ma Tộc lâu nay không có chút tung tích, nhưng chỉ cần nghĩ đến những chiến tích khủng bố, những trận chiến kinh thiên động địa năm đó, không một ai dám xem nhẹ.
Phải biết Tộc này năm đó dũng mãnh phi thường. Mỗi một cái thành viên đều là một cỗ máy giết chóc, là một chiến thần mạnh mẽ, không bao giờ lui bước, không bao giờ đầu hàng.
Nghe nói đại chiến năm đó, có một tên thiên tài của tộc này một mình đơn độc kịch chiến cùng mười lão quái cùng cấp mà không hề yếu thế. Thậm chí còn đem sáu trong mười tên đánh chết, khiến cho bốn tên còn lại phải bỏ chạy thục mạng.
Điều quan trọng hơn là Ma Tộc cực kỳ tàn nhẫn, không cần biết ngươi là ai, không cần biết nguyên nhân là gì. Chỉ cần ngươi đắc tội với tộc nhân của chúng, thì không chỉ mình ngươi mà toàn bộ những người có liên quan với ngươi đều phải chết.
Năm đó ba đại gia tộc Thượng Cổ bị diệt chính là minh chứng lớn nhất, Ma Tộc là một cái cấm kỵ tồn tại, không có một ai dám đắc tội.
Với tình trạng lúc này của Nguyên Giới, có lẽ chỉ cần một nhóm tộc nhân Ma Tộc xuất hiện, liền có thể đem thế giới này tiêu diệt, trở về thời đại mông muội.
- Phải là Ma Tộc…
Vương Đình gật đầu khẳng định, trầm mặc một hồi lại nói:
- Nguyên Giới lúc toàn thịnh còn không chống được Ma Tộc, bây giờ còn chìm vào trong nội chiến thì làm sao mà chống nổi. Đại kiếp lần này, có lẽ Nguyên Giới sẽ trở thành lịch sử.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT