Trên ngọn núi hoang ở ngoại ô, Đạp Tuyết Bạch mang hai người chạy như bay, hơn mười con chim báo tang kêu thê lương đuổi theo, một tấc cũng không rời.

“Đừng sợ”. Tần Thiếu Vũ ôm chặt người trong ngực.

Thẩm Thiên Lăng nắm chặt ống tay áo hắn, đáy lòng hoảng hốt chưa từng có.

Một con chim to màu đen đột nhiên lao xuống, Tần Thiếu Vũ trở tay vung kiếm, chém nó thành hai đoạn.

Giữa tiếng thét chói tai, máu rơi xuống như mưa, mang theo độ ấm rơi xuống mặt hai người. Thẩm Thiên Lăng sởn gai ốc, bất giác nhắm chặt mắt.

Mắt thấy phía trước là hẻm núi, Đạp Tuyết Bạch hí vang một tiếng giơ lên vó trước, dừng lại tại chỗ.

Phượng Cửu Dạ đứng trên tảng đá phía trước, đang nghiền ngẫm nhìn hai người.

Chim báo tang lao tới như thuỷ triều, Tần Thiếu Vũ không kịp nghĩ nhiều, ôm Thẩm Thiên Lăng bay lên, vung kiếm mở đường máu.

Phượng Cửu Dạ lắc cái chuông vàng trong tay, gọi chim báo tang quay về bên mình.

Tần Thiếu Vũ bảo vệ Thẩm Thiên Lăng, một tay cầm kiếm nhìn thẳng hắn.

“Khó thấy được hai vị thảm hại như vậy”. Giọng Phượng Cửu Dạ đầy trêu cợt.

“Ngươi đến tột cùng muốn làm gì?”. Thẩm Thiên Lăng hung hăng nhìn chằm chằm hắn.

“Đương nhiên là muốn ngươi theo ta quay về”. Phượng Cửu Dạ nhướn mi.

“Mơ đi”. Giọng Tần Thiếu Vũ lạnh lùng.

“Hiện tại e rằng không phải do ngươi quyết định”. Giọng Phượng Cửu Dạ cất cao, rõ ràng mang theo ý khiêu khích.

Tần Thiếu Vũ bỗng nhiên ôm lấy Thẩm Thiên Lăng, dùng tốc độ sét đánh không kịp bịt tai lướt qua Phượng Cửu Dạ.

Nếu không có gì vướng bận, cũng có thể quyết chiến với hắn một trận. Nhưng hôm nay bên cạnh còn Thẩm Thiên Lăng, hơn nữa còn có những con chim báo tang này, liều mạng đánh nhau tuyệt đối không có lợi. Hi vọng duy nhất chính là chạy tới hẻm núi, bởi vì địa hình mà chim báo tang không thể theo vào, mình cũng có thêm phần thắng.

Phượng Cửu Dạ lạnh lùng cười, siết chặt lòng bàn tay tạo thành Tam xích kiếm phong.

Tần Thiếu Vũ thuận thế xoay người trên không trung, mang Thẩm Thiên Lăng đáp xuống nơi có địa hình cao.

Lòng bàn tay Phượng Cửu Dạ nổi lên hoa văn màu đen, như móng vuốt quỷ mà lao tới hai người.

Tần Thiếu Vũ một cước đá bay tảng đá, mang Thẩm Thiên Lăng lao vào trong rừng sâu.

Phượng Cửu Dạ huýt sáo, hơn mười con chim báo tang vỗ cánh xông lên lần nữa, lần lượt công kích hai người. Tần Thiếu Vũ vì bảo vệ Thẩm Thiên Lăng mà đầu vai đã trúng một móng vuốt, da thịt nứt ra đến tận xương, trong nháy mắt máu chảy như trút nước. Thẩm Thiên Lăng hoảng sợ, nắm lấy áo hắn sốt ruột nói. “Ngươi để hắn dẫn ta đi đi, ta còn giữ đồ của hắn, hắn sẽ không làm gì ta”

“Câm miệng!”. Tần Thiếu Vũ cắn răng chém một con chim lớn, tiếp tục mang hắn trốn lên núi.

“Mang theo ta ngươi không có cách nào thắng được hắn”. Thẩm Thiên Lăng gào thét.

Tần Thiếu Vũ càng ôm hắn chặt hơn, một tay đánh nhau với Phượng Cửu Dạ, rõ ràng lực bất tòng tâm.

Vừa đánh vừa lui, phía sau đã là vách núi cao vạn trượng.

“Còn không chịu thua ư?”. Nét mặt Phượng Cửu Dạ tà ác.

Tần Thiếu Vũ vừa trúng một chưởng của hắn, khoé miệng tràn ra tia máu.

Thẩm Thiên Lăng đỡ hắn, tay bất giác run run.

“Trở về”. Phượng Cửu Dạ vươn tay ra với Thẩm Thiên Lăng.

Trong mắt Thẩm Thiên Lăng đầy cảnh giác và không tín nhiệm.

“Ta mang ngươi về thánh giáo”. Phượng Cửu Dạ mềm giọng. “Hắn chỉ còn đường chết, ngươi vẫn chưa hưởng thụ hết vinh hoa phú quý, chẳng lẽ muốn chôn cùng hắn sao?”

Lòng bàn tay Thẩm Thiên Lăng lạnh lẽo, vẫn không nhúc nhích.

Thấy hắn không phản ứng, Phượng Cửu Dạ vẫn kiên trì mỉm cười, đáy mắt đột nhiên hiện lên sát khí, nhanh như chớp tấn công về phía hai người. Tần Thiếu Vũ đẩy Thẩm Thiên Lăng qua một bên, dùng hết sức đỡ một chưởng của hắn, nhất thời thấy lồng ngực đau đớn, trước mắt biến thành màu đen, bị đánh rơi xuống vách núi.

“Không!”. Thẩm Thiên Lăng giống như điên chạy tới muốn bắt lấy hắn, nhưng chỉ kịp sượt qua đầu ngón tay.

Người yêu nhất trên đời sắp biến mất trước mặt, Thẩm Thiên Lăng một khắc cũng không do dự, liều mạng nhảy xuống theo hắn.

Không thể sinh cùng nơi, vậy thì chết cùng chỗ. Vẫn tốt hơn từ nay về sau cô đơn ôm nỗi nhớ tới già.

Phượng Cửu Dạ rõ ràng không ngờ Thẩm Thiên Lăng sẽ điên cuồng như vậy, nhất thời không kịp phản ứng. Chờ hắn hoàn hồn muốn đến bắt lấy thì trước mắt chỉ còn lại một mảnh mây mù mênh mông.

Hai người rơi nhanh xuống vách núi, Tần Thiếu Vũ cắn răng dùng hết khí lực đón được Thẩm Thiên Lăng, ôm vào trong ngực. Tay phải hắn dùng kiếm đâm vào vách đá, từng tia lửa gai mắt loé lên, rốt cuộc miễn cưỡng treo giữa sườn núi.

Sắc mặt Thẩm Thiên Lăng trắng bệch như tờ giấy, nhìn Tần Thiếu Vũ, một câu cũng không nói nên lời.

“Heo”. Tần Thiếu Vũ trên mặt mang ý cười, giọng nói lại hơi khàn. “Cũng biết trên tay ngươi có đồ vật của hắn, cần gì theo ta cùng nhau chịu chết”

Thẩm Thiên Lăng rơi nước mắt, ôm chặt eo hắn.

“Đừng khóc”. Tần Thiếu Vũ dùng một tay ôm chặt hắn. “Lăng nhi ngoan, đừng khóc”

Bên dưới vẫn là vách núi sâu không thấy đáy, hai người chỉ nhờ vào thanh kiếm vướng giữa sườn núi, có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.

“Đây là lần đầu tiên ngươi không sợ độ cao”. Tần Thiếu Vũ chọc hắn.

Thẩm Thiên Lăng ôm hắn không nói gì.

“Sợ không?”. Vết thương trên vai phải lại bị rách ra, cánh tay Tần Thiếu Vũ dần dần tê cứng, nhưng vẫn nhẹ giọng dỗ dành Thẩm Thiên Lăng, giống như bình thường hai người vẫn tâm tình trong chăn.

“Không sợ”. Thẩm Thiên Lăng đỏ mắt nhìn hắn. “Có chết thì cùng chết”

Tần Thiếu Vũ hôn nhẹ lên trán hắn, nước mắt bất ngờ rơi xuống. “Xin lỗi”

“Buông tay đi”. Thẩm Thiên Lăng vùi mặt vào ngực hắn, yên lặng nhắm mắt lại. “Ta thật sự không sợ”

Bảo kiếm rốt cuộc không chịu nổi trọng lượng hai người, từng chút một tuột ra. Mắt thấy hai người sẽ rơi xuống lần nữa, xa xa đột nhiên truyền tới một tiếng kêu trong trẻo.

Một con chim bảy màu vô cùng lớn đang vỗ cánh bay tới bên này.

“Phượng hoàng?”. Thẩm Thiên Lăng giật mình.

“Trước giờ chưa từng thấy”. Tần Thiếu Vũ ôm chặt hắn.

Con chim bay đến càng gần, cuối cùng đáp xuống một vách đá không xa hai người, mổ trái cây dại màu đỏ trong khe núi.

“Ôm chặt ta”. Tần Thiếu Vũ thấp giọng nói.

Thẩm Thiên Lăng nghe lời ôm chặt lấy hắn.

Hai chân Tần Thiếu Vũ cố sức đạp lên vách đá một cái, dùng vài phần khí lực cuối cùng lao tới con chim, cố gắng đáp xuống lưng nó.

Con chim bảy màu giật mình bay lên không trung, giãy dụa trên bầu trời, muốn vứt khách không mời mà đến xuống.

Sinh tử gần kề, Tần Thiếu Vũ ôm chặt cổ nó, dùng sức lực đã đến cực hạn mà ép mình không được buông tay.

Thẩm Thiên Lăng cũng học theo hắn ôm cổ con chim, trong óc trống rỗng đến mức không thể tự hỏi bất cứ thứ gì, chỉ theo bản năng sinh tồn siết chặt tay.

Thấy không vứt được gánh nặng trên lưng, con chim bảy màu phẫn nộ kêu lên, mang hai người lao xuống vách núi.

Thẩm Thiên Lăng cảm thấy gió lướt vù vù bên tai, dường như ngay cả quần áo cũng bị gió thổi rách

Thấy mặt đất ngày càng gần, nhân lúc con chim bảy màu xoay người đưa lưng xuống vách đá trước mặt, Tần Thiếu Vũ mang Thẩm Thiên Lăng nhảy xuống, lăn vào một cánh đồng lúa.

Rốt cuộc vứt được keo dính, con chim bảy màu thoả mãn giật giật, một lần nữa bay về phía trời xanh.

Tần Thiếu Vũ nằm trên cánh đồng, sắc mặt tái nhợt nhìn Thẩm Thiên Lăng cười cười.

Thẩm Thiên Lăng đỡ hắn ngồi dậy, còn chưa hoàn hồn, vừa muốn khóc vừa muốn cười. “Chúng ta chưa chết”

Tần Thiếu Vũ yếu ớt gật đầu, há miệng muốn nói gì, nhưng lại nghiêng đầu ngất trong ngực Thẩm Thiên Lăng.

Thẩm Thiên Lăng cố gắng đỡ hắn đến gần bờ ruộng, đứng dậy nhìn quanh một chút, thấy cách đó không xa có một thôn xóm, vì vậy chạy tới nhờ giúp đỡ.

Trong thôn vốn đang cầu mưa, đột nhiên thấy một công tử cả người đầy máu chạy tới, nhất thời giật mình không nhẹ.

“Đại ca của ta bị thương”. Thẩm Thiên Lăng không kịp giải thích, túm lấy một người nhìn như người đứng đầu mà cầu xin. “Các ngươi cứu hắn với”

“Ngươi là ai, từ đâu đến?”. Người nọ vô cùng giật mình.

Con chim bảy màu vỗ cánh bay qua thôn làng, Thẩm Thiên Lăng dùng ngón tay chỉ. “Nó mang chúng ta tới”

Thôn dân có mặt tại đây thoáng chốc ồ lên, đồng loạt dùng ánh mắt nhìn siêu nhân điện quang để nhìn hắn!

“Thật mà”. Thẩm Thiên Lăng gần như nói năng lộn xộn. “Ta cùng với đại ca bị người xấu truy sát, là con chim này mang chúng ta tới đây. Xin các ngươi mau cứu đại ca của ta”

“Là Thần điểu mang ngươi tới ư?”. Trưởng thôn vô cùng giật mình.

Thẩm Thiên Lăng ra sức gật đầu.

“Thật đó!”. Trong số thôn dân có người tinh mắt. “Trên đầu hắn có lông vũ của Thần điểu!”

Thẩm Thiên Lăng giơ tay sờ lên đầu, quả nhiên lấy xuống một cái lông chim bảy màu. Có lẽ lúc nãy con chim giãy dụa nên không cẩn thận rơi xuống.

“Mau qua xem một chút”. Chim bảy màu là Thần điểu trong thôn, nếu là người do nó mang tới, vậy chắc chắn cũng được thần gọi đến. Vì vậy trưởng thôn quyết định rất nhanh chóng, dẫn người theo Thẩm Thiên Lăng ra ruộng, mang Tần Thiếu Vũ đang hôn mê bất tỉnh về làng.

“Chủ nhân căn phòng này đã rời núi, các ngươi tạm thời ở đây đi”. Trưởng thôn nói. “Chẳng biết hai vị xưng hô thế nào?”

“Có đại phu hay không?”. Vẻ mặt Thẩm Thiên Lăng lo lắng, hoàn toàn không có tâm trạng khách sáo với hắn.

“Có có, là ta”. Trưởng thôn xung phong.

“Hắn bị người xấu đánh bị thương”. Thẩm Thiên Lăng nhường chỗ cho hắn. “Xin ngươi cứu hắn”

Trưởng thôn tách ra mí mắt Tần Thiếu Vũ nhìn một chút. “Hình như là trúng độc?”

“Bị độc chưởng gây thương tích, trên vai còn bị thương bởi móng vuốt chim báo tang”. Thẩm Thiên Lăng sốt ruột hỏi. “Có thể trị được không?”

“Được”. Trưởng thôn lấy một bình nhỏ bên hông ra, đổ một ít nước vào miệng Tần Thiếu Vũ, tốc độ cực kì nhanh!

Thẩm Thiên Lăng giật mình. “Ngươi đút cái gì cho hắn vậy?”

“Thuốc giải độc”. Cái tên cực kì giản dị!

“Ngươi còn chưa hỏi ta là hắn trúng độc gì!”. Thẩm Thiên Lăng sốt ruốt, đỡ Tần Thiếu Vũ dậy muốn bắt hắn nhổ ra. Thuốc giải độc cũng có thể uống bậy sao?!

“Tiểu công tử đừng vội”. Trưởng thôn vội giải thích. “Người trong thôn chúng ta cả trăm năm qua đều dùng cái này giải độc, rất linh”

Độc dược khắp thiên hạ cũng không chỉ có một loại! Thẩm Thiên Lăng ép buộc bản thân bình tĩnh. “Đường ra núi như thế nào?”

Trưởng thôn giật mình. “Công tử muốn ra khỏi núi bây giờ sao?”

Tần Thiếu Vũ hôn mê bất tỉnh, Thẩm Thiên Lăng đương nhiên không dám bỏ hắn lại đây một mình. Nhưng độc lại không thể không giải, vì vậy đành phải cầu xin trưởng thôn. “Có thể tìm một người ra khỏi núi, giúp ta mang người nhà đến không?”

“E rằng không được”. Vẻ mặt trưởng thôn khó xử. “Chúng ta đời đời chưa từng ra khỏi núi, qua lại duy nhất với bên ngoài chính là đợt thông thương hàng năm. Nhưng lần này thương đội và người dẫn đường đều đã xuất phát, những người còn lại muốn ra ngoài cũng không biết lối ra khỏi núi”

“Một người có khả năng ra khỏi núi cũng không có sao?”. Thẩm Thiên Lăng nghe vậy sửng sốt.

Trưởng thôn thành thật gật đầu.

Không có thật mà…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play