“Diệp Cẩn sao lại bị thương?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.

Lời Hoa Đường rất giật gân. “Hôm đó lúc chim báo tang kéo tới, Diệp cốc chủ bảo vệ Thẩm đại thiếu gia nên bị mổ một cái”

Thẩm Thiên Lăng: …

Không phải là kẻ thù sao, vì sao nghe như phim tình cảm vậy?

“Về trước rồi nói”. Hoa Đường nói. “Gần đây Ma giáo thỉnh thoảng thả chim báo tang ra, dân chúng cũng không dám ra ngoài, mười hai Liên Hoàn Ổ và thành trấn xung quanh hầu như đã biến thành Quỷ thành, ban ngày cũng không thấy một bóng người”

Mười mấy môn phái Bạch đạo hợp lại mà bị Phượng Cửu Dạ đánh cho tan tác phải chạy trốn khắp nơi, quả thật vô cùng nhục nhã. Sắc mặt Tần Thiếu Vũ đương nhiên không thể nào dễ coi. “Người của chúng ta ra sao rồi?”

“Chúng ta cũng may mắn, các huynh đệ bị thương một chút nhưng không ai mất mạng”. Hoa Đường nói. “Hiện tại đang tạm thời ở nhà Chu viên ngoại ở Lâm Thuỷ trấn”

Tần Thiếu Vũ gật đầu. “Đi xem”

Một con ngựa trắng lớn từ trong rừng chạy tới, Thẩm Thiên Lăng vui vẻ nói. “Đạp Tuyết Bạch”

“Là tiểu Ngũ vào trong núi tìm nó về”. Hoa Đường giải thích.

Tần Thiếu Vũ ôm Thẩm Thiên Lăng vững vàng nhảy lên lưng ngựa.

Đạp Tuyết Bạch tung vó chạy ra khỏi rừng.

Khoảng nửa canh giờ sau, ba người tới một thôn trấn yên tĩnh.

“Chu viên ngoại là ai?”. Thẩm Thiên Lăng vừa đi vừa tò mò hỏi.

“Trước kia con của hắn bị sơn tặc bắt cóc, đúng lúc ta mang Hoa Đường đi ngang qua nên ra tay diệt sơn tặc”. Tần Thiếu Vũ nói. “Tết năm nào hắn cũng phái người mang chút đặc sản tới Truy Ảnh cung, cũng có qua lại đôi chút”

“Lần này may là nhờ có Chu viên ngoại”. Hoa Đường nói. “Nếu không quả thật không biết đi nơi nào”

“Chíp!”. Tiểu phượng hoàng được Hoa Đường nâng trong lòng bàn tay, cảm thấy rất thoải mái, đồng thời dùng ánh mắt cực kì tò mò nhìn hai vật sống động trước ngực nàng, cực kì muốn tới cọ cọ một chút!

Chắc là mềm lắm!

Thẩm Thiên Lăng không nói gì nhìn Cục Bông.

Ánh mắt của ngươi đang nhìn đi đâu vậy.

Nếu lát nữa bị đánh bay ta sẽ không cứu ngươi đâu.

“Tần cung chủ!”. Ba người vừa vào cửa, một nam tử trung niên đã ra đón. “Không đón tiếp từ xa, thứ lỗi thứ lỗi!”

“Chu viên ngoại khách khí”. Tần Thiếu Vũ nói. “Là Tần mỗ phải cảm ơn viên ngoại cho người của Truy Ảnh cung ở tạm”

“Đó là đương nhiên”. Nam tử trung niên nói. “Chưa kể đến việc Tần cung chủ có ơn cứu mạng với con ta, chỉ cần là vì võ lâm, tại hạ cũng không chối từ!”

Thẩm Thiên Lăng dùng ánh mắt sùng bái nhìn hắn.

Đại thúc, ngươi thật cực kì có khí chất đại hiệp!

“Cung chủ!”. Thuộc hạ Truy Ảnh cung nghe nói Tần Thiếu Vũ trở về, đầu tiên là không tin, sau khi chạy tới nhìn thấy hai người rồi thì mừng như điên.

“Chíp!!!”. Tiểu phượng hoàng đứng trên vai Hoa Đường, tò mò kêu một chút.

Ám vệ đồng loạt dùng ánh mắt bối rối nhìn hắn. “Đây là gà sao?”

“Là phượng hoàng”. Tần Thiếu Vũ thản nhiên nói.

“Phượng hoàng?”. Ám vệ sợ ngây người. “Đã nhỏ thì thôi đi, sao lại còn mập như thế?”

Thẩm Thiên Lăng: …

Tự biết là tốt rồi cần gì phải nói ra chứ, thật đáng ghét!

“Chíp!”. Cục Bông đắc ý, thân thiết xoè cánh ra với mọi người.

Thật giống Thẩm công tử a… Mọi người thầm cảm thán, cực kì MOE!

“Đi vào trước đi”. Tần Thiếu Vũ vào trong.

Hoa Đường cũng theo vào, kết quả Cục Bông không đứng vững, ngã xuống ngực Hoa Đường.

Quả nhiên rất mềm!

“Chíp!”

Ám vệ hít một hơi lãnh khí, giỏi thật, rơi chính xác như vậy!

Tiểu Ngũ mà thấy nhất định sẽ hâm mộ chết!

Gò má Hoa Đường đỏ bừng, nắm Cục Bông lên, Thẩm tiểu thụ vội vàng vươn tay ra đón. “Chuyện này này này… ha ha ha”

Tần Thiếu Vũ bình tĩnh vào cửa.

Ám vệ cũng rất bình tĩnh – vì nếu không nhất định sẽ bị Tả hộ pháp giết người diệt khẩu!

Thẩm Thiên Lăng ôm Cục Bông đi sau cùng – thấy cực kì có lỗi với Hoa Đường.

“Chíp chíp chíp!”. Chỉ có Cục Bông là đắc ý, đôi mắt hạt đậu cực kì có tinh thần!

“Cung chủ”. Sau khi Triệu Ngũ nghe nói thì cũng từ bên ngoài chạy về, vào nhà chỉ thấy gương mặt Hoa Đường đỏ bừng, Thẩm Thiên Lăng xấu hổ, Tần Thiếu Vũ và ám vệ bình tĩnh uống trà, vì vậy hơi bối rối. “… Đã xảy ra chuyện gì?”

“Không có gì!”. Mọi người trăm miệng một lời, ám vệ còn kèm theo lắc đầu kịch liệt.

Vì vậy Cục Bông cũng lắc đầu theo, cảm giác mình rất oai!

Triệu Ngũ: …

“Nói chính sự”. Tần Thiếu Vũ ho khan hai tiếng. “Hôm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì, lựa những điểm quan trọng nói cho ta biết”

“Hôm đó sau khi Ma giáo chỉ huy chim báo tang tấn công Thiên Ổ Thuỷ trại, đã bắt về không ít chưởng môn các phái”. Triệu Ngũ nói. “Hiện tại đều bị nhốt trong địa lao ở Thiên Ổ Thuỷ trại”

Sắc mặt Tần Thiếu Vũ rất khó coi.

“Thẩm đại thiếu gia mang theo Diệp cốc chủ, đang ở một thôn cách đây không xa”. Triệu Ngũ nói. “Vết thương của Diệp cốc chủ đã không còn đáng ngại, có điều Thẩm đại thiếu gia vẫn lo lắng cho cung chủ và Thẩm công tử. Thuộc hạ sẽ phái người dùng tốc độ nhanh nhất báo cho Thẩm đại thiếu gia biết, tránh cho hắn tiếp tục lo lắng”

“Hiện tại phái người qua đó, nói cho Thiên Phong biết ta và Lăng nhi sẽ nhanh chóng đến tìm hắn”. Tần Thiếu Vũ phân phó.

Triệu Ngũ gật đầu nhận lệnh, một ám vệ lập tức ra ngoài, cưỡi ngựa đi báo với Thẩm Thiên Phong.

“Bắt bao nhiêu chưởng môn?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.

“Mười ba, Giang Giao Long và Giang Ngân Long cũng nằm trong số đó, lại thêm bảy tám người của chúng ta nữa, hiện tại ở Thiên Ổ Thuỷ trại chắc nhốt khoảng hai ba mươi người trong Bạch đạo”. Hoa Đường đưa cho Tần Thiếu Vũ một quyển sách nhỏ. “Đây là danh sách thuộc hạ sắp xếp lại, chính xác khoảng tám chín phần”

“Những môn phái còn lại thì sao?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.

“Đều bị tách ra rồi, có môn phái quay về, có môn phái giống chúng ta bí mật ở gần đây”. Hoa Đường nói. “Lần này Bạch đạo tổn thất trầm trọng, không chỉ có đệ tử các môn phái bị thương, mà tinh thần cũng không được như trước, thậm chí còn có hai môn phái tuyên bố giải thể tại chỗ”

Thẩm Thiên Lăng lo lắng nhìn Tần Thiếu Vũ.

“Ta sẽ tìm cơ hội lẻn vào Thiên Ổ Thuỷ trại kiểm tra”. Tần Thiếu Vũ nói. “Có điều trước đó ta phải tìm Thiên Phong một chuyến”

Hoa Đường gật đầu. “Ngâm môn chủ và Tiêu nhị đương gia cũng ở gần Thẩm đại thiếu gia, cung chủ có thể đến gặp”

Tần Thiếu Vũ liếc Thẩm Thiên Lăng.

Thẩm tiểu thụ dở khóc dở cười. “Nhìn ta làm gì, nói chính sự đi!”

Tần Thiếu Vũ gật đầu, nhìn Hoa Đường hỏi. “Tình trạng của Vô Tuyết môn và Đoạn Tình cốc thế nào?”

Ám vệ đồng loạt thầm cảm thán! Cung chủ của chúng ta quả thật cực kì sợ phu nhân, thậm chí không dám nhắc đến Ngâm môn chủ! Không chỉ hỏi ý kiến Thẩm công tử trước, ngay cả sau khi được đồng ý rồi mà cũng phải dùng Vô Tuyết môn ám chỉ Ngâm môn chủ.

Quả nhiên không thể tuyệt vời hơn được nữa!

“Hôm đó Ngâm môn chủ vốn bị thương, hơn nữa Lạc Tuyết công tử cũng hôn mê bất tỉnh. Vì vậy Tiêu nhị đương gia không tham gia chiến đấu mà dẫn hai người rời khỏi Thiên Ổ Thuỷ trại lúc chim báo tang vừa tới”. Hoa Đường nói. “Có điều sau khi giấu Ngâm môn chủ và Lạc Tuyết công tử ở sơn động, Tiêu nhị đương gia có quay về giúp chúng ta không ít”

Tần Thiếu Vũ gật đầu. “Ta sẽ tìm thời gian đi gặp hắn”

“Mấy ngày nay cung chủ và Thẩm công tử đi đâu vậy?”. Hoa Đường hỏi. “Các huynh đệ tìm mãi mà không có tin tức”

Ám vệ cũng đồng loạt vểnh tai. Eo ôi tò mò lâu rồi mà không dám hỏi! Cho nên mới nói vẫn là Tả hộ pháp oai nhất!

“Bên ngoài đồn đãi thế nào?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.

Ám vệ làm ra vẻ mặt tức giận. “Phượng Cửu Dạ đê tiện xấu xa tiểu nhân kia phái người tung tin đồn trắng trợn rằng cung chủ và Thẩm công tử đã bị hắn đánh rơi xuống vách núi”

“Đúng thế, ta đã nói cung chủ sao có thể bị hắn đánh bại”

“Thật là vô sỉ”

“Rơi xuống vách núi gì chứ, thật buồn cười”

“Sức tưởng tượng phong phú như vậy thì giải tán Ma giáo đi làm người kể chuyện đi, không chừng rất nhanh sẽ trở thành nhà giàu nổi tiếng một phương!”

“Ha ha ha ha ha”

Tần Thiếu Vũ thản nhiên nói. “Ta quả thật bị hắn đánh rơi xuống vách núi”

Tiếng xôn xao nhất thời ngừng lại.

Ám vệ đồng loạt làm ra vẻ mặt bị sét đánh.

Tiêu rồi, nịnh bợ hụt, không biết có còn thời gian viết di ngôn hay không!

“Nói tiếp đi”. Tần Thiếu Vũ quét mắt về phía mọi người.

Ám vệ tự giác ngậm miệng, cầu khẩn Thẩm công tử có thể ra cứu giúp!

“Hôm đó bọn ta quả thật rơi xuống vách núi, có điều may mắn được một con phượng hoàng cứu”. Thẩm Thiên Lăng nói. “Sau đó dưỡng thương ở một chốn bồng lai tiên cảnh dưới chân núi, lần này rời khỏi núi cũng là do phượng hoàng mang ra ngoài”

“Oa!”. Ám vệ nghe vậy trợn mắt há mồm. “Quả thật y như thần thoại!”

“Thần tiên quyến lữ!”

“Quả nhiên được thần thánh giúp đỡ!”

“Phượng hoàng đó nha!”

“Ta thấy toàn thân đều nghẹt thở!”

Vì vậy mọi người vỗ tay nhiệt liệt.

“Không ngờ nó còn có thể cứu cung chủ và Thẩm công tử”. Ám vệ dùng ánh mắt sùng bái nhìn Cục Bông.

“Chíp!”. Tiểu phượng hoàng ưỡn cái bụng tròn vo, ánh mắt hơi mê mang!

Thẩm Thiên Lăng: …

Các ngươi suy nghĩ nhiều rồi, không phải cùng một con!

“Chíp chíp!”. Cục Bông nhảy từ đầu vai Thẩm Thiên Lăng xuống bàn, cúi đầu mổ đậu phộng.

Ám vệ lập tức nịnh hót tiến lên, giúp hắn tách đậu phộng, hạt dưa và mè đường.

Tiểu phượng hoàng lập tức thích những người mặc đồ đen này!

“Nó cứu cung chủ và công tử thế nào vậy?”. Triệu Ngũ thật sự không hiểu nổi.

“Chíp!”. Cục Bông rất oai phong, cực kì có khí chất đứng đầu thiên hạ!

Vì vậy ám vệ lập tức phát huy trí tưởng tượng. “Không chừng vào lúc mấu chốt, nó sẽ biến thành phượng hoàng năm màu lớn hàng trăm thước!”

Thẩm Thiên Lăng yên lặng tính toán xem một trăm thước là bao nhiêu, sao đó hơi choáng váng.

“Biết đâu lại phun lửa!”. Có người kích động nói. “Trong nháy mắt, phóng ra một tia sấm sét!”

Thẩm Thiên Lăng không nói gì nhìn hắn, người kể chuyện ở đầu thôn cũng không có khả năng sáng tạo như ngươi.

Cục Bông há mỏ muốn ăn đường.

“Thật ngây thơ hồn nhiên!”. Mọi người đồng loạt khen ngợi. “Y như phu nhân nhà ta”

Thẩm Thiên Lăng: …

Mẹ kiếp đừng đem ta ra đỡ đạn chứ!

“Được rồi”. Tần Thiếu Vũ lôi Cục Bông ra khỏi đám người. “Lui xuống đi”

Ám vệ cảm thấy tiếc nuối, còn chưa nhìn thấy Thần thú biểu diễn kỹ năng mà!

Cung chủ quả nhiên keo kiệt!

Người hầu nhanh chóng chuẩn bị chỗ ở cho hai người, Thẩm Thiên Lăng ngồi bên giường hỏi. “Chừng nào chúng ta đi gặp đại ca?”

“Sáng mai”. Tần Thiếu Vũ nói. “Không nên chậm trễ”

“Ừ”. Thẩm Thiên Lăng gật đầu. “Ta cũng muốn mau chóng gặp đại ca”

“Chíp!”. Cục Bông nhảy vào lòng Thẩm Thiên Lăng, dùng đầu cọ cọ.

“Ngươi có thấy gần đây nó càng ngày nhảy càng cao không?”. Thẩm Thiên Lăng cau mày hỏi.

“Thấy”. Tần Thiếu Vũ gật đầu. “Lần trước ta tiện tay quăng một quả táo lên nóc nhà, nó từ dưới đất nhảy lên bắt lấy”

Cực kì chuẩn xác!

Thẩm tiểu thụ không nói gì nhìn Cục Bông.

Ngươi có triển vọng chút được không…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play