“Biết là bẫy mà còn đi?”. Thẩm Thiên Lăng cau mày.
“Vì bẫy nên mới phải đi”. Tần Thiếu Vũ đứng lên. “Nếu không ai lại muốn đi ăn tiệc mừng thọ của hắn, cũng đâu phải rỗi rảnh không có gì làm!”
Ngươi chính là mỗi ngày đều rỗi rãnh không có gì làm đó! Nhưng cái này không phải trọng điểm! Thẩm tiểu thụ vẫn lo lắng. “Thế nhưng nhất định sẽ nguy hiểm”
“Sợ ta xảy ra chuyện sao?”. Tần Thiếu Vũ mỉm cười.
Thẩm Thiên Lăng thành thật gật đầu.
“Chỉ là một Hắc Phong trại thôi, không có khả năng làm gì được ta”. Tần Thiếu Vũ gõ gõ đầu hắn. “Đi rửa mặt đi, dẫn ngươi đi ăn bánh hấp cua”
“Có phải trên danh nghĩa là tiệc mừng thọ, thực chất là hạ độc mọi người không?”. Thẩm Thiên Lăng vừa rửa mặt vừa tưởng tượng. “Hoặc là mai phục một lượng lớn binh lính, nhân cơ hội này bắt hết một lưới?”. Nhân vật kiểu này không phải trước kia chưa từng diễn qua, đặc biệt có kinh nghiệm!
“Lí do đâu?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
Thẩm Thiên Lăng sửng sốt một chút, còn muốn lí do nữa sao? Người xấu trong phim truyền hình cho tới giờ cũng không cần lí do!
“Hắc Phong trại không phải đại môn phái, tối đa cũng chỉ đứng đầu Thiểm nam mà thôi”. Tần Thiếu Vũ nói. “Dù muốn gây sóng gió cũng phải tự xem mình có bản lĩnh đó không?”
“Nhưng ta vẫn không yên lòng”. Thẩm Thiên Lăng rất khổ sở.
Tần Thiếu Vũ thản nhiên sờ ngực hắn. “Chỗ nào không yên? Mau để vi phu kiểm tra!”
Thẩm Thiên Lăng đạp hắn một cước! Thời điểm này đừng động tay động chân chứ, ngực màn hình phẳng mà ngươi cũng sờ, có còn chuẩn mực gì không?
“Phu nhân dữ quá”. Tần Thiếu Vũ lách mình né tránh.
Thẩm tiểu thụ giận dữ nói. “Lão tử đang nói chính sự với ngươi!”
Sờ nữa là chặt tay!
Tần Thiếu Vũ ôm hắn đặt lên bàn.
“Ngươi muốn làm gì?”. Thẩm Thiên Lăng cảnh giác.
“Heo con”. Tần Thiếu Vũ nói.
Thẩm Thiên Lăng: …
“Hà Phong có thể ngồi vững ở chức vị chưởng môn nhiều năm như vậy, chứng minh hắn tuyệt đối không phải kẻ ngốc”. Tần Thiếu Vũ nói. “Hắc Phong trại dù không đứng đầu giang hồ nhưng cũng đủ khiến hắn hưởng đủ vinh hoa phú quý, cần gì phải âm mưu xảo quyệt”
“Vậy cũng chưa chắc”. Thẩm Thiên Lăng nói. “Con người ai cũng có dã tâm”
“Không có thực lực làm nền thì không gọi là dã tâm”. Tần Thiếu Vũ nói. “Gọi là si tâm vọng tưởng, một Hắc Phong trại nho nhỏ, dù thế nào đi nữa cũng không gây được sóng gió”
“Vậy ngày mai hắn mời mọi người đi làm gì?”. Thẩm Thiên Lăng vô cùng khó hiểu.
“Không biết”. Tần Thiếu Vũ lắc đầu. “Ta chỉ có thể nói ngày mai không có độc cũng không mai phục, về phần mục đích cuối cùng của bữa tiệc này là gì, phải đi mới biết”
“Được rồi”. Khuyên cũng không được, Thẩm Thiên Lăng đành nhéo má hắn. “Ngày mai phải cẩn thận”
“Ngươi muốn đi chung đi không?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
Thẩm Thiên Lăng giật mình. “Ta cũng phải đi ư?”
“Không muốn hả?”. Tần Thiếu Vũ nhìn hắn.
Đương nhiên không phải. Có thể cùng đi đương nhiên là tốt nhất! Thế nhưng ta không biết võ công! Thẩm Thiên Lăng lo lắng nói. “Ngươi có chắc là ta sẽ không liên luỵ ngươi không?”
“Nếu bảo vệ cũng không bảo vệ nổi, vậy ta còn có tư cách gì cưới ngươi về”. Tần Thiếu Vũ nói. “Cùng đi ta cũng yên tâm, đỡ phải lo lắng bị đánh lén”
“Tốt lắm”. Thẩm Thiên Lăng gật đầu. “Chúng ta cùng đi”
Chồng hát vợ đệm, quả nhiên ân ái!
Sau khi rửa mặt chải đầu xong, hai người ra ngoài ăn điểm tâm. Ám vệ vừa gặm màn thầu vừa cười xấu xa, chúng ta cũng muốn nắm lấy bàn tay nhỏ bé kia đi ăn bánh hấp cua!
Nghe lén cung chủ thật sảng khoái!
Đại khái vì gầy đây trong thành có quá nhiều người quơ đao quơ kiếm nên trong lòng người dân bình thường khó tránh khỏi sợ hãi, sợ rằng xui xẻo làm bia đỡ đạn cho mấy màn giang hồ đẫm máu. Vì vậy nếu có thể không ra ngoài thì cố hết sức không ra! Cả con đường tám chín phần đều là người trong giang hồ!
Đã là người trong giang hồ, thì không có lý do gì không biết Tần Thiếu Vũ và Thẩm Thiên Lăng. Vì vậy trên một đoạn đường ngắn từ Thiên Ổ Thuỷ trại đến Hà Hương lâu thôi mà đã gặp phải hơn mười nhóm người chào hỏi. Có điều nếu đơn thuần chào hỏi thì thôi, mọi người lại còn phải ca ngợi Tần cung chủ và Thẩm công tử thật xứng đôi một phen mới đủ lễ nghĩa! Lúc mới nghe Thẩm Thiên Lăng còn hơi ngượng ngùng, nghe riết thì biến thành cười có lệ, nghe nữa biến thành làm bộ không thấy. Đợi tới lúc bị người thứ mười lăm cản đường thì Thẩm tiểu thụ rốt cuộc thành công bộc phát.
Đừng nói liến thoắng những câu như “ông trời tác hợp, như đôi long phượng” nữa, lão tử chỉ muốn đi ăn bánh hấp thôi!
Các ngươi nói xong chưa vậy!
“Nhớ năm đó ta từng ngồi chung bàn với Thẩm trang chủ ở đại hội võ lâm, còn có Thẩm phu nhân nữa”. Đối phương còn đang lải nhải ca ngợi. “Bây giờ nhìn thử, mặt Thẩm tiểu công tử đúng là cùng một khuôn khắc ra với Thẩm phu nhân”
Thẩm Thiên Lăng thản nhiên nói. “Ngươi nói ta giống nữ nhân ư?”
Tần Thiếu Vũ nghe vậy suýt bật cười.
Đối phương hơi sửng sốt. “Đương nhiên không phải, Thẩm công tử anh tuấn tiêu sái, quả thật oai vệ bất phàm”. Nịnh nọt thì phải biết vô liêm sỉ!
“A”. Thẩm Thiên Lăng gật đầu. “Thì ra ngươi nghĩ mẫu thân ta giống nam nhân”
…
“Chờ ta về nhà nhất định sẽ nhắn lại với mẫu thân rằng Phó giáo chủ Bạch Long giáo nói nàng anh tuấn tiêu sái”. Vẻ mặt Thẩm Thiên Lăng rất nghiêm túc.
Đối phương không thể làm gì khác ngoài dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Tần Thiếu Vũ, thật đau khổ!
“Lăng nhi đùa với ngươi thôi”. Tần cung chủ xem náo nhiệt đủ rồi mới hoà giải. “Bạch giáo chủ đừng để bụng”
“Đương nhiên đương nhiên, Thẩm công tử thật hồn nhiên sáng lạn”. Đối phương vội vàng bắc thang mà xuống, nhanh chóng dẫn người rời đi.
“Hừ!”. Thẩm Thiên Lăng rất kiêu ngạo.
“Nếu không phải sinh ra ở Nhật Nguyệt sơn trang, tính tình kiểu này chắc chắn sẽ chịu thiệt”. Tần Thiếu Vũ xoa xoa đầu hắn. “Sau này đừng tuỳ hứng quá”
“…”. Thật ra ta vốn cũng không sinh ở Nhật Nguyệt sơn trang a, trong lòng Thẩm Thiên Lăng buồn bực một chút.
“Có điều cũng không sao”. Thấy vẻ mặt hắn khác thường, Tần Thiếu Vũ chỉ nghĩ là hắn không thích nghe, vì vậy lại nói. “Sau này có ta ở bên cạnh ngươi, muốn gây hoạ bao nhiêu cũng được”. Cực kì khí phách!
Thẩm Thiên Lăng dở khóc dở cười vỗ ngực hắn một cái. “Ta đâu có không hiểu chuyện như thế”
“Ừ, Lăng nhi là ngoan nhất”. Tần Thiếu Vũ cười kéo tay hắn qua. “Không nói mấy chuyện này nữa, chúng ta đi ăn bánh bao thôi”
Trong Hà Hương lâu, chủ quán vốn đang tính sổ sách sau quầy, thấy hai người vào cửa thì vội vàng ra đón, vẻ mặt gần như cười thành một đoá hoa. Làm ăn buôn bán thì phải biết quan sát, tuy khách khứa ai cũng trả tiền, nhưng vẫn có dăm bảy loại. Hai vị trước mắt thuộc loại hạng nhất, không thể trêu chọc được.
“Hai lồng bánh hấp, một chén mì thịt bò, một chén bún tàu”. Sau khi ngồi xuống, Tần Thiếu Vũ hỏi Thẩm Thiên Lăng. “Còn muốn ăn gì nữa không?”
“Được rồi, hai vị chờ chút, lập tức chuẩn bị ngay”. Chủ quán cúi khom người dưới chuẩn bị.
Thẩm tiểu thụ lười biếng ngáp một cái, tự rót hai ly trà đậm nhưng lại không uống mà lấy trong áo ra một cái hộp nhỏ, bên trong có hai cây ngân châm – đây là thứ Hoa Đường chuẩn bị cho hắn, dặn dò nhiều lần rằng trước khi ăn cái gì cũng phải thử một lần.
Sau khi kiểm tra không có độc rồi Thẩm Thiên Lăng mới đưa chén trà cho Tần Thiếu Vũ.
Khoé miệng Tần cung chủ cong lên. “Phu nhân thật đức hạnh”
Thẩm Thiên Lăng làm lơ hắn, vừa uống nước vừa xem phong cảnh ngoài cửa sổ.
Bên đường có một ông lão tóc bạc đang ngồi, vừa kéo đàn nhị vừa ăn xin. Xung quanh kẻ đến người đi, lại không có mấy ai ném xuống một đồng. Thẩm Thiên Lăng có chút không nỡ, vừa chuẩn bị xuống dưới cho hắn chút tiền thì hai mảnh vàng lá đã “đinh đương” một tiếng rơi vào chén của hắn.
Ông lão sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lên lầu hai của tửu lâu.
Tần Thiếu Vũ cười cười với hắn, vươn tay chỉ Thẩm Thiên Lăng. “Phu nhân ta nói để ngươi về sớm nghỉ ngơi”
Thẩm Thiên Lăng: …
Ông lão tuy không hiểu vì sao “phu nhân” nhìn qua hình như là nam nhân, nhưng vẫn liên tục tạ ơn. Xung quanh có người nhìn thấy, cũng đồng loạt khen ngợi Tần phu nhân thật nhân hậu, quả thật chính là tiên đồng bên người Bồ Tát hạ phàm!
“Phu nhân cái đầu ngươi!”. Thẩm Thiên Lăng căm tức nhìn hắn. “Đêm nay ngủ sàn nhà!”
“Ngươi không nói lý gì cả”. Tần Thiếu Vũ gõ gõ bàn. “Rõ ràng ta đang làm việc thiện”
“Chính là nể mặt ngươi làm việc thiện nên mới cho ngươi ngủ sàn nhà!”. Thẩm Thiên Lăng lẩm bẩm. “Nếu không đã ngủ chuồng ngựa rồi”
Cực kì tàn nhẫn!
Tần Thiếu Vũ thở dài. “Gần đây ngày càng không coi trời đất ra gì”
“Vậy thì sao”. Thẩm Thiên Lăng tỏ ra khinh thường.
“Coi chừng vi phu dùng gia pháp”. Tần Thiếu Vũ híp mắt.
Thẩm Thiên Lăng lập tức đau khổ mà rưng rưng nước mắt. “Mới xx người ta xong thì lại đánh, sao ngươi có thể đối xử với ta như vậy”
Tần Thiếu Vũ: …
Thẩm tiểu thụ đắc ý dào dạt, diễn với ta hả!
Quả thật không biết tự lượng sức mình!
“Sau khi té bị thương, ngươi khóc nhiều hơn trước”. Tần Thiếu Vũ tách đậu phộng cho hắn.
Thẩm Thiên Lăng kì quái. “Cái gì gọi là khóc nhiều hơn trước?”
“Lúc trước ngươi cũng hay giả bộ khóc trước mặt mọi người”. Tần Thiếu Vũ nói. “Nhưng kém xa so với hiện tại”
Thẩm Thiên Lăng: …
Bởi vì hắn không phải Ảnh đế!
Bánh hấp nóng sốt được mang lên nhanh chóng, Thẩm Thiên Lăng cúi đầu hít một hơi, thoả mãn không gì sánh được. Đây mới gọi là cuộc sống!
Tần Thiếu Vũ đút cho hắn một muỗng mì. “Ăn bánh hấp cũng vui như thế sao?”
“Có bánh ăn đương nhiên phải vui rồi”. Thẩm Thiên Lăng nhai nuốt. “Nếu không thì cuộc đời sẽ mất đi không ít thú vị”
“Nếu mọi người đều như ngươi thì thiên hạ sẽ thái bình hơn nhiều”. Tần Thiếu Vũ dùng ngón cái lau nước súp bên khoé miệng hắn. “Nhưng quả thật như ngươi nói, trên đời có rất nhiều người tham lam”
“Ví dụ như?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.
Tần Thiếu Vũ liếc xuống lầu.
Thẩm Thiên Lăng tò mò nhìn theo ánh mắt hắn, chỉ thấy Triệu Ngũ đang cầm một gói bánh vừa đi vừa ăn, nhìn qua rất thong dong.
“Ngươi không nói thì ta quên mất”. Thẩm Thiên Lăng xoa xoa huyệt thái dương. “Gần đây trí nhớ không tốt lắm”
“Ngươi không cần nhớ chuyện này”. Tần Thiếu Vũ gắp cho hắn một cái bánh. “Nhớ một mình ta là được”
“Cũng không thể để ngươi nuôi cả đời”. Thẩm Thiên Lăng ăn mì. “Xong chuyện này rồi ta phải kiếm việc làm”
Tần Thiếu Vũ bị hắn chọc cười. “Ngươi muốn làm gì?”
“Có gì đáng cười đâu, ta biết rất nhiều thứ”. Thẩm Thiên Lăng hơi nổi giận, ngươi đang khinh bỉ lão tử sao!
“Ừ”. Tần Thiếu Vũ thu hồi nụ cười, nghiêm túc nói. “Võ công chắc chắn không biết, buôn bán chưa từng thử qua, không biết làm thơ nên không thể dạy học, đạo làm vua lại càng dốt đặc cán mai, Lăng nhi của ta quả nhiên biết nhiều thứ”
Thẩm Thiên Lăng căm giận. “Ngươi thế mà châm chọc ta!”
“Nói thử xem ngoại trừ làm sâu gạo thì ngươi còn có thể làm được gì?”. Tần Thiếu Vũ búng mũi hắn.
Làm một người đàn ông chân chính có “tiểu Lăng”, tôn nghiêm của Thẩm tiểu thụ bị thương tổn rất nặng, vì vậy giận dữ nói. “Ta biết xướng ca”
Đúng vậy, hắn biết! Kiếp trước để diễn một đào kép quốc dân, hắn đã nghiêm túc tìm thầy học ba tháng, được trong và ngoài giới tán thưởng!
Tần Thiếu Vũ cảm giác mình nghe lộn. “Xướng ca?”
Thẩm Thiên Lăng nghiêm túc gật đầu.
“Hồ đồ”. Sắc mặt Tần Thiếu Vũ trầm xuống. “Công việc hạ lưu, không được làm!”
Thẩm Thiên Lăng đập bàn. “Ngươi dám kì thị văn nghệ sĩ!”
Tần Thiếu Vũ cau mày. “Văn nghệ gì?”
Thẩm Thiên Lăng: …
Quên đi, biết ngay là ngươi không hiểu mà!
“Dẹp ý định xướng ca trong đầu ngươi đi”. Tần Thiếu Vũ lạnh lùng nâng cằm hắn lên. “Lần sau còn nói nữa, coi ta phạt ngươi thế nào”
“Làm gì nghiêm túc quá vậy”. Thẩm Thiên Lăng không hiểu. “Xướng ca mà thôi, cũng không phải bán thân”
“Ngươi thấy đào kép nào không bán thân chưa?”. Tần Thiếu Vũ cắn răng.
Thẩm Thiên Lăng vốn định nói “dựa vào cái gì đào kép phải bán thân”, sau đó ngẫm lại ở kiếp trước đúng là có rất nhiều nghệ sĩ bán thân, vì vậy không thể làm gì khác ngoài xấu hổ lui về, yếu ớt nói. “Ta chỉ nói vậy thôi”
“Ngoan”. Tần Thiếu Vũ đút cho hắn một muỗng thịt bò đầy. “Nếu ngươi muốn làm việc, ta và Thiên Phong sẽ dạy ngươi, sau này không cho nói chuyện đi xướng ca nữa”
“Đại ca của ta chừng nào tới?”. Thẩm Thiên Lăng vừa ăn vừa hỏi.
“Chắc còn nhiều ngày nữa”. Tần Thiếu Vũ nói. “Thiên Khiêm cũng lên kinh thành thăm Thiên Phàm, không có con bên cạnh chắc gần đây hai vị phu nhân ở Nhật Nguyệt sơn trang đang giành chồng ầm ĩ”
Thẩm Thiên Lăng không biết nói gì mà nhìn hắn. “Sao ta lại cảm giác ngươi hơi hả hê”. Có khí chất của đại hiệp chút đi!
“Sao lại thế được”. Tần Thiếu Vũ nghiêm mặt nhéo mặt hắn. “Đó là nhạc mẫu của ta!”
“Thôi đi”. Thẩm Thiên Lăng đẩy hắn ra. “Cũng không hiểu sao cha muốn cưới nhiều phu nhân như vậy”. Ngoại trừ mẫu thân và nhị nương còn có mười mấy thị thiếp, quả thật xa hoa hưởng lạc!
“Thứ mỗi người muốn đều không giống nhau”. Tần Thiếu Vũ nói. “Năm ấy nhạc phụ là mỹ nam tử nổi danh giang hồ, gieo tình khắp nơi, cũng bạc tình khắp nơi. Sau này nhạc mẫu mới đứng ra đưa các nữ nhân đó về Nhật Nguyệt sơn trang”
“Thật không?”. Thẩm Thiên Lăng trợn mắt.
Lại còn có chuyện phiếm kiểu này nữa!
“Ừ”. Tần Thiếu Vũ nói. “Nhạc phụ năm ấy giục ngựa khắp giang hồ không hề cố kỵ gì, con người cương trực ngay thẳng, chỉ duy nhất không thoát được hai chữ hồng nhan”
Thẩm Thiên Lăng khó hiểu nói. “Sao nương của ta lại muốn đem những nữ nhân kia về Nhật Nguyệt sơn trang?”. Dựa theo thái độ của nàng với Nhị nương, lẽ ra phải ghen tuông lắm mới đúng. Đem kẻ thứ ba thứ tư thứ năm thứ sáu thứ bảy về nhà, chuyện này không khoa học chút nào!
“Ngươi có biết Thẩm nhị phu nhân là ai không?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
Thẩm Thiên Lăng lắc đầu.
“Nàng là cháu của Cửu vương gia, tuy chỉ là họ hàng xa nhưng cũng là tiểu thư khuê các có thân phận”. Tần Thiếu Vũ nói. “Năm đó trong hội hoa đăng gặp được nhạc phụ, hai người yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên, muốn bên nhau trọn đời”
Thẩm Thiên Lăng: …
Tiểu thư khuê các và thiếu hiệp giang hồ, một chậu cẩu huyết thật lớn!
“Lúc đó nhạc phụ đã thành thân, nhưng vẫn chìm đắm trong vòng tay mỹ nhân. Hai người lén lút qua lại, Thẩm nhị phu nhân có thai”. Tần Thiếu Vũ nói.
Thẩm Thiên Lăng rối rắm. “Sao ngươi biết?”. Lại còn biết chi tiết!
Tần Thiếu Vũ bình tĩnh nói. “Thẩm nhị phu nhân kể cho Thiên Khiêm”
Cho nên vị Nhị ca không đáng tin cậy của ta đã kể với ngươi sao? Thật không có chừng mực gì cả! Thẩm Thiên Lăng dùng ánh mắt khiển trách nhìn hắn.
“Được rồi ta không kể nữa”. Tần Thiếu Vũ cúi đầu ăn mì.
“Vị đại hiệp này!”. Thẩm Thiên Lăng rơi lệ nắm tay hắn. “Kể chuyện không thể kể phân nửa!”
Tần Thiếu Vũ đút đậu hũ cho hắn. “Nữ tử trước khi kết hôn mà đã có thai, lại còn liên quan tới hoàng thất, nếu truyền ra ngoài chỉ có một con đường chết. Thẩm nhị phu nhân liều chết cũng không chịu phá thai, nhạc phụ tuổi trẻ hăng máu, cảm thấy mình gặp được một người nữ nhân có tình có nghĩa, vì vậy muốn cùng nàng bỏ trốn”
Thẩm Thiên Lăng: …
Cha cũng thật tàn nhẫn!
“Sau khi Thẩm phu nhân biết việc này thì…”
“Chờ chút”. Thẩm Thiên Lăng buồn bực cắt ngang. “Sao mẫu thân ta lại biết chuyện này?”. Phải là bí mật mới đúng chứ! Từ kinh thành truyền tới Giang Nam cách xa ngàn dặm, nhất định phải đồn rất ầm ĩ, Nhị nương còn có thể sống sao? Không chừng ngay cả tính mạng của cha cũng là chỉ mảnh treo chuông!
“Tiểu thư của Đường Gia bảo, nếu muốn biết gì đó, ngươi nghĩ rất khó sao?”. Tần Thiếu Vũ lắc đầu cười. “Nhạc mẫu không hỏi, nhưng không có nghĩa là không biết”
Thẩm Thiên Lăng giật mình. “Ý ngươi là mẫu thân phái người giám thị phụ thân?”
“Không xem như giám thị”. Tần Thiếu Vũ nói. “Chỉ là người vợ muốn biết chồng mình đi đâu mà thôi”
“Sau đó mẫu thân làm sao?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.
“Lúc này nhạc mẫu lấy ra rất nhiều báu vật, thậm chí còn có của hồi môn năm đó của nàng, tỉnh bơ phái người của Đường gia dùng tốc độ nhanh nhất ra Bắc, quấn dây đỏ làm ầm ĩ cả nửa kinh thành, sau đó đưa đến phủ Cửu Vương gia”. Tần Thiếu Vũ nói. “Vì vậy sáng hôm sau toàn bộ kinh thành đều biết trang chủ Nhật Nguyệt sơn trang muốn cầu hôn với tiểu thư của Cửu vương gia, mà Thẩm phu nhân rất tình nghĩa, chính miệng nhận lời cùng nàng ngang bằng vai vế, từ nay về sau trở thành tỷ muội”
“…”.Thẩm Thiên Lăng không biết nên nói gì.
“Sau khi nhạc phụ biết chuyện thì đương nhiên cũng cảm động”. Tần Thiếu Vũ nói. “Cho nên nếu nói về thủ đoạn, ở Nhật Nguyệt sơn trang sợ rằng không có mấy ai hơn được nhạc mẫu”
“Thì sao?”. Thẩm Thiên Lăng thở dài. “Cha vẫn cưới người khác, chính mình còn phải đi đưa sính lễ, năm ấy trong lòng nàng chắc chắn rất đau khổ”
Tần Thiếu Vũ sửng sốt.
Thẩm Thiên Lăng tiếp tục hỏi. “Còn mười mấy nữ nhân kia thì sao?”
Tần Thiếu Vũ nắm tay hắn. “Giống như ngươi nói, năm đó trong lòng nàng rất đau khổ, cho nên sau khi rước Nhị phu nhân vào cửa rồi thì phái người đi khắp thiên hạ tìm kiếm những nữ nhân từng có tư tình với nhạc phụ, toàn bộ đón về Nhật Nguyệt sơn trang”
Nhị phu nhân trẻ tuổi xinh đẹp vừa vào cửa, nghĩ thôi cũng biết mỗi ngày đều muốn quấn quýt lấy trang chủ. Nhưng năm đó Thẩm phu nhân cũng chỉ là một nữ nhân hơn hai mươi tuổi, một mình cô đơn chốn khuê phòng, trong lòng sao lại không oán hận được.
Nếu mình không chiếm được thì cũng không thể để người khác đạt được. Mười mấy nữ nhân trẻ tuổi xinh đẹp cùng vào cửa, đến lúc đó ai còn có thể độc chiếm tình yêu.
“Mẫu thân thật ngốc”. Thẩm Thiên Lăng nói.
Tần Thiếu Vũ hỏi. “Vì sao?”
“Thiên hạ có nhiều nam nhân như vậy, không chỉ có một mình cha”. Thẩm Thiên Lăng nói. “Nếu không giữ được trái tim, thì cần gì giữ lấy thân thể mà tự lãng phí chính bản thân mình”
Tần Thiếu Vũ xoa đầu hắn. “Sao có thể nói cha mẹ như vậy”
“Ta chỉ ấm ức thay cho nàng mà thôi”. Trong lòng Thẩm Thiên Lăng hơi buồn phiền.
“Ta nói rồi, thứ mỗi người muốn không giống nhau”. Tần Thiếu Vũ ngồi xuống cạnh hắn. “Năm ấy mười mấy nữ nhân kia có nằm mơ cũng không ngờ mình có cơ hội gả vào Nhật Nguyệt sơn trang, vì vậy đồng loạt mang ơn Thẩm phu nhân, chỉ hận không thể moi tim ra tặng”
Thẩm Thiên Lăng ôm eo hắn không nói gì.
“Nhạc phụ cũng vì hổ thẹn mà thấy có lỗi với nhạc mẫu, vì vậy kể từ lúc đó, chưa bao giờ lạnh nhạt với nàng”. Tần Thiếu Vũ nói. “Mà để tỏ lòng biết ơn với Thẩm phu nhân, mười mấy nữ nhân kia toàn bộ tự nguyện uống thuốc để từ nay về sau không bao giờ có con nối dõi nữa”
Thẩm Thiên Lăng lạnh sống lưng.
“Trên đời có nhiều chuyện phức tạp hơn ngươi nghĩ”. Tần Thiếu Vũ ôm hắn vào lòng. “Nhưng đừng sợ, ta chỉ có mình ngươi”
Thẩm Thiên Lăng vùi mặt vào ngực hắn, cánh tay ôm chặt eo hắn.
“Bị doạ sao?”. Tần Thiếu Vũ nhẹ giọng hỏi.
Thẩm Thiên Lăng lắc đầu. “Ta muốn yên tĩnh một chút”
Tần Thiếu Vũ vỗ vỗ lưng hắn, không nói gì nữa.
Ánh sáng mặt trời buổi sớm xua tan mây mù, nhẹ nhàng chiếu vào hai người, ấm áp hoà hợp.
Mà lúc đó, Triệu Ngũ đang ngồi xổm trên cây khổ sở - vì hắn trùng hợp chọn trúng cây thầu dầu!
Hôi muốn xỉu!
Nhưng không thể đổi, vì trong viện Chúc Thanh Lam và Hồng Phi Hoàng đều là người tập võ, có chút động tĩnh sẽ bị phát hiện ngay!
Cho nên không thể làm gì khác ngoài cố nhịn!
Thật không dễ chút nào!
“Hồng thiếu bang chủ tính sao?”. Chúc Thanh Lam hỏi.
Hồng Phi Hoàng không nói gì, rõ ràng còn chưa quyết định dứt khoát.
Chúc Thanh Lam lạnh lùng nói. “Ta nói rồi, sẽ đưa giải dược cho ngươi, còn do dự cái gì nữa?”
“Ngươi nói ta sẽ tin sao?”. Hồng Phi Hoàng nổi giận. “Vì sao không cho ta một lọ xem trước?”
“Đương nhiên không được, vì ngươi chưa đáp ứng hợp tác với ta”. Chúc Thanh Lam nói.
Hồng Phi Hoàng gầm nhẹ. “Lỡ ngươi gạt ta thì sao? Ít nhiều gì những người đó còn có giải dược thật!”
“Nên ngươi định làm việc cho bọn họ sao?”. Chúc Thanh Lam khinh bỉ nhìn hắn. “Nghĩ kĩ đi, trở thành tay sai của Khương Cốt bang, chính là để lại tiếng xấu muôn đời”
“Nhưng còn biết phải làm sao!”. Hồng Phi Hoàng giống như con thú bị vây nhốt. “Cho ta một chút giải dược trước, nếu ta thử xong thấy hiệu quả thì sẽ đáp ứng điều kiện của ngươi”
“Không được”. Chúc Thanh Lam lắc đầu. “Thuốc này chỉ cần một chút là giải được độc, bất luận ngươi dùng để cứu ai, đến lúc đó sẽ khó tránh cho Khương Cốt bang nghi ngờ”
Đối phương mềm cứng không ăn, Hồng Phi Hoàng quả thật hận đến ngứa răng.
“Nếu Hồng thiếu bang chủ chưa nghĩ kĩ thì ta có thể cho ngươi ba ngày nữa”. Chúc Thanh Lam lo lắng nói.
“Ngươi nói nhẹ nhàng quá!”. Hồng Phi Hoàng giận dữ nói. “Nếu cha ta có chuyện gì, ta sẽ bắt ngươi chôn cùng!”
“Thiếu bang chủ rốt cuộc có suy nghĩ kĩ chưa?”. Chúc Thanh Lam nhìn thẳng hắn.
Hồng Phi Hoàng cắn răng. “Ta đáp ứng!”
Khoé miệng Chúc Thanh Lam cong lên. “Vậy thì tốt, hợp tác vui vẻ”
“Tốt nhất ngươi đừng lừa ta!”. Hồng Phi Hoàng chỉ vào mũi hắn, ánh mắt muốn toé lửa!
“Đương nhiên”. Chúc Thanh Lam cười cười, giơ tay phải lên nói. “Ta thề”
Sắc mặt Hồng Phi Hoàng tái mét, xoay người ra cửa, rõ ràng tức giận không nhẹ.
Tâm trạng Chúc Thanh Lam rất tốt, thậm chí còn giương mắt nhìn lên cây thầu dầu. “Uống một chén nhé?”
Triệu Ngũ làm lơ hắn, nhảy xuống đi tìm Tần Thiếu Vũ.
Mà trong tửu lâu, Tần Thiếu Vũ đã gọi ông chủ dọn điểm tâm xuống, đổi thành nước chè hảo hạng, đang nhấm nháp với Thẩm Thiên Lăng.
“Có hoa nhài”. Thẩm Thiên Lăng nhìn cánh hoa chìm nổi trong nước, chỉ cho hắn xem.
“Ừ, trà nhài Phiêu Tuyết”. Tần Thiếu Vũ nói. “Cũng khiến người khác thích giống như ngươi vậy”
Thẩm Thiên Lăng: …
Dạo này ngươi đang lén xem phim Tổng giám đốc lạnh lùng đi cưa cẩm hay sao vậy!
Thường xuyên nói ra những lời thoại ngôn tình không khoa học như thế!
“Uống thử xem”. Tần Thiếu Vũ bưng ly lên.
Thẩm Thiên Lăng vừa chuẩn bị đón lấy thì Tần cung chủ đã đưa lên miệng mình.
Thẩm Thiên Lăng >_< một chút, không đưa cho ta thì nói “uống thử xem” làm gì!
Tần Thiếu Vũ nâng cằm hắn, cúi đầu đút cho hắn.
Thẩm Thiên Lăng: …
WTF nghẹt thở!
“Thơm mùi hoa nhài quá”. Tần Thiếu Vũ cụng trán với hắn, nhìn hắn cười.
Thẩm Thiên Lăng há miệng cắn hắn một chút.
Một cảnh hôn nhẹ đầy yêu thương sắp diễn ra thì cửa phòng bị đẩy ra. “Cung…”
Thẩm Thiên Lăng sợ hết hồn, xoạt một phát ngồi thẳng dậy, vẻ mặt vô tội, lúc nãy ta không làm gì cả!
Sắc mặt Tần Thiếu Vũ rất khó coi, quả thật chính là mây đen đầy trời!
Triệu Ngũ bình tĩnh không gì sánh được. “Ngượng ghê, đi nhầm cửa, gần đây mắt ta không tốt lắm, cái gì cũng không thấy”
Thẩm Thiên Lăng vẻ mặt >_<, ngươi từ lúc nào học được mồm mép như thế? Lúc trước rõ ràng cảm thấy rất chất phác, đã nói đừng chơi chung với ám vệ nữa mà!
“Cáo từ!”. Triệu Ngũ xoay người chạy đi.
Tần Thiếu Vũ cắn răng. “Trở về!”
Vì vậy Triệu Ngũ đau khổ vòng lại. “Cung chủ”
“Sao ngươi biết ta ở đây?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
Triệu Ngũ thành thật nói. “Không chỉ có thuộc hạ mà cả thành đều biết cung chủ đang ăn ở Hà Hương lâu với Thẩm công tử. Ven đường mọi người ai cũng nói, muốn không biết cũng khó”
Triệu Ngũ vô tội. “Thuộc hạ phải trả lời ai trước đây?”
“Nguyên nhân tìm ta có khẩn cấp không?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
Triệu Ngũ suy nghĩ một chút. “Cũng không khẩn cấp”
Tần Thiếu Vũ gật đầu. “Mọi người nói những gì?”
Triệu Ngũ: …
Đẳng cấp lấy lòng phu nhân của cung chủ cực kì cao!
“Chỉ là mấy chuyện ăn uống bình thường mà thôi”. Triệu Ngũ nói. “Đơn giản là Thẩm công tử không ăn cá, vậy nên khóc đánh cung chủ”
Thẩm Thiên Lăng: …
Chờ chút, chuyện này không bình thường chút nào, vì sao ta nghe có vẻ thiểu năng như vậy?
Tần Thiếu Vũ nén cười.
“Còn có Thẩm công tử không cẩn thận uống rượu say, yếu ớt ngã xuống, cung chủ thấy vậy giận tím mặt, nhất thời hoả thiêu cả tửu lâu”. Triệu Ngũ nói. “Hiện tại có thể nói chuyện khác chưa?”
“Không được!”. Đầu Thẩm Thiên Lăng kêu ong ong. “Các ngươi thấy chuyện này hợp lý sao?”
“Người dân chỉ nói đùa trong lúc trà dư tửu hậu mà thôi”. Triệu Ngũ nói. “Cái này đã xem như rất hợp lý rồi, ta còn nghe được chuyện kì quái hơn, nói cung chủ… khụ, là Nhị Lang thần hạ phàm”
Thẩm Thiên Lăng híp mắt. “Vì sao nửa chừng ngươi lại dừng một chút?”
…
Triệu Ngũ bình tĩnh nhìn Tần Thiếu Vũ, lưu loát không gì sánh được mà nói. “Hồi nãy ta đi làm nhiệm vụ, Hồng Phi Hoàng đã đáp ứng yêu cầu của chúng ta”
Thẩm Thiên Lăng không thể làm gì khác hơn là im miệng, vì không thể quấy rối chuyện chính sự.
Tần Thiếu Vũ nghe vậy cười. “Ta nghĩ còn phải kéo dài một trận, không ngờ lại nhanh đến thế”
“Hồng Phi Hoàng xem như có hiếu”. Triệu Ngũ nói.
“Cho nên ta mới muốn cứu hắn”. Tần Thiếu Vũ rót cho hắn một ly trà.
Thẩm Thiên Lăng tò mò. “Đáp ứng cái gì?”
“Ta muốn Hồng Phi Hoàng giả vờ đáp ứng điều kiện của Khương Cốt bang trước, sau đó làm gián điệp mà tìm hiểu người đứng sau màn”. Tần Thiếu Vũ nói. “Điều kiện là giúp hắn giải độc cho Hồng lão bang chủ”
“Kéo dài như vậy, Hồng lão bang chủ không sao chứ?”. Dù sao cũng lớn tuổi, Thẩm Thiên Lăng vẫn lo lắng cho hắn.
“Ta có chừng mực, ngươi đừng lo”. Tần Thiếu Vũ nhìn Triệu Ngũ. “Sau này theo dõi nhiều một chút, còn có chuyện gì khác không?”
Triệu Ngũ lắc đầu. “Không có, thuộc hạ cáo lui”
“Chờ chút”. Tần Thiếu Vũ gọi hắn lại.
Triệu Ngũ khó hiểu. “Cung chủ còn có việc ư?”
Chẳng lẽ không phải vội vàng đuổi mình đi, sau đó tiếp tục cùng Thẩm công tử xx rồi lại yy?
“Cái chuyện người dân nói mà ngươi cảm thấy kì quái là chuyện gì?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
Triệu Ngũ: …
Vì sao chủ đề lại quay về chỗ này?
“Nói”. Tần Thiếu Vũ nhìn hắn.
Triệu Ngũ lưu loát nói. “Giống như ta vừa nói, dân chúng nói cung chủ là Nhị Lang thần hạ phàm!”
“Tốt”. Tần Thiếu Vũ gật đầu.
Triệu Ngũ thở dài nhẹ nhõm. “Thuộc hạ có thể đi rồi chứ?”
“Đi đi”. Tần Thiếu Vũ khoát tay. “Sau khi trở về Truy Ảnh cung, ta sẽ đáp ứng chuyện đại công tử của Vương viên ngoại cầu hôn”
“… Cung chủ”. Ánh mắt Triệu Ngũ rất ai oán.
Vương viên ngoại là phú hộ ở Thục trung, tuy giàu có nhất vùng nhưng rất coi trọng chính nghĩa, vì vậy Tần Thiếu Vũ rất thích hắn, thỉnh thoảng mời cha con bọn họ tới Truy Ảnh cung uống trà nói chuyện.
Cho nên Hoa Đường bị để ý!
“Có nói hay không?”. Tần Thiếu Vũ gõ bàn.
“Là cung chủ muốn nghe đó nha”. Triệu Ngũ nhắc nhở.
“Còn có ta nữa!”. Thẩm Thiên Lăng tích cực giơ tay. “Ta cũng muốn nghe”. Quả thật tò mò không gì sánh được.
Triệu Ngũ mang tâm trạng chắc chắn phải chết mà nói. “Dân chúng bảo cung chủ mọc hai… cái kia”. Dù sao mọi người đều là nam nhân, nói ra chắc cũng không sao đâu!